88. Sớm muộn cũng phải đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Jimin từ phim trường về, Ningning liền biết toang rồi. Trời sắp sập đến nơi rồi.

Bộ dạng của chị hai thậm chí còn đáng sợ hơn cả năm ấy, cái năm mới tiếp quản công ty, khi đó ba tự dưng mắc bệnh nặng, mấy lần đứng giữa sự sống và cái chết, tất cả họ hàng đều nhăm nhe tới vị trí người thừa kế, thật chí có thời gian cả gia tộc đấu đá nhau tới sức đầu mẻ trán.

Khi ấy Jimin quả thật như một sát thần không có tình cảm, ra tay vô cùng tàn khốc, bất chấp người thân, một tay bình ổn nội loạn của gia tộc.

Jimin vừa về đến nhà đã bắt đầu đuổi hết người giúp việc trong nhà đi, sau đó tự nhốt mình trong biệt thự, hơn nữa còn để chế độ quyền hạn tối cao, ngoài Jimin ra, không ai có thể vào được.

Ningning sợ xảy ra chuyện, cứ lo lắng đi lòng vòng ở ngoài cửa.

Một lần đợi này là cả một đêm.

Jimin vẫn không ra ngoài.

Hơn nữa, còn xảy ra tình huống xấu hơn...

Mới sáng sớm, Yu lão gia đã đích thân gọi tới bảo Ningning lập tức về nhà một chuyến, nghe giọng điệu có vẻ vô cùng không vui.

----------------

Tại nhà cũ của Yu gia.

Yu lão gia và Yu lão phu nhân đều đang ở trong phòng khách, hai người ngồi trên sofa, sắc mặt vô cùng khó chịu.

Thiết bị cảnh báo trong đầu Ningning kêu tút tút tút liên hồi, phản ứng đầu tiên chính là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó, Yu lão gia ném một tập tài liệu dày cộp lên bàn: "Ningning giải thích cho ba xem đây là chuyện gì?"

Tập giấy A4 trắng và ảnh rơi lả tả trên mặt đất.

Ningning quét mắt nhìn, tất cả đều là ảnh và tư liệu về Minjeong

Quả nhiên, thân phận của Minjeong bị lộ rồi.

Haiz... sao cứ phải vào lúc này cơ chứ...

Quả đúng là nhà nát còn mưa dột suốt đêm mà!

Yu lão phu nhân đau lòng, giận dữ nhìn : "Ningning, con làm mẹ quá thất vọng! Chuyện khác con có làm loạn thế nào cũng được, nhưng đây là chuyện cả đời của chị con, sao con có thể không biết nặng nhẹ như vậy, đã thế còn giúp Jimin giấu chúng ta!"

"Ta còn tưởng là thiên kim tiểu thư khuê các của gia đình danh giá nào! Cư nhiên lại là một diễn viên! Đời tư lại còn hỗn loạn vô cùng! Người như vậy sao có thể làm con dâu của Yu gia chúng ta, sao có thể làm mẹ của cháu nội ta hả!" Nói đến câu cuối cùng, Yu lão gia còn đập bàn "uỳnh" một cái.

"Rốt cuộc cô ta đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho Jimin? Không ngờ lại có thể khiến một người có tính cách kiêu ngạo như Jimin để ý tới loại người như cô ta!"

"May mà ba mẹ phát hiện ra sớm, nếu không chúng mày định gạo nấu thành cơm rồi mới nói cho bọn tao đúng không? Thật đúng là quá hoang đường!"

Hai người ông một câu tôi một câu thao thao bất tuyệt nói tới cả tiếng đồng hồ.

Ningning mới đầu còn định giải thích, cuối cùng cũng không nói nữa.

Yu lão phu nhân trợn mắt nhìn : "NINGNING! Rốt cuộc con có đang nghe bọn ta nói chuyện không đấy hả?"

Ningning đặt chén trà xuống, chớp mắt: "Haizz? Hai người nói xong rồi à? Vậy giờ đã có thể cho con nói vài lời được chưa?"

Yu lão gia hừ lạnh một tiếng: "Được! Nói đi! Để ta xem xem còn giở cái giọng gì ra được nữa!"

Ningning chỉnh lại áo, đứng dậy...

"Thứ nhất, về nghề nghiệp. Diễn viên cũng là một nghề, không có gì mà phải mất mặt cả, làng giải trí có hơi loạn, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm được, con còn là chủ của công ty giải trí đấy nhé! Nếu ba mẹ đã điều tra, chắc cũng biết,Minjeong từ lúc vào nghề đến giờ vẫn rất chính trực, không hề giở thủ đoạn vô liêm sỉ nào, nếu không chỉ dựa vào gương mặt của cô ấy, sớm đã có thể nổi tiếng rồi, chứ không phải tới giờ vẫn chỉ là một người mới"

"Thứ hai, học lực. Trước khi Minjeong ra nước ngoài đã lấy thành tích thủ khoa khoa văn của thành phố C tiến vào đại học Đế Đô, sau này vì tranh cãi với gia đình nên mới bị ép ra nước ngoài du học, trong vòng bốn năm, cô ấy không hề nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ phía gia đình, dựa vào năng lực của bản thân thi được vào học viện điện ảnh của nước M, thành tích xuất sắc, năm nào cũng dành được học bổng, điểm này sao ba mẹ lại tự động bỏ qua như vậy?"

"Thứ ba, xuất thân và gia thế. Quả thật mấy năm gần đây Kim gia càng ngày càng không đáng tin, phượng hoàng thật thì không cần, lại xem gà rừng như bảo bối mà nuôi dưỡng. Nhưng đừng quên, ông ngoại của Minjeong là Ahn Jongwon, năm ấy vì Ahn Hanna một mực không chịu tỉnh ngộ cứ muốn lấy Kim Hysuk, nên bên đó mới đoạn tuyệt quan hệ với bà ta. Nhưng Minjeong đích thực là cháu ngoại của ông ấy, đây là sự thật không thể chối cãi, cháu ngoại của Ahn gia cũng thừa sức xứng với Yu gia chúng ta rồi"

Yu lão gia và Yu lão phu nhân đang trong cơn giận dữ, ban đầu không thật sự tỏ ra nghiêm túc nghe lời ngụy biện của Jisoo, kết quả sau khi nghe xong, vẻ mặt lại dần thay đổi...

Nói đến đây, Ningning dừng lại một chút, "Thứ tư con quên không nói với hai người chuyện quan trọng nhất."

"Chuyện gì?" Yu lão phu nhân vội hỏi.

Ningning nhún vai, "Hai người lo lắng nhiều như vậy làm gì! Hôm qua, Minjeong đã từ chối chị con rồi. Thế nên ấy mà, nên làm gì thì đi làm đi, Minjeong sẽ không trở thành con dâu hai người, cũng sẽ không thành mẹ của cháu nội hai người đâu, từ nay trở đi cô ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Yu gia chúng ta nữa hết!"

Vừa dứt lời, phía sau truyền tới một tiếng "xoảng" giòn vang...

Ningning và hai người cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động, sau đó liền thấy Tiểu Min đứng đó, mặt mũi trắng bệch, dưới chân đầy mảnh thủy tinh vỡ...

"Tiểu Min..."

Không đợi ông bà đi tới dỗ dành, Tiểu Min đã chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Ningning thở dài: "Giờ thì hay rồi, lại thêm một đứa nữa! Sau khi chị con bị từ chối đã tự nhốt mình trong nhà, từ tối qua đến giờ vẫn không chịu ra ngoài!"

Yu lão phu nhân vừa lo cho Jimin, vừa lo cho cháu nội, lòng nóng như lửa đốt trừng mắt mắng Ningning: "Con nhóc này! Sao nói chuyện mà không chú ý chút nào thế hả? Giờ để Tiểu Min nghe thấy rồi, phải làm thế nào đây! Tiểu Min thích cô gái đó như vậy!"

Ningning trưng ra vẻ mặt vô tội: "Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày này mà! Minjeong chỉ đồng ý với chị con là sẽ ở bên Tiểu Min ba tháng, thời hạn ba tháng sắp đến rồi, kể cả Minjeong không từ chối với chị ấy, sớm hay muộn cô ấy cũng phải đi thôi!"

Bỗng nhiên trợ lý David gọi tới báo Ningning nghe về việc Jimin

Vừa nghe nói vậy Ningning liền biết có chuyện gì: " Là trợ lí của chị gọi, giờ chị ấy đã ra ngoài tới công ty rồi, con phải tới chi viện cho chiến hữu đây! Bái bai~"

Thấy bóng Ningning rời đi, hai người ngồi đó nhìn nhau.

"Marco, chuyện này... ông thấy thế nào?" Yu lão phu nhân lo lắng hỏi.

Yu lão gia lạnh mặt: "Chờ một thời gian nữa xem... xem chuyện thay đổi thế nào đã, ai biết được cô ta có chơi trò lạt mềm buộc chặt không?"

"Thế còn Tiểu Min thì phải làm sao!" Đây mới là vấn đề bà quan tâm nhất.

"Tôi thấy Tiểu Min đã hoàn toàn hồi phục rồi, chuyện nhỏ thôi, bà không cần bận tâm đâu. Mấy ngày nay nó ở chỗ chúng ta, cô gái đó không ở bên cạnh, nó vẫn ổn đấy thôi?"

"Nhưng mà..."

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro