2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Joonghyuk lại cắn vào một phần khác của bụng tôi. Tôi giật mình, nhưng tôi sẽ không để anh bắt nạt tôi dễ dàng như vậy.

“Sao anh lại cau có với nhân vật chính của câu chuyện này? Có lẽ anh ta không muốn gây sự chú ý đâu.”

Tôi cảm thấy lưng mình ướt đẫm khi nói như thế. Tất nhiên, tôi không quan tâm. Tôi luôn không quan tâm khi nói chuyện với anh ấy hoặc…Yoo Joonghyuk ghen tị vì Kim Dokja so sánh anh ấy với một nhân vật chính khác và khiến anh nổi giận

Yoo Joonghyuk chỉ cắn tôi mạnh hơn, lần này còn chảy máu. Tên khốn này may mắn vì tôi thích những thứ như thế này.

Lần đầu tiên, Yoo Joonghyuk im lặng. Có lẽ là vì anh ấy đang liếm mút da tôi, khiến nó chuyển sang nhiều sắc thái đỏ và tím khác nhau.

Chúng dễ dàng bị che đi. Nhưng vấn đề duy nhất là những bộ phận khác trên cơ thể tôi.

Tôi cố gắng gỡ cổ tay mình ra khỏi tay anh ta nhưng không có tác dụng.

"Thả em ra, đồ cá mặt trời chết tiệt." Tôi cố gắng nhưng không thể thoát được. Có lẽ đây chính là sức mạnh của một nhân vật chính thực sự.

“Thật buồn cười. Anh đã nói với với điều tương tự và em đã làm lơ nó .” Miệng Yoo Joonghyuk đã di chuyển đến cổ tôi. Hơi thở của anh lướt qua làn da tôi. Tôi rùng mình khi anh làm vậy.

Điều đó là hiển nhiên. Khi Yoo Joonghyuk để lại ngày càng nhiều dấu vết, đến khi anh ấy thấy hài lòng và tiếp tục nói. “Kim Dokja, em sẽ hối hận vì đã nói điều đó với anh.”

Nếu không phải vì sự nghiêm túc trong mắt anh ta, tôi đã bật cười. Thay vào đó, tôi nuốt một ngụm nước bọt.

Sự nhanh trí của tôi cũng không thể cứu tôi được. Chết tiệt.

Yoo Joonghyuk luôn không ngừng nghỉ khi nói đến hình phạt. Anh ấy chưa hôn môi tôi đúng cách nhưng anh ấy vẫn nán lại gần nó. Anh ấy cần phải tiếp tục nếu không tôi sẽ đấm anh ấy.

Tôi nhìn anh ta với đôi mắt đầy căm thù khi anh ta dừng lại trên môi tôi, lướt qua chúng và tiếp tục đi. Mắt tôi giật giật.

Tôi vẫn còn tức giận vì bị trêu chọc cho đến khi tôi cảm thấy mình bị lật ngược lại. Mặt tôi úp vào gối nhưng mông tôi thì chổng lên và hướng về phía Yoo Joonghyuk. Tôi thề sẽ nguyền rủa cái tên cá mặt trời chết tiệt này…

"Anh đang làm cái quái gì thế!!?"

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Sau đó tôi cảm thấy quần và đồ lót của mình tuột ra và một bàn tay cứng rắn vỗ vào mông tôi.

Trời ơi, đau quá.

Nhưng tôi ghét phải thừa nhận rằng tôi thích nó.

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào vết đỏ mà anh tạo ra, bàn tay anh to bằng một bên má mông của tôi.

“Anh đã nói là anh sẽ khiến em phải  hối hận về những gì em đã nói. Anh có cần phải tét mông em vì mỗi lời mà em đã nói không, Kim Dokja?”

Yoo Joonghyuk cúi xuống và thì thầm vào tai tôi. Tôi cảm thấy chúng đỏ lên vì hơi thở nhẹ nhàng. Thật ngạc nhiên, tôi lại hơi do dự.

“Hãy cho em xem nó. Em sẽ không chịu thua dễ dàng đâu.” Tôi thầm chửi tên khốn này.

Thật không may cho cho tôi , cú đánh tiếp theo đã giáng xuống, và tôi không thể làm gì khác ngoài việc nằm yên chịu trận

“Dù em có khóc, anh cũng sẽ không dừng lại.”

Tôi đã lường trước được điều này. Nếu tôi thua anh ấy, tôi sẽ không nói chuyện với anh ấy trong một tháng. Cả hai chúng tôi đều biết điều đó.

Cuối cùng, đó chính là chiến thắng của tôi.

“Cố gắng hết sức nhé.” Tôi vỗ tay cho anh ấy trước khi cảm thấy một cái tát nữa vào má mông còn nguyên vẹn.

Anh ấy cứ tiếp tục và tôi không thể kiểm soát được âm lượng của mình. Tôi nhăn mặt vì đau nhưng điều đó chỉ khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi có thể nói gì đây?

Những cái tát cuối cùng cũng kết thúc nhưng mông tôi vẫn lơ lửng trên không. Tôi có thể cảm thấy Yoo Joonghyuk đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không nghi ngờ gì nữa, anh ấy đang nghĩ đến việc phải làm tiếp theo.

“Sao lâu thế? Em tưởng anh đang trừng phạt em-“

Tôi cần phải học cách giữ im lặng.

Thay vì một bàn tay hạ xuống, thì một cơn đau khác xuất hiện trên mông tôi. Tên khốn này… Thật sao?

Một vết cắn đã xuất hiện ở mông tôi. Tôi đã nghĩ nên lùi lại và đánh vào mặt anh ta bằng má mông đã  bị cắn của mình nhưng tôi biết không làm như vậy.

Anh ta có thể chế ngự tôi bất cứ lúc nào. Nhân vật chính chết tiệt!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro