oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hands.

Hắn không tài nào ngủ được. Dẫu bản thân có mệt mỏi đến chừng nào đi chăng nữa, Kim Dokja vẫn tỉnh táo và cảm thấy bồn chồn, trằn trọc trên giường mãi cho đến khi hoàn toàn từ bỏ việc đi ngủ và phải ngồi dậy. Lúc ấy đã là nửa đêm, khu phức hợp công nghiệp chìm vào tĩnh lặng, mọi người đang nghỉ ngơi sau bữa tối thịnh soạn mà họ đã cố làm phiền Yoo Joonghyuk chuẩn bị trước đó.

Mặc dù thế giới bây giờ có lẽ đã tràn ngập quái vật và cả những chòm sao tàn nhẫn, nhưng đây là lần đầu tiên, nó lại trở nên yên tĩnh đến lạ. Kim Dokja qua khung cửa sổ ngắm nhìn những tàn tích vẫn còn sót lại của Seoul, ngước lên bầu trời nơi chất chứa bao tinh tọa đang dõi theo những hoá thân dưới mặt đất, bỗng hắn cảm thấy một cơn đau xuyên thấu lồng ngực.

Hắn chưa bao giờ ưa nổi cái thế giới này. Lúc nào nó cũng quá lạnh lẽo và tàn nhẫn. Lòng tốt là một thứ xa lạ đối với hắn, và tình yêu thậm chí còn lạ lẫm hơn. Chẳng có gì để nhớ nhung về thế giới cũ, nó không dành cho Kim Dokja; thế giới này, thế giới mà hắn đã đọc qua trong rất nhiều năm, là thế giới đồng hành cùng hắn trên con đường trưởng thành. Tuy nhiên, có một khoảng cách không tưởng đã ngăn cản hắn với thực tại; đó là cái giá phải trả cho việc nhận thức được thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, hắn nghĩ vậy, khi mà bản thân hắn từ trước đến nay vẫn luôn đứng nhìn những người mà mình yêu thương vật lộn để sinh tồn mỗi ngày trong khi vẫn không thể giúp đỡ họ.

Thế giới đã đổi thay. Chưa từng có lượt hồi quy nào giống như lần này ở trong cuốn tiểu thuyết. Những người không thể sống sót trước đây đã được cứu, và những người từng thành công vượt qua kịch bản lại bị giết ngay từ đầu bởi chính tay hắn. Kim Dokja nghĩ về tương lai của đường thế giới này, nó sẽ là một gánh nặng lớn mà hắn phải cam chịu.

Hắn gõ từng ngón tay lên đùi, muốn lôi cuốn tiểu thuyết ra đọc lại một lần nữa và đảm bảo rằng bản thân đã chuẩn bị đầy đủ cho những phân cảnh sắp tới, nhưng hắn biết rằng ở thời điểm này, càng có thêm kế hoạch thì lại càng khiến hắn nghĩ nhiều hơn, từ đó phức tạp hóa mấy vấn đề không cần thiết. Vậy nên hắn cẩn thận giữ tay mình tránh xa chiếc điện thoại, và rồi rời khỏi căn phòng. Một chuyến dạo quanh khu phức hợp công nghiệp có lẽ sẽ khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, mong là vậy.

Hành lang thật yên ắng và tối tăm, và những bước chân của hắn dường như phát ra tiếng động lớn một cách bất thường mỗi lần hắn sải bước. Kim Dokja tránh xa căn phòng của những người khác, hi vọng rằng việc hắn di chuyển sẽ không đánh thức bất kỳ ai trong số họ; họ cần phải nghỉ ngơi để có sức đối mặt với những điều đang chờ đợi trong tương lai.

Chẳng có điểm đến cụ thể trong tâm trí, Kim Dokja lang thang không mục đích, tận hưởng bầu không khí vắng lặng khó thấy trong các kịch bản. Hắn không thấy mệt như dự định, mà còn cảm thấy thư thả, vậy cũng tốt. Dạo bước thêm một lúc cho đến khi dừng chân tại mái nhà để ngắm nhìn toàn cảnh thế giới bên dưới; cứ như vậy, chỉ mình hắn bầu bạn với màn đêm, từ phía trên phần còn lại của Seoul, cứ như hắn đang tồn tại bên rìa thế giới hơn là trở thành một phần của nó, hắn nhìn vào thế giới ấy nhưng chẳng thể nào chạm đến. Cảm giác như thể hắn không hề có thật, chỉ là một bóng ma vô định dõi theo thế giới vẫn đang vận hành mà thôi.

Nó cũng không đến nỗi tệ, ít ra vẫn đỡ hơn mấy dòng cảm xúc không cần thiết và không được chào đón như hắn đã từng trải qua trong phần lớn quãng đời của mình. Không tồn tại thì yên bình hơn hẳn việc sống trong một thế giới không chứa chấp một người như hắn. Kim Dokja ngồi lặng thinh bên rìa nơi gác mái, bằng lòng ở lại nơi ấy cho đến khi mặt trời ló rạng.

"Cậu đang làm gì ở nơi này vậy?"

Kim Dokja hoàng hồn, hắn quay người lại thì thấy Yoo Joonghyuk đang tựa mình vào khung cửa lối vào mái nhà. Gã đang cau mày, hai tay khoanh lại khi chờ đợi câu trả lời.

Kim Dokja không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy gã. "Không có gì đâu," hắn trả lời, "Tôi chỉ đang giết thời gian thôi."

"Cậu nên đi ngủ."

"Câu đó áp dụng cho cả anh nữa đấy."

Yoo Joonghyuk không trả lời, nhưng sự lặng im của gã là quá đủ. Kim Dokja rời sự chú ý của mình trở lại quang cảnh trước mắt. Sự yên tĩnh kéo dài thêm một phút nữa trước khi hắn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Yoo Joonghuyk tiến lại gần, và gã ngồi xuống ngay cạnh hắn.

Điều này thật... bất thường. Hầu hết mọi lần, Yoo Joonghyuk sẽ luôn giữ khoảng cách nhất định giữa hai người trừ khi họ chiến đấu cùng nhau, hay là mấy lúc Yoo Joonghyuk muốn đảm bảo hắn không chạy đi xó nào đó và gây rắc rối. Sự im lặng hiếm khi tồn tại giữa hai người bọn họ. Kim Dokja chẳng biết phải làm gì cả, vậy nên hắn quyết định sẽ không làm gì hết, chỉ ngồi yên vị ở một chỗ và không rời mắt khỏi đường chân trời phía trước.

Hắn đã chạm trán với các vị thần bên ngoài và biết bao nhiêu chòm sao hung dữ, hắn đã bị giết rất nhiều lần, phải đối mặt với những lựa chọn tồi tệ ở Star Stream mà vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh để vượt qua chúng. Ấy vậy mà, ở bên cạnh Yoo Joonghyuk, hắn lại thấy căng thẳng tột độ, đó là một cảm giác chưa từng trải qua từ trước đến nay. Kim Dokja cố hết sức để ngồi yên, tuy nhiên nguồn năng lượng dồi dào trong hắn thôi thúc hắn cựa người và di chuyển. Những ngón tay lại lần nữa bắt đầu gõ vào đùi, đó là một chuyển động nhỏ không ảnh hưởng gì đến bầu không khí giữa hai người họ- hắn nghĩ vậy. Tuy nhiên rõ ràng là không như những gì hắn tưởng, bởi vì Yoo Joonghyuk đã nắm lấy tay hắn để dừng hành động ấy lại ngay sau đó.

"Kim Dokja," gã cất tiếng gọi. Với tông giọng trầm lắng kia, Kim Dokja chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngước nhìn gã. "Không phải cậu đang mệt à?"

Cái cách gã thốt lên khiến từng câu chữ như trùng xuống. Phải, hắn mệt mỏi lắm rồi. Hắn đã bắt đầu cảm thấy không ổn kể từ khi cha hắn qua đời. Nó chưa bao giờ trở nên tốt hơn sau đó. Không chút nghĩ suy, Kim Dokja thở dài và cuộn tròn những ngón tay của mình lại, bao quanh tay Yoo Joonghyuk, hắn nhận ra bàn tay của mình nhỏ nhắn và gầy guộc hơn hẳn so với nhân vật chính như thế nào. Những vết chai sạn in dấu vết của những chiến tích trên lòng bàn tay Yoo Joonghyuk chạm đến làn da mềm mại của hắn, và cả sự ma sát từ ngón tay cái khiến Kim Dokja bỗng cảm thấy vững chắc và an toàn.

"Tôi khá mệt. Anh cũng vậy phải không?"

"Ừm." Yoo Joonghyuk đặt tay xuống khoảng cách nhỏ giữa họ và không nói gì hơn. Gã đang nhìn vào đôi bàn tay đan lấy nhau, và Kim Dokja thì tận dụng khoảnh khắc này để có thể ngắm nhìn  Yoo Joonghyuk thật kỹ, để được nhìn vào đôi mắt đen sâu hoắm của gã, gò má sắc nét của gã, đường nét thư thái trên khuôn miệng gã.

Kim Dokja cảm thấy Yoo Joonghyuk siết chặt tay mình, và rồi hắn thả lỏng người, hướng ánh nhìn trở lại mái vòm Seoul.

Chẳng còn gì khác để nói. Họ chỉ ngồi bên cạnh nhau, tay trong tay, và cùng chờ bình minh đến.



Thighs.

Gã nghĩ rằng hai người đã trở nên gần gũi hơn sau đêm ấy, thế nhưng Kim Dokja vẫn là một tên khốn liên tục lén lút thoát khỏi tầm nhìn của gã. Và mặc dù Kim Dokja luôn cười nhạo và trêu trọc gã mỗi khi có cơ hội, Yoo Joonghyuk vẫn không thể chạm đến Kim Dokja chút nào bởi vì hắn cứ lảng đi bất cứ mọi lúc Yoo Joonghyuk cố gắng đến gần.

Điều ấy khiến gã phát điên.

Nhưng đồng thời, nó lại là những gì mà gã đã mong đợi. Kim Dokja chưa bao giờ nán lại gần ai đó lâu, và đêm trên gác mái ngày hôm ấy thật sự như một phép màu đối với gã. Việc này khác hẳn với những gì hắn thường thể hiện, giữ khoảng cách giữa hắn với những người còn lại trong nhóm, che chở hai đứa trẻ của hắn, và mọi người cũng tôn trọng sự xa cách đó. Ít nhất là hầu hết thời gian đều vậy.

Từ những gì bản thân quan sát được, Yoo Joonghyuk chắc chắn là Kim Dokja không hề quen với tình cảm thể xác. Hắn cẩn trọng với bọn trẻ, để chúng chủ động, vỗ nhẹ vào lưng những người khác và cẩn thận đảm bảo rằng sự đụng chạm đó không kéo dài. Ngay cả khi nắm tay gã, Kim Dokja vẫn như thể đang nín thở, cố gắng để không khiến bản thân sợ hãi.

Nếu hắn thật sự không quen với những cái chạm như thế, vậy thì việc duy nhất cần phải làm là giúp Kim Dokja thích nghi với tình cảm thể xác.

Yoo Joonghyuk có thể lạnh lùng và hung dữ hơn so với những lần hồi quy trước trong quá khứ, nhưng gã không phải kiểu người chỉ đứng yên và để bạn đồng hành của mình cảm thấy cô đơn. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là truy lùng người đồng đội của gã và giữ hắn ta lại cho đến khi hắn ngừng cố gắng trốn thoát.

Vậy nên Yoo Joonghyuk đã cẩn thận dõi theo Kim Dokja khi gã có thể. Ở giữa các phân cảnh, trong suốt những bữa ăn, trong vài khoảnh khắc bình yên mỗi khi hắn lại dán mắt vào chiếc điện thoại của mình; Yoo Joonghyuk quan sát và chú ý đến cổ tay mảnh khảnh, làn da nhợt nhạt, đôi mắt tinh tướng của Kim Dokja và gã chỉ muốn ôm ghì hắn vào lòng thật chặt để hắn không có cơ hội tìm chết lần nào nữa. Đây là đồng đội của gã, người hiểu rõ những gì Star Stream đang nắm giữ hơn tất thảy mọi người và khôn lỏi hơn cả những con người gian dối nhất, dẫn dắt mọi người tới một tương lai mới và luôn luôn, lúc nào cũng hi sinh thân mình vì người khác.

Gã tự hỏi phải đánh đổi điều gì để có thể khiến Kim Dokja sống vì ai đó thay vì cứ đâm đầu vào chỗ chết như bây giờ. Gã có thể làm gì để trở thành người giúp Kim Dokja có động lực sống; chẳng phải sẽ công bằng sao, khi mà giờ đây gã đang nỗ lực, không chấp nhận hồi quy nữa, chỉ để sát cánh bên Kim Dokja?

Yoo Joonghyuk bắt đầu dành thời gian ở bên cạnh Kim Dokja nhiều hơn nữa, thường xuyên nấu nướng để đưa hắn phần ngon nhất mỗi bữa ăn, kề sát gần hắn trong mỗi cuộc chiến để giữ hắn an toàn. Ở bên tôi, gã muốn nói, nhưng lại nuốt ngược từng câu chữ trở vào mỗi khi Kim Dokja lẻn đi với nụ cười trêu chọc trên môi.

Và mặc dù gã không còn quen với điều ấy nữa, sau hai kiếp sống đầy đau thương và sự mất mát, Yoo Joonghyuk cuối cùng cũng mở lòng hơn, gã để mu bàn tay của mình chạm vào tay Kim Dokja khi họ đi cạnh nhau, gã đặt tay lên tấm lưng nhỏ nhắn của Kim Dokja khi hắn cố gắng chống chọi với vết thương, và cả những lần đôi chân họ đạp vào nhau khi ngồi chung bàn ăn. Những chuyển động nhỏ có thể dễ dàng bỏ qua, hay là một cụ chạm nhẹ khiến Kim Dokja nhanh chóng thư giãn và để mặc gã làm vậy.

Vào cái ngày Kim Dokja dựa vào những cái chạm của gã, chỉ một tháng sau buổi đêm họ trải qua cùng nhau trên mái nhà, Yoo Joonghyuk thở ra nhẹ nhõm và coi đó là sự cho phép để gã có thể tiến xa hơn nữa.

Gã nhìn thấy Kim Dokja ngồi trên chiếc ghế sofa đang lướt điện thoại khi những người còn lại trong nhóm thì ra ngoài luyện tập và hoàn thành các kịch bản phụ, gã ngồi xuống bên cạnh hắn, cố tình áp đùi gã và hắn vào nhau, vậy mà hắn chỉ nhìn gã rồi mỉm cười.

"Tôi cứ tưởng anh đang ở ngoài kia cơ," hắn nói, "Có vài vật phẩm tốt anh có thể thu thập thêm trước khi tiến vào kịch bản chính tiếp theo đó."

"Tôi biết. Nhưng hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi."

Việc này không hề giống gã của thường ngày chút nào, và Kim Dokja rõ ràng cũng biết, từ cái cách gã nhướng mày và nghiêng đầu. "Được rồi. Vậy đừng để tôi làm phiền ngày nghỉ của anh."

Và rồi hắn xoay người, dựa lưng vào phần kê tay của ghế và gác chân lên đùi Yoo Joonghyuk. Đó là một động tác đơn giản, dễ dàng, nhưng Yoo Joonghyuk có thể thấy cái cách Kim Dokja đang cẩn trọng quan sát gã, để xem sau đó gã sẽ làm gì. Đây là lần đầu tiên Kim Dokja thể hiện rằng bản thân hắn cũng muốn chạm vào Yoo Joonghyuk, để được gần gũi và kề bên; Đó cũng chính là điều mà Yoo Joonghyuk đã luôn mong muốn kể từ khi gã hoàn toàn chấp nhận hắn là đồng đội của mình.

Yoo Joonghyuk không nói gì cả, gã chỉ đặt tay mình lên đùi Kim Dokja, tầm chỗ đầu gối của hắn, và kéo hắn lại thật gần.



ankles.

Dần dần, Yoo Joonghyuk đã trở thành nguồn năng lượng giúp hắn có được sự bình yên và nhẹ nhõm. Vào khoảnh khắc Kim Dokja ở cạnh bên gã, hắn cảm thấy thoải mái biết bao, như thể cuối cùng hắn cũng có thể thở phào mà không cần phải lo lắng rằng thế giới sẽ sụp đổ xung quanh mình.

Hắn thấy... gần gũi hơn, thậm chí là với nhân vật chính; người mà hồi xưa đã từng ném hắn ra khỏi cầu ngay lần đầu tiên chạm mặt nhau giờ đây lại là lý do khiến Kim Dokja có thể cảm thấy an tâm. Cảm giác không hề chân thực chút nào, bởi một Yoo Joonghyuk hắn đã từng đọc về luôn giống như một con sói cô độc, chỉ dựa vào bản thân và chưa bao giờ quá gần gũi với những người mà gã đã đánh mất hàng trăm lần. Nhưng gã lại trở nên thân thiết với Kim Dokja, hơn tất cả mọi người, và gã sẽ cố gắng hết mình để thu hẹp lại khoảng cách giữa hai người họ.

Thật tốt khi được ai đó cần đến.

Với Lee Gilyoung và Shin Yoosung, hắn hy vọng điều ấy bởi vì chúng là những đứa trẻ mà hắn đã nuôi nấng. Nó ít ham muốn và cần thiết hơn. Và với Yoo Joonghyuk, gã chỉ cần những hiểu biết của hắn về thế giới này và tương lai sắp tới, vậy mà, Yoo Joonghyuk dường như khao khát hắn cả vì những lý do khác. Kim Dokja ngày càng trở nên tham lam hơn, những ngày gần đây, hắn đã có thể thu hút được sự chú ý từ gã thật dễ dàng và đánh cắp thứ tình cảm được gã bảo vệ cẩn thận từ trước đến nay.

Yoo Joonghyuk đã rung động, gã để đôi bàn tay to lớn của mình vuốt ve tấm lưng, cánh tay, và cả chiếc eo thon gầy của Kim Dokja; Kim Dokja hoan nghênh những cái chạm này từ gã, dường như hắn đang tận hưởng chúng và thèm muốn nhiều hơn nữa.

Và hắn bắt đầu học cách đáp lại. Thật lạ lẫm đối với hắn sau nhiều năm bị xa lánh và tẩy chay, hắn đã từng cố gắng để không bị tác động bởi những lời cay độc và những vết bầm tím, cố gắng để tự mình vá lại những vết thương lòng bởi vì chẳng có ai giúp đỡ. Kim Dokja đã quen với sự cô đơn và lảng tránh, ẩn mình trong bóng tối để bản thân không thu hút sự chú ý không mong muốn nữa.

Yoo Joonghyuk trông thật kiên nhẫn khi hắn kể về chuyện này. Đó là một cú sốc, nhưng lại là một điều đáng hoan nghênh. Kim Dokja can đảm để bản thân áp sát người gã hơn, để hai bàn tay đan chặt vào nhau hay là hắn sẽ nắm lấy tay gã trong những phút giây tĩnh mịch hiếm hoi giữa họ. Và Yoo Joonghyuk chưa bao giờ đẩy hắn ra; gã luôn cho phép Kim Dokja thâm nhập vào không gian của mình, gã nhún nhường đối với hắn, chào đón những tiếp xúc thân mật của hắn.

Sau một quãng thời gian dài dằng dặc chỉ biết đến sự đau đớn do những cái chạm đem lại, hơi ấm ổn định của Yoo Joonghyuk thật sự khiến hắn rung động hoàn toàn, khiến hắn bỏng rát nhưng vẫn khao khát được gần gũi với gã hơn. Cứ như thể tìm được một chiếc lò sưởi ấm áp giữa mùa đông giá lạnh nhất, hay là cảm giác về lần đầu tiên khi hắn được đắm chìm vào ánh nắng mặt trời. Nó khiến tim hắn đập rộn ràng, đôi tay hắn run rẩy, cơ thể trở nên yếu ớt và ham muốn.

Thật dễ dàng. Mà chưa từng có điều gì dễ dàng đối với hắn.

Vậy nên Kim Dokja đã lợi dụng sự kiên nhẫn của Yoo Joonghyuk và mạnh dạn tiến thêm một bước, giả vờ bản thân lo sợ sẽ có một ngày Yoo Joonghyuk cảm thấy chán ghét và đẩy hắn ra xa. Hắn tìm mọi cách để giữ mối quan hệ giữa hai người, lên kế hoạch để họ có thể ở cạnh nhau, phớt lờ cách những người còn lại trong nhớm cười khẩy và đưa ra những lời gợi ý mỗi khi họ đi ngang qua.

Và thế là, thói quen gần đây nhất của hắn được hình thành: ngồi cạnh bên Yoo Joonghyuk và móc mắt cá chân của họ vào nhau. Hắn luôn đợi đến khoảnh khắc Yoo Joonghyuk rời đi, vậy mà gã chưa bao giờ làm thế. Gã chỉ ngồi đó như không có chuyện gì xảy ra.

Kim Dokja coi đó là dấu hiệu rằng chuyện này sẽ ổn thôi, và hắn dựa mình vào gã, để bản thân thư giãn sau một ngày đặc biệt dài. Yoo Joonghyuk lại nắm lấy tay hắn, ngón tay cái gã đặt trên cổ tay phía trên những mạch đập, và gã để Kim Dokja đặt chân vào thế giới riêng của mình.



shoudlers.

Kim Dokja suýt chết lần nữa. Hầu hết mọi người sẽ tập trung vào phần sau của câu đó. Nhưng Yoo Joonghyuk bị mắc kẹt ở chỗ Kim Dokja suýt chết, gã cảm thấy bất lực và kinh hoàng. Bây giờ gã đáng ra nên quen với chuyện này, chứng kiến những người gã yêu quý bị thương và ra đi ngay trước mặt mình hết lần này đến lần khác trong khi gã lại là người duy nhất sống sót, đánh lừa tử thần bằng cách hồi quy trở lại phần đầu của các kịch bản. Nhưng vào thời khắc chứng kiến Kim Dokja, người nhuốm máu sau khi thay gã đỡ đòn, gã cảm thấy lồng ngực mình như bị xé toạc, trống rỗng và đầy đớn đau, trái tim như chết lặng trước cú sốc về tất cả mọi chuyện vừa diễn ra.

Khung cảnh Kim Dokja, gục ngã xuống nền đất lạnh lẽo và bất động khiến gã mất hết lý trí, nhe nang hòng tấn công bất cứ ai đến gần, hoảng loạn và điên cuồng vì cơn thịnh nộ khi tự mình xé xác lũ quái vật dám làm tổn thương đồng đội sinh tử của gã.

Khi ý thức của gã trở lại, những con quái vật đã chết từ lâu nằm sõng soài bên dưới chân, Yoo Joonghyuk không để bản thân lãng phí thêm một phút giây nào nữa, quay trở lại phía Kim Dokja, Jung Heewon đã cõng hắn trên lưng, sẵn sàng đưa hắn trở về khu phức hợp công nghiệp để Lee Seolhwa và Aileen có thể chữa trị cho hắn. Gã không cản bước họ, nhưng gã đã liên tục lượn lờ, đi đi lại lại ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật nơi họ ghép những mảnh vỡ của Kim Dokja lại với nhau, sửa chữa câu chuyện của hắn và băng bó vết thương.

Khoảnh khắc chết tiệt ấy cứ như thước phim quay chậm lặp lại trong đầu gã: khi gã vung kiếm qua cổ của một con quái vật nhỏ hơn, Kim Dokja thét lên cái tên của gã, quay đầu lại, gã đã thấy những móng vuốt đâm vào người Kim Dokja, gã nhìn thấy hắn ngã xuống, máu chảy không ngừng và bất tỉnh, và Yoo Joonghyuk quá sốc để có thể kịp đỡ lấy cơ thế yếu ớt ấy trước khi hắn chạm đất.

Tiếng thở gấp ướt át của Kim Dokja, vệt máu rỉ ra từ khóe miệng, âm thanh cơ thể hắn đổ sập xuống đất cứ mãi vang vọng trong đầu, nó vang dội hơn cả tiếng nhịp tim đang đập điên cuồng của gã. Không gian xung quanh lạnh lẽo và trống trải, hành lang có vẻ rộng hơn hẳn bình thường. Không có Kim Dokja cạnh bên, thế giới đối với gã như thể có gì đó sai lầm và không hề tự nhiên chút nào.

Gã không biết bản thân đã chờ đợi trong bao lâu, tựa mình vào những bức tường đối diện cánh cửa. Gã đứng lặng, đếm từng nhịp thở để giữ bình tĩnh, cho đến khi cánh cửa mở ra và Lee Seolhwa ra hiệu cho gã vào.

"Có chút khó khăn, nhưng giờ cậu ấy ổn rồi. Trong vài ngày sắp tới, đừng để cậu ấy di chuyển quá nhiều, và sau đó, cậu ấy có thể đi bộ và tập thể dục nhẹ cho đến khi hoàn toàn hồi phục. Đừng để cậu ấy gắng sức quá." cô nàng hướng dẫn khi Yoo Joonghyuk bước vào, mắt dán vào bộ dạng đang say ngủ của Kim Dokja. Gã gật đầu, và rồi cô ấy để họ ở lại với nhau, trước khi đóng cửa lại sau lưng, cô còn trao Yoo Joonghyuk một cái nhìn đầy thấu hiểu.

Gã không để tâm điều ấy chút nào, bởi giờ đây thứ thu hút sự chú ý của gã chính là cái phập phồng ổn định nơi lồng ngực của Kim Dokja, điều đó cho thấy rằng hắn thực sự vẫn còn sống. Yoo Joonghyuk kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường, và nắm lấy tay Kim Dokja. Gã nhẹ nhàng nâng niu nó, ấn ngón tay cái lên mạch đập ở cổ tay Kim Dokja, để nó nhắc nhở gã rằng người gã thương vẫn chưa chết.

Trong suốt một tiếng đồng hồ, Yoo Joonghyuk chỉ ngồi lặng yên như thế, chẳng hề di chuyển ngoại trừ ngón tay cái vẫn luôn xoa nhẹ cổ tay ở Kim Dokja. Khoảnh khắc Kim Dokja bắt đầu cựa mình, Yoo Joonghyuk ngước mắt lên, quan sát kỹ từng cử động nhỏ của hắn.

Kim Dokja cố gắng mở mắt, và rồi ngay lập tức nheo mắt lại vì chưa quen với ánh sáng đột ngột, nhưng hắn không hề cau có khi ngồi dậy, bất chấp việc cử động như thế sẽ kéo theo những vết thương trên ngực hắn trở nặng hơn.

"Yoo Joonghyuk," quay mặt về phía gã, hắn không hề rời khỏi cái nắm tay của Yoo Joonghyuk, mà lật ngược lòng bàn tay nhằm đan những ngón tay của họ vào nhau và siết chặt tay, như thể đang trấn an Yoo Joonghyuk rằng hắn vẫn ổn. "Tôi đã hôn mê được bao lâu rồi?"

"Vài giờ đồng hồ. Cậu không được rời khỏi khu phức hợp hay là làm bất cứ điều gì quá sức cho đến khi hồi phục hoàn toàn."

Nụ cười trêu ngươi ấy lại xuất hiện nữa rồi, và Kim Dokja tiến lại gần hơn. "Anh sẽ chăm sóc tôi cho đến lúc đó à? Chơi trò y tá thay vì làm anh hùng hử?"

Lúc này, gã có thể phủ nhận rằng gã không phải là người hùng gì cả và chưa bao giờ gã từng. Gã có thể khuyên Kim Dokja đừng dễ dàng để bản thân bị thương nữa, rằng hắn nên để tâm đến bản thân khi mà Yoo Joonghyuk hoàn toàn có thừa khả năng sống sót trước đòn đánh của một con quái nhỏ. Nhưng gã chẳng hề thốt thành lời bất cứ điều gì trong số chúng. Thay vào đó, gã nói, "Đúng vậy. Tôi sẽ chăm sóc cho cậu, vậy nên hãy dựa dẫm vào tôi thay vì chạy trốn như mọi lần."

Sự nghiêm túc bất ngờ khiến Kim Dokja bối rối, hắn không chắc cuộc trò chuyện này rồi sẽ đi về đâu. Vì thế hắn hành xử như bình thường hắn vẫn luôn làm và cố gắng đánh trống lảng. "Cái gì cơ, anh lo lắng cho tôi đến vậy sao? Anh biết là tôi đã từng sống sót qua cái chết trước kia mà, tôi có thể kiểm soát được mọi chuyện."

"Đổ máu và bất tỉnh giữa trận đấu nghe không giống như một tình huống đang dưới tầm kiểm soát của cậu."

Kim Dokja phất tay, nói rằng sự bất an của Yoo Joonghyuk là không cần thiết như thể chuyện không to tát đến thế. "Anh biết là tôi từng vượt qua mấy vụ còn tệ hơn như này mà. Thật sự là không cần phải lo lắng đâu."

Đáng lẽ ra em không phải trải qua những lần tồi tệ hơn cả thế, là điều mà gã muốn nói, nhưng điều mà gã thực sự nói là, "Cậu là đồng đội của tôi, vậy nên hãy ở bên tôi thay vì liên tục vứt mạng sống của cậu đi."

"Tôi thật sự ổn mà." Kim Dokja đột nhiên kéo tay Yoo Joonghyuk, kéo theo cả cơ thể gã lại gần hơn khi hắn nói điều này. Những dải băng quấn quanh ngực, gò má tái nhợt, tất cả đều cho thấy Kim Dokja không hề ổn chút nào. Và hơn thế nữa, việc hắn cứ cố chấp rằng bản thân vẫn ổn, cố gắng gạt bỏ sự lo lắng của Yoo Joonghyuk khiến gã cau có, gã ước mình có thể trao đi chút sự tự ý thức mà giữ gìn bản thân cho Kim Dokja.

Gã đã không làm vậy. Có lẽ sau này gã sẽ hành động một khi Kim Dokja không còn bị thương nữa. Còn bây giờ thì, Yoo Joonghyuk ngả người và kéo Kim Dokja vào một cái ôm, gã bật cười trước tiếng động hốt hoảng mà hắn tạo ra bởi bất ngờ. Giữ hắn trong lòng như thế này cho thấy rõ là kích thước cơ thể Yoo Joonghyuk lớn hắn hơn bao nhiêu; Kim Dokja dễ dàng nằm gọn trong cái ôm của gã, và Yoo Joonghyuk vòng tay qua bả vai Kim Dokja, bao bọc lấy hắn hoàn toàn. Cứ như thể, Yoo Joonghyuk có thể che giấu Kim Dokja khỏi thế giới rộng lớn ngoài kia, giữ hắn an toàn trong cái ôm ấm áp, để hắn ở cạnh bên và sống sót.

"Đừng để tôi đánh mất em lần nữa," gã nói, từng câu chữ phảng phất bên tai Kim Dokja khiến hắn run rẩy.

Một cách ngập ngừng và đầy từ tốn, Kim Dokja vòng tay đáp lại cái ôm của Yoo Joonghyuk, tay hắn nắm chặt phần lưng áo gã. "Tôi không thể hứa trước bất cứ điều gì," hắn thì thầm, "Nhưng tôi sẽ cố gắng."



waist.

Kim Dokja mong đợi một ngày của mình sẽ diễn ra bình thường khi thức dậy. Hắn đã có thể đi bộ xung quanh khu phức hợp công nghiệp và duỗi thẳng chân với những lời cảnh báo chắc chắn rằng đừng gắng sức quá. Yoo Joonghyuk không có ở đó khi hắn tỉnh giấc, nhưng xem xét về thời gian, không có gì đáng ngạc nhiên vì Yoo Joonghyuk thường ăn sáng vào những lúc sáng sớm.

Không thể ngủ thêm được nữa, Kim Dokja cảm ơn Lee Seolhwa và Aileen vì đã giúp đỡ, sau đó hắn rời đi để tìm Yoo Joonghyuk và có lẽ (mong là) có thể lấy trộm một ít thức ăn từ gã. Cuộc dạo bước tới phòng bếp thật chậm rãi và cẩn thận, hắn chống một cánh tay vào tường giữ thăng bằng để có thể lờ đi cơn đau nhói mỗi lần bước đi.

Khi đến gần hơn, hắn bắt đầu nghe thấy những tiếng động phát ra từ nhà bếp và tiếng thở phào nhẹ nhõm; nếu Yoo Joonghyuk không ở đấy, Kim Dokja sẽ từ bỏ việc tìm kiếm gã bởi vì cơ thể của hắn không thể cử động liên tục trong quãng thời gian đủ dài đến vậy.

"Chào buổi sáng," hắn nói khi tiến vào phòng, và ngay lập tức được chào đón bằng khung cảnh Yoo Joonghyuk quay lại nhìn hắn khi đang rán trứng trong chiếc tạp dề màu xanh lá. Hắn đã nghe lỏm được Lee Jihye nói đùa về việc cô bé sẽ tặng cho Yoo Joonghyuk một chiếc tạp dề, nhưng hắn không hề biết là cô bé thực sự đã làm điều đó.

"Em cảm thấy thế nào rồi?" Yoo Joonghyuk hỏi, cùng lúc gã giảm lửa xuống. Chỉ trong giây lát, gã đã đặt mọi thứ sang một bên nhanh chóng cứ như đang thể hiện cho Kim Dokja thấy một người chồng nội trợ đảm đang nào đó, và ý nghĩ ấy khiến hắn thoáng bật cười, và rồi Yoo Joonghyuk nhẹ nhàng chạm những ngón tay lên miếng băng gạc.

Hắn nắm lấy cổ tay Yoo Joonghyuk, ngăn gã lại và mỉm cười với gã. "Tôi ổn thật mà. Anh không cần phải lo lắng nhiều vậy đâu. Mặc dù có vài bữa sáng thì sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn."

Kim Dokja chỉ đang cố xin chút đồ ăn từ Yoo Joonghyuk. hắn không mong đợi gì nhiều. Hắn chắc chắn không hy vọng Yoo Joonghyuk đã chuẩn bị sẵn một đĩa thức ăn chất đầy trái cây và bánh mì đã nướng chín để trên bàn cho hắn.

"Ồ," hắn thốt lên khi Yoo Joonghyuk kéo một chiếc ghế và giúp hắn ngồi xuống. "Anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ đó hả?"

"Nếu muốn tôi nấu cho em, em chỉ cần hỏi thôi"

"À, tôi khá chắc là anh không muốn dành quá nhiều thời gian để cung cấp thức ăn cho mọi người ở đây đâu. Đừng đưa ra đề nghị nếu anh không sẵn sàng thực hiện."

Yoo Joonghyuk cau mày. "Kim Dokja, Tôi chỉ đề nghị để nấu cho mình em."

Khi một quý ngài nhân vật chính đẹp trai đề nghị nấu ăn cho riêng bạn, ai sẽ không đỏ mặt chứ? Vì vậy, Kim Dokja không hề cảm thấy xấu hổ khi gò má nóng dần lên và hắn nhanh chóng rời mắt khỏi cái nhìn chằm chằm của Yoo Joonghyuk. Nếu hắn không bị thương, hắn sẽ cố gắng rời đi ngay lập tức, nhưng hiện tại, Kim Dokja đã quá mệt mỏi vì phải đi bộ khá lâu và giờ hắn đang ngồi xuống, hắn từ chối việc đứng dậy cho đến khi ăn xong.

Yoo Joonghyuk nấu xong bữa sáng của mình và ngồi xuống cạnh Kim Dokja. Không đắn đo suy nghĩ, Kim Dokja ngoắc mắt cá chân của mình quanh mắt cá chân của Yoo Joonghyuk, đó là một thói quen mà Yoo Joonghyuk đã âm thầm khuyến khích.

Họ kết thúc bữa sáng trong im lặng; Yoo Joonghyuk không còn gì để nói, còn Kim Dokja thì quá bận rộn thưởng thức bữa ăn của mình nên không thể tiếp tục trò chuyện. Thật thoải mái, vì bầu không khí giữa những ngày này đang dần trở nên tích cực như vậy. Kim Dokja thỉnh thoảng tự hỏi điều gì đã khiến nhân vật chính này thay đổi nhiều như vậy so với người đàn ông mà hắn đã từng đọc về, có lẽ việc mọi người vẫn còn sống đang làm nên điều kỳ diệu cho trạng thái tinh thần của gã.

Bị buộc phải nghỉ ngơi khiến Kim Dokja nhận ra dạo gần đây hắn đã cảm thấy mệt mỏi như thế nào, và việc không cần phải lo lắng về những người khác hay phải hối thúc bản thân vượt qua những kịch bản khó khăn, sự kiệt sức đã ngấm vào tận xương tủy của hắn. Toàn thân cảm thấy nặng nề và uể oải, vụng về làm sao khi hắn đứng dậy và cố gắng lấy hết sức lực lê bước về phòng để rồi có thể đổ ập toàn thân xuống giường.

Hắn thậm chí còn chẳng bước thêm được một bước nào khi mà Yoo Joonghyuk đã đặt đĩa của họ sang một bên và nhanh chóng xuất hiện trở lại với cái vòng tay qua eo hắn. Dễ dàng đỡ lấy sức nặng của Kim Dokja, gã dẫn hắn sang phòng bên cạnh và cùng nhau ngồi xuống đi văng.

"Ngủ đi," Yoo Joonghyuk nhẹ nhàng nói khi gã kéo Kim Dokja lại gần để hắn có thể tựa đầu vào vai của Yoo Joonghyuk.

Kim Dokja ậm ừ trả lời một cách vô nghĩa và dựa vào hơi ấm đều đặn của cơ thể Yoo Joonghyuk. Cánh tay quanh eo hắn vẫn giữ nguyên, ôm hắn sát vào người gã, và Kim Dokja nhanh chóng chìm vào giấc ngủ dễ dàng.



lips.

Ngay khi Kim Dokja có thể tháo băng ra, hắn lại bắt đầu lao mình vào các kịch bản, hắn thật sự vẫn quá thông minh vì lợi ích của bản thân. Yoo Joonghyuk chăm chú quan sát hắn, gã quyết tâm giữ cho Kim Dokja không bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Và mặc dù Kim Dokja có thể hoàn thành kịch bản một mình nhanh như thế nào, sinh tồn dựa trên kiến thức mà không một ai có, hắn vẫn luôn quay lại với Yoo Joonghyuk.

Giá như em ở lại.

Yoo Joonghyuk đang dần trở nên tham lam. Gã biết điều này. Gã quyết tâm giữ khoảng cách với mọi người, cố gắng giảm thiểu nỗi đau sẽ đến khi đánh mất họ một lần nữa. Gã đã để mất Kim Dokja rất nhiều lần, và mặc dù hắn luôn trở lại, gã vẫn lo một trong những cái chết này sẽ là lần cuối cùng của hắn.

Vì vậy nên, gã đã giữ Kim Dokja cho riêng mình nhiều hơn, ôm lấy hắn thật chặt để hắn không thể biến mất khỏi tầm mắt của gã thêm một lần nào nữa. Yoo Joonghyuk ngừng chờ đợi Kim Dokja chủ động; thay vào đó, gã vượt qua ranh giới, cố gắng tiến xa hơn và đạt được nhiều hơn nữa sau những lần chạm nhau. Và Kim Dokja cũng không đẩy gã ra. Hắn trao đi những gì được yêu cầu ở mình, gã thấy vậy liền đòi hỏi nhiều hơn, và hắn cũng đáp lại.

Ngay cả lúc này, khi Yoo Joonghyuk kéo Kim Dokja vào lòng gã, tất cả những gì Kim Dokja làm là quàng tay qua vai gã, tựa vào người gã một cách dễ dàng. Yoo Joonghyuk vòng tay qua eo Kim Dokja, ôm hắn thật chặt và tựa trán vào đầu Kim Dokja.

"Dạo này anh rất hay tiếp xúc thân mật với tôi nhỉ," Kim Dokja nói, ngón tay vu vơ đưa lên nghịch những lọn tóc của Yoo Joonghyuk.

Gã không đáp lại ngoài việc siết chặt eo Kim Dokja hơn.

"Tại sao anh lại dành nhiều thời gian ở bên tôi vậy?"

"Để em không rời đi nữa," Yoo Joonghyuk thì thầm.

"Tôi cứ nghĩ là anh sẽ quay lại với Lee Seolhwa cơ." Mặc dù hắn đang cố gắng tỏ ra bình thường khi nói điều này, nhưng giọng của Kim Dokja hơi trầm xuống. Và hắn mỉm cười.

"Đó là một cuộc đời khác. Còn trong lượt hồi quy này, tôi có em."

"Cô ấy vẫn muốn anh nếu anh-"

Yoo Joonghyuk cắt lời hắn bằng một cú cắn mạnh vào cổ. "Em không muốn tôi sao, Kim Dokja?"

Gã có thể cảm thấy Kim Dokja đang do dự mặc dù hắn vẫn đang nắm chặt vai Yoo Joonghyuk. Như thể hắn không tin rằng bản thân được một nhân vật chính khao khát bất chấp mọi thứ. Như thể mọi cái chạm, mọi khoảnh khắc kéo họ lại gần nhau hơn đều chẳng có ý nghĩa gì.

"Tôi không có nói thế," cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giọng nói chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút.

"Vậy thì hãy để tôi có được em."

Lúc này, Kim Dokja cuối cùng cũng đối mặt với Yoo Joonghyuk, bắt gặp ánh mắt của gã. Không còn sự mập mờ nào giữa họ, không có gì ngoài cảm xúc chân thật của hai người nữa. Kim Dokja cựa mình để hắn có thể ngồi lên người Yoo Joonghyuk, không còn quay đầu và giả vờ lảng đi như trước kia. Trong ánh đèn yếu ớt của căn phòng, ngồi cùng nhau trên chiếc giường Kim Dokja, Yoo Joonghyuk tự hỏi từ giờ làm sao gã có thể hài lòng với bất kỳ ai khác khi mà gã đã biết về một cuộc đời có Kim Dokja, gã không hề muốn sống thiếu hắn chút nào.

Đối với sự kiên nhẫn đợi chờ và đấu tranh để Kim Dokja dần quen với những cái chạm của gã, giờ đây, việc hôn môi hắn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, như thể một hành động tự nhiên. Họ trao nhau nụ hôn không chút ngần ngại, và sự mềm ấm nơi bờ môi hắn khiến gã thèm muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng với bây giờ, điều này là quá đủ.



chest.

Không chỉ có Kim Dokja trên chiếc giường của hắn khi thức giấc. Nhớ lại cái cách hắn dành cả một đêm âu yếm với Yoo Joonghyuk khiến hắn muốn bỏ trốn mãi mãi và điều đó cũng làm hắn bật cười tươi rói.

Yoo Joonghyuk khao khát hắn. Chính là hắn đó!

Một phần trong hắn muốn bào chữa, viện ra cái cớ rằng điều này chỉ là tạm thời, nhưng Yoo Joonghyuk đã rất khăng khăng về tình cảm của gã theo cái cách mà ngay cả Kim Dokja cũng không thể tìm ra lý do nào khác. Hắn có thể có được điều này: cái cảm giác được ai đó cần đến, có một người sẽ chấp nhận bản thân hắn dù thế nào đi nữa, có một nơi để trở về.

Đó là tất cả những gì hắn luôn mong mỏi.

Yoo Joonghyuk trằn trọc trong giấc ngủ, hẳn là gã đã tỉnh giấc rồi. Gã kéo Kim Dokja lại gần hơn, và hắn cuộn mình trên người Yoo Joonghyuk không chút xấu hổ. Thức dậy cùng với ai đó thật tuyệt. Hắn chưa từng biết về chuyện này trước đây. Giờ thì hắn không muốn mở mắt theo bất kỳ cách nào khác nữa.

Kim Dokja khoanh tay trước ngực Yoo Joonghyuk và chống cằm ngắm nhìn người thương dần tỉnh dậy.

Cứ như thế, Kim Dokja đã có thể cảm thấy an toàn và thoải mái. Hắn không bao giờ muốn rời đi. Tất nhiên là hắn sẽ phải làm vậy, nhưng chuyện đó thì để sau. Và hắn sẽ phải làm tất cả mọi thứ để đảm bảo mọi người có thể sống sót đến kịch bản cuối cùng, chuyện đó rồi sẽ đến sau. Phần còn lại của thế giới đang chờ đợi để kết liễu họ, nhưng tất cả những điều ấy để về sau vậy.

Còn đối với bây giờ, Kim Dokja cho phép bản thân được biếng nhác một chút, được đắm mình trong hơi ấm chung của hai người thêm một chút nữa trước khi Yoo Joonghyuk mở mắt và nhìn thấy hắn.

"Nè," hắn gọi, sau đó liền mỉm cười khi Yoo Joonghyuk đặt tay lên eo hắn.

"Mấy giờ rồi?"

"Không biết nữa. Tuy nhiên thì vẫn còn sớm. Mặt trời chỉ mới vừa ló rạng thôi."

Căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối, ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua khung cửa sổ. Độ sáng như vậy để họ có thể dễ dàng nhìn thấy nhau trong thế giới yên tĩnh trước bình minh này là đủ. Kim Dokja rê ngón tay men theo xương quai xanh của Yoo Joonghyuk, thích thú khi bản thân được phép làm điều này. Nếu ai đó nói với hắn vào năm năm trước rằng một ngày nào đó hắn sẽ thức dậy bên cạnh nhân vật chính yêu thích của mình và được đáp lại tình cảm, hắn chắc chắn sẽ cười vào mặt họ. Vậy mà giờ, họ thật sự đã ở bên nhau.

"Em vui đến thế à?" Giọng nói khàn đặc khi mới ngủ dậy của Yoo Joonghyuk thật sự gây nghiện, khiến hắn khẽ thích thú rùng mình.

"Chắc chắn rồi, Tại sao em lại không cảm kích trước đống cơ ngực đẹp đẽ như vậy cơ chứ?"

Yoo Joonghyuk xoay người và đè Kim Dokja xuống nệm. "Vậy là em chỉ thích ngực của tôi thôi ư?" Gã hỏi với một nụ cười ranh mãnh khiến hắn đỏ bừng mặt.

"Anh cũng khá ổn, em nghĩ vậy."

Hắn nhướng người lên trao cho Yoo Joonghyuk một nụ hôn trước khi gã kịp nói thêm điều nào khác, và hành động đáng yêu ấy không khỏi khiến gã bật cười. Bị cuốn vào khoảnh khắc này, hắn gần như không hề nghe thấy âm thanh những đồng xu được tài trợ đang vang vọng xung quanh. Cả hai dừng lại lại một chút, cùng nhìn vào lời nhắn gián tiếp và họ thấy Uriel đang phấn khích, cùng với tin nhắn từ những chòm sao khác rải rác xung quanh, tất cả đều chúc mừng họ theo nhiều cách khác nhau.

Chỉ là một vài nụ hôn mà đã khiến họ trở nên giàu có một cách đáng kinh ngạc. Thật ra là giàu hơn.

Yoo Joonghyuk thở dài và ngồi xuống. "Thôi được rồi, tôi cần chuẩn bị bữa sáng."

"Anh bế em đi?" Kim Dokja vòi vĩnh, chỉ để làm nũng với gã thôi. Trước sự bất chợt ấy, Yoo Joonghyuk đã ôm Kim Dokja vào vòng tay và bế hắn ra khỏi phòng. Kim Dokja giật mình bật cười, và mặc dù hắn không mong đợi điều đó xảy ra thật, nhưng chắc chắn hắn sẽ không phàn nàn. Thay vào đó, hắn đã nói, "Anh sẽ chiều hư em mất."

Yoo Joonghyuk chỉnh lực tay của mình khi bế hắn. "Tôi sẽ làm thế, nếu em cho phép."

Sức quyến rũ của ngài nhân vật chính đây là một điều vô cùng bất công, và Kim Dokja luôn mềm lòng trước gã. Những đòn tấn công trực diện vào trái tim hắn như thế này quả thực quá mãnh liệt, và nụ cười tự mãn trên miệng gã cho Kim Dokja thấy rằng Yoo Joonghyuk biết chính xác gã đang làm cái gì.

"Đồ cá mặt trời chết tiệt." hắn lẩm bẩm và cố gắng giấu đi những vệt ửng hồng trên gò má.

Mặc dù hắn đã quen với những cái chạm nhẹ nhàng của Yoo Joonghyuk - điều từng nghe có vẻ không hề bình thường đối với gã, thế nhưng hắn vẫn dễ bị hoảng. Thật khó để có thể vực dậy khi bản thân hắn đã chìm sâu vào một cuộc sống cô đơn và tẻ nhạt của trước kia, nhưng giờ đây có Yoo Joonghyuk cạnh bên, Kim Dokja nghĩ rằng có lẽ, chỉ là có khả năng rằng, một ngày nào đó, hắn sẽ có thể vượt qua được chúng thôi.


THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro