Chap 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suhoon đi tới, mặc áo thầy tu màu tro, thần bí, lành lạnh, tinh khiết không giống người trần. Jungkook nhìn anh rồi lại quay nhìn Y/n , trong đôi mắt mang theo nghi vấn.

Đôi mắt Suhoon như hiểu rõ tất cả. Thấy ánh mắt anh, y/n đỏ mặt.

"Anh ta là ai?" trên người người đàn ông trước mắt có một hương vị đặc biệt khiến người ta không thể không dừng mắt. Jungkook thấy ánh mắt nhìn y/n của anh thì khẩu khí trở nên lạnh lùng.


"Anh ta là Suhoon, là ba xứ của nhà thờ này."y/n  trả lời, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Jungkook , "Nhanh đi đi. Hãy chăm sóc mình thật tốt. Đừng...đến tìm tôi nữa."

Jungkook không động đậy, "Ba xứ?" cậu nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt y/n

"Ừ." Y/n gật đầu, "Về đi, có được không?"

"Không."Jungkook nói, "Cô muốn tôi đi như thế, không sợ tôi sẽ gặp bọn họ à?"

Y/n cắn môi, liếc nhìn Suhoon.Suhoon đi tới, đối mặt với Jungkook , "Bây giờ V và Taehyung đang chờ cậu ở nhà đấy. Chẳng lẽ cậu không tò mò bọn họ tìm cậu có việc gì à?"

Jungkook quay đầu nhìn Suhoon một cách lạnh lùng.Suhoon cười nhạt, "Nên tới thì sẽ tới, trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì."

"Trốn tránh? Từ nhỏ tới lớn tôi không biết hai chữ này. Tôi chỉ quan tâm tới cảm giác của một người."Jungkook nhìn Y/n . Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt nóng như lửa của cậu.

Suhoon vẫn bình tĩnh nhìn tất cả.

"Cô giáo, tôi sẽ trở lại." Jungkook lạnh lùng nói rồi đi sát qua người Suhoon ra khỏi thư viện. Lúc này y/n  mới ngẩng đầu nhìn về phía Jungkook rời đi.

"Yêu cậu ta à?" giọng nói như gió thoảng qua bên tai Y/n . Cô khiếp sợ quay đầu lại, môi lướt qua môi Jin. Mặt Suhoon cách mặt cô chỉ một phân. Ánh mắt của anh lạnh nhạt như bầu trời đêm, môi lạnh như nước.


Y/n cứng đờ, mặt nóng bừng. Nhưng cô không ghét khi anh tới gần cô mà ngược lại, khi nhìn vào mắt anh sẽ cảm thấy từ sâu trong mắt có một dòng nhiệt, khiến mình từ từ bị hút vào.

Cô bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, rời tầm mắt, tim vẫn đập mạnh.

"Chắc cô rất bối rối, không biết ai là người cô yêu trong ba người bọn họ. Có phải thân thể bị chiếm đoạt thì cũng làm cho trái tim từ từ bị ràng buộc? Cô rất sợ hãi, đang giãy giụa nhưng lại không tự chủ được mà lún sâu vào. Đây có lẽ là Chúa trời an bài. Nhưng người nào chiếm vị trí quan trọng hơn trong lòng cô?"

"Anh nói gì, tôi không hiểu."Y/n sợ hãi, dường như tất cả tâm sự của cô bị nhìn thấu, lại dường như trong mơ hồ có người biết rõ quá khứ và tương lai của cô, nhìn rõ nỗi lòng của cô mà cô thì lại ngây thơ không biết gì về điều đó.

Cô xoay người, vội vàng đi ra ngoài. Anh đặt một tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng. Anh không dùng sức nhưng cô không thể chuyển bước được, chỉ cảm thấy quanh người anh có một hơi thở quỷ dị bao trùm.

Suhoon hôn nhẹ lên khóe môi cô. Nụ hôn rơi lên môi cô lành lạnh như một bông hoa tuyết. Dường như Y/n rơi vào thế giới tinh khiết, xung quang là tuyết rơi trắng xóa. Hoa tuyết tinh khôi rơi trên tóc cô, khuôn mặt cô, khóe môi cô. Cô lẳng lặng nhắm mắt, hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Môi Suhoon rời khỏi môi cô. Y/n mở mắt, nhìn chăm chú vào mắt Suhoon. Ánh mắt cô chuyên chú mà si mê.

Suhoon nở nụ cười nhàn nhạt, "Bọn họ nhất định biết anh sẽ yêu em. Vì thế nên mới giấu em kỹ như thế. Anh yêu em nhưng vĩnh viễn sẽ không làm gì em cả. Em nên biết tình yêu trên tinh thần là vĩnh hằng." ngón tay Suhoon vuốt ve đôi môi cánh hoa của cô rồi rời đi.

Y/n đứng ngẩn trong thư viện, lâu sau mới bỗng nhiên tỉnh lại. Hình như cô vừa mơ một giấc mơ ngắn nhưng nó rất đẹp lại yên bình. Còn nội dung thì cô không thể nhớ được.

"Bảo bối, cô đi đâu vậy?" Kim V và Kim Taehyung cùng đứng trước mặt Y/n. Nhìn thấy cô thì mắt Kim Taehyung sáng lên, ba bước làm hai bước đi tới,Y/n dịch người để cách cậu một khoảng.

Kim V dựa vào cạnh cửa, mắt nhìn về phía cô, "Tôi và Taehyung tìm cô lâu rồi."

"À."Y/n cúi đầu, trả lời.

"Cô biết?"Kim Taehyung cất giọng kỳ lạ, "Cố ý không gặp chúng tôi, chơi trốn tìm với chúng tôi à?"

"Không phải, tôi...đi vệ sinh. Là Suhoon nói cho tôi biết các cậu đang tìm tôi."

"Ha...thì ra là bảo bối của chúng ta đi vệ sinh." Kim Taehyung cười to đầy đáng yêu. Y/n đỏ mặt. Trên mặt Kim V cũng xuất hiện nụ cười khó thấy được.

Kim Taehyung âng cằm cô lên, ngón tay cái lưu luyến vuốt ve khóe môi của cô, mắt đưa tình hàm xuân, "Xấu hổ à? Mặt đỏ như chú thỏ nhỏ, khiến người ta muốn nuốt vào bụng." Cậu cúi đầu xuống, Y/n lấy tay che lại môi cậu.

"Không phải các cậu đã nhận lời với Suhoon là trước khi sinh thì sẽ không làm gì tôi à?"

"Suhoon? Lời Suhoon là thánh chỉ à? Sao chúng tôi lại phải tuân theo?" Kim V bước tới.



"Các cậu..." Y/n bắt đầu căng thẳng nhìn hai người.Kim Taehyung cười khan, hôn lên tay cô, "V, đừng dọa cô ấy."

"Đâu có, là cô ấy tự dọa mình thôi." Mắt Kim V chuyển động, nhìn Y/n. Cô cúi đầu, tránh ánh mắt cậu. Trong lòng đang phản đối, đôi ác ma này, sao cô không biết họ đang nghĩ gì chứ.

Quả nhiên tay Kim V đã luồn vào trong quần áo cô, xốc vạt áo cô lên. Bụng cô trắng tinh, đã hơi nổi lên. Ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm lên. Cảm giác lành lạnh tản ra từ bụng, tê dại lại rất thoải mái. Nhưng Y/n  vẫn căng thẳng.

Mắt  Kim Taehyung cũng nhìn vào bụng Y/n. Mặc dù hơi nhô lên nhưng đường cong vẫn đẹp như trước, thậm chí còn mang theo nét quyến rũ riêng của người phụ nữ. Cảm giác này rất kỳ dị.

Kim V heo mắt lại, "Ở đây đang nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ à? Nếu Jungkook biết cô có con của cậu ta, còn quyết định sinh nó ra thì sẽ nghĩ gì nhỉ?" giọng của cậu rất bình thản, nghe không ra được chút cảm xúc nào đang dao động.

Nghe lời của cậu, thân thể Y/n run lên. Cô không thể đoán được ý của những lời này là gì, cũng không biết cậu muốn làm gì. Thân thể cô cho thấy cô đang căng thẳng.

"Nhìn người phụ nữ của mình mang đứa bé của người đàn ông khác, lại còn muốn biết người đàn ông đó mà biết thì sẽ nghĩ gì.V, chuyện này là sao?"Kim Taehyung nói.

Ánh mắt Kim V  dính chặt lên người Y/n. Ánh mắt ấy sâu lắng mà trầm.

"Bác Lee lại biết nói dối. Jungkook không ở trong biệt thự." Kim Taehyung nói.

Nhắc tới Jungkook , trên mặt Y/n pool hiện lên biểu tình phức tạp.Kim V bắt được, nhíu mày một chút, "Muốn biết chúng tôi đi tìm Jungkook làm gì không?" Tay cậu vẫn đặt trên bụng cô, nhiệt độ nhàn nhạt truyền từ lòng bàn tay cậu sang người cô.

"Vì sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, không tự chủ được đã rơi xuống bẫy của cậu. Cô biết mình không nên ngốc nghếch nghe lời cậu nhưng cô quả thực muốn biết.

Kim V ừ một tiếng, "Chúng tôi đang suy nghĩ tới chuyện mời Jungkook cùng..."

Mặt Y/n mơ màng.

"Không hiểu à? Ý tôi là chúng tôi không để ý đến chuyện ba người cùng chơi đùa cô."

Y/n biến sắc.

"Sao vậy? Tôi nghĩ cô nên vui mừng mới đúng." Kim Taehyung nhìn cô chằm chằm.

Y/n thở hổn hển. Cô hoàn toàn không biết cậu có ý gì. Nếu muốn làm cô thấy xấu hổ thì mục đích của cậu đã đạt được.

Kim Taehyung cười, "Chúng tôi vốn là anh em sinh ba. Mắt nhìn phụ nữ cũng giống nhau. Từ trong xương của chúng tôi chảy cùng dòng máu. Trước kia không biết nên có thể không từ thủ đoạn nào để cậu ta biến mất. Bây giờ biết thì cảm giác với cậu ta lại thay đổi một cách kỳ diệu. Thật ghét cảm giác bị đội nón xanh nhưng lại không thể giết cậu ta, bởi vì cậu ta là anh em của chúng tôi. Từ nhỏ chúng tôi đã nghĩ rằng anh em có thể cùng hưởng chung phụ nữ. Mặc dù cô không khác họ nhưng tôi với Địch tâm linh tương thông, mà Jungkook ...Cậu ta và chúng tôi từ cùng một mẹ sinh ra, lại không cùng nhau lớn lên. Cảm giác này...rất phức tạp."

Y/n nắm chặt tay.

"Cậu...muốn nói gì?"

Kim Taehyung nói, "Bây giờ chúng tôi cần Jungkook ."

Bọn họ cần Jungkook ? Trong mắt cô, hai thiếu niên mười sáu tuổi này còn mạnh hơn thiên thần, còn có gì các cậu cần sao? Ngoài phụ nữ ra.

"Cô không vui à? Chúng tôi đồng ý, cô và cậu ta có thể danh chính ngôn thuận qua lại với nhau..."Kim V nói lời khó nghe, khiến người ta tổn thương.

Y/n không chịu nổi nữa, "Các cậu đừng làm loạn nữa. Tôi không muốn nghe nữa. Tôi đi tìm Suhoon đây." Nói rồi cô đứng lên, đi ra ngoài.

Kim V và Kim Taehyung nhìn theo bóng lưng cô.

"V, bây giờ em thấy ghen với Suhoon. Sao cô ấy lại đi tìm anh ta?"

"Đã nhận lời thì cứ làm theo cách của Suhoon đi. Chờ sinh xong thì chúng ta liền lập tức đưa cô ấy đi.Suhoonb là hồ ly, không đưa cô ấy đi thì một ngày nào đó cô ấy sẽ bị anh ta mê hoặc, bất chấp tất cả mà yêu anh ta."

"Ừ, anh ta đã sớm tính tới chuyện này. Chúng ta sẽ mang cô ấy đến. Dù chúng ta hoàn toàn không nói bất cứ chuyện gì với cô ấy nhưng anh ta lại rõ mọi chuyện của chúng ta như lòng bàn tay. Thật đáng sợ."

"Anh ta là bố già của chúng ta dù chỉ hơn chúng ta bốn tuổi. Quyền lực của anh ta lớn đến mức không ai tưởng tượng nổi. Nhưng dù sao anh ta cũng là bố già..." giọng Kim V bình tĩnh không gợn sóng.

Y/n đi vào giáo đường. Suhoon đang nguyện kinh. Trong giáo đường yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có giọng nói thanh tĩnh như nước suối của người đàn ông vang vọng trong không gian.Suhoon không nhìn cô, dường như không phát hiện cô tới.

Cô ngồi trên ghế băng dài, yên lặng lắng nghe, từ từ mê man.



Jungkook lên khỏi bể bơ, lấy khăn lau tóc thì thấy Kim V và Kim Taehyung đã chờ cậu bên bể bơi.

Kim Taehyung iếc cậu, "Xem ra cậu rất hưng phấn."

Jungkook ém khăn lên bàn, vẻ mặt hờ hững ngồi xuống, bưng ly rượu trên bàn, "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Không có việc gì thì không thể đến à? Đừng quên thân phận của cậu." Kim V nói.

Khóe môi Kim V nhếch lên, nhấp một ngụm rượu rồi tựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, coi hai người trước mặt như không khí.

"V, chúng ta đi. Xem ra người ta không có thành ý hợp tác với chúng ta chút nào. Dựa vào cái gì phải chia sẻ người phụ nữ của chúng ta?"

Jungkook mở mắt, "Cậu nói gì?"

Kim V trào phúng, "Xem ra không phải là cậu hoàn toàn không có phản ứng với bất cứ chuyện gì."

"Các cậu tới là có chuyện gì? Đừng nói tới tình anh em ở đây."

Kim Taehyung cười to, "Vì phụ nữ."

"Ai?"

"Jang Y/n."Kim V nói rõ ràng từng chữ.

Jungkook im lặng, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

"Cậu không muốn gặp cô ấy à? Có cơ hội cho cậu đấy." Kim Taehyung nói.

Jungkook hìn cậu, trên mặt là ý cười, "Tôi đã gặp cô ấy."

Kim Taehyung và Kim V cùng nhìn về phía cậu, cảnh tượng ngày hôm qua chợt lóe lên. Bọn họ đều thông minh nên đã đoán được lý do Y/n mất tích.

Kim Taehyung xông lên nắm lấyJungkook,"Người phụ nữ của chúng tôi mà cậu lại dám gặp một cách tùy tiện à?" Cậu hận không thể xóa hết ý cười trên mặt Jungkook . Một nắm đấm liền đánh lên mặt Jungkook


Jungkook không tránh mà giơ nắm tay lên đánh vào bụng Kim Taehyung . Hai người đều bị đối phương đánh trúng.

"Có gặp hay không là chuyện của tôi. Tôi muốn gặp thì sẽ gặp, liên quan gì tới các cậu." Jungkook nói rồi lại ra một đấm. Hai thiếu niên liền đánh nhau.

Mặt Kim V lạnh lùng. Cậu đứng một bên nhìn, lát sau mới lạnh lùng nói, "Taehyung , tránh ra."

Kim Taehyung hân tâm thì bị lãnh một đấm nặng nề trên mặt. Khuôn mặt tuấn tú tím bầm trong nháy mắt.Kim V xông lên như một con báo, nắm đấm vừa nhanh vừa mạnh rơi lên mặt Jungkook . Thân thểJungkook ngã xuống đất. Cậu bò dậy rất nhanh, không khách khí chút nào mà đánh lên mặt Kim V một đấm.

Lúc bác Lee vào thì ba thiếu niên đã cùng đánh nhau. Trên mặt người nào cũng có vết thương. Dù sao cũng là thiếu niên tràn đầy sức sống lại thành thục nhưng không chống lại một chữ tình. Họ lại dùng cách này để phát tiết nỗi ghen và bất mãn trong lòng. Bác Lee vừa thương vừa tức giận vừa buồn cười.

"Thiếu gia, dừng tay lại, đừng đánh nữa." bác Lee can ngăn thì bị lãnh hai đấm. Nhưng cũng đã kéo được bọn họ ra.

Ba thiếu niên đều ngồi phịch xuống đất thở dốc. Vừa đánh nhau khiến thể lực bọn họ tiêu hao không ít nhưng ánh mắt nhìn nhau vẫn không phục.

Bác Lee đau lòng nói, "Các cậu là anh em, sao lại tổn thương nhau. Các cậu nên đồng lòng đồng sức mới đúng...V thiếu gia,Taehyung thiếu gia,Jungkook thiếu gia mặc dù không lớn lên cùng các cậu nhưng cậu ấy cũng là anh em cùng chung huyết thống với các cậu. Lúc nhỏ, bên người hai thiếu gia còn có người khác nhưng Jungkook thiếu gia còn đáng thương hơn các cậu. Cậu ấy chỉ là một linh hồn đáng thương. Lão gia rất ít tới, dù có tới cũng chưa từng liếc nhìn Jungkook thiếu gia. Mặc dù tôi biết lão gia đau lòng cho cậu ấy nhưng ông sẽ không biểu hiện ra. Khi đó phu nhân chỉ liếc một cái đã yêu lão gia, ngày nào bà cũng ngóng trông lão gia tới biệt thự này, bỏ quên tiểu thiếu gia bên cạnh. Lúc nhỏ chưa bao giờ tiểu thiếu gia cười. Cậu lạnh nhạt với tất cả mọi người nhưng tôi biết điều cậu ấy mong muốn nhất là tình thương của mẹ và của ba. Ngày nào cậu cũng nhìn mẹ đứng ở cửa mòn mỏi ngóng trông ba, lén lút tự mình lau nước mắt trong phòng. Mỗi ngày nhìn Jungkook thiếu gia trầm mặc cô đơn tôi lại nhớ V thiếu gia và Taehyung thiếu gia. Cậu ấy và các cậu cùng chịu cảnh thiếu thốn tình yêu và có thời thơ ấu cô độc..."


Lời bác Lee làm ba thiếu niên đều trầm mặc. Jungkook nắm chặt nắm đấm, móng tay như cắm sâu vào lòng bàn tay. Bóng ma thời thơ ấu lại hiện lên lần nữa trong đôi mắt cậu.

"Anh, còn nhớ hồi bé người duy nhất cùng chơi với em chỉ có anh. Ngày nào mẹ cũng say túy lúy bởi vì ba chưa từng yêu bà. Ông chỉ coi trọng tiền của bà. Ngày nào trong nhà cũng trống rỗng đến đáng sợ, tựa như chỉ có hai chúng ta. Thỉnh thoảng bọn họ chạm mặt nhau thì sẽ cãi nhau ầm ỹ. Dường như lúc đó trong mắt bọn họ không hề có chúng ta. Chúng ta chỉ như hai món đồ chơi nhỏ thừa thãi. Năm bốn tuổi...Mẹ uống say, té từ lầu hai xuống...Khi đó chúng ta thật hận ông ta. Nếu ông ta không vô tình như thế thì mẹ sẽ không chết...Thế nhưng vào sinh nhật sáu tuổi, chúng ta vẫn trông mong ông ta xuất hiện, có thể cùng mừng sinh nhật với chúng ta. Vậy mà nửa đêm ông ta trở về, trong tay lại ôm người đàn bà khác. Anh..."

"Đừng nói nữa..." giọng Kim V khẽ thay đổi, trên mặt là sự thống khổ. Jungkook nhẹ nhàng quay đầu, ba đôi mắt cùng chạm vào nhau. Ánh mắt đau đớn, bóng ma thời thơ ấu, hồi ức thống khổ hiện ra rõ ràng trên mặt bọn họ. Vào giờ khắc này, lòng bọn họ hiểu nhau một cách kỳ diệu.

"Năm bảy tuổi, mẹ bất chấp tất cả mà rời khỏi ông ta, cưới một ông già người Mỹ hào phóng. Lúc đi, lần đầu tiên bà dịu dàng với tôi như thế. Bà ôm tôi khóc, nói lời xin lỗi rằng trước kia đã không để ý đến tôi. Sau này bà sẽ làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Bà nói muốn mang tôi sang Mỹ. Khi đó tôi biết bà còn yêu ông ta. Sở dĩ cưới Smith chỉ là vì ông ấy có đủ năng lực đối đầu với ông ta...Tôi không đi Mỹ với bà bởi vì từ nhỏ tôi đã mất đi tình thương ba và tình thương của mẹ. Tôi vẫn yêu bà ấy. Bà là người phụ nữ đáng thương. Bà cho rằng mình lấy người khác thì ông ta sẽ hiểu cảm giác mất đi thứ quý giá nhưng sao bà biết được rằng cho tới bây giờ ông ta cũng không yêu bà. Ông ta chỉ coi trọng gương mặt của bà. Mặt bà rất giống một người...Khi đó tôi hận ông ta, hận ông ta không có khả năng cho bà hạnh phúc mà lại trêu chọc bà, sau đó sinh tôi ra..." giọng Jungkook trầm thấp đầy đau đớn...

"Thì ra..." Kim V va Kím Taehyung nhìn nhau. Thì ra Kim Seok Jin lại lừa bọn họ một lần nữa.Jungkook là anh em khác mẹ của bọn họ. Nhưng điều đó không quan trọng...Trong người họ cùng chảy chung một dòng máu.

Bác Lee ở bên cạnh nghe bọn họ kể chuyện. Ba người bình tĩnh kể ra, nói hết những đau đớn mà họ phải chịu nhiều năm qua và khúc mắc không thể tiêu tan. Bác Lee lặng lẽ lau nước mắt. Ông là người duy nhất chứng kiến nỗi đau của bọn họ.


Kim Seok Jin mang theo ban giám đốc vào phòng họp của Samsung. Trên bàn đã có ba người ngồi, hơn nữa còn chiếm ghế chủ tịch.

Mặt Kim Seok Jin đanh lại. Các giám đốc bàn luận xôn xao.Kim V trầm ổn nhìn Kim Seok Jin, không có ý rời đi.

"Các vị giám đốc, hôm nay chúng tôi đề nghị mở cuộc họp ban giám đốc là vì có việc muốn tuyên bố với mọi người." Cậu xoay người, nhận từ tay luật sư phía sau một xấp giấy, đưa cho mọi người, "Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần. Ngày hôm qua Kim Taehyung và Jeon Jungkook đã tự nguyện chuyển 10% cổ phần trong tay bọn họ cho tôi. Bây giờ tôi nắm trong tay 30% cổ phần của Samsung, là cổ đông lớn nhất của Samsung . Sau này tôi có quyền điều hành Samsung . Tôi sẽ đưa Samsung lên một tầm cao mới, hy vọng các vị giám đốc ủng hộ tôi."


Kim V vừa dứt lời thì các giám đốc đã xôn xao, biểu tình không giống nhau. Kim Seok Jin trầm trầm cười. Ông không ngờ ba thiếu niên này lại trình diễn vở kịch đoạt quyền thật giỏi. Bọn họ lại dám dùng cách này để đối phó ba của mình.

"Các con cho rằng chỉ dựa vào điều này đã đủ để chứng minh cờ của Samsung đã đổi chủ? Chuyện này thật là mơ mộng hão huyền. Các con còn rất non. Nhưng thật xứng đáng là con trai của ba." Dứt lời, Kim Seok Jin trầm giọng gọi, "Jongmin."

Ông vừa dứt lời thì Jongmin đã dẫn một đám đông vệ sĩ vào, súng đã lên nòng, khí thế bức người.Kim Seok Jin nhìn chằm chằm Kim V, Kim Taehyung và Jeon Jungkook , ra lệnh, "Jongmin, đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần trong tay thiếu gia cho tôi xem. Tôi muốn đích thân xem qua."

"Từ đã." Một tiếng gọi lớn,Kim Seok Jin quay đầu lại thì thấy một người mang theo một đám người khác bước vào. Thân thể ông run lên.

Ông biết người dẫn đầu nhưng đã nhiều năm không gặp. Người đó là vệ sĩ trước đây của ông – Jack.

Jack nở nụ cười, "Chắc tổng giám đốc Kim không ngờ là tôi? Năm đó ông cắt đứt bàn tay phải của tôi, chặt đứt đường sống của tôi. May mà thiếu gia đưa tôi ra nước ngoài, học cách bắn súng bằng tay trái. Không có thiếu gia thì Jack sẽ không có ngày hôm nay. Ân đức của thiếu gia không thể không báo. Nếu tổng giám đốc cố gắng muốn nhìn giấy chứng nhận thì phải hỏi xem súng của chúng tôi có chịu không." Khẩu súng đen bóng xoay tròn trên ngón trỏ bàn tay trái của Jack, tỏa ra ánh sáng khiếp người.

Kim Seok Jin đã khôi phục bình tĩnh từ trong sợ hãi. Ông trầm giọng ra lệnh, "Jongmin, còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"Vâng, tổng giám đốc."Jongmin lên tiếng trả lời một cách cung kính. Kim V và Kim Taehyung, Jungkook cùng nhìnSeokjin, hoàn toàn coi cảnh tượng căng thẳng trước mắt là không khí, bày ra biểu tình chờ xem kịch vui.

Kim Seok Jin đối diện với bọn họ, "Jongmin."

"Vâng."Jongmin đáp lại một tiếng, giơ súng trong tay lên, chuyển người một cái, đặt súng lên đầu Kim Seok Jin. Ông hoàn toàn biến sắc, "Jongmin , cậu đang làm gì vậy?"

"Tổng giám đốc, đừng trách tôi phản bội ông. Có trách thì trách ông quá mức tàn nhẫn thô bạo. Nghĩ kỹ một chút đi, xem bao nhiêu anh em trung thành và tận tâm như Jack đã chết trong tay ông. Nếu tôi tiếp tục bán mạng cho ông thì một ngày nào đó cũng sẽ giống bọn họ, không mất mạng thì cũng tan cửa nát nhà. Vậy nên thưa tổng giám đốc, đừng trách tôi độc ác."

"Mọi người còn đứng đấy làm gì? Còn không ngồi xuống? Chẳng lẽ chờ chúng tôi mời các vị ngồi sao?"Kim Taehyung từ từ nói.

Các giám đốc gió chiều nào xoay chiều ấy, lau mồ hôi trên trán rồi ngồi vào vị trí của mình. Kim Seok Jin cũng bị ép phải ngồi xuống.


"Mời chủ tịch phát biểu." Jungkook nói, "Các vị, vỗ tay."

Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.Kim V phất phất tay, "Từ nay trở đi chủ tịch của Samsung chính là tôi –Kim V . Kim Taehyung vàJeon Jungkook là phó tổng giám đốc. Về phần chủ tịch tiền nhiệm Kim Taehyung tiên sinh, mấy năm nay ông đã cố gắng rất nhiều để phát triển Samsung. Xét thấy tuổi ông đã cao, nên hưởng thụ hạnh phúc lúc về già, nên công ty quyết định đưa ông sang Mỹ định cư, toàn bộ phí tổn công ty sẽ chịu. Các vị có ý kiến gì không?"

Không ai lên tiếng. Người nào cũng lau mồ hôi trên mặt.

"Ba, ba thấy đề nghị này có được không?" Kim V nói vớiKim Seok Jin. Mặt ông vặn vẹo, "Các ngươi là đồ bất hiếu..."

"Ngài từng coi chúng tôi là con à?" ba thiếu niên cùng hỏi.

Kim Seok Jin im lặng, tựa như già đi mười tuổi trong thoáng chốc, "Y/n, rốt cuộc các con giấu Y/n ở đâu?"

Kim V cười lạnh, "Người phụ nữ của chúng con không dám phiền ba phí tâm. Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây. Chiều nay Jongmin sẽ hộ tống Kim Seok Jin tiên sinh sang Mỹ, các vị có thể đi tiễn. Bây giờ các vị có thể đi được rồi."

Lời Kim V vừa dứt thì mọi người liền tuôn ra cửa.

Kim Taehyung và Kim V, Jungkook cùng đứng lên.

"Tới Mỹ đi. Ở đó rất thích hợp để dưỡng lão." Kim Taehyung nói.

"Tự giải quyết cho tốt, ba."Kim Taehyung nói.

"Có thời gian thì tới thăm mẹ tôi." Jungkook nói.

Kim V hất tay một cái với Jongmin. Jongmin cung kính nói, "Lão gia, xin mời."

Kim Seok Jin thở dài, chậm rãi xoay người rời khỏi phòng họp.

Không ngờ Kim Seok Jin ông sẽ rơi vào cảnh này. Nhớ ngày đó ông chỉ là một giáo viên nghèo. Vì tiền đồ rộng lớn ông đã không từ thủ đoạn mà cưới người ông không yêu, bỏ rơi người mình yêu thương, tạo thành nỗi tiếc nuối lớn nhất kiếp này...Có thể đây là báo ứng của ông trời...


______________
20 vote nhee
Tập này hơi bị cuốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro