Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng khách sạn Jinyoung đang ở ngập tràn một chất mùi riêng biệt của tro, trộn lẫn trong không gian cùng với hơi nóng hầm hập đang phả lên, cuối cùng đọng lại nơi cuống lưỡi. Anh đang nằm trên một tấm đệm mỏng, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần đùi và áo lót, và mồ hôi thì vẫn thi nhau tuôn ra như tắm.

Anh không chắc mình đã nằm bao lâu, chẳng làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm lên trần nhà sơn màu kem đã ố bẩn, nhưng trời bên ngoài thì đã tối rồi, và Jinyoung thì đã tự hứa với bản thân anh sẽ ra ngoài và thăm thú chợ đêm của Băng-Cốc trước khi anh đi. Đây là đêm cuối cùng anh ở tại Thái Lan, và tiếng huyên náo của đám đông, tiếng thức ăn xèo xèo trên chảo nóng và tiếng ve râm ran ngoài kia dường như đang cố nhắc nhở anh về lời hứa này.

Lần tắm rửa vừa rồi dường như cũng chẳng có tác dụng gì mấy vì ngay khi anh đang cố tròng lên mình một chiếc áo phông, mồ hôi đã túa ra đọng thành giọt ở hai bên thái dương anh. Mái tóc của anh, tối màu và ẩm ướt, rũ xuống ngay phía trên mí mắt, khiến anh cứ chốc chốc lại phải đưa tay lên vuốt ngược nó lại.

Phố thị đông đúc bên ngoài kia đã trở nên ồn ã ầm ào hơn lúc trước, Jinyoung liếc nhìn ra ngoài cửa sổ phòng, qua lớp lưới che, anh thấy những con phố trải dài với các quầy hàng dọc hai bên vệ đường, nhộn nhịp dưới ánh đèn vàng sáng rỡ. Một sắc cam rọi chiếu mặt đất bên dưới, phản xạ lại trên mặt nước tối om của mấy con kênh chạy qua đô thành.

Băng Cốc dường như là nơi sẽ khiến bạn quên đi việc phải suy nghĩ, là nơi bạn có thể thả mình trong đám đông, để mặc bản thân bị nhận chìm trong một nguồn năng lượng vô tận, tuôn trào trong từng khoảnh khắc của hiện tại, và chỉ có hiện tại mà thôi. Mùi hương của món thịt nướng đượm lửa, sức nóng hầm hập phả lên da thịt, âm nhạc xen lẫn tiếng nói cười, tất cả liên tu bất tận, và cũng nhờ thế, tại đây không có trú chân cho nỗi cô đơn. Kể cả khi bạn đơn thân độc bước mà lạc đến thành phố này, bạn cũng sẽ chẳng bao giờ thực sự một mình.

Một nơi chảy tràn nhựa sống, khiến Jinyoung có cảm giác bản thân có thể nổ tung bất cứ giây nào, để có thể bay thẳng lên trôi nổi giữa thiên hà. Anh không còn có thể đòi hỏi gì hơn thế nữa rồi.

Nơi này khiến con người ta cảm thấy chẳng có gì là không thể, thậm chí còn có thể chạm tay đến cái gọi là mãi mãi. Nhưng "mãi mãi" không hề tồn tại, và nỗi lo âu trong lòng anh lại dần quay trở lại, từng tiếng tíc tắc lớn hơn, nhanh hơn vang vọng trong tâm khi anh đang đứng lặng giữa dòng người qua lại.

Tiết trời khá ấm áp, hơi người nóng ẩm xen lẫn vị mồ hôi thấm đẫm hòa cùng với hương thơm ngây ngất của thịt nướng, Jinyoung hít dài một hơi, nếm thử mùi vị của Băng Cốc lưu trên đầu lưỡi. Anh thật muốn tan mình vào nó, nếu có thể, tan mình vào giữa biển người. Anh cũng muốn chìm trong những con kênh nữa, nhưng anh đã nhìn thấy có người thử, và thất bại.

Có ai đó vỗ nhẹ vào vai anh, ngay sau đó tầm nhìn của anh bị chiếm lĩnh bởi 4 con tôm nướng đang cuộn mình ngay ngắn trên một chiếc xiên gỗ. Anh nhìn theo bàn tay nhăn nheo đang giơ chiếc xiên ra cho anh, là một bà lão nhỏ nhắn đang nhìn anh ân cần.

"Cháu gầy quá đi mất," bà cụ nói, giọng không hài lòng chút nào về thể trạng của anh. Bà khiến anh nhớ đến mẹ mình, hoặc có thể là vì tất cả những người phụ nữ lớn tuổi đều sẽ nói như vậy. Nhưng trong ngữ điệu của bà có nét gì đó rất quen thuộc. Chắc hẳn bà ấy cũng có một người con trai, Jinyoung nghĩ thầm. "Đây. Cầm lấy con."

Anh nhìn xuống xiên tôm nướng bà cụ đang chìa ra đưa mình một thoáng rồi cười tươi, vui vẻ nói "Con cảm ơn." Bàn tay nhanh chóng lần mò trong túi quần mấy đồng tiền lẻ, nhưng bà cũ đã nhanh tay chặn anh lại, nhẹ lắc đầu, rồi liền dúi xiên tôm nướng vào tay anh, gật đầu bảo anh hãy mau ăn nó.

Jinyoung nhìn chằm chằm vào xiên thịt trong tay mình, rồi nhướng đôi mày, "Bà không nên tốt bụng như vậy, thế này thì bà kiếm sống làm sao bà ơi?"

Bà cụ khựng lại trong giây lát, có chút ngạc nhiên. "Cậu nói tiếng Thái giỏi ghê."

Jinyoung cắn một miếng vào một con tôm, gật đầu.

Bà cụ tiếp tục nhìn anh chăm chú, đầy vẻ hoài nghi trong khi Jinyoung mải miết xử lý xiên thịt, "Nhưng cậu không phải người ở đây, đúng chứ?"

Jinyoung gật đầu, lúng búng trả lời với cái miệng vẫn đầy thịt xiên. "Cháu tới đây khá thường xuyên."

Bà cụ nhún vai nhìn anh thêm một lần nữa rồi quay gót trở lại gian hàng nhỏ của mình. Jinyoung giải quyết nốt miếng tôm nướng cuối cùng, nhanh chóng vứt xiên vào thùng rác gần đó, rồi tiếp tục cất bước đi sâu hơn vào các con phố, len lỏi giữa dòng người đang dần trở nên tấp nập. Tiếng nhạc lớn dần, bay lượn trong không gian, rung lên trên từng đầu ngón tay anh, âm hưởng vang vọng theo dấu gót chân anh, đọng lại trên đầu lưỡi anh.

Jinyoung đang chìm đắm trong cái không khí lắng đọng đó thì đột nhiên một tiếng la thất thanh vang lên, cắt ngang tiếng nhạc, và tất thảy mọi người đều quay đầu về hướng âm thanh vừa phát ra. Jinyoung không thể nhìn thấy gì hết với tầng tầng lớp lớp người chắn trước mặt nhưng anh có thể nghe được tiếng đổ vỡ loảng xoảng, và cả tiếng kim loại chạm nhau. Đó là âm thanh của một cuộc xô xát, xen lẫn vào giữa tiếng ẩu đả là tiếng những người xung quanh lầm bầm rủa xả, quở trách.

Trong một thoáng Jinyoung đã định quay người bước đi, tận hưởng nốt đêm cuối cùng tại Băng Cốc, nếm thử các loại thức ăn đường phố, rồi ngắm cảnh kênh đào lộng lẫy vào ban đêm. Nhưng nửa còn lại trong anh, cái phần xấu xa hơn ấy, lại bảo anh hãy tiến gần hơn đến nơi đang xảy ẩu đả để ít nhất là đánh giá tình hình.

Jinyoung quá tập trung vào việc rẽ đám đông trước mặt, len lỏi giữa các khoảng trống đến nỗi anh chẳng hề nhận ra mình đã len được đến hàng đầu của dòng người từ bao giờ. Hóa ra là 1 cuộc ẩu đả của hai thằng nhóc. Cả hai đều gầy gò, khẳng khiu, hai cánh tay giơ xương bên dưới làn da rám nắng, 2 cái áo ba lỗ mỏng dính rộng thùng thình đung đưa trước ngực.

"Đủ rồi," ai đó ở phía đối diện cất tiếng nói lớn. Một người đàn ông, nổi bật lên trong đám người đang đứng xem, hắn mặc quần âu đen, đi giầy da, áo sơ mi trắng sơ vin dưới thắt lưng da, ống tay áo được xắn lên gọn ghẽ đến khuỷu tay. Mái tóc đen nhánh có lẽ vốn dĩ được chải ngược về phía sau, giờ lại xõa tung trước trán, chọc vào hàng lông mày rậm rì của hắn.

Trông người đó không có vẻ gì là thuộc về nơi này, không chỉ bởi cách ăn mặc mà còn bởi những đường nét trên gương mặt, xương quai hàm góc cạnh, hai con mắt khá nhỏ, sắc, phần đuôi mắt hơi xếch lên. Anh ta không có vẻ gì là người Thái cả, không, chính xác ra thì nhìn anh ta giống người Hàn hơn.

"Kunpimook," người đàn ông nọ nói giật giọng, khiến một trong hai thằng bé thoáng sững lại, nhưng nó đang quá mải mê vào cuộc đấu, không còn tâm trí đâu mà đáp lại lời cảnh cáo vừa xong.

Chính lúc này Jinyoung can thiệp. Anh đơn giản tiến gần đến, nắm lấy cổ áo ba lỗ của hai đứa và tách hai thằng nhóc ra khỏi nhau. "Chú ấy nói 'đủ rồi' hai đứa không nghe sao", Jinyoung nói bằng tiếng Thái, thả hai thằng nhóc ra. Cả hai lảo đảo tách ra xa, ôm lấy chỗ vừa bị cổ áo thít chặt, ho lấy ho để.

"Kunpimook", người đàn ông lại gọi, tiến đến gần thằng bé có mái tóc màu vàng sáng, môi thằng nhóc sưng vù vì vụ ẩu đả. "Em vừa làm cái gì vậy?", anh ta rít lên, lần này bằng tiếng Hàn, điều này khiến Jinyoung thấy khá tò mò về con người trước mặt. Nhưng chỉ được một giây vì ngay sau đó thằng nhóc còn lại đã cố gắng tẩu thoát khỏi hiện trường nhưng đã bị Jinyoung nhanh tay túm gáy trở lại.

"Định đi đâu vậy?" Jinyoung hỏi.

"Thả cháu ra!" Thằng nhóc gắt lên, vùng vẫy cố thoát khỏi lực tay nắm của Jinyoung.

"Báo cảnh sát đi ạ! Cậu ta ăn trộm thức ăn từ xe đẩy của bà lão kia kìa!" Kunpimook la lên.

"Im đi! Cậu thì biết cái gì chứ..." Giọng thằng nhỏ vang lên rồi đột nhiên vỡ vụn, mắt thằng nhóc đỏ hoe, đang cố kìm để không khóc. "Tôi chỉ đang cố kiếm chút thức ăn cho em gái thôi."

"Thôi, thả nó đi đi, cũng đâu phải quanh đây có mỗi mình nó như vậy," một bác trai đang đứng ở rìa đám đông nói vọng lại.

Jinyoung hết nhìn bác trai nọ, nhìn sang Kunpinmook lại quay lại nhìn thằng nhỏ trong tay mình rồi thở dài. Anh với tay vào túi quần sau, rút ra vài tờ tiền, dúi vào tay thằng nhóc rồi thả tay đang nắm cổ áo nó. "Đi đi, dẫn cháu đến đồn cảnh sát cũng chẳng đáng tội, mất công mất việc." Anh nói, khiến thằng nhóc sững người đơ ra một lúc, rồi như chợt bừng tỉnh, nó chạy vọt đi, nhanh chóng lủi vào biến mất trong đám đông cũng đang dần tản đi.

"Cái - Sao chú lại làm vậy?!" Kunpimook nhảy cẫng lên, dường như sẵn sàng chạy theo thằng nhỏ kia. "Sao chú lại thả cậu ta đi chứ?"

Jinyoung liếc nhìn từ Kunpimook sang người đàn ông nọ, có lẽ anh ta là người giám hộ của nhóc này, rồi gật đầu. "Là quầy hàng nào?"

"Hả?"

"Cậu ta lấy trộm của quầy hàng nào?" Jinyoung hỏi lại. "Chỉ cho chú."

Kunpimook đứng đó, ngẩn người ra bối rối trước khi liếc nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh. "Bên này ạ..." cậu nhóc lầm bầm, quay người cất bước.

"Cậu là người Hàn, đúng không?" Người đàn ông bất ngờ mở lời khi cùng Jinyoung theo sau gót cậu nhóc.

"Ah, vâng." Jinyoung đáp, gật nhẹ đầu nhìn anh ta.

"Tôi là Im Jaebum," anh ta đáp lời, bước chân chợt nhanh hơn. "Cảm ơn cậu đã dừng cuộc ẩu đả lại."

"Park Jinyoung và ... chuyện đó cũng đâu có gì to tát, cũng không phải lần đầu tiên tôi phải xen vào giữa một cuộc đánh lộn như vậy." Jinyoung lẩm bẩm, bàn tay gãi gãi lên gáy lúng túng ngượng nghịu. Đứng bên cạnh người đàn ông này anh thấy rất không tự nhiên. Trong khi dường như cả người anh ta đang tỏa ra hào quang dưới thứ ánh sáng màu cam của lễ hội tưng bừng thì thứ Jinyoung đang mặc lại chỉ là một cái áo sơ mi kẻ caro nhàu nhĩ, khoác bên ngoài chiếc áo ba lỗ đã tả tơi.

"Sao cậu lại thả thằng nhóc đi?" Anh ta hỏi, thoáng liếc nhìn sang phía anh đầy vẻ hiếu kỳ.

"Anh muốn dẫn cậu ta đến đồn cảnh sát sao?"

"Không, thực ra là không," Jaebum trả lời dứt khoát, cả hai tiếp tục tiến về phía đằng sau của khu lễ hội, ở đây các quầy hàng trải dài hai bên mấy con kênh.

Kunpimook nhanh nhẹn tiến về phía một quầy hàng nơi một bà lão đang nhặt nhạnh mấy miếng cánh gà đang rơi vãi khắp mặt đất, một tay bà phải chống lên thắt lưng. Cậu nhóc nhanh chóng đỡ lấy cái xô trong tay bà, một mực đòi giúp bà thu dọn lại đống lộn xộn. Bà cụ từ từ cố đứng thẳng dậy, nhưng có vẻ lưng bà đã còng đến cứng ngắc. Jinyoung thấy lòng chợt quặn lại tội lỗi vì anh giờ đã hiểu tại sao thằng nhóc kia lại chọn lấy trộm thức ăn từ quầy hàng này, bởi bà lão rất khó khăn mới có thể ngẩng đầu nhìn những thứ trước mặt.

"Bà ơi, bà có sao không?" Jinyoung hỏi, nhẹ đặt một tay lên vai bà lão. Bà cụ ngẩng lên nhìn anh rồi nhẹ mỉm cười, hai con mắt cong lên hình trăng khuyết, lộ ra mấy vết chân chim nơi khóe mắt.

"Không sao, không việc gì hết," Bà khẽ nói, gật gật đầu.

"Bà ơi, chỗ thức ăn bị lấy với hư mất bao nhiêu tiền ạ? Cháu sẽ đền lại cho bà." Jinyoung nói, nhưng trước khi bà cụ kịp đáp lời Jaebum đã nhanh chân xen vào.

"Đừng bận tâm, tôi sẽ thanh toán chỗ tiền đó," Jaebum nói, tay đã cho vào túi sau lấy ví tiền.

"Sao anh lại phải trả?" Jinyoung hỏi, đôi lông mày nhướng lên khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.

"Vậy sao cậu lại phải trả?" Jaebum đáp lại, "Hơn nữa cậu cũng đã đưa tiền cho thằng nhỏ đó rồi, và thành thật mà nói, nhìn cậu có khi đến tiền để đi xe về nhà chắc cũng không có đủ."

Jinyoung sầm mặt lại, "Anh vừa nói cái gì?"

"Không tiền, không tiền," bà lão nói, vỗ vỗ vào tay Jaebum. Bà lắc đầu quả quyết rồi quay sang lấy lại cái xô từ tay Kunpimook, rồi xoa đầu cậu nhóc. Kumpimook cười ngoan nhìn bà, nhanh nhẹn cúi đầu chào rồi quay trở lại bên cạnh hai người kia, và lại lườm Jinyoung chằm chặp.

"Đáng lẽ phải báo với cảnh sát tên nhóc đó," Kunpimook lầm bầm, "Dù thế nào đi chăng nữa cũng không nên đi ăn trộm của người khác chứ."

Jinyoung ngắm nhìn đứa nhỏ trước mặt mình, cân nhắc một giây rồi lên tiếng, " Đôi khi sự tuyệt vọng sẽ đánh bại cả đạo đức nhóc à."

"Vậy cứ thấy người vô gia cư nào vì đói vì rét mà đi ăn trộm hay ăn xin, cậu cũng sẽ đưa tiền cho họ sao?" Jaebum hỏi, quan sát vẻ mặt của Jinyoung, như thể đang cố giải mã một điều gì đó vậy. Giọng hắn không giống đang ra vẻ bề trên hạ cố nhưng lại có chút thuyết giáo, như thể đang muốn giảng cho Jinyoung một bài học vậy.

Jinyoung cố gượng cười, "Khi nào giúp được thì vẫn nên giúp, đúng chứ?"

"Cậu có đủ khả năng để làm điều đó?" Hắn độp lại, như thể đang muốn gây chiến với anh, nhưng vẻ mặt lại trống rỗng, không chút cảm xúc hứng thú.

"Xin lỗi, nhưng anh không phải đang hơi bất lịch sự sao?" Jinyoung đáp lại hắn, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh.

"Ah," Jaebum chớp chớp mắt chợt nhận ra, sự thay đổi trong ánh mắt này có lẽ là biểu cảm duy nhất Jinyoung nhìn thấy từ Jaebum trong suốt cả cuộc đối thoại. "Xin lỗi, đôi khi tôi không để ý câu chữ của mình."

Kunpimook khịt khịt mũi đằng sau hắn, và Jaebum liếc lại lườm cậu nhóc cháy mặt.

Jinyoung đứng đó gượng gạo, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. "Okay... ừm... vậy tôi xin phép đi trước." Và cố gắng vớt vát lại kỳ nghỉ này, được chút nào hay chút đó.

"Ah, đợi chút," Jaebum lên tiếng ngay khi Jinyoung định quay bước đi. "Đây, cầm lấy cái này." Hắn nói và lấy ví từ túi quần sau, rút ra một tấm danh thiếp với tên và số điện thoại của hắn, ở phía dưới ghi luật sư di trú.

"Sao ... anh lại đưa tôi cái này?" Jinyoung thì

thầm, nhìn xuống tấm danh thiếp trên tay.

"Tôi không phải chỉ là một luật sư di trú, nếu cậu có cần giúp đỡ gì, cứ gọi tôi. Tôi sẽ giúp cậu, coi như để cảm ơn." Jaebum nói một cách máy móc, Jinyoung thật không thể hiểu nổi chuyện quái gì đang diễn ra nữa.

"Tôi ... sống ở Seoul, tôi chỉ đến đây du lịch thôi." Jinyoung nói, hết nhìn lên người trước mặt rồi lại nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay mình.

Kunpimook đứng giữa hai người, thở dài, "Anh ấy nói vậy là ý muốn giữa liên lạc với anh đó, thưa anh. Người này thường rất vòng vo khi muốn nói thích người ta."

"Cái gì cơ?" Jinyoung ngớ người buột hỏi.

"Đừng làm cậu ấy hiểu lầm," Jaebum thở dài rồi nhìn anh đầy ẩn ý. "Chỉ là thông lệ thôi. Văn phòng của tôi cũng ở Seoul, quận Yongsang. Cứ gọi tôi bất cứ khi nào cậu cần tư vấn hay giúp đỡ."

Jinyoung thực ra sống ngay quận bên cạnh, Seongdong, nhưng anh kìm lại, không nói, chỉ im lặng nhét tấm danh thiếp vào túi quần.

"Ok, ừm ... cảm ơn anh," Jinyoung nhíu nhíu đôi lông mày, đôi chân nhấp nhổm ngượng nghịu không yên. "Tôi phải đi rồi." Anh nói vội rồi nhanh chóng quay người, đi về phía đám đông ồn ã và tiếng nhạc âm vang ầm ào ban nãy.

Anh không quay đầu lại nhưng vẫn có thể nghe thấy Kunpimook khịt mũi, "Anh bị làm sao vậy?". Cậu nhóc nói và Jinyoung tự hỏi không biết câu trả lời cho câu hỏi đó là gì, nhưng tiếng huyên náo của đám đông xung quanh đã át đi lời đáp của người đó.

Jinyoung không rõ anh đã đi bộ bao lâu, nhưng bằng cách nào đó, anh đã đi sang đến phía bên kia của khu lễ hội, vắng vẻ hơn, đầy các cặp đôi ngồi trên ghế dài hoặc bên rìa đường, đu đưa chân bên trên mặt nước.

Anh đưa lòng bàn tay ra, xòe rộng trước mắt, tâm trí lại trôi về hình ảnh thằng bé anh vừa thả đi. Dù nhìn nó đã khoảng tầm 14 15 tuổi, lúc anh túm lấy nó, người nó nhẹ bẫng, quá nhẹ. Xung quanh đây có rất nhiều những đứa trẻ giống như nó, không cha không mẹ, không chỗ trú chân. Thằng nhóc chỉ là đang cố nuôi em gái thôi, một lời biện minh dễ dàng cho việc anh đã để thằng bé đi dù biết mình không nên làm vậy.

Con không thể giúp tất cả mọi người đâu, Jinyoung. Lời nói của mẹ anh vang vọng trong đầu, và anh cứ tua đi tua lại nó, hết lần này đến lần khác, dù rằng điều này chỉ càng khiến nỗi bất an đang châm chọc nơi lồng ngực ngày một lớn, ngày một sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro