Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 14/07/2011 

3 giờ 30 phút chiều

Tokyo, sở cảnh sát thành phố.

Người mặc đồng phục cảnh sát ra ra vào vào,có những người có thần sắc nhẹ nhõm, có người thần ngưng  trọng.

Sở cảnh sát thành phố nội bộ, trong phòng thẩm vấn, có hai một nam một mặc đồng phục cảnh sát đứng trước phòng thẩm vấn.

"Saito Dosu,cậu thanh niên 26 tuổi,hiện đang thất nghiệm, có tiền sử trộm cắp vừa bị bắt ở 2 tháng trước và bị bắt vì liên quan về một vụ giết người gần đây, hiện đang có tinh thần không ổn, và có chịu chứng tự làm hại bản thân.Nè cậu cẩn thật tôi đi thông báo cho tổ điều tra,có chuyện gì nhớ thông báo." Một thanh niên mặc đồ cảnh sát vỗ vỗ vai Shimizu Aiko khích lệ nói "Cố lên !".

" Tôi sẽ gửi hồ sơ cho tiền bối Jozankei Joestar , trừ tính cách lập ra còn lại cái gì tiền bối cũng giỏi a ,mà trong cục ai cũng gọi cậu ấy là ." Cậu thanh niên cảnh sát thở dài nói. Nói xong cậu thanh niên lập tức rời đi .

Đây là căn phòng giam rất đặc biệt.

Bên trong là toàn bộ điều trắng như tuyết,và được gạch men sứ đắp lên, vô cùng sạch sẽ và vô cùng gọn gàng, là một căn phòng kính không có một khe hở nào.

Bên trong chẳng có gì ngoài một cái bàn ba chiếc ghế và có chiếc đèn trần còn lại là không gian chỉ có một màu cũng không có cửa sổ.

Shimizu Aiko nhè nhẹ  đẩy cửa phòng thẩm vấn,Shimizu Aiko ho nhẹ để phá vỡ tình hình tĩnh lặng. Còn chưa mở lời thì có một âm thanh hoảng sợ , "Đóng cửa... Mau mau đóng cửa ! mày muốn nó biết tao đang ở đây hay gì ?"

Một cậu thanh niên đầu tóc rối bời, lôi thôi lếch thếch, không khỏi hoảng sợ khi thấy Shimizu Aiko mở cửa bước vào. Hiểu nhiên Shimizu Aiko nhìn cũng biết cậu thanh niên tinh thần thật sự không ổn định.

Hắn hai mắt đỏ bừng, vằn vện tia máu, khéo mắt nặng nền,có nhiều quần thăm trên mặt giống như mấy ngày chưa. Con mắt mang đầy vẻ sợ hãi, không dám nhìn lâu hắn lâp tức che mắt lại.

"Thật xin lỗi." Nghe hắn nói như thế,Shimizu Aiko ngay lập tức đóng cửa, có thể nhìn thấy khi đóng cửa phòng thẩm vấn thì chẳng còn nhìn thấy chẳng có một tia khe hở nào trong phòng. 

Shimizu Aiko nhìn Saito Dosu, đánh từ trên xuống, khi thấy đối phương đang từ từ trở nên bình tĩnh, nàng dự định thăm dò định "Nè cậu Saito Dosu, cậu đã ở trong đây năm ngày rồi, cậu có muốn làm người tốt một chúc không."

Saito Dosu sau khi Shimizu Aiko đóng cửa, liền trở nên bình thường hơn rất nhiều, hắn đang che đầu ngồi chồm hổm một góc tường, khi nghe được âm thanh, hắn cũng không ngẩn đầu, tiếp tục che đầu và nhắm mắt , không phản ứng một chút.

"Nè cậu Saito Dosu tôi biết cậu có sự tình không muốn nói ra, tôi biết anh đang e ngại thứ gì đó, nhưng trong đây là sở cảnh sát thành phố, chẳng ai có thể làm tổn thương hay gây hại được anh cả. Nếu không cùng chúng tôi hợp tác nói rõ tình hình, thì mọi công tác điều tra của chúng tôi ngày càng khó khăn hơn rất nhiều."

"Tôi e rằng nếu tôi nói ra các người sẽ không tin tôi !"

Có một chút hi vọng

ThấySaito Dosu chịu mở miệng thì Shimizu Aiko mắt sáng lên.

Năm ngày trước chính hắn là người nhìn thấy hung thủ nhưng lại không thể nói ra, vì cảnh sát nghĩ hắn có liên quang tới người chết nên đem hắn về lấy lời khai nhưng ngập ngừng năm ngày chẳng có tiến triễn gì.

Sau khi đưa đến sở cảnh sát giống như hắn đã hình thấy được một thức gì đó đáng sợ khiến hắn tinh thần không ổn, sở cảnh sát có mời bác sĩ tâm lý nhưng vẫn không có tiến triễn vào ngày hôm nay đã có được một chút manh mói khiến cho Shimizu Aiko cảm giác sắp đến gần tới sự thật.

"Cậu Saito Dosu, có thể kể lại tình hình lúc đó cho tôi được, chúng  tôi có thể giúp anh vượt qua nguy hiểm, tôi có thể hỏi anh một số vấn đề không. Chỉ cần đủ thông tin chúng tôi có thể giải quyết được sự việc phá được vụ án. Cậu không cần phải lo lắng gì hết."

Shimizu Aiko chậm rãi tới gần Saito Dosu, không quá gần cũng không quá,nàng ngồi xuống,nhìn thẳng đối phương , ngữ khí ôn hòa

Nói xong nhưng chờ nữa ngày vẫn không nghe thấy lời hồi đáp.Nàng cũng chẳng thúc giục, Saito Dosu hiện tại bình tĩnh hơn rất nhiều so với Saito Dosu mấy ngày trước.Nàng không thể để đối phương kích động.

Nàng không biết đợi bao lâu, Shimizu Aiko bên mặt không còn một chút kiên, nàng lẳng lặng nhìn đối phương.

Trong một khoảng khắc nàng thấy  Saito Dosu ngẩng đầu lên nhìn mình, trong mắt nàng vui mừng nhưng lại không ngờ hắn lại nhìn vào tay mình và la lên khiến chẳng nàng chẳng hiểu gì cả.

"Cái... cái thứ gì trên tay tôi thế ? "Saito Dosu la lên trong sự sợ hãi.

"Cậu có sao không Saito Dosu xung quang và tay cậu chẳng có gì cả,cậu bình tĩnh lại." Shimizu Aiko đang chấn tĩnh Saito Dosu.

Hiện tại,Saito Dosu nhìn xung quanh từ khi nào xuất hiện những con mắt liên tục nhìn hắn kể cả Saito Dosu còn nhìn thấy bản thân mình trở thành một con ác đứng nhìn chằm chằm vào mình trong họng còn xuất hiện một con mắt,đôi mắt đen nghịt nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn sợ hãi đẩy ngã Shimizu Aiko xuống đất,liền chạy ra cửa

Nhưng trong lúc này tiền bối Jozankei Joestar mở cửa phòng thẩm vấn đi vào bước vào nhìn thấy Saito Dosu đang tính chạy ra cửa. 

Jozankei Joestar liền ngay lập tức phản xạ bằng cách đá vào bụng  Saito Dosu một cái  Saito Dosu bất tĩnh ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro