8. định nghĩa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

note: giữ cái đầu lạnh khi đọc. hơi nhiều chi tiết đó:)))
-

"Ten, anh nhớ em lắm."

"Làm ơn, đừng rời xa anh một lần nữa, có được không ?"

"Ten..."

Qua khung cửa lạnh lẽo làm bằng thiếc, hai con người bên ngoài nhìn vào người bên trong. Gã ngồi ở một góc phòng trắng toát lạnh lẽo, mỉm cười ôm chầm lấy một mô hình bằng gỗ, kích cỡ to bằng một con người thật. Con búp bê gỗ đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng và dưới chân nó được mang một đôi tất trắng. Còn người nọ, vẫn đang lảm nhảm những câu ca từ vô nghĩa, bên trong là đồng phục của bệnh nhân nhưng bên ngoài lại là chiếc áo blouse của bác sĩ.

Một người mặc quân phục màu xanh rêu, cổ áo và cầu vai bẻ đứng. Đôi mắt nghiêm nghị nhưng cũng thật u buồn nhìn vào phía bên trong. Trên ngực áo có cài một bảng tên mà nhìn sơ qua, người đối diện có thể biết ngay được tên họ số hiệu và chức vụ.

"Tình trạng của cậu ta gần đây như thế nào ?" - Cảnh sát Han ôn tồn lên tiếng.

"Vẫn vậy. Không có bất cứ điều gì bất thường nữa cả" - Người đối diện cho tay vào túi, nhún vai một cái.

Quan sát một chút, rồi vị bác sĩ ấy tiếp tục lên tiếng.

"Dường như anh không tin tưởng lắm vào tay nghề của tôi nhỉ, cảnh sát Han ?"

Cảnh sát Han nhìn về phía cậu con trai đối diện mình, Yuta nói đúng, hắn sợ rằng con người này vì không cảnh giác có thể sẽ xảy ra sơ sót. Nhưng anh ta lầm rồi, Yuta kĩ tính hơn anh nghĩ.

"Mọi thứ anh đang làm đều đang gián tiếp tố cáo anh đấy, Han Jiho à"

"Từ việc cho hai cậu cảnh sát ở đây túc trực hằng đêm ở phòng bệnh hắn trong hai tháng, đến việc anh ngày ngày đến đây hỏi thăm tình hình của hắn. Là anh đang nghi ngờ điều gì nhỉ ?"

Tay chống cằm đang đặt trên thành cửa sổ dần buông xuống, sau đó anh khoanh tay, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào người bên trong phòng. Hắn vẫn luôn ân cần nâng niu con búp bê đó, hắn vuốt ve cái đầu gõ bên trên như đang chiều chuộng vuốt mái tóc người mình yêu thương, rồi tươi cười nhìn con búp bê.

"Tôi không rõ" - Vị cảnh sát đó nhíu mày.

"Xem qua hồ sơ phạm tội của hắn. Tôi cứ có cảm giác dường như hắn đang giả điên để trốn tránh tội lỗi và hình phạt của mình vậy."

"Mọi thứ đều rất mơ hồ. Con búp bê trong phòng hắn thường gọi là 'Ten' có đúng không ?"

"Vâng" - Yuta nắm hai tay của cậu, mỉm cười nói với người đối diện

"Vậy chẳng phải 'Ten' là người hắn đã sát hại hay sao? Bây giờ hắn lại ra chiều âu yếm nâng niu con búp bê đó như thế, thật vô lí"

"Không, cảnh sát Han à! Ten là người mà hắn yêu thật đấy"

Vị cảnh sát kia khó hiểu, Yuta vẫn ôn tồn lên tiếng. Cậu lấy từ trong người mình ra một cuốn sổ nhỏ, của Johnny. Nơi mà hắn đã ghi chép thật cẩn thận về người đã làm cho hắn điên cuồng. Cảnh sát nhận lấy cuốn sổ đó, lật giở từng trang một cách chăm chú, vừa đọc anh ta vừa nghe Yuta nói. Một cách thật chậm rãi.

"Qua những gì bên cảnh sát và những vị bác sĩ ở bệnh viện tâm thần tư thục kia đã hợp tác điều tra. Đã tìm thấy được hai cái xác, gồm cái xác đã được chôn cách đây khoảng một năm và một cái xác mới hơn khoảng hai tháng đổ lại. Bên phía bác sĩ chúng tôi, khi tiến hành khám nghiệm tử thi bằng những mẫu ADN chưa phân huỷ đã có thể giám định hai cái xác đó có cùng huyết thống với nhau. Mà sau khi điều tra, cảnh sát các anh đã có thể kết luận được, Johnny Suh là người đã giết hại nạn nhân Ten Lee. Những cuộc tìm kiếm thủ phạm đã được mở ra, và người ta thấy hắn ở trên tầng thượng của bệnh viện cũ với tâm trạng điên loạn."

"Theo như những gì đã thu thập ở hiện trường, cùng với cuốn sổ này được tìm thấy ở văn phòng của hắn. Tôi đã biết, mọi thứ dần đã được xâu chuỗi lại"

"Động cơ ban đầu của hắn giam cầm nạn nhân, đơn giản chỉ là sở thích nhất thời. Và qua vài dòng được ghi trong cuốn sổ đó, sở thích nhất thời trong người hắn, dần đã bị biến chất và thay đổi. Hắn muốn nạn nhân là của riêng hắn, như một vật chiếm hữu. Một vật mà chỉ một mình bản thân hắn được sở hữu. Vào khoảng thời gian từ ba đến bốn năm trước, Johnny đã giam cầm và cưỡng bức nạn nhân. Sau đó người nhà của nạn nhân đến bệnh viện nói muốn mang nạn nhân về nhà. Nhưng Johnny đã không đồng ý, vì thế hắn giết nạn nhân thứ nhất- là bà Yujang Lee. Nhằm mục đích tiếp tục giữ nạn nhân bên cạnh mình"

"Mọi chuyện vỡ lẻ, nạn nhân đã cố gắng tự tử nhưng bất thành. Sau đó, hắn đã dùng một loại thuốc không rõ nguồn gốc có chứa một loại hoạt chất khiến bản thân người dùng có thể mất đi kí ức mà người đó muốn quên nhất. Đến khi mọi chuyện lại trở về quỹ đạo cũ, nạn nhân bỏ trốn sau đó Johnny lại một lần nữa muốn giữ người bên cạnh, tự tay giết chết nạn nhân"

"Cũng trong một khoảng thời gian dài đằng đẳng đó, Johnny đã dần nhận ra những tình cảm hèn mọn trong lòng mình, hắn muốn bày tỏ nhưng lại sợ bản thân mình xấu xa không xứng với tình cảm ấy, nên hắn đã đành viết vào đó. Những tâm tư và nghĩ suy của mình"

Yuta nói một tràng rất dài. Bằng khối óc suy luận của mình, cậu đã biết được mọi chuyện như thế. Mặc dù biết rằng, một người bác sĩ như cậu không nên và cũng không cần tham gia vào những câu chuyện như thế này. Nhưng lần này thì khác, bệnh nhân Johnny đã làm cậu tò mò rất nhiều về những câu chuyện ở phía ra. Ngay từ lúc tiếp nhận điều trị người bệnh nhân này, Yuta đã rất quan tâm đến những điều về hắn.

Cảnh sát đưa hắn đến, hắn trong tay vẫn ôm khư khư một hình nhân bằng gỗ bên cạnh. Không rõ vì sao hắn lại có được nó, nhưng Yuta đã có thể ngờ ngợ ra rằng, người này vì tình mà trở nên điên loạn. Mà điên vì tình, rất ít những trường hợp này xảy ra. Nên Yuta có hứng thú với nó, đó cũng không phải là chuyện bất bình thường.

Han Jiho cẩn thận xem từng trang nhật kí. Hắn ghi chép vào đó rất ít, chỉ vài dòng vài ngày rải rác vài trang trống vắng. Nhưng từng chữ lại cho người ta rất nhiều những nghĩ suy, những mớ hỗn độn trong lối suy nghĩ của hắn.

"Anh đã từng nghe đến câu 'kẻ tổn thương muốn tổn thương người khác' chưa ?" – Yuta khoanh tay.

Cảnh sát Han nhíu mày.

"Nhưng có lẽ cậu biết mẹ của cậu ta, người đàn bà với nét quỷ dị trên gương mặt cách đây một thập kỉ trước đã bị kết án tử hình"

Jiho nhớ, người đàn bà ấy đã ép buộc và cưỡng bức con trai ruột làm tình với chính mình. Câu chuyện ấy cách đây mười năm trước đã làm dậy sóng dư luận và lại một lần nữa con trai bà ta đã khuấy động mạng xã hội trong những ngày gần đây.

"Hắn cũng đã từng xem Ten là công cụ thoả mãn tình dục cho mình. Để rồi lại mang nỗi đau thuở ấu thơ của mình lên một đứa trẻ khác. Nhưng hắn lại đâu ngờ, mình yêu cậu con trai đó, tha thiết"

"Vậy nạn nhân ấy, ừm Ten, cậu con trai ấy có yêu hắn ta không ?"

"Điều ấy thì chỉ có mỗi cậu ấy biết. Nhưng chúng ta có quyền được đoán không nhỉ ?"

"Tôi nghĩ Ten không yêu hắn ta"

"Ấy đừng, chuyện của họ hãy chỉ để họ được nhắc về nó. Tôi ở đây, nãy giờ chỉ nó cho anh biết những manh mối mà tôi đã xâu chuỗi lại được dưới góc nhìn hơi phiến diện một chút. Giờ thì hãy ngừng được rồi."

Yuta nhìn đồng hồ đeo tay của mình, rồi nói lời tạm biệt để đến thăm khám cho các bệnh nhân khác.

Bóng lưng cao gầy cùng mái tóc dài che phủ gần hết phần gáy. Và Yuta cậu cũng bỏ lại những hoài nghi, những câu hỏi mà cảnh sát Han định hỏi mình. Cũng như đó là một câu hỏi không thể có một lời giải đáp hay bất kì một câu trả lời nào cả. Vì tất cả, và câu chuyện này đã được khép lại.

Jiho cầm chặt lấy cuốn sổ đã được đóng lại. Tình yêu là một điều gì đó không thể định nghĩa chúng, để mà nói trong câu chuyện tình yêu này nó là như thế nào, nó ra sao cũng chẳng ai có thể giải thích được nó. Hắn quay lưng, cùng lúc đó hai người cảnh sát gác cửa ấy cũng dần lui đi theo. Johnny bên trong căn phòng lạnh lẽo, tay vẫn ôm chầm lấy 'Ten' của hắn.

"Vậy, rốt cuộc đây là tình yêu hay chỉ là ngộ nhận của kẻ điên loạn?"

-end-
xin lỗi, có lẽ hơi phiền nma mình mong mng không bàn luận xa quá về em fic này (và kể cả chiếc chap bất ổn này nữa). vì mình cảm thấy em nó khá bất ổn và nhạy cảm. nếu ổn, mình sẽ up một chap cuối về vài chi tiết trong câu chuyện này rồi ngưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro