5: Quý ngài ấy, trêu đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý ngài Desaulnier thừa nhận, việc lôi kéo cậu tiên tri này về dinh thự chỉ là một hành động bộc phát tức thì, chẳng hề nằm theo một kế hoạch nào cả - thứ mà trước đây hắn rất ghét. Việc mọi thứ không theo đúng sắp xếp của mình luôn làm hắn không vui, hay nói đúng ra cảm giác đó chính là nỗi bất an dấy lên khi trong lòng thiếu vắng cảm giác an toàn. Là do hắn đã phải rời xa cha mẹ và người anh song sinh từ rất sớm sao? Joseph từng nghĩ về vấn đề này, nhưng quá phức tạp, hắn chọn đi tán tỉnh phụ nữ, kiếm thêm những mối làm ăn còn hơn là phải loay hoay trong một câu hỏi không có lời đáp.

Thế mà cậu tiên tri mù lòa này lại hết lần này đến lần khác làm hắn phá vỡ thói quen này, từ lần đầu tiên gặp mặt, Joseph chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay trở lại chiếc bàn cũ kỹ của cậu, nhưng hắn đã quay lại, thậm chí là còn thường xuyên. Cậu tiên tri này như có cái gì đó thu hút hắn, cậu ta chẳng hề ưa nhìn như nam tình nhân của những gã quý tộc ham của lạ - tóc cậu ta cắt ngắn sát gáy, gương mặt có vẻ nhu hòa, làn da cũng không thể gọi là trắng trẻo; thứ duy nhất có thể thu hút người khác có lẽ là đôi mắt kia, nhưng lại luôn được bịt kín.

Ấy tuy nhiên nếu nói cậu ta không thu hút, sẽ có nhiều người ý kiến trái chiều với bạn đấy, trong đó có cả tử tước Desaulnier. Nếu Eli Clark thật sự không thu hút, thì hắn sẽ lập tức quên cậu ta ra ngay sau đầu, như hắn từng quên tên rất nhiều người tình trước đây của mình vậy, thế nhưng chẳng hiểu sao cái tên đơn giản ba âm tiết, mang phong vị của nước Anh xa xôi, lại cứ lẩn quẩn trong đầu hắn mãi không chịu đi.

Có lẽ là vì những lời nói chừng mực của cậu ta? Hay cái cách cậu ta cười khi gặp nhau? Hoặc do dáng vẻ bồn chồn khi lần đầu được ngồi trên xe ngựa xa hoa của quý tộc như hiện tại? Hẳn là với một người có thể ngồi cả ngày trên một chiếc ghế gỗ cứng ngắc, thỉnh thoảng lại cọt kẹt, thì chiếc ghế bọc nhung quý trong xe ngựa tử tước này là một trải nghiệm mới mẻ.

Tử tước cao quý cứ thế thích thú nhìn cậu tiên tri chật vật kia, cái người đang rất cứng ngắc ngồi thẳng lưng, ngay cả tựa lưng cũng không dám dựa, tay ôm cái hòm cũ kỹ chứa đồ nghề trước ngực như đang tự bảo vệ mình. Dáng vẻ này trông bần hàn tới mức buồn cười, khiến tử tước quên luôn những câu hỏi nãy giờ chạy loạn trong óc. Hôm nay hắn quyết định buông thả bản thân, không kiêng dè hay chú ý trước sau gì cả. Thi thoảng tự thưởng cho mình một ngày nghỉ cũng tốt mà, đúng không?

.

Xe ngựa chầm chậm chạy về phía dinh thự tử tước, trên đường đi có đôi lúc xốc nảy làm Eli – người đang ngồi rất rụt rè đằng kia – nhiều lúc chới với suýt ngã, nhưng vị quý tộc trước mắt dường như chẳng hề quan tâm hay đưa tay giúp đỡ lần nào, có lẽ nhìn bộ dạng chật vật của cậu làm hắn ta cảm thấy càng tự hào với địa vị của mình chăng, Eli nghe được cái mùi thư giãn và thích thú từ hắn, cậu bắt đầu nghĩ đám quý tộc đúng là chẳng có ai bình thường.

Xe ngựa cứ thế lộc cộc lăn bánh được một lúc lâu sau thì dừng lại, hẳn là đã đến được nơi cần đến. Eli mò mẫm cây gậy dẫn đường, tay vẫn ôm khư khư cái hòm cũ, vất vả lần mò cửa xe. Bất ngờ thay, lần này ngài Desaulnier lại rộng lượng đưa tay đỡ cậu xuống, hẳn là lòng tốt bất chợt nổi lên chăng – Eli thầm nghĩ – nhưng đôi tay đỡ cậu rất dịu dàng, nên thang điểm của ngài tử tước trong lòng cậu từ thấp vô cùng lại chậm chạp nhích lên một chút.

"Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu được rồi, chỉ cần cho tôi một cái bàn..."

Sau khi được ngài tử tước đưa vào trong dinh thự - lối đi rộng rãi vô cùng làm Eli chẳng sợ đụng phải vật cản nào – Eli mới cất lời, giải quyết nhanh ra về nhanh, có lẽ sẽ kịp giờ ăn tối, dù gì Will cũng phải hơn tám giờ mới tan ca làm.

"Đừng vội vàng thế cậu tiên tri, đêm vẫn còn dài mà" – Joseph khúc khích cười buông ra lời ám muội – "Chúng ta có thể từ từ tận hưởng."

"Thật vất vả cho ngài quá thưa tử tước, nhưng tôi nghĩ không nên để bạn tôi chờ" – Eli lại lần nữa, cực kì lịch sự, từ chối hắn.

Bầu không khí xung quanh tử tước bắt đầu thay đổi, Eli biết rõ điều đó, vì cái mùi thư giãn từ hắn bắt đầu trộn lẫn với mùi giận dữ rồi, vị tử tước này, hắn ta thật sự rất khó chiều đó.

"Tôi chỉ không muốn làm mất thời gian của ngài mà thôi, hơn nữa tôi đi lại khó khăn, ngộ nhỡ gây ra đổ vỡ trong dinh thự thì có lẽ bán mình cũng không thể đền được" – Eli cố gắng xoa dịu tình hình – "Nếu ngài muốn hỏi chuyện tương lai thì có lẽ nên bắt đầu sớm nhỉ."

Bỗng nhiên cái mùi giận dữ của Joseph tiêu biến, Eli không thể cảm nhận được nữa, thay vào đó là một mùi khác, có lẽ là sự thích thú đi, nhưng tâm trạng Joseph lại lần nữa thay đổi, chẳng lẽ Eli lại lỡ lời nữa rồi.

"Đổ vỡ một hai món đồ trang trí mà có thể sở hữu cậu tiên tri năng lực tốt thế này, ta cảm thấy không ngại đâu." – Joseph tiến tới gần, tay nâng cằm Eli.

Eli cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng của mình, hình như đúng là nói lầm, lại còn lầm rất tai hại nữa, cảm thấy như mình vừa đưa lưng ra cho gấu vồ, mà lại còn là tự nguyện đưa. Không được, phải hết sức cẩn thận, nhất định không được để đổ vỡ bất cứ thứ gì. Eli né tránh tầm tay của Joseph, không tự chủ được mà lùi lại vài bước, nhưng chính ngay giây phút đó, còi báo động trong đầu cậu vang lên dữ dội.

XOẢNG!

Có cái gì đó vừa vỡ, không phải là lỗi của cậu chứ.

"Ôi, làm thế nào bây giờ cậu tiên tri? Xem cậu đã làm gì đây này. Đó là chiếc bình ta được bá tước Cadervac tặng, hình như là hàng được đặt làm thủ công, trên đời không thể có cái thứ hai đâu." – Joseph dài giọng hỏi.

"Tôi, tôi, tôi thành thật xin lỗi ngài..." – Eli nói lắp bắp, lòng thầm nguyền rủa sự hậu đậu chết tiệt của mình – "Tôi sẽ kiếm tiền để trả..."

"Một lần cậu xem bói sẽ được trả bao nhiêu?"

"Một livre, thưa ngài" – Eli thành thật đáp

"Vậy nếu cậu xem bói khoảng sáu nghìn lần nữa, cậu có thể đền được một nửa chiếc bình."

Một chiếc bình giá mười hai nghìn livre, bằng mấy năm tiền nhà của Eli và Will, lại được bày sơ sài trong sảnh tới nỗi để cậu đụng phải, lần đầu tiên Eli biết được khoảng cách giữa hai tầng lớp khủng khiếp thế nào. Eli, người mỗi ngày chỉ làm ra được tám livre - nếu may mắn, thử nhẩm tính lại khả năng chi trả của mình rồi líu lưỡi, không thể phát ra một từ nào.

"Nhưng chiếc bình đó lại là một sản phẩm được bá tước đặt làm riêng, hẳn là giá trị của nó phải gấp đôi gấp ba thậm chí gấp mười lần như thế." – Joseph tiếp lời – "Tiên tri, cậu nghĩ xem cậu mất khoảng bao lâu để chi trả đây?"

Có lẽ là khoảng hai mươi năm nếu cậu cố gắng và may mắn, cộng thêm việc không ăn không uống lẫn không thuê nhà – ý nghĩ này thoáng chạy qua trong đầu Eli – may mà không phát ra thành lời, trừ vài tiếng "tôi, tôi,..." yếu ớt từ cổ họng cậu. Nhưng thật quái lạ, cái mùi giận dữ của Joseph biến mất rồi, chỉ còn lại sự thích thú đang bao phủ hắn.

"Chi bằng cậu cùng ta dùng bữa tối, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách." – Joseph nói bằng một giọng hòa ái.

Dùng bữa tối tại nhà tử tước, sau khi đánh vỡ một chiếc bình quý giá hơn cả mạng cậu, hai mệnh đề này xếp cạnh nhau nghe không ổn tí nào, giờ phút này cái mùi thích thú vui vẻ từ Joseph lại càng làm Eli rối tinh rối mù. Hắn đang thích thú khi món quà của bá tước tặng bị một kẻ du thủ du thực làm hỏng sao?

"Ngài có phải đang trêu đùa tôi không?" – Eli bỗng nhiên nói – "Vì tôi không thể nhìn thấy?"

"Eli, cậu nghĩ một tử tước như ta lại thiếu tiền tới nỗi cần vài đồng lẻ của cậu sao? – Joseph bỗng nghiêm giọng – "Hơn nữa, quý tộc không nói dối."

Mùi dối trá hôi thối bốc lên nhưng lại bị thứ mùi nghiêm nghị kia xóa tan trong tích tắc, trước cả khi Eli kịp nhận ra, kẻ quá dựa dẫm vào cảm giác như cậu ngay lập tức bị thuyết phục, hoàn toàn tin tưởng vào lời của gã tử tước xấu xa trước mặt.

"Ta rộng rãi mở lời đề nghị cậu dùng bữa, là để trấn an và an ủi cậu, ngoài ra còn có thể nghĩ ra đối sách để giải quyết tình huống này, lại không nghĩ mình sẽ bị nghi ngờ như vậy" – Joseph tiếp tục nói, hắn không cho tiên tri kia thời gian để suy nghĩ - "Lòng tốt bị chối từ, thật đáng hổ thẹn với một quý tộc."

"Ngài tử tước..." – Eli biết mình đã sai, quyết định xuống nước trước.

"Hửm?"

"Ngài Desaulnier, tôi thành thật xin lỗi, là do tôi không nhìn rõ sự hào hiệp và lòng dạ tốt đẹp của ngài, xin hãy tha thứ cho tôi" – Eli thành khẩn nói – "Về tổn thương mà ngài phải chịu đựng, không biết có cách nào để tôi có thể bồi đắp hay không?"

"Tiên tri trẻ, nên nhớ một điều rằng lòng hào hiệp của một quý tộc ít khi được thể hiện cho một người ở giai cấp khác" – Joseph hừ một tiếng – "Nhưng hãy xem như hôm nay cậu gặp may đi, trước tiên cứ đi ăn tối đã, đêm nay ta có vài vấn đề muốn hỏi ý kiến của cậu."

"Vâng, như ý muốn của ngài" – Eli rốt cuộc không thể tìm ra cớ nào để từ chối.

Joseph ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm nghị thế thôi chứ trong thâm tâm có lẽ là đang thích thú lắm rồi, nhưng hắn dặn mình phải kềm chế, cậu tiên tri này rất nhạy cảm, dường như nếu dỡ bỏ cảnh giác thì ngay lập tức cậu ta có thể nhìn xoáy vào ngay cả lời nói dối công phu nhất. Tử tước Desaulnier ra hiệu cho người hầu thu dọn đống tàn tích của chiếc bình hoa xấu số kia rồi dẫn cậu tiên tri trẻ vào phòng ăn.

Chỉ còn lại một mình, người hầu lắc đầu. Quả là ngài Joseph Desaulnier, kẻ được truyền tai nhau là con quỷ của những lời nói dối, có thể nói ra trơn tru như vậy mà chẳng hề chớp mắt. Chính mắt cô nhìn thấy ngài ấy cố tình bước đến nâng cầm nhà tiên tri trẻ, ép cậu ta phải lùi xuống đúng chỗ chiếc bình được trưng bày; vì mù nên hành động của cậu ta sẽ không thể nhạy bén được, chỉ cần chút áp lực từ hắn, cậu ấy sẽ ngay lập tức thoái lui và va phải nó ngay lập tức.

Nhưng chuyện chiếc bình này do bá tước Cadervac tặng - khi giao dịch với nông trường lúa mì thành công - thì ngài ấy không hề nói dối. Người hầu vừa cẩn thận thu dọn những mảnh vỡ vừa thắc mắc, không biết cậu tiên tri trẻ kia là ai mà khiến tử tước có thể hi sinh một vật quan trọng trong quan hệ giữa hắn và bá tước như vậy. Ôi những suy nghĩ của tầng lớp trên, chắc cả đời những kẻ như cô, hay cậu tiên tri kia, cũng chẳng thể hiểu được. Cô chỉ là, trong một thoáng, có thể nhìn rõ cái đuôi xấu xa lộ ra từ ngài tử tước đáng kính, quấn một vòng quanh người cậu tiên tri, nhưng nó biến mất nhanh như một ảo ảnh, cô người hầu ngay lập tức ép mình phải quên đi, lại tiếp tục mẫn cán dọn dẹp sảnh lớn của dinh thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro