Quyển 1 - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiếu niên mà Từ Đông Anh nhặt về tuy rằng tuổi còn nhỏ, miệng lưỡi lại ngọt vô cùng. Ngồi xuống không bao lâu, cũng đã rõ ràng tính cách của ta và Từ Anh Hạo, ngay cả cục cưng dốt nát Từ Minh Hưởng cũng bị hắn tìm ra vô số những ưu điểm để ca ngợi. Từ Minh Hưởng mừng rỡ đến quên cả mình họ gì, vui vẻ mời đối phương nhất định tối nay phải ngủ lại phòng mình, hai người sẽ cùng trò chuyện thâu đêm.

Ta rất có cảm tình với đứa nhỏ này, kêu Phúc Bá cầm thêm bát đũa, mời hắn cùng ăn cơm, chậm rãi hỏi han tình hình nhà hắn.

"Ngươi họ gì?"

"Lý."

"Ừhm, tên là gì?"

"Vĩnh Khâm."

"Ah, Lý Vĩnh Khâm. Tên rất hay."

"Vĩnh Khâm, nhà ngươi ở đâu vậy?"

"Thôn Linh Thương ngoài thành tây."

"Trong nhà làm cái gì?"

"Nuôi heo. Thịt heo do phụ thân ta chăm hoàn toàn không giống của người khác, mùi vị đặc biệt thơm ngon."

"Thật vậy à, Từ Minh Hưởng cũng rất thích ăn thịt heo. Có phải hay không Từ Minh Hưởng?"

"Đúng, đúng, thịt heo so với thịt bò, thịt dê đều ăn ngon hơn. Ta thích ăn nhất. Gầy cũng ngon mà béo cũng ngon. Đương nhiên thịt ba chỉ là ăn ngon nhất. Nếu dùng để luộc, ăn mềm vô cùng. Thịt kho tàu cũng được đó. Nếu là rang với tiêu đen, tốt nhất là dùng thịt sườn. Nấu canh thì dùng chân giò hoặc xương, thịt miếng cũng ngon vô cùng. Tai cùng với đuôi là hương vị ngon nhất, còn có xương sườn, ta thích nhất là ăn bún sườn. Nội tạng khác của heo, như là gan, dạ dày, tim, đúng rồi, đúng rồi, còn có lòng heo......."

>_< Chờ đồ ăn trên bàn đều gần nguội lạnh, Tiểu Minhrốt cuộc phát biểu xong cảm thụ đối với thịt heo, dừng lại uống canh. Ta đây mới bắt đầu có chỗ trống tiếp tục hỏi:

"Vĩnh Khâm, sao ngươi lại một mình vào thành?"

"Phụ thân ta tháng trước sinh bệnh mà chết, mời đại phu rồi lo hậu sự xong tiền đều đã tiêu hết. Hiện tại ngay cả tiền mua heo con cũng không có, cho nên ta chỉ có thể vào thành......."

Ta nhỏ nước mắt đồng tình: "Ngươi còn nhỏ như vậy, tự mình vào thành kiếm tiền, nhất định rất vất vả đấy?"

"Cũng không phải vất vả gì, ta hôm nay vừa mới đến, thực thuận lợi tìm được Từ Đông Anh."

"A? Ngươi là đặc biệt đến tìm Từ Đông Anh sao? Thì ra các ngươi quen biết từ trước à? Chẳng lẽ hai người các ngươi là...."

"Cha," Từ Đông Anh trên mặt toả khói đen, "Ngài lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi."

"Ta nào có suy nghĩ lung tung, nếu các ngươi quả thực không có gì, người ta vì sao phải tới tìm ngươi? Vĩnh Khâm, ngươi nói cho ta biết, Từ Đông Anh đã làm gì có lỗi với ngươi phải không, ta nhất định bắt hắn chịu trách nhiệm tới cùng!"

Vĩnh Khâm cảm động nước mắt tuôn trào: "Tịch bá bá, ngài không chỉ là mỹ nhân, còn là một người tốt."

"Đó là đương nhiên. Nói đi, tìm Từ Đông Anh làm gì?"

"Đòi nợ."

"A?"

"Hắn nợ phụ thân ta tiền một đầu heo."

Ta ngẩng đầu nhìn Từ Đông Anh, ngay cả nhất gia chi chủ cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.

"Thật thế à?" Từ Anh Hạo hỏi.

"......Đúng...vậy...."

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Rất lâu sau đó, Từ Minh Hưởng nhỏ giọng nói một câu: "Nhà của chúng ta.... đã trở thành như vậy rồi sao? Về sau con, có phải hay không sẽ không có thịt heo ăn nữa?"

"Yên tâm," Ta nhỏ giọng an ủi nó, "Con sau này sẽ ra ngoài ở mà. Nhà của Lý Đống Hách có rất nhiều tiền, muốn ăn cái gì hắn cũng có thể mua cho. Nhưng mà phụ thân không có của hồi môn cho con rồi."

"Cha, nếu con không có của hồi môn, Đống Hách ca có phải sẽ không muốn lấy con nữa?"

".... Chắc là sẽ không. Có điều cũng khó nói, đầu năm nay người ngại bần yêu phú nhiều lắm...."

"Huynh ấy sẽ ghét bỏ chúng ta ư?"

"Ở mặt ngoài nhìn vào thì không, nhưng mà hoạ hổ hoạ bì khó hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Ai cũng không thể biết được trong lòng hắn thực sự nghĩ như thế nào nữa...."

"Cha, nếu Đống Hách ca không muốn lấy Tiểu Minh, con nên làm thế nào bây giờ?"

"Vậy đành phải ở nhà.... mặc kệ thế nào, phụ thân vĩnh viễn đều muốn con!"

"Cha...." Từ Minh Hưởng cảm động nhào vào trong lòng ta.

Từ Đông Anh đập bàn, mặt nổi gân xanh nói: "Hai người im miệng cho ta!"

Từ Minh Hưởng và ta sợ tới mức ôm nhau thành một đống. Nhưng ta dù sao cũng là phụ thân, định thần lúc sau lập tức cãi lại: "Ngươi rống liền rống, sao phải đập bàn, ngươi đập vỡ lại phải đi mua mới đấy. Còn thiếu người ta tiền heo, chẳng lẽ muốn đem Tiểu Minh bán đi trả nợ sao?"

"Cha," Từ Minh Hưởng khóc nói, "Cha đừng bán Tiểu Minh."

Hiện tại ngay cả Từ Anh Hạo cũng nhịn không được nói: "Hai người các ngươi im miệng!"

Nhất gia chi chủ lên tiếng, chúng ta cũng chỉ phải ngoan ngoãn đứng dậy đi qua một bên.

"Tiểu Đông."

"Dạ, đại ca."

"Tài sản trong nhà lúc nào cũng để một mình đệ xử lý, ta bình thường cũng không hỗ trợ được cái gì...."

"Đại ca sao lại đột nhiên khách khí như vậy...."

"Nhưng là nếu chuyện kinh doanh buôn bán xảy ra vấn đề gì, đệ cũng không cần gạt ta. Dù sao ta cũng có một phần lương bổng, ít nhiều có thể giúp đỡ một chút...."

"Đại ca," Từ Đông Anh dở khóc dở cười, "Không phải như thế. Chuyện kinh doanh buôn bán thuận lợi, một chút vấn đề cũng không có. Tiền heo của Lý Vĩnh Khâm chỉ là một chút sơ suất mà thôi."

Ta và Từ Minh Hưởng vừa nghe trong nhà không có nghèo, lập tức tinh thần tỉnh táo, vô cùng cao hứng ngồi trở lại trên ghế.

"Rốt cuộc là làm sao?" Từ Đông Anh hỏi.

"Là như vậy, bởi vì Lý phụ thân nuôi heo rất tốt, cho nên Duyệt Phong tửu lâu chúng ta luôn chuyên dụng hàng của hắn. Mỗi tháng dựa theo hoá đơn heo và sổ ghi chép thanh toán. Tháng trước Lý phụ thân không có tới, chưởng quầy của Duyệt Phong lâu liền cử người xuống làng chọn mua heo mang theo cả một khoản tiền. Chính là nhất thời sơ ý, hoá đơn mua heo bị mất một mẩu nhỏ phía dưới, bởi vậy đã quên mất tiền của một đầu heo. Cái này vốn là chuyện rất nhỏ, tiểu tử này vào thành đòi tiền, đưa bù cho hắn liền xong việc."

"Xong việc? Nếu nói như vậy cần gì phải tìm đệ, tìm chưởng quầy của Duyệt Phong lâu không được sao?"

Nhắc tới chưởng quầy của Duyệt Phong lâu, Lý Vĩnh Khâm thực oán giận xen mồm nói: "Chưởng quầy kia thật là hung dữ. Chúng ta vốn là nhờ A Căn cùng thôn thuận tiện vào thành đòi hộ, lúc ấy nghĩ đến lâu có sổ ghi chép, cho nên sẽ không cầm theo hoá đơn. Nhưng mà chưởng quầy kia có chết cũng không chịu nghe, còn nói A Căn lừa bịp hắn, gọi người đánh A Căn nữa! Ta nghe xong rất tức giận, sau khi tìm hiểu, hiện giờ chủ nhân của tửu lâu là Từ Đông Anh, đương nhiên đi tìm Từ Đông Anh rồi!"

"Vậy Từ Đông Anh trả tiền cho ngươi chưa?" Ta hỏi.

"Chưa. Ta canh giữ ở ven đường, thật vất vả ngăn lại hắn, nói cho hắn biết sự tình trải qua, còn đem hoá đơn mua heo cho hắn xem. Kết quả hắn không trả tiền, còn lấy bạc ném ta!"

Ta nhất thời giận dữ, dựng lông mày: "Tiểu Đông! Ngươi sao lại là hạng người như thế! Phụ thân mới trước đây dạy ngươi như thế nào? Ngươi thiếu tiền không trả, sao lại còn đánh người?"

Từ Đông Anh hung hăng trừng mắt nhìn Lý Vĩnh Khâm: "Ai đánh hắn? Trên người của ta không có bạc vụn, cầm năm mươi lượng cho hắn, bảo hắn không cần thối lại, hắn không chịu. Bảo hắn ngày mai đến cửa hiệu lấy, hắn cũng không chịu. Ta đang vội về nhà, đành phải đem hắn về đây, xem ở nhà có tiền lẻ hay không."

"Ta đương nhiên không chịu!" Lý Vĩnh Khâm gân cổ nói, "Nhà của ta không có tiền, nhưng không phải là ăn mày, cần phải lấy bao nhiêu tiền thì lấy, một đồng cũng sẽ không xin ngươi. Nói ngày mai đến cửa hiệu, vạn nhất nói ta lừa đảo làm sao bây giờ? Tưởng tóm được ngươi dễ dàng sao? Đợi từ sáng sớm đến tận tối, ngay cả nước cũng chưa uống một ngụm! Không phải là đá ngươi hai cái sao? Dám chê ta bẩn, tha về nhà dùng nước nóng nấu ta, ngươi muốn giết người diệt khẩu có phải không?"

Đứa nhỏ này tuy tuổi cũng xấp xỉ Từ Minh Hưởng, nhưng mồm miệng lanh lợi hơn nó gấp bội. Một phen nói liên tiếp không ngừng, Từ Đông Anh tức giận đến xanh mặt, thật sự là khiến ta thưởng thức vô cùng.

"Tiểu Khâm à, ngươi đừng tức giận, chuyện này là Từ Đông Anh không đúng. Hiện tại đã trễ thế này, ngươi ở trong thành cũng không có chỗ ở, chi bằng ở lại nhà ta, ngày mai lấy tiền được không?"

Lý Vĩnh Khâm quay đầu nhìn ta, lập tức tươi cười thuận theo, ngọt ngào nói: "Ta vốn thực tức giận, nhưng mà vừa tiến đến, thấy Từ bá bá xinh đẹp như vậy, Từ đại ca lại anh tuấn thế này, còn có Tiểu Minh ca đáng yêu vô cùng, đã cảm thấy cơn tức không còn chút nào. Ta ở nhà kỳ thật rất sợ người lạ, sợ nhất cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng ba người lại rất tốt với ta, rất dịu dàng, thân thiết, làm cho ta một chút cảm giác xa lạ cũng không có. Thật giống như quen biết ba người đã lâu!"

Từ Đông Anh quay đầu đi, làm tư thế muốn nôn.

Từ Minh Hưởng lại nổi lên cảm thông, kéo tay Lý Vĩnh Khâm nói: "Đúng thế, đúng thế. Ta cũng rất sợ người lạ, lúc gặp được Đống Hách ca, ánh mắt đầu tiên đã rất thích, nguyện ý cùng hắn nói chuyện. Không thể tin được ngươi cũng có cùng cảm giác với ta."

Hai người tức khắc vui mừng, nói nói cười cười rồi ôm nhau thành một đống, thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách. Từ Đông Anh bên cạnh càng không ngừng rùng mình.
"Được rồi, trời cũng đã tối muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tiểu Minh, Lý Vĩnh Khâm đêm nay phiền đệ tiếp đón."

"Đã biết, đại ca." Từ Minh Hưởng vô cùng vui vẻ nắm tay Lý Vĩnh Khâm cùng nhau rời đi. Từ Đông Anh nhún vai, hừ một tiếng, cũng xoay người đi ra ngoài.

Ta ngồi xổm người xuống, muốn thu thập đống bừa bãi do Từ Đông Anh đập bàn gây ra, lại bị Từ Anh Hạo cầm tay.

"Không cần làm," Từ Anh Hạo cầm tay ta khoác lên cánh tay hắn kéo đi, "Đi thôi, ta đưa ngươi trở về phòng."

–*–

Đêm yên tĩnh, thời tiết lạnh băng.

Ta dựa vào cánh tay Từ Anh Hạo, đi qua hành lang thật dài.

Từ Đông Anh ở trong viện luyện kiếm, kiếm hoa như tuyết, bóng người như rồng. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn cầm kiếm, thanh kiếm còn dài hơn cả người, xoạt xoạt lôi trên mặt đất. Đầu tiên là dùng để đào động kiến, sau lại muốn chọc tổ ong vò vẽ, nếu không phải ta nhanh tay cướp lại, anh tuấn thiếu niên hiện giờ sớm đã thành lấm tấm mỹ nhân rồi.

"Ah, kiếm pháp của Tiểu Đông từ khi nào thì bắt đầu trở nên tốt như vậy?"

"Từ khi ngươi bắt đầu hứng thú với việc chọc Tiểu Minh, không còn mỗi ngày dạy hắn luyện kiếm nữa."

-_-|||||||.......Trưởng nam này thật là đáng ghét nhất á, rất muốn cắn cho hắn hai phát, đáng tiếc lại không dám.

Trời thu ngày càng rõ rệt, gió đêm dần dần lạnh hơn. Bước tới nguyệt lượng môn(1), Từ Anh Hạo cởi áo khoác choàng lên vai ta. Phía trước chính là phòng của Từ Minh Hưởng. Vẫn còn ánh sáng, hai bóng người nho nhỏ chiếu lên cửa sổ, đang mải chơi đùa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười mơ hồ.

"Nếu Tiểu Khâm là đạo phỉ phái tới điều tra tình hình buôn bán, vậy hắn căn bản không cần nói lời khách sáo. Chỉ cần tùy tiện hỏi, Tiểu Minh sẽ đem tất cả những nơi cất giấu vàng bạc châu báu nói cho hắn biết." Ta vui đùa nói.

"Tiểu Minh căn bản không biết những thứ đáng giá trong nhà giấu ở nơi nào." Đây là cảm nhận của trưởng nam không biết hài hước của ta.

Ta thở dài một hơi, "Còn nhớ rõ lúc nhặt được đứa nhỏ này, không có sữa, cả ngày ngậm ngón tay ta mà khóc. Chỉ chớp mắt một cái, đã lớn nhanh như vậy."

"Còn không phải bị ngươi thúc giục. Mỗi buổi tối đều chạy đến bên giường chúng ta, cứ như mộng du nói 'Các ngươi khi nào mới lớn lên vậy?', sau đó lại trở về ngủ. Sợ tới mức ba người chúng ta phải liều mạng lớn lên."

"Có chuyện này sao?" Ta nghiêng đầu suy nghĩ, cũng không có ấn tượng gì. Có thể thật sự là mộng du đi.

Từ Anh Hạo gõ một tiếng lên cửa sổ phòng Tiểu Minh, thấp giọng nói: "Đừng nghịch ngợm quá lâu, ngày mai lại không xuống giường được!"

Hai cái bóng đang ồn ào ngừng một chút, lập tức truyền đến giọng nói nho nhỏ rầu rĩ của Từ Minh Hưởng: "Biết rồi, đại ca."

Lại đi qua mấy gian phòng nữa, tiến tới phòng ngủ của ta, Tiểu Châu đứng ở bậc thềm trước cửa, kính cẩn nói: "Đại gia, lão gia, nước ấm đã được chuẩn bị."

Ta mếu máo, vì cái gì kêu Từ Anh Hạo trước, đây rõ ràng là phòng của ta mà.

Vào phòng cởi áo khoác, rửa sạch chân, xoã búi tóc xuống, nhảy lên giường. Từ Anh Hạo nhẹ nhàng kéo chăn lên ngực ta, ngồi xuống trước giường, sờ sờ cái trán của ta.

"Đã lâu rồi không có phát sốt đâu." Ta đắc ý nói, "Ngươi đừng quên, chỉ cần giữ vững liên tiếp ba tháng không sinh bệnh, ngươi sẽ mang ta đi Tô Châu nghe hát."

"Được, chỉ cần thân mình ngươi khoẻ mạnh, đưa ngươi đi đâu cũng được."

"Ta còn muốn đi Thiên Trúc, ngươi nói phải bao lâu không sinh bệnh mới có thể đi?"

"Bảy mươi năm."

"......." Ta xoè ngón tay tính toán.

"Không cần tính, qua bảy mươi năm, ngươi một trăm lẻ bảy tuổi, đến lúc ấy cũng nên đi Thiên Trúc rồi."

">_<........"

"Có thấy lạnh không? Đổi chăn dày một chút nhé."

"Không lạnh, vài ngày nữa rồi đổi. Còn chưa có bắt đầu đổ sương đâu. Khí hậu Giang Nam, so với phương bắc ấm hơn rất nhiều."

"Đúng vậy....... Cha...."

"Ừhm."

"Ta không còn nhớ rõ hình dáng của hắn nữa?"

"... Để ta nghĩ chút đã.... Mắt hắn rất đen, tóc mái rất dài, ngươi kỳ thật cũng không giống hắn lắm.... Hắn cao hơn ngươi, cũng gầy yếu hơn, tính tình tốt lắm, rất ít khi thấy hắn nổi giận. Có khi uống một chút rượu, liền thích đứng ở đình giữa hồ ngâm thơ, đáng tiếc thơ ngâm cũng không có một cái do chính hắn viết...."

"Hắn không biết làm thơ à?"

"Ừ,.... hắn không biết làm thơ, chữ viết nát bét, cũng không có võ công, sức lực rất yếu, trèo qua Yến Sơn, chưa bao giờ tự mình lên đến đỉnh. Người cũng không tính là thông minh...., nhưng mà.... hắn là một người rất tốt...."

Từ Anh Hạo cười, gật đầu nói: "Có thể tưởng tượng được."

Ta cũng cười lên. Thật sự, Từ Anh Hạo hoàn toàn không giống hắn.

Nói thật, ta cảm thấy được Từ Anh Hạo tương đối giống ta, dù sao cũng là hài tử một tay ta nuôi lớn. Chẳng qua khi ta phát biểu quan điểm này với mọi người, tất cả đều là một bộ chết cười. Từ Đông Anh không chút khách khí nói: "Cha có biết vì cái gì đại ca là nhất gia chi chủ không? Không phải bởi vì hắn là đại ca, mà là bởi vì hắn từ đầu đến chân từ trong ra ngoài không có một chút giống ngài!"

Mà ngay cả Từ Minh Hưởng lúc ấy còn rất nhỏ cũng bập bẹ nói: "Con cảm thấy so với đại ca, con mèo của Hoa gia bên cạnh nhìn tương đối giống phụ thân hơn...."

Hại ta ấm ức mấy ngày.

–*–

Có gió theo cửa sổ tiến vào, ta rụt lui cổ. Từ Anh Hạo đứng dậy đóng chặt cửa sổ lại, rót một chén trà nóng trên bàn giúp ta uống.

"Tiểu Hạo,"

"Ừhm."

"Ngày mai Tiểu Minh nhất định sẽ mời Tiểu Khâm ở nhà chúng ta thêm vài ngày, ngươi có đồng ý không?"

"Không đồng ý."

"Nhưng mà Tiểu Minh từ nhỏ cũng không có bằng hữu cùng tuổi, như vậy sẽ làm nó mất vui. Tuy rằng Tiểu Khâm .... Tiểu Khâm kia thật là.... có chút khả nghi...."

".... Ngươi cũng đã nhìn ra?"

Ta nhếch miệng cười, nhớ tới đôi tay nhỏ bé mịn màng của Lý Vĩnh Khâm. Lừa ta không biết nuôi heo sao? Trước kia sống ở nông thôn, ta không chỉ nuôi ba tiểu hài tử, đồng thời còn phải cho vài miệng heo phì ăn. Cắt rau cho heo, nấu cám heo, dọn dẹp chuồng heo. Từ Anh Hạo khi đó nhiều nhất là giúp ta trông lửa nấu cơm, Từ Đông Anh chỉ biết dùng kiếm nơi nơi đào động kiến, Từ Minh Hưởng còn chưa cai sữa cõng ở trên lưng. Cả ngày làm việc nhà, nhớ không nổi trên tay có bao nhiêu vết chai nữa.

Từ Anh Hạo lôi tay của ta từ trong chăn ra, áp lên mặt.

Có điều ta cũng coi như vận khí tốt, ba tiểu hài tử đều rất ngoan ngoãn. Từ Anh Hạo, Từ Đông Anh thoáng lớn lên một chút, trọng trách của ta liền giảm bớt. Đợi cho trưởng nam thành đương gia, ta liền hoàn toàn biến thành một con sâu gạo, ngay cả Từ Minh Hưởng đều là hai ca ca nuôi dưỡng. Vài năm qua đi, đôi tay đã sớm hồi phục mềm nhẵn, chỉ còn lại một hai vết chai, có lẽ sẽ không bao giờ tiêu tan.

"Để cho Tiểu Khâm ở lại hai ngày đi. Ta cảm thấy được hắn cũng không giống đứa nhỏ hư hỏng, nói không chừng chính là công tử nhà ai trốn ra thôi. Ngươi cùng Tiểu Đông điều tra lai lịch của hắn, chắc là không có gì nguy hiểm đâu. Hơn nữa, trong nhà còn có ta mà."

"Chính là bởi vì trong nhà có ngươi, mới phải cẩn thận một chút. Có điều một mình hắn cũng không làm được cái gì, trước hết cứ mặc kệ đi."

Ta vui mừng nhổm nửa người dậy, ôm lấy cổ Từ Anh Hạo. Đừng nhìn hắn ngày thường trì gia nghiêm khắc, chỉ cần khi hai ta cùng một chỗ mềm giọng cầu hắn, phần lớn hắn đều sẽ nghe theo ta.

Phụ thân ta đây, rốt cuộc cũng không phải là giả đâu.

Từ Anh Hạo dùng chăn chùm lấy bả vai của ta, một lần nữa ấn ta quay về trên giường, ánh mắt có chút lo lắng, trách mắng: "Cẩn thận cảm lạnh! Không muốn đi Tô Châu nữa hả?"

Ta nhanh chóng lùi vào ổ chăn, "Tiểu Hạo...."

"Ừhm."

"Đêm nay ngủ cùng phụ thân đi...."

"......."

Ta chu chu miệng, "Cái gì chứ, ba người các ngươi trước kia đều thích ngủ cùng ta mà. Thế mà từ khi nhà có nhiều phòng hơn, một đám đều đi mất, để phụ thân cô đơn một mình, vì cái gì chứ?"

Từ Anh Hạo dùng đôi mắt đen sâu thẳm không hài lòng nhìn ta: "Ngươi thật sự muốn biết vì cái gì?"

"Đương nhiên là muốn."

"Ta đây nói cho ngươi biết," Hắn đặt đầu nghiêng xuống bên cạnh cái gối của ta, nhỏ giọng nhưng rõ ràng nói, "Chúng ta cho tới bây giờ đều không thích cùng ngươi ngủ chung!"

"A?"

"Bởi vì ngủ bên cạnh ngươi, mỗi buổi tối ít nhất sẽ bị đá xuống giường ba lượt. Tiểu Minh có lúc rất khốn khổ, dứt khoát không trở lại trên giường, quấn chăn ngủ trên mặt đất. Gần sáng mới được Tiểu N Đông ẵm đi."

"A?""Trước kia là không có biện pháp, trong nhà chỉ có một cái giường, hiện tại có điều kiện, ai còn nguyện ý chịu tội?"

>_<||||||||||............

Từ Anh Hạo dịu dàng mỉm cười, đẩy người ta dịch vào phía trong giường.

"Ngươi làm gì vậy?"

Hắn không nói, cởi áo khoác, xốc lên góc chăn nằm xuống bên cạnh ta, đưa tay kéo ta gối lên khuỷa tay hắn.

"Ngươi không phải nói cùng phụ thân ngủ sao? Ta hiện tại đã lớn như thế này, có thể bao trùm từ đầu đến chân ngươi, ngươi cho là còn có thể đá ta xuống à?"

"A? Nhưng mà ngươi cũng không phải hôm nay mới lớn như thế này. Trước kia nếu ngươi ở trong phòng ta ngồi quá muộn, ta bảo ngủ cùng, ngươi cũng không chịu mà...."

Hàng lông mi dài của Từ Anh Hạo cụp xuống, làm cho ta nhìn không thấy mắt hắn. Cánh tay đặt trên lưng ta cũng hơi giật nhẹ, nhưng lập tức biến mất. Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn biết vì sao?"

"Muốn, không muốn sẽ không hỏi ngươi."

Hắn chậm rãi đem cằm đặt lên đỉnh đầu ta, cúi đầu cười ra tiếng, nói: "Bây giờ còn không thể nói cho ngươi biết."

Ta dùng chân đá hắn. Thật sự là đáng ghét, biết rõ lòng hiếu kì của phụ thân lớn, còn cố tình khiêu khích ta như vậy, rõ ràng là biết ta không có biện pháp ép hắn.

"Được rồi," Từ Anh Hạo thấy ta mất hứng, nhẹ nhàng dỗ, "Náo loạn cả ngày, ngươi không mệt sao? Ngủ đi." Nói xong hơi siết chặt tay, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mặt ta.

Ta nhất thời cảm động hết sức. Tiểu mao đầu ngày nào còn nâng niu trong tay, khi lớn lên cũng không thân mật với phụ thân như trước nữa. Hiện tại cũng chỉ có Từ Minh Hưởng còn thường hôn ta, hai đứa lớn đã sớm không làm vậy nữa. Có một lần ta hỏi Tịch Nguyện vì sao, hắn nói: "Đại ca không cho, nói là đều lớn rồi, còn hôn đến hôn đi chẳng giống ai." Ta vừa nghe là ý tứ của gia chủ, cũng không dám hỏi lại, không nghĩ tới tối nay còn kiếm được một cái hôn nhẹ của nhất gia chi chủ. Về sau nhất định phải bảo hắn thường xuyên ngủ cùng, cũng thuận tiện thúc đẩy một chút tình phụ tử.

–*–

Sáng sớm hôm sau, Từ Minh Hưởng gõ cửa ầm ầm, gọi: "Cha, dậy đi, hôm nay trời đẹp lắm nha!"

Ngồi dậy mặc y phục chỉnh tề, đệm chăn bên cạnh nguội lạnh, Từ Anh Hạo đã sớm đi ra ngoài luyện công.

Mở cửa cho tiểu nhi tử tiến vào. Trong tay của nó bưng nước ấm, vắt khăn mặt đi tới giúp ta lau mặt chải đầu. Tiểu Khâm đi theo phía sau, đi qua đi lại nhìn ta, miệng không ngừng nói: "Từ bá bá xinh đẹp quá, ta thật sự cảm thấy ngài còn xinh đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân trong hoàng cung nữa."


"Những lời này ngươi đã nói hôm qua rồi!" Ta vỗ vỗ đầu hắn, "Đổi câu khác nghe đi."

"Vậy.... ngài so với trong nhà ta nuôi...."

"Dừng!" Ta quát to một tiếng, "Được rồi, không cần nói nữa."

Từ Minh Hưởng hoàn thành công việc của mình, hôn một cái lên mặt ta, khanh khách cười: "Cha, chuẩn bị xong rồi!"

Quay đầu lại nhìn tiểu nhi tử trắng trẻo, nghĩ lại tối đa là hai năm nữa sẽ giống như nước đổ ra ngoài, trong lòng không khỏi chua xót. Kéo nó vào trong lòng mếu máo nói: "Tiểu Minh, con vì sao nhất định phải gả đi chứ? Không thành thân có được không?"

"Nhưng mà nhị ca nói nếu con không thành thân thì sẽ không có ai nuôi, sẽ đói chết."

"Các ca ca nuôi con."

"Nhị ca nói tương lai muốn thành thân với tuyệt thế đại mỹ nhân, không cần mang theo gánh nặng."

"Còn có đại ca mà."

"Nhị ca nói đại ca tương lai rất có thể thất tình, ở bên cạnh huynh ấy rất nguy hiểm, sẽ bị lấy ra trút giận."

Ta giận dữ, lông mày dựng ngược: "Trưởng nam của ta là thiên hạ đệ nhất rể hiền, ai dám làm cho hắn thất tình, phụ thân sẽ đem nàng đánh thành đầu heo!"

Tiểu Khâm ở một bên vỗ tay tán thưởng: "Từ bá bá thật oai phong, tương lai nhất định là một vị phụ thân lợi hại, tất cả các nàng dâu đều sẽ sợ ngài."

Ta vừa ý, quên luôn đề tài vừa nói với tiểu nhi tử, dẫn bọn nhỏ cùng đến phòng ăn ăn điểm tâm.

–*–

Hai huynh đệ kia đã ngồi cả bên bàn. Từ Đông Anh tinh thần phấn chấn, vẻ mặt hào hứng, có điều Từ Anh Hạo sắc mặt mệt mỏi, tựa hồ tối qua ngủ không được tốt lắm. Ta nhanh chóng cố gắng hồi tưởng, có phải hay không nửa đêm đá hắn xuống giường.

Mọi người ngồi hết xuống, Tiểu Châu bưng bữa sáng lên. Tiểu Khâm lanh lợi giúp mọi người múc cháo. Bát thứ nhất cung kính đưa Từ Anh Hạo, xem ra chỉ một đêm ngắn ngủi, hắn cũng đã thăm dò được ai là đương gia.

Lâm Bá làm bánh bao nhân nước tương ăn ngon vô cùng, là một trong những món ta thích nhất. Bởi vì nằm ở mặt bàn bên kia, Từ Anh Hạo liền lấy một cái đưa cho ta.

"Cha, tối hôm qua đại ca ngủ ở phòng của ngài sao?" Từ Đông Anh húp cháo, thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy, đã lâu không cùng hài tử ngủ chung, thật cao hứng." Ta nhìn Từ Anh Hạo, "Tiểu Hạo, sáng nay ngươi dậy lúc nào vậy, động tác thật nhẹ nhàng, ta chẳng cảm giác gì cả."

Từ Đông Anh thiếu chút nữa phun ra ngụm cháo, nhịn cười nói: "Cha, chỉ cần lão nhân gia ngài đang ngủ, phòng có sụp xuống cũng không tỉnh, cho dù đại ca nhảy nhót ở trên giường cũng không có cảm giác, cần gì phải nhẹ nhàng?"

Ta tủi thân nhìn Từ Anh Hạo, hắn trừng mắt lườm đệ đệ, Từ Đông Anh nhanh chóng vùi đầu tiếp tục húp cháo.

Lúc này Từ Minh Hưởng đặt bát cơm xuống, rất nghiêm túc nói: "Đại ca, nhị ca, đệ muốn lưu Tiểu Khâm ở nhà chúng ta thêm mấy ngày. Hắn khó được vào thành một chuyến, đệ muốn dẫn hắn đi chơi khắp nơi một vòng."

"Nhà hắn không phải cần tiền gấp để mua heo sao? Ở kinh thành nhiều có khi sẽ trì hoãn công việc?" Từ Đông Anh lườm Tiểu Khâm một cái, hỏi.

"Không sao, hôm nay vừa vặn Tiểu Tỏa ở thôn bọn họ phải đi về, có thể nhờ hắn đem tiền đưa cho mẫu thân Tiểu Khâm." Từ Minh Hưởng đối đáp trôi chảy, có thể thấy được tối hôm qua được dạy bảo không tồi.

"Tùy đệ, chuyện này hỏi đại ca đi." Từ Đông Anh lại lườm Tiểu Khâm một cái, thản nhiên nói.

"Đại ca...."

"Được rồi, các đệ ở nhà cẩn thận đừng làm phiền phụ thân." Từ Anh Hạo gật đầu, lại chuyển hướng ta, "Cha, ngươi đừng quên tuổi tác của mình, thân thể lại không tốt, không được cùng hai người bọn chúng nghịch ngợm."

Ta hơi hơi chu miệng, lại không dám phản bác, hung hăng cắn cái bánh bao.

"Đúng rồi, hôm nay Nam An Vương gia thay Thánh Thượng nam tuần đến Dương Châu, ta có thể không trở lại ăn cơm tối, không cần chờ ta."

"Đã biết." Ta nói, "Ngươi phải mời Nam An Vương gia ăn hoa tửu(2) sao?"

Từ Anh Hạo nhăn mày: "Cha, ta nói rất nhiều lần rồi, chỉ có lần trước Phù Uy Hầu gia mời mãi, ta mới cùng hắn đi hoa lâu một lần. Cũng chỉ là đơn thuần xem ca múa mà thôi, ngươi còn muốn nhắc tới bao nhiêu lần nữa? Hơn nữa Nam An Vương gia còn mang theo gia quyến, lại có Tuần phủ Chiết Giang đại nhân cùng đi, ăn cái gì hoa tửu?"

Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thuận miệng hỏi một chút thôi, ngươi làm gì phải nổi giận?.... Chột dạ...."

"Ngươi nói cái gì?!"

"Không.... không có gì...."

"Đúng rồi Tiểu Đông, Tuần phủ Bùi đại nhân viết thư nói, Nam An Vương phi thích nhất gấm Tô Châu. Đệ chọn ở cửa hiệu chúng ta một tấm tinh xảo một chút, đến lúc đó tặng nàng."

"Nam An Vương phi bao nhiêu tuổi?" Ta hỏi.

"Chắc hơn bốn mươi."

"Có xinh đẹp hay không?" Tiểu Khâm hỏi.

"Ta làm sao biết? Ta còn chưa thấy qua."

"Tiểu sắc lang," Từ Đông Anh liếc mắt nhìn Tiểu Khâm, "Cả ngày chỉ có xinh đẹp hay không? Lão bà hơn bốn mươi có thể làm mẹ ngươi rồi, cho dù xinh đẹp ngươi có thể yêu được chắc?" Nói xong quay đầu hỏi Từ Anh Hạo, "Nàng có nữ nhi không?"

"Có."

"Vậy tiểu quận chúa có đi cùng không?"

"Hình như cả nhà đều tới."

"Tiểu quận chúa có xinh đẹp không?"

"Nghe nói nổi danh xinh đẹp."

"Đại ca, huynh mời cả nhà Nam An Vương gia tới dùng cơm được không?" Từ Đông Anh cao hứng đề nghị, "Cũng coi như thể hiện tấm lòng của quan phụ mẫu."

Ta che miệng cười. Tiểu Khâm bĩu môi: "Đây mới là sắc lang."

Hai người dùng ánh mắt giao chiến một hồi, tia lửa văng khắp nơi.

Gia chủ không thèm quan tâm, ta cùng Từ Minh Hưởng vui vẻ xem cuộc vui. Một chút bữa sáng, ăn được cực kì có hương vị.

(1) Nguyệt lượng môn: Kiến trúc cửa hình giống mặt trăng tròn điển hình của Trung Quốc.

(2) Hoa tửu: Có kỹ nữ hầu rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro