tầm thường (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, Seo Youngho cũng tới quán chỗ Jeong Jaehyun làm thêm.

Nguyên nhân sâu xa cho quyết định này, đầu tiên là gã bỏ việc rồi, chính thức thành một tay thất nghiệp.

Hai mươi tư tuổi và thất nghiệp, Seo Youngho nghĩ lại cũng không phải vấn đề to tát. Bốn hai tuổi mà thất nghiệp mới là vấn đề, đúng không? Nhưng có vẻ bố mẹ gã không nghĩ thế. Mẹ gã ở dưới quê gọi lên, mới đầu còn rón rén hỏi han, sau đó vừa nghèn nghẹn khóc vừa nói qua điện thoại, rằng thời buổi đất chật người đông, khó khăn lắm mới kiếm được việc, sao lại bỏ uổng như thế. Không được nản, mình mới bắt đầu thôi mà con, phải kiên trì thì mới được chứ. Seo Youngho ngồi trên băng ghế chờ xe buýt lặng lẽ châm một điếu thuốc – lâu lắm gã không hút thuốc rồi – ngẫm lại lời mẹ gã nói. Có thật là gã nản không, Seo Youngho chẳng nghĩ thế đâu. Nếu là nản thật rồi, thì là nản với số phận, nản với cuộc đời nhạt nhẽo vô vị, nản với cái guồng quay nhàm chán chẳng lấy động lực và hi vọng này, gã sẽ tiếp tục với công việc kia. Ngày ngày tới văn phòng, xếp sắp tài liệu, mang đi photo giấy tờ, đóng dấu. Hiếm hoi có một buổi tới các phiên đấu giá cần tới pháp luật, nhưng cũng chẳng đóng vai trò gì ngoài hướng dẫn người tới đấu giá vào chỗ ngồi, phát phiếu, thu phiếu, kiểm phiếu. Ban tối thì đi dạy thêm hai buổi tiếng Anh, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu – thời buổi người ta thích cho con học gia sư nước ngoài, gia sư đến từ các trường hàng đầu về ngoại ngữ, gia sư có bằng nọ chứng chỉ kia, còn cái kiểu như Seo Youngho thì chẳng đọ được với đám sinh viên đang bừng bừng sức trẻ.

Seo Youngho nghĩ, không hẳn là vì tiền. Tiền thì ai chẳng thích. Có tiền rồi, gã có thể tạm biệt cảnh mất nước mất điện như cơm bữa ở cái dãy trọ này, có thể bước vào nhà hàng để ăn tối cuối tuần, thay vì ba quán vỉa hè bên đường. Có tiền rồi, gã sẽ chẳng phải đắn đo từng đồng đổ xăng xe, cúi đầu dắt xe đi trong ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm – thậm chí có vài ba nét khinh thường – của tay nhân viên làm tại cây xăng. Nhưng công việc nhàm chán này, tằn tiện chắt chiu, Seo Youngho vẫn có thể sống an nhàn. Cơ mà, gã đã an nhàn từng đó năm rồi vẫn chưa đủ hay sao? Cái an nhàn đến nhàm chán tầm thường đó, Seo Youngho sợ bản thân trước khi chết vì đói hay bẩn, thì gã sẽ chết trước vì cạn kiệt tinh thần. Gã sẽ chết ở cái tuổi hai mươi, và leo lắt đến năm bảy mươi, tám mươi để được đóng trong một cái hòm và quẳng vào lò thiêu, biến thành một đám tro bụi.

Thế nên gã không nghĩ mình sai. Có lẽ là lời Jaehyun nói với gã trong một đêm ẩm ương chẳng trăng chẳng sao hai đứa lôi bia với tôm luộc ra giữa sân trước dãy trọ ngồi, rằng chẳng cần làm nhân vật chính làm gì đâu. Làm một tay phản diện với cuộc đời bản thân cũng được, độc đoán và có dã tâm, dẫu vụt lên một khắc cao trào trước khi bị nhân vật chính chém chết cũng không hề gì. Chỉ cần không phải làm vai quần chúng mặc biên kịch sinh sát trong bộ phim của mình là được. Chà, Seo Youngho vươn vai duỗi cơ, gã chẳng rõ từ bao giờ, nghĩ đến thằng nhóc nhà bên lại khiến đầu óc gã thoải mái như thế. Giống như dăm ba lời nói vô thưởng vô phạt của một đứa nhóc con tuổi giấy tờ lẫn tuổi đời đều thua gã lại khiến kẻ tự nhận bản thân già trước tuổi đây phải nghĩ ngợi, phải nhìn vào đôi mắt lúc nào cũng hơi mơ màng của nó xem liệu có bao nhiêu ẩn ý bên trong. Vậy nên, Seo Youngho lần lại trong điện thoại tin nhắn cách đó cũng lâu lâu, Jeong Jaehyun nhắn cho gã địa chỉ quán hắn làm việc, nhờ gã đến đưa đồ hộ. Sau đó vô cùng hào phóng vẫy một cái taxi, quán cũng gần đây thôi, gã cũng nên tự thưởng cho quyết định nghỉ việc đầy bất ngờ rủi ro này một đãi ngộ gì đó cho ra trò chứ.


Như có nói, Seo Youngho không phải chưa từng tới quán Jeong Jaehyun làm việc. Nhưng gã chỉ đứng bên ngoài thôi, tấm biển đèn neon màu tím nhấp nhánh bên ngoài quán lại đính kèm quần áo tóc tai không mấy thiện cảm của Jeong Jaehyun khiến gã nghĩ rằng bên trong hẳn là một quán bar đông đúc ồn ào, với tiếng nhạc sàn đinh tai, mấy đứa choai choai chẳng biết một tháng tiêu bao nhiêu tiền của bố mẹ, trên tay cầm cả chai rượu còn to hơn mặt, uốn éo nhún nhảy, khói vape trắng chốc lại bay ra từ góc nào đó. Nhưng đến khi bước vào, Seo Youngho biết gã nhầm rồi. Không nhạc đinh tai nhức óc, không đèn đóm xập xình. Hoàn toàn là một quán bar bình dân, thiết kế tông màu ấm áp cùng ánh sáng dìu dịu, trong quán cũng không hề có tiếng cười nói ồn ào, chỉ có những câu chuyện khe khẽ êm dịu cùng tiếng nhạc sống được chơi từ sân khấu ở cuối cạnh quầy bar.

Seo Youngho ngập ngừng như vừa bước vào một thế giới mới lạ. Gã đảo mắt một vòng, sau đó quyết định ngồi ngay quầy bar, chỗ có thể nhìn thấy sân khấu rõ nhất. Không khó để tìm thấy Jeong Jaehyun – hắn ngồi ở góc bên kia, nửa người bị che bởi cây piano, lộ ra quả đầu tím dưới ánh đèn nhiều màu của khu vực sân khấu mà như thêm một lớp màu lấp lánh. Từng đấy thời gian thân quen, tới giờ Seo Youngho mới biết Jeong Jaehyun chơi được piano – gã chỉ mới thấy hắn ôm guitar ngồi trước cửa phòng vào một chiều về sớm. Không chỉ là chơi được, mà còn là vừa chơi vừa hát, giọng trầm và ấm như tách trà gừng mật ong đầu đông, một ca khúc êm tai mà Seo Youngho lần đầu được nghe.

"Em luôn cảm thấy thật cô đơn, thật nhàm tẻ

Cũng thật thất vọng với bản thân mình

Hoang mang khi phải đối diện với ngày mai

Vờ rằng chẳng hề bị tổn thương, cũng luôn cố cười mạnh mẽ

Nhìn vào mắt tôi, cũng nhớ lấy giọng nói của tôi

Và đừng quên rằng có tôi ở đây

Tôi muốn trở thành mặt trời của em

Một mặt trời tồn tại và khắc sâu trong lòng em

Dù xa xôi cỡ nào, cũng đừng sợ vì tôi ở đây."

Trừ những lần phải chạy deadline và ngủ, thì có lẽ đây là thêm một khoảnh khắc hiếm hoi Seo Youngho chứng kiến một Jeong Jaehyun tĩnh lặng đến thế này. Giống như tất thảy những gì gã biết về thằng nhóc hàng xóm hay ăn chực ngủ nhờ nhà gã – hay nghịch, nói nhiều, nổi hứng thích trả treo trêu ngươi, tóc tai lòe loẹt, vẻ ngoài có hơi bất cần lại lấc cấc, nhà gần như lúc nào cũng ngập trong giấy vụn và màu và gỗ thừa – đều chỉ là những chiếc gai nhọn, ôm lấy một cái bụng mềm. Seo Youngho không chắc gã sẽ thích dáng vẻ nào hơn: dáng vẻ ngày thường nghịch ngợm đầy sức sống của Jeong Jaehyun, hay là sự dịu dàng êm ái này. Gã không phủ nhận Jeong Jaehyun ngay từ ngày thường đã đầy sức hút – gã từng nói rồi mà, hắn giống cuốn sách phát sáng trong phim hoạt hình ấy, không thể ngừng tò mò tiến vào lật thử. Nhưng một Jeong Jaehyun mới mẻ thế này, giọng còn êm tai như thế, lại là lý do để Seo Youngho có thể ngắm nghía rõ hơn. Ví như tóc mái ngày thường vuốt lên hoặc để xù tung hơi lộn xộn, giờ vuốt xuống trông mềm mại như một con mèo nhỏ. Ví như đôi lúm đồng tiền bên má sẽ lúm xuống một vết thật sâu bên má, khi mười ngón tay lướt trên các phím trắng đen – và từ góc nghiêng này, Seo Youngho có thể thấy rèm mi khẽ rủ của hắn, tựa một cánh bướm mỏng.

"Cậu đây muốn uống gì nhỉ?"

Seo Youngho giật mình khi nghe tiếng gọi bên cạnh. Bartender của quán là một anh chàng trẻ, tóc vàng hơi dài buộc thành một chỏm sau đầu, mắt tròn rất ấn tượng, đuôi mắt mờ mờ một vết sẹo. Cậu trai có lẽ thấy gã quá đắm chìm trong màn trình diễn, nên cực kỳ tinh tế chờ cho đến khi những nốt nhạc gần kết thúc, mới nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ừm, ở đây có gì nhỉ? Là lần đầu tôi đến..."

Seo Youngho ngại ngùng chà tay trên đùi, mắt không dám nhìn thẳng mà cứ bâng quơ về phía tủ rượu lớn phía sau. Gã chả mấy có cơ hội đến những chỗ như này cả - Seo Youngho quen thuộc với những quán café vỉa hè, nơi gã có thể nghe tiếng người ta bàn luận về vấn đề hạt nhân thế giới và chuyện đi bậy của con chó hàng xóm cùng lúc hai bên tai, nơi mà gã sẽ đơn giản gọi một ly café phin, đưa lên môi nếm cả vị đắng ngắt lẫn vị bụi phố trong đó. Nên khi đột ngột tới một nơi "sang trọng" hẳn thế này, Seo Youngho thấy mình chẳng khác gì một đứa trên núi lần đầu xuống phố.

"Hai ly Whitley Neill đi anh ơi. Trừ vào lương nhé."

Cái choàng vai đột ngột và giọng nói quen thuộc bên tai khiến Seo Youngho giật mình. Thằng nhóc kia đã rũ mình khỏi dáng tĩnh lặng êm dịu ban nãy, đổi về vẻ mọi ngày. Hắn quay sang gã, đầu mày hơi nhướn lên và cái miệng cười hì hì, khuyên bạc xỏ ở đuôi lông mày sáng lấp lánh. Sân khấu đã được thay bởi người khác, một cậu trai tóc nâu phẩy vài light đủ màu trên mái, giọng ngọt và trong veo trên nền nhạc một ca khúc đang nổi gần đây.

"Anh đến sao không bảo em?"

Jaehyun kéo ghế ngồi cạnh gã, tay đón lấy ly rượu từ bartender, cụm nhẹ vào thành ly của Seo Youngho. Hắn đưa ly rượu lên môi, nhấp khẽ một ngụm nhỏ, thoải mái đến nhăn mũi lại, mấy vệt ria mèo bên má cũng hiện ra.

"Chỗ mày làm cũng được phết nhỉ."

Seo Youngho cũng uống một ngụm, vị chua chua rất lạ và cay nóng của gừng xâm chiếm khoang miệng gã, cả người chợt thấy thư thái vô cùng.

"Em bảo anh sẽ thích mà," giọng Jaehyun tỏ vẻ biết tỏng, hệt như giọng trẻ con "Hôm nay anh tôi có gì vui à mà rủ nhau đi uống rượu sang thế này? Không chờ em về xử nốt chỗ tôm từ tối qua với chai rượu trắng mẹ em gửi hả?"

"Anh vừa nghỉ việc rồi," Seo Youngho uống thêm ngụm nữa, thoáng nhìn thấy đáy ly, trong lòng thấy hơi tiếc rẻ, đúng là rượu ngon thì không thể uống nhiều, gã vẫn thích rượu trắng mẹ Jaehyun nấu uống bằng bát con ăn cơm hơn.

"Qào, em có nghe nhầm không," Jaehyun tròn xoe mắt. Hắn vỗ vỗ tay, sau đó hào hứng đập lên lưng Seo Youngho mấy cái "Ngầu đến anh trai, hôm nay em mời." Dứt lời liền nhảy xuống khỏi ghế, đi vào trong quầy bar, choàng tạp dề vào người "Để em làm cho anh món tủ của em nhé."


Bỗng dưng chỉ trong một buổi tối, gã được chứng kiến quá nhiều dáng vẻ mới lạ của Jaehyun. Jaehyun tĩnh lặng bên cây đàn, cất một điệu nhạc trầm buồn. Jaehyun trong quầy pha chế, xung quanh là ly nhỏ chai lớn bình shaker cũng hàng tá những dụng cụ mà Youngho mới chỉ thường thấy trên phim, tay mở rượu, rót rượu, uyển chuyển mượt mà – Seo Youngho không biết từ khi nào, gã vô thức hơi mỉm cười.

"Negroni, đắng rồi ngọt," Jeong Jaehyun đặt trước mặt gã một ly màu nâu cam rất đẹp, bên trên là một miếng cam đỏ "Thay cho lời chúc của thằng em này cho anh nhé."

Vị rượu gin, hòa với vị thảo mộc, mùi vỏ cam và nho, giống như khai mở vị giác. Vị đắng chạm lưỡi, đến cuối nuốt xuống lại nếm được ngọt ngào, đắng trước ngọt sau, Seo Youngho chợt bật cười thành tiếng, thằng nhóc con này. Gã thả lòng người, ánh mắt cũng thoải mái hơn, đáp lại ánh nhìn này giờ của Jaehyun, chẳng hay đáy mắt bản thân bây giờ có bao nhiêu tình.

"Muốn nghe sao anh nghỉ việc không?"

*

Thế nhưng câu chuyện của gã cũng chẳng kéo dài. Chủ yếu vì Jeong Jaehyun vẫn còn phải làm việc. Gã chỉ im lặng ngồi bên cạnh, trong tay vẫn là ly cocktail hắn pha, nhìn bóng đầu tím chạy qua chạy lại, đầu óc đôi lúc nghĩ vẩn vơ. Cho đến khi bộ đồ sáng nay rời khỏi nhà của Jaehyun – áo trắng lỗ chỗ rách ở cổ và quần jeans đen – đứng trước mặt gã, người kia vô tư nắm cổ tay gã lắc lắc, về nhà nào.

Tựa như căn trọ nhỏ có phần tồi tàn của Seo Youngho, thực sự đã thành mái nhà của cả hai.


Xe buýt chuyến cuối không có khách, chỉ có lái xe và một phụ xe sau khi soát vé của hai người liền tiếp tục ngả đầu ra sau thành ghế ngủ gật. Jeong Jaehyun chọn chỗ bên cạnh cửa sổ, cái đầu tím dựa vào tấm kính, cả người chợt ngây ra như xác ở đây còn hồn bay tận đâu đâu. Cho đến lúc xe buýt đột ngột phanh gấp – chắc bởi cha nào đi nhậu về khuya tạt ngang đầu, cả xe yên tĩnh loáng thoáng tiếng chửi đổng của người lái xe – hắn mới như giật mình nhớ ra, lục tìm đồ trong balo.

"Cho anh xem cái này," Jeong Jaehyun nói trong khi đầu vẫn chúi vào trong balo, tiếng loạt xoạt của giấy tờ không được xếp gọn cùng với tiếng dụng cụ bút vẽ va vào nhau, cuối cùng cũng lôi được ra một tờ giấy được gấp làm đôi, trông tương đối sạch sẽ và phẳng phiu "Bản vẽ phác cho đề bài tập điêu khắc chân dung của em."

Seo Youngho cầm tờ giấy, ánh mắt khó hiểu nhìn sang. Bình thường gã không hay tò mò nhiều về chuyện học hành của Jeong Jaehyun, có tò mò thì gã cũng không hiểu, đột nhiên hôm nay hắn lại đưa gã xem bản vẽ phác làm gì. Nhưng đến khi mở ra, khó hiểu trong mắt gã chuyển thành sững sờ. Bản vẽ phác chỉ bằng bút chì, còn có cả mấy đường khung dựng chưa tẩy hết, nhưng Seo Youngho vẫn có thể nhận ra khuôn mặt này. Là khuôn mặt sáng nào gã cũng thấy trong gương trước khi đi làm, thân thuộc suốt hơn hai chục năm nay: trong tờ vẽ phác, là chân dung của chính gã.

Seo Youngho nhìn sang, bắt gặp ánh mắt trước khi quay đi của Jeong Jaehyun. Sự phấn khích đến hồi hộp, cả chút ngại ngùng ửng lên vành tai hắn hồng hồng, tay mân mê vặn xoắn dây quai cặp. Giống như trước cả khi ngỏ lời, một Jeong Jaehyun với vẻ ngoài đầy mạnh mẽ gai góc này, lại dùng phương thức cũ kỹ nhất sến sẩm nhất mà cũng lãng mạn vô cùng, tỏ tình với gã. Nên Seo Youngho chỉ biết bật cười, đuôi mắt cong lên chẳng giấu được vui vẻ, tay cẩn thận gấp lại bản giấy phác, đưa lại cho người bên cạnh.

"Vậy là giờ anh thành muse của em hả?"

"Không phải," Jeong Jaehyun nhanh chóng phản bác, tay nhận lại tờ giấy gấp làm đôi rồi, giọng lại nhỏ đi một chút "Chỉ là suýt sắp thôi."

"Thế phải làm cho đẹp vào nhé," Seo Youngho hơi hất cằm lên làm cao "Làm xấu khuôn mặt này anh không cho vào nhà đâu."

Con cún con đầu tím bĩu môi, vừa cất đồ vừa lầm bầm gì đó. Chẳng thèm để ý người bên cạnh vẫn đang vừa nhìn mình vừa cười, trong đầu cũng có tí ý xấu muốn trêu chọc.

"Thế bây giờ anh nên hôn em đúng không?"


Seo Youngho lúc này có rất nhiều cớ để đổ lỗi. Đổ cho xe buýt quá vắng người để bọn gã ở cuối xe có thể làm chuyện chọc mắt kẻ độc thân. Đổ cho hôm nay gã thất nghiệp rồi, chẳng còn gì để mất nữa. Đổ cho ly ne gì đó ban nãy Jaehyun pha vẫn vấn vương cồn say. Đổ cho cả em hàng xóm bây giờ trông mềm như một con cún, ngồi thật ngoan để gã cúi người hôn lên môi, tay còn khẽ nắm lấy tay áo gã.

"Lần đầu tiên em hôn ở nơi công cộng đấy." Là lời em ấy nói với gã khi cả hai đã xuống khỏi xe, và đi bộ về lại nhà trọ.

"Anh tưởng trông em thế này, cái gì cũng đã làm hết rồi chứ." Là lời gã nói với em hàng xóm chung nhà, trước khi cười ha hả nhận lấy cái nguýt dài của em.

"Đừng có hở tí là 'trông em thế này', anh có thấy nó đầy định kiến không."


Seo Youngho không cười nữa, gã chỉ gật đầu. Gã cũng chỉ như bao người thôi, dễ có những phán xét không đúng về bất cứ ai thông qua vẻ bề ngoài. Nhưng gã nghĩ mình may mắn hơn họ, bởi với Jaehyun đây, gã có thể thấy được một Jaehyun bao nhiêu quyến rũ trong quầy pha chế, bao nhiêu tĩnh lặng bên cây piano, dưới ánh đèn trầm mà cất một khúc hát. Nhưng trước cả những điều đó, Seo Youngho có thể chạm tới được cái bụng mềm sau lớp lông gai, để phát hiện kẻ mang dáng vẻ sốc nổi ấy giống một con cún ngoan hơn, một con cún ngoan hay cười, đuôi mắt cong lên đầy nhiệt thành. Một Jeong Jaehyun tỏa ra bao nhiêu năng lượng tích cực và khát khao sống lẫn chứng tỏ mình.

Seo Youngho vươn tay ôm lấy vai Jeong Jaehyun, kéo hắn sát lại gần. Chiều cao cả hai không chênh lệch lắm, vừa vặn để gã quay đầu sang sẽ chạm được vào mái tóc mềm thoảng mùi dầu gội. Seo Youngho chợt cảm thấy cuộc đời tầm thường của gã thực ra cũng không thiếu chuyện điên rồ. Điên rồ nên mới cho một người mới biết mặt chưa tới năm phút vào nhà ngủ tới sáng. Điên rồ để yêu kẻ mà gã nghĩ quá khác với chính mình, điên rồ mà hôn hắn ở ngay trên xe buýt đang chạy vào màn đêm.


"Cái ly ban đầu buổi tối em gọi có đắt không? Anh thấy nó còn chẳng ngon bằng rượu mẹ em nấu."

"Thế tí nữa về uống tiếp nhé? Nhưng nhà không có đồ nhắm đâu."

"Có tôm trong tủ lạnh từ hôm qua còn gì? Em luộc đi."

"Nhưng anh bóc."

Seo Youngho ôm Jeong Jaehyun sát hơn, nghe cơn gió xuân đã dần thổi về.

"Ừ, anh bóc."


9,183 words.

end.

==============================

thay cho lời kết.

vốn muốn kịp valentine trắng, thế mà lại không kịp rồi.

mình viết "tầm thường" trong thời gian vừa thực tập, vừa làm đề cương cho luận tốt nghiệp. khi đó dịch vẫn căng thẳng, việc thời gian nghỉ kéo dài khiến mình cảm thấy hơi mệt mỏi, cũng hơi hoang mang khi nghĩ tới cuộc sống sau ra trường. thú thực thì Seo Youngho trong fic khá giống với cuộc sống của mình hiện tại đây, nhàn nhạt và chậm rãi. mình rất tận hưởng cuộc sống này, không thấy bí bách phiền phức gì cả, chỉ là đôi khi overthinking một lúc, sẽ vẫn muốn có được một chấm nào đó rực rỡ hẳn lên.

không phải mang ý nghĩa đao to búa lớn gì. chỉ là hi vọng các cậu sẽ luôn yêu cuộc sống hiện tại của các cậu, dù nó có bình thường đi chăng nữa. và đừng ngại mà "điên rồ" một chút nhé.

cảm ơn các cậu đã ủng hộ cho Seo Youngho, Jeong Jaehyun, nồi tôm luộc và "tầm thường" của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro