Chương I,II,III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:
Câu chuyện kể về một nữ hoàng tận thế gặp một chàng trai ở trần gian và yêu người đó.Nhưng rồi một ngày, sức mạnh của nàng bùng phát và hủy diệt thế giới.Chàng trai tìm cách để cứu cô và có hai cách.Cách thứ nhất là giết chết cô và thế giới sẽ được cứu.Cách thứ hai là một người phải sang thế giới bên kia bằng cổng sinh tử và tiêu diệt con quỷ ngụ bên trong nữ hoàng tận thế cũng như giết con quỷ ngự trong người chàng yêu.Nếu thành công, nữ hoàng đó sẽ đc giải phóng và trở thành con người.Nhưng giết chết con quỷ đó thì chỉ có 50% là thành công
Chương I: Hầm Ngục Của "Thế Giới Bên Kia"
Tôi đang ở trong một hang động lớn và lạnh lẽo.Tôi không thể nhớ gì và không biết tại sao tôi ở đây.Tôi chỉ có thể nhớ tên và hình dáng của mình.Tôi vội nhẩm lại ký ức đó để cố không quên đi.Tôi là Kimura Kazuto, tôi vốn có một ngoại hình cao và mảnh.Khuôn mặt có nét giống con gái vậy nêm tôi không ưa bản mặt này chút nào.Mắt tôi có màu đen giống với mái tóc ngắn và chẻ làm ba ngọn.Một ở giữa và còn lại tẽ sang hai bên.Cho đến đó, tôi hoàn toàn không nhớ gì nữa.Chỉ còn một cách, thoát ra khỏi đây và tìm cách khôi phục ký ức.Hang động này khá cao và tối.Nhưng lạ thay, trước mắt tôi có một quầng sáng xanh dương tỏa ra từ trong góc.Tôi tò mò đến đó và nhìn thấy......một cô gái tóc dài màu đen mặc bộ váy khá là cổ xưa và bị nhốt trong một tảng băng.Bỗng nhiên, có một tiếng nói phát ra:
-Cứu.............tôi!
Tiếng nói đó hình như là của cô gái đó.Tôi lại gần và nhấc một tảng băng bên cạnh đập vỡ nơi nhốt cô ra.Tảng băng to đó bắt đầu vỡ nứt.Vì từ đầu, cô gái bị nhốt trong băng nên không thể nhìn rõ.Cô gái với làn da trắng hồng mịn màng với một bộ váy rất cổ và tôi chưa bao giờ thấy trong các quyển sách.Nhưng cô gái này, tôi cảm thấy như cô đến từ một thế giới khác.Đôi mắt đang nhắm mở ra từ từ quay ra nhìn tôi.Đôi mắt cô gái này màu hồng long lanh.Đôi mắt ấy nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi nhưng nó lại cuốn hút tôi.Tôi hỏi:
-Xin hỏi.......tại sao cô ở đây? Với cả tôi sẽ không hại cô đâu
Cô gái nói với một giọng nhẹ nhàng, dễ thương mà trong sáng:
-Thật ư..........tôi.......khó kể lắm
Cô gái ngồi dậy nhìn tôi và nói:
-Xin cảm ơn........vì đã giúp tôi.Và xin.....ân nhân hãy cho tôi......một cái tên.Tôi..... không có tên
Tôi trả lời:
-Tên.....ư.Vậy Shimizu Nayako thì sao?
Cô gái cười một nụ cười dễ thương vô cùng và gật đầu.Đôi má ửng hồng nổi bật trên khuôn mặt trắng mịn, cô hỏi:
-Vậy, tên anh là gì?
Tôi nói:
-Tôi là Kimura Kazuto.
Nhưng rốt cuộc, cô ấy là ai? Tôi bèn hỏi:
- Vậy, tại sao.......cô lại ở đây? Mà đây......là đâu?
Cô gái đáp:
-Đây là hầm ngục của "Thế Giới Bên Kia".Tôi là một nữ hoàng của thế giới này.
Thế giới bên kia ư? Nghĩa là đây là nơi người chết đi về.Chẳng lẽ, tôi đã......
Cô gái như đã hiểu ý tôi và nói:
-Anh......chưa chết.Anh chỉ bị một phép thuật đưa đếm đây thôi
Toi không hề tin mấy chuyện như vậy nhưng trong tình cảnh ở một nơi như vậy thì cũng không thể không tin.Cô gái không nói gì nữa và giơ tay lên đọc những từ kì lạ:
- Drain out- lets biz world - shifting of Life !
Dưới chân cô hiện ra một vòng tròn màu vàng có họa tiết phức tạp.Ánh sáng xung quanh bao bọc lấy chúng tôi.
Chẳng lâu sau, khi mở mắt, tôi đang đứng ở công viên mà hàng ngày tôi đi qua.Tôi ngạc nhiên nhìn sang bên, cô gái đó vẫn đứng cạnh cùng bộ quần áo đó.Cô ấy nói:
-Anh sống ở thế giới này à.Tôi có thể ở nhờ được không?
Tôi không đắn đo và trả lời:
-Vậy.......ở nhà tôi nhé.Nhưng trước tiên, cô phải thay trang phục
Tôi đã nhớ lại toàn bộ ký ức.Và giờ, tôi đã tin cô gái này.Cô ấy đã đưa tôi về bằng phép thuật, thật khó tin.Nhưng đầu tiên, tôi phải giúp lại cô ấy đã.
Bước vào cửa hàng quần áo, cô ấy chọn những bộ quần áo.Và sau đó, tôi đưa cô về nhà tôi.Tôi sống một mình nên không lo về việc dẫn cô ấy về.Sau khi tắm xong, cô bước ra với chiếc áo màu hồng nhật và quần short ngắn màu trắng.Để lộ ra đôi chán trắng và thon dài.Một thân hình hoàn hảo.Tóc được buộc ra sau gọn gàng và rất xinh đẹp.Tôi đứng nhìn cô gái, tiếng nói của cô gái kéo tôi ra khỏi sự mơ hồ.Cô nói:
-Cảm ơn đã giúp tôi.Tôi sẽ trả ơn cho anh.Anh muốn gì?
Tôi đáp:
-À, không cần đâu.
Cô gái cười và nói:
-Vậu có được không? Nếu anh muốn anh có thể.....
Cô gái để tay tôi lên ngực cô và tiến sát vào tôi.Tôi vội vã trả lời:
-Khô........kh.....không!!!!!! Không cần đâu!!!!!!!!!
Mặt tôi đỏ và vô cùng nóng.Chưa bao giờ có ai nói với tôi vậy, tôi cũng không muốn vậy.Cô đáp:
-Vậy thì thôi, dù sao cũng cảm ơn anh
Cô gái bỏ tay tôi ra và nói tiếp:
-À mà tôi hơi đói
Tôi trả lời:
-Vậy để tôi nấu chút gì cho cô
Cô cảm ơn tôi rồi ngồi vào bàn đợi.Nói thật, tôi không tự khen mình nhưng tay nghề của tôi cũng đủ trở thành đầu bếp giỏi.Nên chắc chắn, cô gái sẽ hài lòng.Cô gái ăn và khen tới tấp.Tôi cảm thấy rất vui khi trò chuyện với cô.Mà tôi vẫn không tin, tôi lại ở cùng nhà với một cô gái trẻ đẹp như vậy.Và có lẽ, tôi cũng có chút cảm tình với cô.

Rồi tối đến, nhà tôi chỉ có một phòng ngủ.Vậy nên, tôi trải đệm nằm dưới đất và nhường giường cho Nayako.Cô gái nằm trên giường cứ trở mình suốt.Tôi bèn hỏi:
-Cô không ngủ được à
Cô nhẹ đáp:
-Ừm............nắm tay tôi đi
Cô gái quay mình ra phía tôi và đưa tay ra.Tôi lúng túng nhưng bàn tay vẫn tự cử động.Tay Nayako nhỏ nhắn và mềm mại vô cùng.Hơi ấm lan tỏa từ bàn tay cô đến tôi.Đã lâu rồi, tôi mới cảm thấy ấm áp đến vậy.Lí do tôi cô đơn và sống một mình là vì, tôi...........đã mất tất cả.Mất cha mẹ, không có anh chị em.Họ hàng vốn không quan tâm tôi.Chỉ có một người, cô ấy là chị của mẹ tôi.Cô ấy vô cùng yêu thương tôi.Kể từ ngày ấy, từ khi cơn ác mộng đã trôi qua, cái ngày ấy.Tôi và cha mẹ đi bộ về nhà.Rồi rủi thay, cái xe ôtô đó đã đâm vào cha mẹ tôi.Lúc chiếc xe lao tới, cha đã đẩy tôi ra.Và lúc đó, tôi đã quên đi cái ngã đau ấy.Thay vào đó, một nỗi sợ hãi xâm chiếm cơ thể tôi.Tôi ngày đó mới chỉ 5 tuổi nên rất sợ.Kể cả giờ đây, tôi vẫn nằm mơ thấy........họ hàng nói:
-Tại mày, tại mày........ Nếu không thì cha mẹ mày đã kịp chạy ra và không chết!
Hệt như câu nói tôi nghe thấy mỗi khi gặp họ hàng bây giờ.Nhưng chỉ có cô ấy, cô ấy luôn dịu dàng bênh vực tôi, cô ấy luôn đối xử với tôi như con ruột.Nhưng, tôi không không muốn làm phiền cô nên đã xin ra ở riêng khi tốt nghiệp cấp 2.Vậy nên, tôi giờ đây cô đơn cho đến khi gặp Nayako.Thật sự là đã quá lâu, tôi không cảm thấy sự ấm áp dịu dàng này.Tôi quên đi mọi muộn phiền ngay lúc này, kể cả "Ác Mộng" ấy nữa.Tôi muốn ôm trọn lấy người con gái trước mặt tôi.Tôi muốn tâm sự với cô, muốn được yêu thương như hồi nhỏ.Nhưng chuyện đó chắc chắn là không thể, chẳng cô gái nào mà lại thích một tên yếu đuối.........như tôi cả.Những suy nghĩ vẩn vơ của tôi gần phai đi, đôi mắt tôi nhắm lại và chìm vào giấc ngủ.

Mở mắt ra, ánh sáng chiếu rọi thẳng vào mặt tôi như gọi tôi dậy.Trước mắt tôi, là Nayako, là cô gái tôi thích chỉ mới một ngày.Là đóa hoa hồng rực rỡ ngàn sắc.Cô ấy thật xinh đẹp, cô là người con gái hoàn hảo nhất tôi từng thấy.Bàn tay tôi tiến về khuôn mặt đóa hoa ngàn sắc ấy.Khuôn mặt của em giờ đây vô cùng ngây thớ như một đứa trẻ nhỏ tuổi.Tay tôi càng tiến gần, gần đến má hồng của em.Bỗng nhiên, đôi mắt đẹp mê hồn ấy mở ra.Tôi giật mình và rụt tay lại.Em mỉm cười nhẹ nhàng và nói:
-Chào buổi sáng, Kazuto-san!
Tôi vội đáp:
-Chào buổi sáng.Gọi tôi là Kazuto được rồi
Em trả lời:
-Vậy tôi sẽ gọi là Kazuto-kun.Cứ gọi tôi là Nayako cũng được, không cần gọi họ đâu
Tôi đáp:
-Nayako, tên cô hay nhỉ
Cô gái khúc khích cười:
-Anh là người đặt tên cho tôi mà!
Tôi chợt nhận ra và đáp lại bằng nụ cười.Cái tên Shimizu Nayako là tên mẹ tôi khi chưa lấy chồng đổi họ.Tôi nhớ mẹ nhiều lắm! Nhưng giờ, tôi không thể gặp lại nữa.
Em hỏi tôi với giọng lo lắng:
-Anh có sao không.Trông anh có vẻ buồn.Tôi làm gì sai sao?
Tộ vội đáp:
-À....không...không có gì đâu.Chỉ là tôi nhớ về chuyện cũ......thôi
Em mỉm cười an tâm.Chúng tôi cũng dậy và ăn sáng.Hôm nay, tôi sẽ dẫn em đi quanh phố làm quen với thế giới này.Tôi đã không còn nghi ngờ em nữa.Tôi đã tin rằng em là một Nữ Hoàng.Nhưng rốt cục, Nữ Hoàng gì nhỉ?
Nói chung, tôi sẽ không để ý vấn đề đó nữa.Tôi muốn làm một nửa của em.Tôi sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời này cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.Giờ thì, em đang rất vui khi được thử các trò vui ở công viên.Tiếp theo, em bảo tôi đi cái hộp sắt chạy nhanh kia kìa.Thực ra, nó là tàu lượn siêu tốc.Tôi cũng chẳng phản đối cách nói của em vì em là một người đến từ thế giới khác.Giờ thì, chúng tôi đang ngồi trên cái tàu lượn siêu tốc chuẩn bị chạy.Tầm 5 phút sau, tàu bắt đầu chuyển động.Mới đầu, tàu leo dốc nên chậm chậm.Khi lên đến đỉnh dốc, cái tàu rơi tọt xuống dưới.Việc này vốn chẳng là gì với tôi, tôi quay ra em, có vẻ em cũng chẳng sợ gì.Bao quanh, tiếng hét ầm ĩ mà em thì lại cười rất vui.Khuôn mặt em đẹp vô cùng.Đôi má hồng hào và nụ cười dễ thương.Tiếng cười của em trong sáng mà ngộ nghĩnh.Tôi thực sự đã yêu em rồi.Em quay sang nhìn tôi và hỏi:
-Sao anh cứ nhìn tôi vậy?
Tôi chợt giật mình và lúng túng đáp:
-Ơ......ơ.......không.......có......gì!
Em cười mỉm và quay ra trước tận hưởng cảm giác mạnh tiếp.

Bước xuống đất, em vẫn còn cười mỉm vui vẻ.Tôi hỏi:
-Cô vui chứ?
Em đáp:
-Đương nhiên rồi, cảm ơn đã dẫn tôi đi
Tôi trả lời:
-Không có gì đâu
Nhưng em không trả lời, em nhìn chằm chằm về phía đu quay khổng lồ và nói:
-Đi cái kia đi!
Tôi đồng ý và dẫn em lên.Tôi cũng muốn vậy vì trời đang là tối.Nếu tôi và em cùng ngồi đu quay ngắm cảnh thì thật lãng mạn.Chuyện đó giống như chúng tôi đang hẹn hò vậy..........nhưng tiếc là không phải.
Em ngồi ghế bên phải chiếc đu quay còn tôi ngồi bên trái.Em giờ đây đang ngắm cảnh.Khuôn mặt em đẹp hơn lúc cười khi đi tàu lượn. Em là vô vàn đóa hoa ngàn sắc.Em như ánh sáng mặt trời sưởi ấm trái tim tôi.Tôi chợt nhớ ra.Ngày hôm ấy, tôi cũng đi đu quay cùng cha mẹ.Tôi không ngồi riêng như vậy mà ngồi trong lòng mẹ.Cảm giác đó thật hạnh phúc và ấm áp.Cái cảm giác của tôi giờ đây cũng vậy, dù không được ngồi gần Nayako.Giá như, tôi được chạy ra ôm chầm lấy em, được nhớ lại cái cảm giác hạnh phúc của những ngày ấy....

Chúng tôi đang trên đường về nhà.Tôi vẫn cứ đi xa em một khoảng.Về đến nhà, tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa nghỉ một lát.Lúc này là 8 giờ tối, tôi đi chơi về cũng mệt nên khá lười khi phải nấu ăn.Tôi nảy ra một ý và hỏi Nayako:
-Nayako nè, đi ăn nhà hàng không.Tôi ngại nấu cơm lắm
Em hỏi:
-Nhà hàng ư?
Tôi đáp:
-Đúng vậy, đó là nơi mọi người thường đến ăn uống ở đó và trả tiền cho chủ quán, họ sẽ phục vụ chúng ta
Em trả lời:
-Vậy ư, vậy đi nha!
Tôi đồng ý và bảo:
Cậu lên thay quần áo đi,đừng chọn bộ nào sáng quá kẻo bị dây bẩn.Em hào hứng lên gác thay đồ.Bộ quần áo mặc là chiếc váy nâu đỏ và chiếc áo màu vàng.Chúng tôi đi ăn ở nhà hàng mà tôi hay ăn khi lười nấu cơm.Tôi cũng là khách quen ở đó.Vì chỉ sống một mình, tôi biết nấu ăn nhưng vẫn có bữa lười nên thỉnh thoảng vẫn ra đây.Em gọi một đĩa bít tết, tôi thì gọi như thường lệ.Sau khi ăn xong, tôi ra thanh toán còn em ngồi ở ghế đợi.Ông chủ quán hỏi tôi:
-Kazuto, cậu quen cô gái xinh đẹp kia từ khi nào vậy? Bạn gái hả?
Tôi đỏ mặt trả lời:
-Không phải, chỉ là cô ấy ở nhờ thôi
Ông ta trêu chọc tôi:
-Một cô gái xinh đẹp vậy mà lại ở chung với cậu ư ?
Tôi bực mình quay ra khi thanh toán xong và cùng em về.Ông chủ quán vốn không phải người xấu nhưng ông ta rất thích trêu chọc mọi người.Tôi chỉ không ưa ông ta ở điểm đó.Nhưng bù lại, ông ta rất tốt với tôi và còn thường xuyên giảm giá đồ tôi gọi nữa.Nhưng lần sau, tôi sẽ dẫn Nayako đi chỗ khác.Suy nghĩ của tôi vừa dứt thì em nói với tôi:
-Hôm nay vui thiệt.Ăn ở nhà hàng đó cũng ngon quá!
Tôi trả lời:
-Vậy thì tốt rồi
Nếu em thích ăn ở đó thì chắc tôi vẫn nên đưa em tới đó thôi.

Một người phụ nữ lạ tiến tới.Khuôn mặt bị che lấp bởi ánh sáng.Cô ta mặc một chiếc đầm đen phủ chân.Lớp váy áp sát vào người cô ta làm thấy được một thân hình hoàn hảo vô cùng.Tóc của cô ta phủ lên vai và tay cầm một chiếc gậy đen có viên đá quý màu xanh đậm.Cô ta giờ tay lên và nói:
- Magic - Darkness - Destroying - Devastating - The demon of darkness - Embodiment - Destruction here !
Và rồi, tiếng chuông đồng hồ reo lên.Tôi mở mắt và thấy trời sáng.Vậy ra, hồi nãy chỉ là mơ.Nhưng tại sao, tôi lại mơ một giấc mơ kì cục như vậy?
-Magic - Darkness - Destroying - Devastating - The demon of darkness - Embodiment - Destruction here .Nó là gì nhỉ.Tôi nói khẽ, tôi biết rằng nó là tiếng anh và đang cố dịch.Nhưng bỗng nhiên, tôi cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến câu nói đó.Tôi dừng lại và gạt cái giấc mơ đó sang một bên."Chắc không có gì đâu" tôi thầm nghĩ........
-Còn tiếp-

Chương II: Nữ Hoàng Đi Nghỉ Mát
   Họ đang đứng ở biển.Những cơn sóng đang lướt trên mặt biển.Ánh nắng chiếu vào bãi cát vàng mịn.Nước biển man mát, sóng nhẹ nhàng.Vì mới chỉ 8h sáng nên bãi biển chỉ có vài mống người.Có một cậu con trai đang nằm đánh một giấc trên cái khăn dưới chiếc ô to.Cậu ấy mặc chiếc quần bơi màu đen.Mặt ngủ trông rất ngây thơ.Mái tóc đen ngắn chia làm 3 ngọn.Kazuto đang ngủ rất ngon lành.Sáng nay, người ấy đánh thức Kazuto đang ngủ dậy rất sớm và bắt cậu ra tắm biển.Có vẻ, cậu tranh thủ lúc người ấy thay đồ để đánh một giấc trên lớp cát mềm mịn.Có tiếng người nói to:
-Kazuto-kun! Mau dậy ngay!!!!!!!
Kazuto giật mình bật dậy và nhìn cô:
-Tớ xin lỗi mà Nayako!!!! Tớ buồn ngủ quá
Cô bĩu môi và quay mặt đi.Kazuto cuống cuồng xin lỗi.Bây giờ, họ không xưng "tôi" và "cô" nữa mà thay vào đó là "tớ" và "cậu".Họ đã thân thiết hơn nhiều.Nayako quay ra nhìn Kazuto và nói:
-Thôi được, tha cho cậu.Giờ xuống biển thôi!
Kazuto đáp:
-Ok,ok
Cậu nhìn thẳng lên cô.Lúc nãy còn ngái ngủ lên không để ý.Nayako mặc một bộ hai mảnh màu vàng.Tóc cô được xõa ra.Bộ quần áo này để lộ la làn da và đôi chân trần trắng hồng mịn màng và thon thả.Kazuto nhìn cô ngơ ngẩn.Cô đỏ mặt rồi quay đi nói:
-Sao......nhìn kinh vậy!!!???
Cậu ấy đáp:
-Vì.......đẹp
Cô đỏ mặt như cà chua và nói:
-Thôi!!!! Xuống biển đi.
Kazuto đáp:
-À, ừm
Nayako hẳn là chưa biết bơi.Cô cũng có vẻ nhát.Mới 2 phút trươc, cô còn là một cô gái dễ thương và năng động.Vậy mà, đặt chân xuống biển là tính cách cô thay đổi 180°.Cô ôm chầm lấy Kazuto và run.Kazuto không phản ứng gì.Mà cậu đang chết đứng với cái mặt ngơ ngẩn đỏ như cà chua.Bỗng nhiên, có một cơn sóng vô cùng to ào đến.Cô hoảng loạn chạt vào bờ.Kazuto vẫn trong tình trạng ngơ ngẩn nên bị sóng đánh trôi.Lúc cậu nhận ra, cậu đang cố ngoi lên để bơi về bờ.Bỗng nhiên, có cái gì đó kéo chân cậu xuống.Cậu kêu lên.Nayako đang đứng trên bờ chợt nhận ra và lấy lại dũng khí giơ tay ra và nói:
-Attribute - Water - Stop !
Vòng tròn có họa tiết và màu sắc khác với vòng tròn hôm ở trong hầm ngục.Vòng tròn này có hình con rồng và các họa tiết hình con sóng đều có màu xanh nước biển.Con sóng đó ngừng cuốn Kazuto ra ngoài mà thay vào đó cuốn người Kazuto và đưa về bờ.Lên đến nơi, cậu vừa ho vừa hỏi:
-Cậu vừa dùng ma thuật à? Vậy là bị lộ đó!
Cô trả lời:
-Không sao đâu
Cô nói tiếp
- Clear spells - memory !
Vòng tròn lần này lại thay đổi, nó biến thành màu đỏ và có họa tiết hình bông hoa hồng.Mọi người ngã xuống cát.Kazuto hốt hoảng:
-Ối, mọi người làm sao thế này!!!???
Nayako trả lời:
-Tớ chỉ xóa ký ức chuyện tơ sdufng phép thuật của họ thôi.Họ không làm sao đâu, cậu yên tâm
Kazuto thở phào và hỏi:
-Tại sao mỗi lần cậu dùng phép thuật là lại có một vòng tròn màu và hình khác vậy?
Cô đáp:
-À, nó là Vòng Tròn Phép Thuật.Tùy theo thuộc tính của phép thuật thôi.Ví dụ như lần trước, vòng tròn màu vàng là để dịch chuyển.Nãy là màu xanh điều khiển nước và màu đỏ để xâm nhập vào ký ức.Ngoài ra, màu cam thì điều khiển lửa, màu hồng để chữa lành vết thương,....... Nhiều lắm nên tơ kể một chút thôi
-Vậy màu đen? Kazuto hỏi
Cô trả lời:
-Màu đen thì tớ không biết và cũng chưa dùng bao giờ.Nghe nói nó mạnh lắm
Kazuto gật đầu hỏi tiếp:
-Vậy màu đỏ là xâm nhập ký ức.Cậu vừa xóa ký ức họ.Vậy sao họ lại bị vậy?
Cô đáp:
-À, mỗi một lần tớ xâm nhập ký ức của ai là họ lại ngủ ấy mà
-Ồ ồ .Kazuto nói
Họ lại tiếp tục xuống biển.Lần này, Nayako đã bớt sợ hơn nhưng vẫn bám lấy Kazuto.

  Sau đó, họ vào ngôi nhà gỗ thuê ở gần biển ăn uống.Trước giờ ăn, Nayako có đi tắm suối nước nóng.Kazuto cũng đi tắm một lúc trước khi đi ăn.Suối nước nóng rất đẹp.Kazuto đang ngâm mình dưới nước với vẻ mặt thỏa mãn.Nhìn sang bên phải, Kazuto nghĩ:
-Bên kia tường là Nayako nhỉ.Cô ấy có vui không ta
Sau khi tắm xong, cậu thay đồ và đứng ngoài hỏi Nayako:
-Nayako, cậu tắm xong chưa?
Không có tiếng ai trả lời.Cậu nghĩ chắc cô không nghe thấy nên ra chuẩn bị trước.Nào ngờ, Nayako còn nhanh hơn cậu.Thường thường, con gái tắm lâu hơn con trai nhiều.Cô gái đang ngồi ghế đợi tôi.Cô quay ra và nói:
-Kazuto-kun xong rồi à?
Tôi đáp:
-À, ừm
Nayako mặc một bộ váy hạ dây màu hồng rất dễ thương.Mái tóc xõa khi nãy được tết lại gọn gàng.Phải công nhận, Nayako có một thân hình vô cùng hoàn hảo.Đường cong mềm mại được chiếc váy ôm lấy.Cô nhìn Kazuto và nói:
-Đ.....đừng có nhìn chằm chằm vậy!
Kazuto giật mình và quay mặt đi nói:
-Hôm nay........chúng mình ăn g.....gì?
Cô đáp:
-Ăn gì ngon chút ấy
Vậy là Kazuto dẫn cô ra nhà hàng vem biển ăn.Nhà hàng khá đơn giản.Bàn ăn giống như ở nhà họ.Thực đơn thì có nhiều đồ của biển rất ngon.Sau khi ăn xong, họ đi dạo quanh biển.Bầu trời đêm đầy sao trông vô cùng đẹp.Biển sóng vỗ rì rào êm tai.Hai người họ đang ngồi ở gần biển ngắm sao và trăng.Bỗng nhiên, Nayako tiến tới gần Kazuto và dựa đầu vào vai cậu.Kazuto đỏ mặt.Cậu không kiềm chế được và nói ra:
-Na.......nayako này!
Cô hỏi:
-Sao vậy?
Cậu nói:
-Thực ra......từ......từ......khi gặp cậu.....t....t.....tớ........đã.......
Nayako có vẻ hiểu ý Kazuto và bỏ đầu ra khỏi vai cậu và hỏi:
-Thì........thì.....sao vậy?
Kazuto lấy hết dũng khí và nói:
-Tớ.......thích cậu!!!!!
Cô gái mặt cũng đỏ theo và nói:
-Thật......ra, tớ....tớ cũng vậy!!!!!
Hai người họ nhìn nhau và tiến gần hơn.Bờ môi họ chạm nhau.Họ ôm lấy nhau và cùng chìm đắm vào nụ hôn này.

  Cậu nói:
-Nayako, anh..........sẽ bảo vệ em.Anh sẽ mãi bên cạnh em
Cô gái cười và đáp:
-Ừm, em cũng vậy.Em cũng sẽ luôn ở bên anh và em cũng sẽ bảo vệ anh!
Hai bờ môi lại đến gần nhau hơn....

  Nayako bước ra với bộ váy ngủ màu hồng nhạt rất dễ thương, tay áo dài hơn vai một chút và đuôi váy chưa chạm đến đầu gối.Đèn ngủ tắt, họ quay ra nhìn nhau và nằm gần nhau hơn.......
  Sáng hôm sau, Nayako thức dậy.Cô mở mắt ra và nhìn Kazuto.Cô vuốt má Kazuto nói khẽ:
-Trông anh ấy lúc ngủ ngây thơ quá.
Cô ôm lấy Kazuto và nói:
-Kazuto-kun, em yêu anh.Em sẽ mãi mãi yêu anh
Kazuto không bị đánh thức nên Nayako khá yên tâm.Cô cứ nằm và ngắm cậu.Khuôn mặt cậu ngây thơ trong sáng như một đứa trẻ vậy.Nayako nằm gần Kazuto hơn.Cô tựa đầu vào ngực Kazuto.Một bàn tay ôm chầm lấy cô.Cậu nói:
-Chào buổi sáng, Nayako!
Cô đáp:
-Anh dậy rồi à?
Kazuto trả lời:
-Ừm.
Cô ngước lên nhìn Kazuto.Kazuto nở một nụ cười đẹp."Nụ cười này chắc cô gái nào cũng đổ mất!" cô thầm nghĩ.Cô hỏi:
-Kazuto-kun nè
Kazuto hỏi:
-Sao vậy em?
Cô nói tiếp:
-Anh sẽ không bỏ rơi em chứ? Anh sẽ không đi với cô gái khác chứ
Cậu đáp:
-Ngốc quá! Không đời nào anh lại làm vậy
Cậu lấy tay ôm chặt lấy Nayako.Nayako mãn nguyện trả lời:
-Vậy thì tốt rồi.Vậy! Hôm nay chúng mình làm gì đây?
Kazuto đáp:
-Anh cũng không biết.Nhưng đối với anh.......
Nayako hỏi:
-Đối với anh?
Kazuto đáp:
-Đối với anh thì anh chủ cần được ở bên em là quá đủ rồi
Nayako nhìn Kazuto và cười.Cô đáp:
-Em cũng vậy.Em muốn ở cạnh anh
Kazuto nói:
-Đương nhiên là vậy.Nhưng chúng ta nên ra ngoài chơi để không lãng phí kì nghỉ chứ.
Nayako lập tức đồng ý.Hôm nay, Kazuto sẽ ra ngoài mua đồ về nấu cho Nayako ăn.Vậy nên, Nayako sẽ ngồi nhà đợi.Kazuto ra khỏi nhà.Cậu đang đi thì đụng phải một cô gái.Cô ấy có mái tóc màu vàng dài.Cô mặc một cái áo màu xanh dương và váy màu trắng.Cô gái nói:
-A.....tôi xin lỗi
Kazuto đáp:
-À, không sao đâu.
Cô gái nhìn Kazuto đang đi ra và đôi má cô đỏ lên.Cô gái này hình như đã bị Kazuto hút hồn rồi.Cô theo Kazuto về căn nhà gỗ.Cô nhìn thấy Nayako mở cửa ra ôm chần lấy Kazuto.Cô chợt nhận ra mình bám nhầm người có bạn gái rồi.Bỗng nhiên, Nayako liêc về phía cô và hỏi Kazuto:
-Kazuto-kun, cô ta..........là ai!?
Kazuto nhìn ra sau và nói:
-Ô, là cô gái lúc nãy
Nayako nói với giọng khó chịu:
-Cô gái lúc nãy.........anh dẫn cô ta về hả
Có vẻ Nayako đang ghen.Sát khí bám xung quanh người cô.Kazuto nói:
-Đâu, anh đâu biết!!!
Nayako gằn giọng hỏi:
-THẬT..........KHÔNG!!!???
-Thật mà! Kazuto đáp
Cô gái bước ra và nói:
-Không phải đâu ạ.Là em tự ý bám theo.Vì trông anh ấy đúng mẫu người em thích.....
Nayako thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn hỏi bằng giọng nghi ngờ:
-Bám theo.....ư???
Cô gái trả lời:
-Dạ.......đúng

  Ngồi xuống ghế, Nayako nói:
-May quá, chỉ là cô ta thích anh thôi.Mà! Cấm làm trò gì đấy
Kazuto tiến đến ôm lấy Nayako và nói:
-Anh không bỏ em đâu mà
Nayako cười và quay ra nói chuyện tiếp.

  Kì nghỉ của họ đã kết thúc.Giờ họ đang ở nhà.Có tiếng chuông cửa:
-Hai người cùng ra mơ cửa.Một cô gái tóc vàng nói:
-Ô, thật tình cờ, lại rồi! Em là Tachibana Haruko mới chuyển đến.
Đó là cô gái tóc vàng đã bám theo Kazuto lúc ở biển.Nayako chào lại với giọng khó chịu:
-Xin chào ~ Tôi........là Kizumi Nayako còn đây là BẠN TRAI CỦA TÔI, Kimura Kazuto
Cô nhấn mạnh chữ bạn trai như thể nhắc cho Tachibana biết mà không đụng chạm đến Kazuto của cô.Hai cô gái nhìn nhau với ánh mắt thù địch.Tachibana nói với giọng tự tin:
-Hớ, rất vui được làm quen.Chị nên chuẩn bị tinh thần đi.Em sẽ lên kế hoạch
Hai cô gái lại lườm nhau và quay sang Kazuto.Kazuto giật mình.Hai cô gái đồng thanh hỏi:
-ANH THÍCH AI HƠN!!!???
Kazuto bị chặn cứng họng không trả lời được.Sau một hồi đấu tranh, Tachibana ra về.Kazuto thở phào nhẹ nhõm.Nayako vẫn bĩu môi nhìn cậu.Lúc này, Kazuto đã nói thật:
-Em yên tâm.Anh sẽ chỉ yêu mình em thôi
Cô lập tức hết giận khi nghe lời đó và ôm chầm lấy Kazuto kéo vào trong nhà.Họ ngồi xem phim, Kazuto buột miệng hỏi:
-Nayako nè, sau này c......chúng mình......kế........t......h.....hôn nhé!!!
Cô gái đỏ mặt và cười hạnh phúc.Cô ôm chầm lấy cổ Kazuto rồi những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn trào ra từ mắt cô.

  Vẫn cô gái đó, khuôn mặt không thể thấy rõ.Vẫn cái câu thần chú kì lạ đó.Dướ chân cô ta xuất hiện một vòng tròn ma thuật màu đen.Thế giới chẳng mấy chốc bị bao phủ bởi bóng đêm.Lần này, một người con trai xuất hiện.Cậu ta cầm một thanh kiếm đen và bộ quần áo đen.Cậu ta quay lưng nên không thể nhìn mặt.Rốt cuộc, giác mơ ấy, người con gái ấy và cả người con trai ấy.....................là ai?
-Còn tiếp-

Chương III: Thứ Sáu Ngày Mười Ba
  Hôm nay là thứ 6 ngày 13 năm YYYY, cái ngày này được cho là ngày xui xẻo.Tôi thì vốn chẳng để ý mấy vấn đề đó và tôi cũng chẳng tin.Vì, tôi chưa bao giờ gặp xui trong những ngày thứ 6 ngày 13 ngày bao giờ.Còn có lúc, tôi còn không quan tâm hôm nào là ngày gì nữa.Nhưng bây giờ, cô gái ở nhờ nhà tôi vốn là một Nữ Hoàng ở Thế Giới Bên Kia vô cùng kinh hãi cái ngày này.Cả buổi sáng, em cứ nằm trong chăn.Em còn bảo:
-Hôm nay là ngày cực kì nguy hiểm.Kazuto-kun không được ra ngoài đâu đấy!
"Nếu không ra ngoài lấy gì mà ăn" tôi nghĩ.Bởi vì, hôm qua, chúng tôi đã ăn nốt chỗ còn lại.Nên hôm nay, tôi cần phải ra ngoài mua đồ ăn, còn Nayako ở nhà cũng được.Bình thường, việc đi chợ là Nayako luôn làm vì em ấy thích vậy.Em ấy nói rằng:
-Kazuto-kun đã nấu ăn rồi thì để em giúp anh đi chợ nhé!
Vậy mà hôm nay, em lại trở thành một người khác hoàn toàn.Có lẽ, cái Thế Giới Bên Kia là thế giới cổ đại nên mới tin vào điều đó.Tôi ra ngoài và đóng cửa lại.Hôm nay, mọi người cũng chẳng ai tin cái việc đó cả.Mọi người vẫn đi chơi, đi làm như bình thường. Nhưng hôm nay, trời khá âm u.Có vẻ như sắp mưa.Tôi phải đi nhanh thôi còn về
-Coi nào.Hôm nay ăn gì nhỉ.......?Tôi nghĩ.
 

  Cuối cùng, tôi cũng quyết định được.Hôm nay, tôi sẽ làm món mì ý cho Nayako.Em rất thích món này và thường xuyên gọi khi đi ăn hàng.
  Những đám mây cũng dày hơn và gió bắt đầu mạnh hơn.Mọi người đang nhanh chóng chạy về nhà.Tôi không ngờ là chỉ sau 1 giây.Gió đã mạnh lên rất nhiều.Mới đầu, chỉ là cơn gió hơi mạnh.Vậy mà giờ, gió này phải gọi là mạnh hơn cả bão nữa.Tại sao, tôi chưa từng thấy điều này bao giờ.Ít nhất, phải mất 5 phút mới mạnh lên vậy chứ.Nhưng, 5 phút là đã quá nhanh.Vậy mà, 1 giây thôi cũng đủ biến cơn gió thành bão.Bỗng nhiên, có một vật đen bay rất nhanh từ trước.Chưa kịp nhìn lại, nó đã bay thẳng về phía tôi.Đó là cái ôtô đang chạm vào tôi chỉ trong 1 tích tắc nữa.
- Magic - Baptism - jinx - Start !
Bùm!!!!!!!!!!! Ngay sau khi tiếng nói dứt, tôi mở mắt ra.Đứng ngay trước tôi, là người ấy, là em, là Nayako của tôi.Em đã cứu tôi thoát chết trong tích tắc.Em lại đọc tiếp:
-Attributes- wind- Redirect !
Vòng tròn màu trắng hiện ra dưới chân em
Em vừa dứt lời là lại nói tiếp:
- Attribute - Storm - Delete !
Vòng tròn đã chuyển thành màu ghi.
Cơn bão và gió đã ngừng lại.Em quay ra tôi và nói:
-Kazuto-kun, em đã bảo không được ra ngoài rồi mà!
Tôi cuống cuồng xin lỗi.Giờ thì, tôi tin thật rồi, đây là một cái ngày nguy hiểm.Em đọc thần chú xóa ký ức và mọi người lại ngủ như lần trước.Mà cái chuyện hồi nãy, tôi nhớ lại vẫn còn run.Không thể ngờ, gió lại mạnh nhanh đến vậy.

  Bước vào nhà, tôi hỏi Nayako:
-Mà, tại sao nãy gió lại trở nên mạnh đột xuất đến vậy?
Em trả lời:
-Em không biết, nhưng mà hồi ở Bên Kia cũng vậy.Cứ mỗi lần đến ngày đó là mọi người đều bị bão xóa đi
Tôi hỏi:
-Xóa đi? Chẳng phải họ đã
Em đã hiểu ý tôi nên tôi chưa kịp nói hết em đã trả lời:
-Đó chỉ là linh hồn họ.Nếu ở Thế Giới Bên Kia, những người vô dụng sẽ bị xóa bỏ.Còn em, em là nữ hoàng nên sẽ không sao
Tôi hỏi tiếp:
-Vậy, em còn sống không?
Em trả lời như quát tôi:
-Đương nhiên là có rồi! Em chỉ là người thường như bao người khác.Nhưng trong em, có một con quỷ đang ngủ say.Sau này, nó sẽ thức tỉnh
Tôi vội hỏi:
-Thức tỉnh? Vậy có sao không?
Nayako trả lời:
-Em cũng không biết.Em chưa bao giờ biết hình dáng và tính cách con quỷ trong em cả.Em không biết nó tốt hay xấu thì chỉ có đợi đến lúc nó tỉnh dậy
Tôi nói:
-Vậy nếu tính cách xấu thì........
Em thẳng thắn đáp:
-Nếu vậy thì có lẽ nó sẽ hủy diệt thế giới này, có lẽ vậy
Tôi giật mình vì câu trả lời của em.Tôi cứ nghĩ nếu em là người tốt thì con qủy trong em cũng vậy chứ.Nhưng, tôi không muốn xa lánh em.Tôi sẽ tìm cách giúp em nếu con quỷ đó là người xấu.Tôi chợt nhớ ra giấc mơ mà dạo này tôi mơ thấy.Giấc mơ đó có một cô gái mặc bộ váy đen mỏng để lội đôu chân.Dưới chân cô ta có vòng phép thuật màu đen.Cô ta đọc những câu chú phép thuật và rồi bóng tối bao phủ thế giới.Chẳng lẽ, giấc mơ đó là thật? Không, tôi không tin đó là Nayako.Nhưng, biết đây lại là vậy.Mà, nếu có chuyện đó, tôi nghĩ chắc đó  chỉ là con quỷ trong em thôi.Chắc sẽ không gây tổn hại gì cho em đâu.Tôi tò mò hỏi:
-Vậy, em là Nữ Hoàng gì?
Em đáp:
-Em cũng không rõ.Từ khi sinh ra, em đã được chọn làm nữ hoàng.Họ nói chọn em làm nữ hoàng vì bên trong em có một sức mạnh của con quỷ đang ngủ say.Còn sức mạnh đó, em cũng không biết.Chỉ có họ biết, nhưng họ không cho em biết.
Tộ càng nghi ngờ về việc này.Rốt cuộc, Nayako là ai? Con quỷ trong em như thế nào? Nó có ảnh hưởng gì đến Nayako không? Và thắc mắc lớn nhất của tôi là...............tại sao em bị nhốt trong hầm ngục? Tôi chợt nhớ ra chuyện đó.Tôi hỏi:
-Vậy, cái ngày em bị nhốt trong ngục đó là lí do vì sao?
Nayako đáp:
-Em chỉ biết họ nói rằng: Nữ hoàng! Sức mạnh của người sắp bùng phát, nó sẽ xảy ra trong 6 tháng nữa.Vậy nên, chúng tôi sẽ đành tạm giam người vào hầm ngục chờ đến khi con quỷ của người thức tỉnh.Chờ đến khi con quỷ không còn gây hại cho vương quốc của chúng ta
Từ ngày tôi đưa em về đây là đã được 2 tháng.Còn 4 tháng nữa là sức mạnh sẽ bùng phát sao? Sức mạnh đó đáng sợ lắm ư? Tôi lạo hỏ nữa:
-Anh hỏi nốt.Tại sao họ biết là còn tận 6 tháng mà đã nhốt em vào ngục?
Em trả lời:
-Họ bảo sức mạnh này có thể bùng phát bất cứ lúc nào nên họ phải giam giữ em
"Vậy tại sao em không chống lại chứ?" Tôi hỏi.
Em nói với giọng buồn:
-Em không thể.Người đã đưa em về khi em mồ côi là Đức Vua của Thế Giới đó.Nếu em chống cự, ông ta sẽ tìm hai người đã sinh ra và bỏ rơi em và giết họ cùng với em nữa.Em cũng không muốn người khác bị liên lụy
Tôi hiểu cái cảm giác bị bỏ rơi của em.Tôi nói:
-Cho dù, em có như thế nào đi chăng nữa.Em vẫn là Nayako của anh.Anh vẫn sẽ luôn ở cạnh em
Bờ môi chúng tôi tới gần nhau.Chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ bỏ em lại.Chắc chắn! Tôi nói với em:
-Tuần tới, mình làm đám cưới nhé.
Em nhìn tôi, những giọt nước mắt hạnh phúc chảy xuống đôi má hồng.Em cười và trả lời:
-Dạ! Em yêu anh

  Tôi mặc bộ vét màu đen và sơ mi trắng trông rất chỉnh tề.Túi áo ở ngực có cài một bông hoa hồng.Đây là lần đầu tôi mặc chỉnh tề và ngay ngắn như vậy từ cái ngày tôi trở nên cô độc.Nhưng giờ, tôi sẽ không còn cô độc nữa.Tôi sẽ được ở bên người con gái tôi yêu.Tôi sẽ bảo vệ em cho dù có chuyện gì xảy ra.Tôi..............không muốn mất người thân một lần nữa.Em bước ra sau tấm rèm che.Tôi ngạc nhiên trước vẻ đẹp ấy.Đóa hoa hồng ngàn sắc của tôi giờ đang mặc chiếc váy cưới vô cùng lộng lẫy.Em mặc chiếc váy trắng bó sát lấy người.Tay em đeo hai cái găng trắng tinh. Tay áo trễ xuống ở hai bên vai.Mái tóc đen mượt được búi lên gọn gàng.Em chưa trang điểm nhưng đôi mắt hồng và đôi môi đỏ tươi đã làm nổi bật cả khuôn mặt hồng hào của em.Trên đầu em là một cái khăn trắng mỏng phủ chạm xuống đất.Em nhìn tôi rồi hỏi:
-Trông em thế nào, Kazuto-kun?
Tôi trả lời:
-Em..............đẹp lắm
Tôi vẫn không tin nổi cái vẻ đẹp của em là thật.Đẹp tới mức khó tin, nhưng tôi yêu em không chỉ về ngoại hình.Mà cả về tâm hồn của em.Em nói:
-Kazuto-kun, anh cũng đẹp lắm
Tôi nhìn em và cười:
-Cảm ơn em
Cô gái phụ trách trang điểm và váy cưới nói với tôi:
-Tôi chưa bao giờ thấy một ai như cô ấy đâu.Cô ấy thật quá hoàn hảo.Xin chúc mừng, anh thật may mắn!
Tôi đáp:
-Cảm ơn cô
Tôi hạnh phúc vô cùng.Tôi nhìn em với, nét mặt em giờ đẹp lung linh.Cô gái kia nói:
-Giờ thì.Cô dâu đẹp vậy chắc không cần trang điểm đâu.Để tôi gọi thợ ra để dẫn hai người đi chụp ảnh cưới.
Họ dẫn chúng tôi đến vườn hoa nổi tiếng của thành phố.Tôi chưa đến đây bao giờ.Xung quanh tôi, hoa trồng ở khắp nơi.Mỗi khu là vô vàn loài hoa đẹp và sặc sỡ.Nayako nhìn xung quanh và cười vui.Em nói:
-Em chưa bao giờ thấy nhiều hoa vậy, đẹp quá!
Tôi đáp:
-Đúng vậy nhỉ
Họ dẫn chúng tôi ra cổng được kết bằng các loại hoa hồng thành hình trái tim để chụp ảnh

  Em bước đến gần tôi.Khi đến nơi, tôi và em quay về phía cha sứ.Sau khi phần hỏi cô dâu và chú rể, cha sứ nói:
-Bây giờ hai con có thể hôn nhau
Chúng tôi tiến gần nhau hơn.Tay của tôi và em đeo chiếc nhẫn vàng ở ngón út đang ôm lấy nhau.Đôi môi chúng tôi chạm nhau.Vậy là, chúng tôi đã chính thức trở thành vợ chồng.Lễ cưới kết thúc, tôi đưa em về nhà.Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong đời tôi.Là ngày tôi kết hôn với người con gái tôi yêu.Là ngày mà chúng tôi thuộc về nhau.Và là ngày mà tôi sẽ không còn cô đơn nữa.Tôi chỉ ước cái cuộc sống yên bình và hạnh phúc này kéo dài mãi mãi.Để tôi luôn được ở cạnh em, để tôi luôn được bảo vệ cho em.Và một ước mơ nhỏ nhoi, tôi ước cha mẹ tôi còn sống để thấy cảnh chúng tôi cưới nhau.Để họ chung sống với chúng tôi.Để cho họ thấy một nửa của tôi tuyệt vời đến như thế nào.Nhưng, điều ước ấy sẽ không thể thành thật.Người đã mất sẽ không bao giờ quay trở lại.Vậy nên, tôi sẽ bảo vệ người thân duy nhất và còn lại của tôi.Và, tôi không muốn phải đau khổ thêm lần nữa.Chiếc đèn ngủ bên cạnh tôi được tắt.Tôi nằm lại gần em hơn.Để tộ được cảm nhận hơi ấm của tình yêu và tình thân này.Tôi muốn ở bên em mãi mãi.Em là cuộc sống của tôi.Thiếu em, có lẽ tôi cũng không thể tồn tại được nữa.Tôi yêu em, nửa còn lại của tôi.Tôi yêu em, người con gái này.Tôi yêu em..........................
 

  Vẫn là cô ta, lần này, tôi lại đi vào một cánh cửa ở trái tim của cô ta.Tôi vào đó để làm gì vậy? Tôi vào đó có phải vì ai? Tôi có thể làm được gì?
-Còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro