Mystery (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Johnny tỉnh dậy, cảm giác đau đầu cùng cơn đau nhức lan khắp người. Chưa bao giờ cảm thấy tệ như lúc này, anh mệt mỏi và chỉ muốn tiếp tục ngủ. Căn phòng rất tối, Johnny nhìn quanh, bối rối không biết mình đang ở đâu nhưng chắc chắn không phải là ở nhà. Anh với tay bật công tắc đèn ở cạnh giường, ánh đèn lóe sáng và mắt Johnny lập tức nheo lại vì đau. Johnn vội vã tắt đèn, bàn tay vụng về làm cái đèn ngủ rớt xuống đất. Căn phòng lại chìm trong bóng tối nhưng Johnny dần quen và bình tĩnh trở lại. Không có ai khác trong phòng khiến anh nhẹ nhõm hơn nhưng anh lại nhận ra mình đã ở một nơi nào đó như là khách sạn. Johnny không thể nhớ bất kỳ chuyện gì đã xảy ra tối qua. Làm thế nào anh đến được đây? Với ai và cuối cùng là nằm trên giường với mớ áo quần ngổn ngang? Anh chỉ nhớ mình đã đến quán bar nhưng không nhớ mình đã làm gì, tất cả chỉ là ký ức mờ nhạt.

Johnny cố gắng đứng dậy, cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Anh cố gắng bước vào nhà tắm, chống tay và nhìn vào bồn rửa mặt. Đèn trong nhà tắm khá dịu, trong anh sáng nhạt trông anh thật tệ, tóc rối bù, da nhợt nhạt và vết bầm trên cổ.

Dấu hôn? Nó có màu xanh tím, không quá rõ ràng nhưng vẫn thu hút sự chú ý. Johnny nhìn kỹ hơn và nhận ra nó có hai cái lỗ nhỏ.

'Cái quái gì đây?'

Johnny đưa ngón tay chạm vào nó, cố gắng nhớ lại vì sao nó lại xuất hiện nhưng không thể, anh hoàn toàn không nhớ gì. Anh không chắc cái dấu đó là gì và quá mệt để suy đoán các khả năng. Johnny quay lại giường, bật đèn, nhìn xung quanh phòng và thấy một đĩa thức ăn và một tờ giấy để trên bàn.

Tôi mang cho anh một ít đồ ăn, ăn rồi sẽ làm anh cảm thấy tốt hơn. Tôi biết anh đang cảm thấy rất khó chịu nhưng hãy cố gắng nghỉ ngơi và tránh xa ánh sáng một thời gian ngắn rồi anh sẽ ổn thôi.

Không tên, không có bất kì dấu hiệu nào để Johnny biết ai là người viết lời nhắn này. Rõ ràng anh đã đến khách sạn với một ai đó đêm qua nhưng người đó là ai và làm thế nào biết được tình trạng của anh hiện giờ thì Johnny không thể hiểu nổi. Anh quyết định gạt mọi thứ qua một bên và làm theo lời nhắn.

.

Johnny ăn xong, nằm ngủ một lúc nữa và cảm thấy khá hơn. Ánh đèn cũng không khó chịu nữa. Anh quyết định mặc quần áo và rời khỏi phòng, đúng lúc đó anh phát hiện có cái gì đó kẹt trong túi áo, một chiếc khuyên tai cầu kỳ màu bạc. Tại sao Johnny không thể nhớ người đã đeo chiếc khuyên tai này? Làm sao có thể quên người vừa trải qua cuộc làm tình nóng bỏng với mình dù lúc đó anh đang rất say. Cảm giác nôn nao trong ngực, anh cố nhớ lại những mảnh kí ức rời rạc nhưng dường như có điều gì đó ngăn cản tâm trí anh. Johnny cố gắng lục lọi trí nhớ về chuyện tối qua nhưng không thể. Dù sao cũng chỉ là chuyện một đêm thôi, anh sẽ về nhà và quên nó đi.

.

Johnny thừa nhận là anh sợ, sợ khi nghĩ về việc có ai đó đang chơi đùa với tâm trí của mình. Anh không thể ngăn bản thân nhìn vào chiếc khuyên tai, ngắm nghía nó hàng giờ liền. Chiếc khuyên tai có thể là đầu mối duy nhất liên hệ với chuyện của đêm hôm đó. Khi nhìn chiếc khuyên tai, thỉnh thoảng một vài hình ảnh lóe lên trong trí óc như ánh chớp giữa đêm giông.

Johnny đang nhảy với đó, hai cơ thể kề sát nhau, thân mật đến mức chiếc khuyên tai của người đó cọ vào má anh.

Anh đang vuốt tóc người đó và chiếc khuyên tai khẽ đung đưa.

Người đó hôn vào cổ Johnny một nụ hôn cháy bỏng và chiếc khuyên tai sượt qua cằm.

Johnny đang cắn vào vành tai người đó và chiếc khuyên tai sượt qua môi anh.

Đầu Johnny phát đau, cơ thể anh vẫn nhớ những hành động thân mật đó nhưng tâm trí lại không thể nhớ ra. Johnny không muốn tiếp tục chìm đắm trong sự mơ hồ lẫn khát khao này, anh muốn người đó, dù là ai đến phát điên, nếu không thể giải quyết được chuyện này anh sẽ không thể tập trung làm bất kì việc gì.

.

Johnny đến quán bar hôm đó với mong muốn tìm được manh mối về người nọ và ánh mắt anh ngay lập tức không thể rời khỏi một thân hình trên sàn nhảy. Johnny chưa bao giờ thấy một người đẹp như vậy, thân hình mảnh khảnh, mái tóc, đôi mắt sâu và đôi môi gợi cảm. Ngay cả trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, người đó cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Một cảm giác dejavu tràn đến, Johnny nghĩ anh đã trải qua hoàn cảnh như thế này trước đây, những mảnh kí ức bị mất lần lượt quay về. Johnny chắc chắn rằng mình đã ở đây hôm đó, xem người đó nhảy những vũ điệu mê hoặc. Johnny biết chắc là cùng một người, anh vẫn không thể nhớ ra, anh chỉ biết mà thôi.

Đêm nay người đó không ở một mình, một gã cao lớn đẹp mã kề sát bên cạnh như Johnny đã làm tối hôm đó. Chẳng vì lí do gì cả, máu của Johnny sôi lên, anh không hiểu chính bản thân mình, đó chỉ là tình một đêm mà thôi, anh không có lí do gì để tức giận, anh chỉ muốn Ten chỉ thuộc về một mình mình.

Khoan đã! Ten? Đó có phải là tên của người đó? Ten? Johnny không biết cái tên đó từ đâu ra nhưng anh chắc chắn đó là tên của cậu ta.

Johnny giận dữ tiến về sàn nhảy, đẩy gã kia sang một bên, gã đưa tay lên nhưng Johnny né được và đấm gã một cái. Người nọ - Ten lúc này mới nhìn thẳng anh và anh biết cậu nhận ra anh.

'Chúng ta đi.' Johnny nói và kéo Ten khỏi sàn nhảy.

.

'Cậu có phải người hôm đó không?' Johnny hỏi khi ra sau quán bar. Dù kí ức chưa khôi phục hoàn toàn anh vẫn chắc chắn chính là cậu ta.

'Sao anh lại nhớ ra tôi chứ, anh đáng lẽ phải quên cơ mà.' Ten nói.

'Nghĩa là sao? Có phải chính cậu đã làm tôi quên đi chuyện hôm đó? Ten?' Johnny hỏi.

'Anh thậm chí còn nhớ tên tôi?' Vẻ ngạc nhiên hiện lên mặt Ten.

'Chính là cậu.' Johnny giờ đã tìm được người làm anh phiền não suốt thời gian qua.

'Sao lúc nãy anh lại cư xử như vậy?' Ten hỏi.

'Vì tôi không muốn cậu nhảy với kẻ khác, thân mật với kẻ khác.' Ten khiến Johnny dễ dàng mất kiểm soát, anh phải thừa nhận điều đó sẽ không tốt cho tính kiềm chế của anh chút nào. Johnny nhìn vào mắt Ten và lập tức chìm trong đó, không có lối ra.

'Anh nhớ được bao nhiêu về tối hôm đó?' Ten hỏi.

'Không nhiều, chúng ta nhảy cùng nhau và kết thúc tại khách sạn.' Johnny nói và tâm trí của tràn ngập về đêm hôm đó, về cảm xúc khoái cảm khi hai cơ thể chạm nhau.

'Xem ra lần này ma thuật của tôi mất tác dụng rồi.' Ten thở dài.

Một hình ảnh khác hiện lên trong đầu Johnny, khi Ten ngồi trên người anh, cử động đầy mê hoặc, môi cậu hé mở và sau đó là màu đỏ của máu. Ngạc nhiên thay Johnny không hề thấy sợ, anh chỉ muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.

'Của cậu.' Johnny lấy trong túi ra chiếc khuyên tai.

'Khuyên tai của tôi?' Ten mở to mắt 'tôi hiểu rồi, ma thuật của tôi sẽ làm anh quên đi nhưng tôi đã sơ sót để lại vật này và anh có thể nhớ lại.'

Johnny không thể nói được gì nữa. Tiếng nhạc văng vẳng lại chỗ họ đứng, khá tối và họ đang đứng rất gần nhau, mỗi lần Ten nói, hơi thở của cậu mơn man lên mặt anh và từng cử động của anh thật mê hoặc.

Ten có thể là ma cà rồng hay là gì đó mà Johnny chẳng buồn bận tâm, cậu quá quyến rũ và không ai có thể thoát khỏi sự quyến rũ của cậu. Dù vô tình hay cố ý thì Ten lại đang quyến rũ Johnny một lần nữa và anh sẵn sàng sa vào cạm bẫy ngọt ngào này.

'Anh vẫn muốn tôi sao?' Ten nhón chân thì thầm vào tai Johnny và anh gật đầu, vòng tay ôm chặt cơ thể cậu.

'Anh làm bữa tối nay của tôi đi mất rồi, vậy nên anh sẽ đền bù cho tôi đúng không?' Ten vòng tay qua cổ Johnny và nói một cách vô cùng quyến rũ.

Johnny đáp lại bằng cách siết chặt vòng tay để hai cơ thể cọ sát vào nhau, để Ten thấy được sự khao khát của anh.

'Đi nào.' Johnny nghe tiếng Ten thì thầm.

Và cũng như tối hôm đó, Johnny để Ten nắm lấy tay mình, dẫn dắt vào mê cung cám dỗ.

.

Johnny mở mắt, trời đã sáng và anh chỉ có một mình, Ten lại biến mất nhưng lần này anh hoàn toàn nhớ rõ chuyện đã xảy ra tối qua. Hình ảnh Ten dắt Johnny đi qua hành lang của quán bar, đến khách sạn gần đó, họ hôn nhau cuồng nhiệt khi cánh cửa phòng đóng lại và Ten đẩy anh xuống giường rồi trườn lên người anh một cách quyến rũ đến chết người.

Johnny nhìn quanh, một tờ giấy với chiếc khuyên tai ở trên bàn.

Tôi đã gọi bữa sáng cho anh, anh nên ăn hết. Bây giờ anh cảm thấy khá tệ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi và tránh ra ánh sáng một thời gian ngắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.

P/s: hình tôi lại để quên khuyên tai rồi, anh có thể trả lại vào tối nay không? Chỗ cũ.
Muốn gặp anh

Ten

Johnny mỉm cười khi cầm khuyên tai lên, vừa ngắm nghía vừa nghĩ sẽ làm gì với chủ nhân của nó vào tối nay.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro