tầm thường (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seo Youngho cũng từng về nhà Jeong Jaehyun rồi. Hóa ra cũng chẳng phải xa xôi gì, cách dãy trọ của hai người cũng chỉ hơn hai chục cây số. Nhà hắn bán cơm bụi, khách chủ yếu là công nhân các công trường gần đấy. Hôm Jeong Jaehyun đưa Seo Youngho về là chuẩn bị giờ cơm, mẹ hắn đang đảo thức ăn bên cái chảo gang khổng lồ, vừa ngẩng lên nhìn thấy thằng con trai độc nhất vừa nhuộm quả lông đầu nửa đen nửa đỏ trông rất không giống ai, ánh mắt ngán ngẩm nhưng lại không bất ngờ. Miệng há ra định cằn nhằn, lại vừa vặn quay sang Seo Youngho đi cùng, đập vào mắt bà là thẻ đi làm của gã chưa kịp cất đi, mấy dòng văn phòng luật sư màu vàng chóe muốn không gây chú ý không được.

"Thằng trời đánh này," Bà mẹ với cái muôi gỗ bên cạnh, tay muốn với qua khe hở của tấm mica chắn bụi "Mày làm cái gì mà luật sư người ta tìm đến nhà rồi hả?"

À thì ra là tưởng Jeong Jaehyun làm gì mà bị gọi ra tòa.

Con chó con kia núp đằng sau Seo Youngho, thân cao mét tám mà thu lại còn một nhúm, tay níu lấy áo gã, cái miệng dẩu lên đáp lời mẹ.

"Con có làm cái gì đâu? Ảnh là bạn con mà?"

"Bạn mày? Mày mà cũng có lúc kiếm được bạn bè trông tử tế như này hả?"

Bình thường bạn của Jeong Jaehyun là như nào vậy.

Seo Youngho đành phải vận dụng hết miệng lưỡi của những ngày tháng còn làm bán bảo hiểm hồi sinh viên để thuyết phục bà mẹ đứng trước mặt rằng con bà đang đứng phía sau gã đây không làm gì hết, và gã cũng không phải luật sư của bên kiện tụng nào cả, mà chỉ đơn giản là một người bạn (xui rủi) của con trai bà thôi.


"Con ăn đi," Đây là giọng nói hiền hậu ngọt ngào của người phụ nữ sau khi đã hiểu ra mọi chuyện, vô cùng hào phóng bê một phần cơm đặc biệt ra khoản đãi Seo Youngho "Con nhìn Jaehyun đấy, bình thường nó cũng toàn vác về mấy đứa đầu xanh đầu đỏ ăn mặc xích xủng y hệt nó, tự nhiên nó tỉnh táo lại chơi với người tử tế như này, cô bị bất ngờ quá ấy."

Seo Youngho mất tự nhiên dạ vâng, tay cầm đũa cũng gượng gạo khi ánh mắt mẹ Jaehyun nhìn gã trìu mến như thể gã sắp cứu rỗi cuộc đời con trai bà vậy. Seo Youngho thật sự muốn nói, không phải đâu, gã chỉ là một nhân viên văn phòng luật quèn, lương lậu bèo bọt, nhưng quá hèn để đổi sang một nghề nào khác, sống bám víu với cuộc đời cho qua ngày. Nhìn sang cái đầu chia nửa đỏ đen lăng xăng bàn nọ bàn kia bê tô bê bát, vòng vèo kim loại trên tay va đập vào bát đĩa sứ mấy tiếng leng keng như thêm gia vị cho bữa tiệc tiếng ồn của quán ăn, Seo Youngho nghĩ, có khi gã sống còn chẳng bằng kẻ người ta coi là ngỗ nghịch kia kìa.

Bởi chí ít, Seo Youngho nhìn ở Jeong Jaehyun, còn sáng rực cái gọi là đam mê. Là cách hắn có thể bỏ ăn bỏ ngủ hai ngày chỉ vì một bức vẽ, tay chân lấm lem mực màu sang gõ cửa nhà gã, mắt sưng to còn miệng cười hề hề, hỏi xem còn gì ăn không. Là khi hắn ngã xe trặc cả tay nhưng vẫn miệt mài ngồi lau mấy tấm tượng gỗ khắc. Hay là khi hắn khệ nệ bê về cả một cái bàn xoay tay để nặn gốm sứ. Jeong Jaehyun nổi loạn, Jeong Jaehyun ngỗ nghịch, Jeong Jaehyun đi ăn bún cá đầu ngõ cũng ghi sổ nợ, Jeong Jaehyun hái trộm xoài nhà hàng xóm rồi để nửa quả đang ăn dở lại hàng rào nhà người ta vì chua. Một Jeong Jaehyun nhuộm tóc lòe loẹt, xăm mình, xỏ khuyên, mặc đồ thùng thình và đeo cả cái gian hàng phụ kiện ngoài chợ lên tay, một Jeong Jaehyun hội tụ đầy đủ những yếu tố làm người khác ngứa mắt, lại là Jeong Jaehyun có thứ lửa sống mà một kẻ sáng sủa tử tế như Seo Youngho hoàn toàn không có.


"Con ăn đi, cô ra bán hàng tiếp, rảnh rỗi lại ghé ăn nhé." Tiếng mẹ Jaehyun dứt Youngho khỏi dòng suy nghĩ. Bà quay người, giọng dịu dàng kia lập tức đổi lại thannh âm sang sảng "Jaehyun, mang nước cho anh."

Không biết sao, Seo Youngho thích giọng nói mạnh mẽ sang sảng này hơn. Nó có hơi dữ dằn, nhưng nó thật, và nó giống Jeong Jaehyun vậy.

Tiếng cốc thủy tinh chạm vào mặt bàn inox, Jeong Jaehyun ngồi xuống trước mặt gã.

"Ngon không, anh là khách đặc biệt đấy."

"Bạn mày đến toàn bị mẹ mày đuổi à?"

"Không," Jeong Jaehyun nhún vai, cầm cốc nước vốn mang cho Youngho ngửa cổ uống một hớp lớn "Mẹ em hay dọa thế thôi, tụi bạn em cũng quen cả, chúng nó gọi mẹ em là mẹ luôn. Em đi học hơi xa, chúng nó tới ăn chung với bố mẹ em còn nhiều hơn em ấy chứ, mấy đứa trường gần đây nè."

Seo Youngho gật gù. Đột nhiên, gã muốn nghe kể nhiều hơn về thằng nhóc này.

"Lần đầu mày nhuộm tóc ý, bố mẹ mày nói gì không?"

"Có chứ," Jaehyun đáp lời, cốc nước vơi đi một nửa "Lần đầu là em nhuộm màu xanh lam. Vốn đi nhuộm tối tối chút thôi, thế nào để quá thuốc, nó xanh rực cả lên. Mẹ em rầy chứ, bảo sao mày chẳng giống người ta tí đi con. Rồi em bảo, con trai của người giỏi giang tháo vát tuyệt vời nhất quả đất, sao lại giống người khác được."

"Vậy mà mẹ mày cũng không la nữa?" Seo Youngho cảm thấy hơi khó tin.

"Vâng, mẹ em chỉ cằn nhằn kiểu cha bố mày, xong không nói gì nữa. Mấy lần sau em nhuộm còn bốc hơn cơ, mẹ em cùng lắm chỉ chẹp miệng vò vò đầu em thôi." Nói rồi nhăn miệng cười, lúm đồng tiền lõm sâu bên má "Có thể vì em đáng yêu quá mà, mọi người hay bảo nhìn lúm đồng tiền của em rồi tự nhiên đang bức bối là thấy hết cáu liền."

Hắn xoay xoay cốc thủy tinh trong tay, "Nhưng em chỉ nhuộm tóc, xăm với xỏ lỗ thôi, em thấy em cũng chẳng làm gì có lỗi cả. Mẹ em trước hôm em nhập học cũng bảo, làm gì cũng được, đừng vi phạm pháp luật hay làm gì trái đạo đức thôi. Nên hàng xóm cứ đồn em nghiện mai thúy, rồi kêu em học vẽ vời là hỏng người, mẹ em cũng kệ, còn mắng lại họ kìa. Vì dù em trông hơi chơi bời thật, nhưng mẹ em biết em sẽ chẳng làm gì sai trái cả." Dứt câu lại nhe răng "Em mà làm gì xấu á, mẹ em sẽ là người lóc thịt em đầu tiên, khỏi cần cảnh sát công an đâu."

Sự vô tư của thằng nhóc trước mặt chợt khiến Seo Youngho nghẹn họng, thứ cảm giác kì lạ len lỏi khiến cổ gã nóng ran. Một nửa là bức bối không rõ lý do, một nửa là bị thu hút. Jeong Jaehyun giống như một cuốn sách phát ra ánh sáng trong phim hoạt hình Seo Youngho xem hồi nhỏ, khiến gã không thể ngừng tiến gần.

"Học mỹ thuật cũng thế." Tựa như chạm đúng mạch, Jeong Jaehyun nói cũng nhiều hơn bình thường "Mọi người xung quanh em bảo học vẽ sau này nghèo rớt mùng tơi, mẹ em cũng kêu mày đi học vẽ thà ở nhà bán cơm cho xong. Nhưng em bảo em thích vẽ, em muốn học vẽ, rồi cũng năn nỉ ăn vạ một hai hôm, mẹ em cũng xuôi, bảo em đã chọn rồi thì tự mà có trách nhiệm với nó. Nên lắm lúc học giữa chừng thiếu thốn nguyên liệu hay giấy màu đắt, hoặc là deadline nhiều quá, em cũng chẳng dám than với mẹ đâu. Nó là cái em chọn mà, em phải có trách nhiệm rồi."


Seo Youngho chợt nhớ đến những giấc mơ của gã. Gã từng muốn làm lính cứu hỏa, đơn giản vì gã thích cái vội vàng nọ, và trông cũng ngầu nữa. Nhưng rồi gia đình gã kêu quá nguy hiểm lại vất vả, liền định hướng gã học luật. Bốn năm trên giảng đường, Seo Youngho cũng có mơ đến tòa án, mơ đến những buổi phán xử như trong giờ diễn tập. Nhưng đến khi nhìn thực tại của gã ở đây, và gã ngày càng có dấu hiệu muốn phó mặc, sống càng an nhàn êm đềm, chẳng va chạm, Seo Youngho có chút ngưỡng mộ với kẻ ngồi phía trước đây.

Ngưỡng mộ, thu hút, có cả yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro