chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc nét mặt âm trầm mang Chí Mẫn từ trong xe kéo ra, lôi vào biệt thự. Anh liền không nói hai lời quăng cậu xuống tầng hầm lạnh lẽo, ẩm mốc. Dùng xích sắt rỉ sét khóa chặt tứ chi của cậu lại, sai người đổ đầy nước lạnh vào bể thủy tinh cao 2m mới mua. Tiếp đến dùng ròng rọc móc vào chốt khóa trên dây xích tay kéo lên cao rồi thả vào trong bể nước lạnh băng cho đến khi chỉ còn nhô đầu và phần cổ lên khỏi nước mới cố định lại ròng rọc.

Nhìn Phác Chí Mẫn môi tím tái, mặt nhợt nhạt cùng thống khổ do hàn khí, Điền Chính Quốc vẫn chưa bớt lửa giận. Anh giận chính là Tại Hưởng tự tiện định đoạt, tiết lộ cái chết của Vũ Chân Trân cho Phác Chí Mẫn. Không, anh không cho phép Chí Mẫn rời xa khỏi anh. Anh phải trói chặt Chí Mẫn lại, làm cho cậu biết, trên thế giới này, ngoài Điền Chính Quốc anh ra, cậu không còn ai yêu thương cậu nữa. Sống trên đời, cậu cũng chỉ là phế vật. Từ từ tước đoạt lấy tất cả; tôn nghiêm, thân thể, đầu óc, tâm trí, linh hồn. Làm cho cậu chỉ còn là một thân thể tàn phế tùy Điền Chính Quốc định đoạt. Có như vậy thì Phác Chí Mẫn mới không rời xa và phản bội anh.

"Phác Chí Mẫn, đây là những gì cậu xứng đáng đạt được. Đừng trách tôi! Là do cậu cả thôi, phế vật"

Điền Chính Quốc tàn khốc buông lời trước khi xoay người rời khỏi gian hầm tối tăm, lạnh lẽo. Chí Mẫn tâm đau như cắt, thần trí mơ hồ. Cậu có cảm tưởng phổi của mình đau đớn như có nghìn vạn con dao cắt vào. Da thịt vì liên tục tiếp xúc với lạnh giá mà sớm tê dại đi. Thể lực cạn kiệt vẫn chưa kết thúc điều trị lại tiếp tục bị tra tấn làm cậu nửa mê nửa tỉnh.

Nhiệt độ trong tầng hầm ngày càng giảm xuống báo cho một tia lý trí cuối cùng của cậu biết cậu đã bị nhốt trong tầng tầng nước lạnh từ sáng cho đến khuya. Sau đó, một cỗ tanh nồng dâng lên, Chí Mẫn khẽ hé môi, dòng máu đỏ tuông ra từ miệng hòa vào nước tan đi. Phác Chí Mẫn chính thức hôn mê.

Khi Điền Chính Quốc nhận được tin Chí Mẫn thổ huyết hôn mê là hai ngày sau đó, khi một người hầu được lệnh của quản gia vào tầng hầm điều chỉnh lại ròng rọc, tránh cho sức nặng cơ thể kéo dây treo nhấn chìm Chí Mẫn xuống nước. Nghe được tin, Điền Chính Quốc đang dự hội nghị quan trọng liền cứ thế giao cho thư ký, tự mình lái xe về biệt thự.

Vào đến nhà, anh liền chạy vội vào tầng hầm. Nhận thấy Chí Mẫn tĩnh lặng được quấn trong chăn đặt dưới đất, xung quanh ngoài quản gia, không ai chạm trực tiếp vào Phác Chí Mẫn.

"Y thế nào?" Chính Quốc thở hắt hỏi

"Phác Chí Mẫn hiện tại mạch đập rất yếu, cả người lạnh như băng, e rằng nếu không giữ ấm thì...." Quản gia vốn là người có kinh nghiệm trong vấn đề y dược nhẹ giọng nói ra nghi ngờ của bản thân.

Điền Chính Quốc nghe thấy liền trầm mặc. Anh nên làm gì mới phải đây?

"Gọi Thạc Trấn đến".

Sau khi ra lệnh cho người hầu, anh liền cúi người nâng Phác Chí Mẫn dậy. Lên đến phòng khách, Chính Quốc cho người lấy ghế dựa gỗ đặt trước lò sưởi, chính mình ngồi lên, trong lòng vẫn giữ lấy Phác Chí Mẫn.

Không lâu sau đó, Thạc Trấn với tốc độ kinh người tiến vào biệt thự. Đưa tay nhấc Chí Mẫn khỏi Điền Chính Quốc, sau đó nhẹ nhàng đặt lên ghế sofa bắt đầu khám bệnh. Chính Quốc cả người không thoải mái ngồi xuống bên cạnh. Vừa mở lớp chăn bông dày ra chạm vào cơ thể Phác Chí Mẫn, Thạc Trấn hoàn toàn không cảm nhận lấy một hơi ấm. Xoay người sang bên cạnh lệnh người hầu pha một ly trà gừng nóng. Sau khi uy Chí Mẫn uống xong ly trà, liền thay cậu xoa lên lòng bàn chân cùng hai tay. Ước chừng hơn 30 phút sau, ngoại trừ da có chút đỏ ửng ra thì thân thể vẫn như cũ không có lấy độ ấm của con người. Thạc Trấn thở hắt ra liếc nhìn Chính Quốc còn suy tư bên cạnh châm chọc

"Thế nào? Hàn khí nhập người, cơ quan hô hấp triệt để yếu kém, do ngâm vào nước lạnh quá lâu, hai chân có nguy cơ bại liệt, nội tạng bị thương tổn, dinh dưỡng không đủ dẫn đến suy dinh dưỡng cấp, xương cốt bị tổn hại, gân có dấu hiệu co rút, như vậy đủ chưa Điền tổng?"

Chính Quốc một mặt chìm vào mê man, nghe xong, không hiểu duyên cớ tim lại một trận nhói đau cùng hoảng sợ. Gật gật đầu, Điền Chính Quốc nói :"Giao cho cậu giúp tôi chữa trị. Tôi có việc bận 2 tháng sau về. Hy vọng sẽ phục hồi"

"Phục hồi? Cậu bảo một người bị cậu phá đến hư như vậy phục hồi như cũ? Điền Chính Quốc, tôi biết cậu đứng trên vạn người, cần gì có đó, nhưng không phải lúc nào cậu muốn thì cũng sẽ được đáp ứng. Tiểu Mẫn còn sống, đó là vận may của cậu. Nhưng liệu vận may sẽ đến bao lần?" Thạc Trấn nóng nảy từ ghế đứng lên.

"Tôi nói, chữa trị cho y, cậu làm tốt là được. Đừng nhiều lời" Nói xong, dường như muốn trốn tránh, Điền Chính Quốc một đường từ phòng khách ly khai khỏi nhà.

Thạc Trấn chửi thầm một câu, sau đó tự ta đưa Chí Mẫn đến bệnh viện, tiếp tục chữa trị.

Đến khi Tại Hưởng nhận được tin Chí Mẫn bị Chính Quốc trừng phạt đến muốn hư thì đã là gần 1 tháng sau. Tức tốc chạy đến phòng điều trị hồi sức của bệnh viện, Tại Hưởng hoàn toàn không thấy gì ngoài một thân thể gầy so với 1 tháng trước còn gầy hơn. Thật sự chỉ còn da bọc xương, Khắp cơ thể là dây nối, lộ ra khỏi chăn chỉ là một gương mặt trắng bệch nhỏ gầy. Tại Hưởng vừa đau lòng cho Phác Chí Mẫn lại vừa bất lực. Hắn thì có thể làm gì? Hiện tại hắn không thể làm gì với Điền Chính Quốc cả, vì đó sẽ gây bất lợi cho hắn sau này. Hắn giờ cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.

"Em ấy cần điều trị dài. Sức khỏe em ấy không tốt. Tôi nhờ bạn tôi bên khoa tâm lý đến khám cho em ấy vào lúc em ấy còn thanh tỉnh. Cậu ta nói em ấy có nguy cơ sẽ phong bế chính mình" Thạc Trấn từ ngoài bước vào lên tiếng.

Tại Hưởng hơi gật đầu

"Nếu có thể mang đi thì hãy cứ mang em ấy càng sớm càng tốt, càng xa càng tốt". Thạc Trấn tiếp tục nói.

Tại Hưởng nguyên bản im lặng. Nếu có thể thì hắn hiện tại chính là muốn ngay lập tức mang Phác Chí Mẫn ly khai. Nhưng là không thể.

"Điền Chính Quốc ngày kia sẽ về. Hắn về sớm hơn dự định 1 tháng. Có thể cũng nóng lòng muốn xem qua em ấy" Thạc Trấn lại một mình lên tiếng

"Hắn cứ như vậy. Cùng là bằng hữu hai mươi mấy năm, tính cách sao lại không biết. Tên đó, hắn quá cố chấp."

"Rồi hắn sẽ trả giá cho sự cố chấp này của hắn. Dù gì ta là người ngoài cuộc, cũng không nói được gì. Chỉ đợi đến khi người trong cuộc thanh tỉnh thì mới kết thúc." Tại Hưởng lúc này mới lên tiếng, tầm mắt vẫn gắt gao hướng Phác Chí Mẫn mà nhìn "Nếu lúc ấy Mẫn không làm chuyện ấy, có lẽ sẽ tốt hơn"

"Mẫn, em ấy là quá si tình, còn Quốc thì chính là ngu ngốc, độc ác"

Tại Hưởng đưa tay vuốt khẽ lên gương mặt Phác Chí Mẫn

"Đúng vậy! Một kẻ si tình, một kẻ điên. Kết cục lại là một kẻ tan vỡ, một kẻ ray rứt cả đời"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro