7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cà pháo cắt xong để trong cái vạc ngâm nước muối chua. Tới chiều, Hạo vớt một tô nhỏ rồi pha mắm nêm trộn chung. Đông Anh thấy thì tròn mắt, ủa Hạo ơi người ta là cà pháo mắm tôm chớ có phải mắm nêm đâu mà, Hạo có lộn hông ấy?

Hạo nói hông có lộn, nhà hết mắm tôm nên đỡ mắm nêm vẫn bình thường, vẫn ngon chán Đông Anh ạ. Hai thằng con trai, một tô cà pháo dằm mắm, một dĩa cá kho hơi kẹo với hai tô cơm nóng, thêm hơi nhiều tình yêu trong một căn trọ nhỏ, vừa ăn vừa coi Huỳnh Lập kể truyện ma. Biết sao được, hai đứa thì nhát mà mê thì vẫn mê.

Đông Anh cắn đầu đũa, ngập ngừng hỏi Hạo.
- Hạo ơi, hổng ấy...

- Hổng ấy sao hả Đông Anh?

- Hổng ấy tuần này Hạo về quê với tui đi. Mẹ tui có gọi tui về lấy bịch khô cá lóc mẹ phơi. Sẵn mua mắm tôm về chứ ăn mắm nêm thì kì quá.

Hạo gật gù, ừ, cũng đúng.

Tối đó nhà cúp điện, Hạo thắp đèn cầy cho Đông Anh đang hí hoáy với lá thư, Đông Anh bảo đây là gửi về cho một người bạn sắp cưới vì nhà ở xa nó không đi được. Đông Anh viết chữ đẹp lắm, nắn nót tỉ mẫn đến từng cái dấu câu ngắt nghỉ. Bởi vậy, chắc Đông Anh cũng chu toàn cho cuộc tình thơ mộng mà hai đứa ấp ủ. Hạo thì kéo cho qua mùa mưa còn Đông Anh thì đón Mặt Trời sưởi ấm.

Khi yêu, ta có quyền được lẩm cẩm một tí, ích kỉ một tí, cháy hơn một tí. Hạo nghĩ vậy, khi nắm tay Đông Anh đứng trước ba má nó.

"Cô, chú, cho con cưới em!"

Cuối cùng thì hai đứa tụi nó vẫn không trốn, chúng nó đạp kén và chui bỏ khỏi lằn ranh của sợ hãi và được yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro