63. Kim chủ của Minjeong?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả sau cùng là đối phương nguyện ý âm thầm hòa giải, không dám thở ra một chữ đưa nhau ra tòa.

Minjeong ngẩn người, hóa ra vừa rồi là thời gian làm lạnh kĩ năng của luật sư Hong, phải chờ đúng thời cơ mới phóng ra được?

Nari còn ngẩn hơn cả Minjeong, ba luật sư kia cũng y như thế.

Ngay lúc Minjeong với luật sư Hong chuẩn bị đứng dậy rời đi thì luật sư bên kia đột nhiên kích động đứng lên, sắc mặt nghi ngờ nhìn về phía luật sư Hong hỏi: "Chờ một chút! Xin mạo muội hỏi một câu! Xin hỏi ngài... ngài có phải đại luật sư - HongGum"

Hai luật sư đứng bên cạnh nghe vậy lập tức kinh hãi: "Cái gì... HongGum? HongGum nào?Chẳng lẽ là Hong đại trạng"

Mới vừa rồi bọn họ hoàn toàn không để người ta vào trong mắt, cho nên cũng không hỏi anh ta là ai, nhưng hiện giờ càng nghĩ thì càng không đúng.

Mặc dù bọn họ chưa tận mắt gặp được HongGum nhưng có nghe đồn về tác phong làm việc của anh, quý chữ như vàng, ai không biết còn cho rằng là người câm. Nhưng một khi đã bắt đầu làm việc thì giống như bước vào trạng thái điên cuồng, tốc độ nói rất nhanh, lập luận rõ ràng, chứng cứ sắc bén...

Luật sư Hong không trả lời bước chân cũng không hề ngừng lại dù chỉ một chút, đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Nari mặt xám như tro ngã ngồi trên ghế. Xong rồi!

Kim Hyeon đã dặn dò cả trăm lần là không để cho Kim Minjeong hủy hợp đồng, nhưng hiện tại đã hỏng bét hết rồi.

Người Kim Minjeong mời tới chính là luật sư hàng đầu của Đế đô - Hong đại trạng?

Tại sao Hong đại trạng lại chạy tới giúp Kim Minjeong giải quyết một vấn đề hủy hợp đồng nhỏ bé như thế này?

Phải biết là vị luật sư này tính tiền theo phút, muốn mời được anh ta phải tính giá trên trời!

Chẳng lẽ... chẳng lẽ vị kim chủ của Minjeong chính là vị Hong đại trạng này?

Cho đến khi Minjeong rời khỏi cao ốc Event thì vẫn chưa hoàn hồn lại, vạn vạn không ngờ tới vị luật sư mặt liệt này lại dũng mãnh như vậy.

Chẳng lẽ phòng pháp vụ của giải trí N&N đều lợi hại như vậy sao? Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngoài cửa đột nhiên xông ra một đám phóng viên chen chúc xông vào...

"Kim Minjeong! Kim Minjeong! Lần cô đến là để thú tội sao?"

"Đối với chuyện cố ý mưu sát Kim Hyeon cô có gì muốn nói ?"

"Kim Hyeon vẫn luôn tỏ ý chỉ cần cô nguyện ý nói lời xin lỗi thì sẽ cho cô cơ hội sửa chữa lỗi lầm, cô có cảm thấy xấu hổ hay không?"

"Xin hỏi chuyện của SeoJi lần trước có phải cũng do một tay cô sắp đặt?"

"Nghe nói Event muốn hủy hợp đồng với cô, cũng đồng thời ra lệnh phong sát là thật sao?"

Đám phóng viên kia gần như phát điên mà chen chúc tiến sát lại gần nàng, Minjeong đang nghĩ cách thoát thân thì không biết từ đâu nhô ra năm người vệ sĩ áo đen đã được qua đào tạo, không tới mấy giây đã có thể khống chế tình hình.

Các ký giả trố mắt nhìn nhau. Chuyện gì đã xảy ra? Những người này từ đâu chui ra?

Minjeong chỉ là một nghệ sĩ không quyền không thế không bối cảnh, vậy đám vệ sĩ này từ đâu chui ra? Hơn nữa còn tận 5 người?

Bởi vì không muốn mang đến scandal cho Minjeong cho nên những vệ sĩ này không mang biểu tượng gia tộc của Yu thị nhưng cũng đủ khiến đám phóng viên thích bắt nạt kẻ yếu kia phải kiêng kỵ.

Minjeong sau khi được các vệ sĩ bảo vệ liền dừng lại, bình tĩnh hướng về các kí giả kia mở miệng nói: "Thứ nhất, tôi vô tội, không cần phải tự thú càng không cần phải xấu hổ. Thứ hai, chuyện của SeoJi đã được làm sáng tỏ từ lâu xin đừng đánh lừa dư luận, nếu không sẽ bị kết tội phỉ báng. Thứ ba, quả thật tôi đã hủy hợp đồng với Event ngay vừa nãy thôi, nhưng mà là do tôi đề nghị chứ không phải bị hủy hợp đồng. Thứ tư, muốn phong sát tôi? Cứ thử xem."

Nói xong những lời này, Minjeong quay lưng đi thẳng tới chiếc xe ô tô màu đen đang đậu gần đó.

May mà Jimin sắp xếp cẩn thận, sớm đoán được hôm nay nàng sẽ bị phóng viên vây nên cả vệ sĩ lẫn lái xe đều xuất hiện rất kịp tời.

"Cô Minjeong, tiếp theo đi đâu?" Lái xe hỏi.

"Về nhà đi." Nàng trả lời.

Cùng lúc đó tại Yu gia.

Ningning tê liệt nằm trên sofa y như con cá chết, "Chị, chị đã chọn cả ngày rồi đấy! Công ty nhiều quản lí ưu tú như thế mà chị không vừa mắt bất cứ một ai sao? Chahee thì sao? Vào nghề đã lâu, kinh nghiệm lão luyện trong nước hay ngoài nước đều có đầu mối hết, cũng quen với Minjeong nữa!"

Jimin: "Cậu ta đã là quản lí của Beomgyu."

Ningning: "Được rồi... Vậy Chaeyol thì sao? Anh ta không có quan hệ với Beomgyu!"

Jimin: "Không chọn nam."

Khóe miệng Ningning giật giật: "Vậy thì Sol! Quản lí vàng đó! Năng lực nghiệp vụ khá ổn!"

Jimin: "Người này tính hướng không rõ."

"Phụtt... là cái tin đồn cô ấy thích con gái sao? Mẹ oi, chị tìm hiểu cũng quá tỉ mỉ rồi đó!" Ningning sắp tan vỡ: "Vậy Mika thì sao? Phái nữ, có bạn trai, đang là quản lí của Jessi, năm ngoái thành tích đứng No.1!"

Jimin: "Nhân phẩm không được."

Ningning bó tay: "Hoàng đế chọn phi tần cũng không rắc rối như thế! Vậy rốt cuộc chị muốn kiểu nào hả?"

Jimin trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Tại sao không thấy tài liệu của Aeri Uchinaga?"

Cái tên này.... Jisoo khựng lại vài giây, sau đó cố gắng bình thường nhất có thể trả lời Jimin.

"Cô ấy nghỉ phép rồi, nói tạm thời không muốn nhận người mới hơn nữa đang giúp ông nội quản lý công ty"

"Vậy chọn cô ấy đi.

" "Ơ... CHỊ, chị quá độc ác rồi..." Ningning bắt đầu tự mặc niệm cho mình: "Chị đúng là biết làm khó em! cô ấy đã nói không nhận người mới!"

Hai người còn đang thương lượng, Minjeong đã trở về.

"Tôi về rồi! Có ai ở nhà không?"

Vừa dứt lời, một bên chân của nàng đã bị một cái bánh bao nhỏ mềm mềm ôm lấy.

Bánh bao nhỏ càng ngày càng thích dính lấy người Minjeong nàng phải ôm lấy dỗ dành thật lâu thằng bé mới lộ ra nụ cười.

"Đã về, hủy hợp đồng thuận lợi chứ?" Jimin đứng dậy đi tới.

Vừa nhắc tới thì Minjeong lập tức trở nên kích động: "Cực kì thuận lợi, công ty sắp xếp luật sư cho tôi thật lợi hại, lấy một địch ba, khẩu chiến quần hùng! Ban đầu Nari còn tính lừa tôi thêm 6 triệu won, nhưng cuối cùng không tốn thêm một đồng nào! Không đúng vẫn tốn thêm 30.000 nghìn won tiền thuốc cho Kim Hyeon! Đúng là cool đến ngây người! Luật sư phòng Pháp vụ của N&N đều lợi hại như vậy sao? Tôi nghe bọn họ gọi anh ấy là Hong đại trạng..."

Lúc này, Ningning đứng sau lưng yếu ớt nói: "Cái gì mà luật sư phòng Pháp vụ chứ, HongGum là cố vấn pháp luật cao cấp của tập đoàn Yu thị đấy!"

"Phụt..." Minjeong bị dọa đến không tưởng tượng nổi nhìn Jimin: "Jimin, chị để luật sư chuyên chạy án kiện trăm triệu chạy tới giúp tôi xử lí một vụ hủy hợp đồng có 5 triệu won sao?"

Đây đúng là chuyện hoàng đế phái quốc sư tới giúp một dân đen xử lí vụ bị trộm mất heo...

"Để ngừa mọi chuyện thôi." Jimin bình tĩnh trả lời.

Chỉ cần chuyện của nàng thì chẳng có việc nào là việc nhỏ.

Minjeong không còn lời nào để nói, Đại Boss đã ra tay thì đúng là không giống người phàm.

.....

Sáng sớm ngày hôm sau.

Minjeong mặc một chiếc váy liền thân dài màu hồng nhạt, phối với một đôi xăng-đan đế bệt, trang điểm nhẹ dàng, mái tóc xoăn tự nhiên xõa ra buông trên vai, trên phần tóc mai vẫn kẹp chiếc kẹp hình trái tim màu hồng - nhìn chung rất ra dáng "hiền thê lương mẫu".

Jimin đang ngồi ở ghế sofa xem báo thấy nàng ăn mặc như vậy thì ngẩn ra: "Em..."

Bình thường nếu không phải tham gia những trường hợp đặc biệt thì đa phần Minjeong đều thích mặc những bộ quần áo cá tính nhưng đơn giản, đây là lần đầu tiên Jimin thấy nàng ăn mặc... "thục nữ" như thế.

Minjeong phấn khích nhảy đến bên cạnh Jimin: "Thế nào, thế nào? Nhìn có trông giống gái đã có chồng không?"

Jimin dùng đôi mắt tràn đầy ý nghĩ sâu xa : "Đúng là rất giống."

"Gái đã có chồng" Thật là bốn chữ vô cùng tốt đẹp.

"Hì hì, vậy thì tốt! Như thế thì lúc đi chợ sẽ không bị mấy người bán hàng ép giá!" Minjeong hài lòng gật đầu: "Vậy tôi đi đây!"

Vừa cất bước thì chân nàng bỗng không cử động được.

Hóa ra là bị bánh bao nhỏ ôm lấy.

Minjeong dở khóc dở cười: "Bảo bối à, sao con dậy sớm thế?"

Tiểu Min dụi dụi con mắt đưa hai cánh tay ra, tỏ ý muốn được bế.

Minjeong không thể làm gì khác hơn là bế thằng bé lên: "Cô chỉ đi mua đồ ăn thôi, lát nữa sẽ về với con, nhanh thôi mà!"

Bánh bao nhỏ vẫn không chịu buông ôm chặt cổ nàng như cũ.

"Có thể đi cùng không?" Jimin bỗng lên tiếng hỏi

Minjeong chớp chớp mắt: "Hửm, hai người cũng đi à?"

"Vừa vặn có thể cho Tiểu Min ra ngoài chơi một chút."

Bánh bao nhỏ nghe thế liền ra sức gật đầu.

Minjeong gãi đầu: "Đương nhiên là có thể! Chỉ có điều nơi đó có chút loạn! Tôi không vào siêu thị mà là đi một chợ đầu mối cách đây hơi xa, đồ ăn chỗ đó rất tươi!"

"Không sao, đi thôi." Jimin đặt tờ báo xuống, cầm chìa khóa xe lên.

Vì vậy, từ một mình Minjeong bỗng chốc biến thành ba người, hai hàng tặng kèm là bánh bao lớn và bánh bao nhỏ.

Gara để xe dưới hầm.

Vửa mở ra là một hàng xe sang trọng chói lòa đập vào mắt, Minjeong thèm đến rớt cả nước miếng nhất là sau khi trông thấy nam thần - Tiểu Bạch.

Thấy nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt chiếc siêu xe Bugatti màu trắng kia, Jimin hỏi: "Đi cái này?"

Minjeong hồi thần vội vàng lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi! Chúng ta chỉ đi chợ thôi, lái chiếc siêu xe này tới thì ăn chơi quá! Có cái nào khiêm tốn hơn chút không?"

Jimin gật đầu: "Có."

Không biết Jimin ấn cái công tắc nào một chiếc xe màu đen từ một gian khác được chuyển ra.
Đây là một chiếc xe gia đình giá cũng rẻ, nhìn có vẻ vẫn còn mới.

Minjeong thấy thế liền gật gật đầu: "Chiếc này ổn!"

Nhưng mà, tại sao Yu Jimin lại có loại xe trái ngược với phong cách thường ngày như này?

Jimin tựa như hiểu được nghi vấn của nàng, lên tiếng giải thích: "Chiếc xe này chuẩn bị cho em lúc em mới tới, chẳng qua là em chưa từng sử dụng nó."

"Ah..." Hóa ra đây chính là chiếc xe mà Jimin chuẩn bị cho nàng từ lúc nàng mới đến Yu gia.

Nhìn vẻ mặt cô đơn của Jimin, Minjeong có cảm giác như nàng phạm phải đại tội rồi, vội vàng giải thích: "Đó là bởi vì bình thường tôi hay đi tàu điện ngầm, vừa nhanh vừa tiện, còn không bị tắc đường nữa!"

Nói xong Minjeong vội đánh trống lảng qua chuyện khác: "Chúng ta mau đi thôi, đi muộn thì đồ ngon sẽ bị người ta chọn hết đó! Như thế sẽ ảnh hưởng tới tay nghề của tôi!"

---------------------

Tự nhiên cái cúp điện, ms đăng kí 4g đăng cho quí dị đọc đó :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro