Chương 3: 101 điều kì lạ trên cuộc đời (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sato, dừng lại đi, anh đã nghe quá nhiều tiếng khóc của trẻ con rồi"

"Không sao cả, tất cả là vì một gia tộc thịnh vượng thôi"

"Nhưng thằng bé...chỉ mới 4 tuổi"

"Đó là độ tuổi đẹp nhất rồi, hãy đổ lỗi cho nó vì sinh ra trong gia tộc này đi"

"Sato..thằng bé là con em"

"......"

"Anh hai, em có thể làm bất cứ điều gì, nếu đó là vì gia đình ta"

"Còn Uta và Umei thì sao? Umei và bố con bé thì sao hả?"

"Đó cũng là sứ mệnh của nó, tương lai của cả tộc đặt lên người bố con nó, nhưng Umei có bản lĩnh hơn bố nó nhiều"

"Con bé xuất sắc trong việc cảm nhận những thế lực đen tối, chính nó đã thức tỉnh 'người'"

"....chồng em đã chết, tồn vong của gia tộc đã trở thành trách nhiệm của em rồi anh hai, chúng ta cần Umei, cần nó tiếp tục cung cấp máu. Có lẽ dòng chữ khắc trên bia mộ đã đúng, sự thức tỉnh của 'người' sẽ được đổi bằng mạng sống của chúng ta. Nhưng chẳng sao cả, một khi 'người' trở lại, 'người' sẽ trao cho ta sự cứu rỗi, khỏi thế giới mục nát này"

"Sato, anh xin lỗi, giá như lúc đó anh-"

"Anh hai, anh biết mà, em yêu anh"

"Anh...cũng vậy"

.......

Ding dong

Ding dong

Ding dong

Tôi hốt hoảng tóm lấy chiếc chìa khóa rồi chạy vọt ra khỏi nhà. Cất đi những quyển sách dày cộn và máy tính đời cũ, ba chân bốn cẳng trèo lên chiếc xe buýt đang dần tăng tốc.

Bác tài xế há hốc mồm liếc sang tôi, tay vỗ vô lăng một cái.

"Con bé này chán sống rồi à?"

Giọng điệu có chút lớn, khiến tôi bất giác che đi màng nhĩ đáng thương của mình.

"Cháu xin lỗi, tại cháu trễ học ạ"

Câu trả lời của tôi không khiến bác ấy nguôi giận, ông chửi thầm trong miệng, lát sau thì thở dài.

Tôi thấy thái độ bác ấy dịu lại liền rối rít xin lỗi, hi vọng mình không làm phiền gì.

Tôi thở phào quan sát xung quanh xe buýt. Ghế nào cũng đầy ấp người trừ hàng cuối, không khí thoáng qua mùi hương kì lạ, tôi đưa mắt nhìn về phía sau cùng.

Ồ, chỉ có một người đàn ông đang ngồi đó.

Bả vai bị vỗ nhẹ, người con gái luôn miệng gọi tên tôi.

"Umei ơi, Umei à"

Tôi mặt không đổi sắc, phủi đi bàn tay nhớt nhác đang làm loạn trên người mình.

Đi đến cạnh người của chàng trai áo sọc xanh kia, tôi duỗi thẳng chân, uể oải nhìn ra cửa sổ.

Xe chạy vững vàng trên đường lớn, khói bụi dày cộm bay lên mịt mù, chiếc xe bang bang chạy, lướt qua những đồi núi cao và những tượng nhỏ lập ngay bên đường. Sương mù mờ ảo dần chiếm cứ mọi thứ, rồi chúng tôi xuyên qua màn sương sớm, đón lấy những tia nắng ban mai của mặt trời.

Chỉ là sự lạnh lẽo của khí trời không hề thuyên giảm.

"Khụ khụ"

Tôi che miệng ho hai tiếng, cảm giác như phổi sắp đóng băng luôn.

Có thể do cơn buồn ngủ vẫn chưa tiêu tán, tôi trắng trợn nghiêng đầu, đánh giá người đàn ông ngồi cạnh bên.

Từ đầu đến cuối anh ta vẫn luôn im lặng, bộ dáng mi thanh mục tú, khiến tôi không kìm được hít một hơi. Mái tóc đen nhánh được vuốt lên rất chỉnh tề, vài cọng rũ xuống vầng trán thanh tú, làn da tái nhợt trong suốt tương phản hoàn toàn với bộ quần áo sẫm màu trên người. Đôi môi mỏng khép hờ, lệch qua trái là xương hàm quyến rũ, bất quá trên mặt vẫn luôn trưng một biểu cảm duy nhất, không hề thay đổi.

Tư thế nghiêm chỉnh có chút không hợp với chiếc xe buýt đời cũ này, song vì vẻ đẹp hết sức chói mắt ấy nên tôi tạm bỏ qua sự không ăn khớp đó.

Đm, đẹp trai quá.

Tôi cười hề hề, xoa xoa khóe miệng đề phòng nước miếng chảy ra. Dù tôi cũng thuộc hàng mĩ nữ nhưng trai đẹp đến đau răng thế này là lần đầu gặp nha, phạm quy quá!

"Khụ khụ"

Tôi sặc nước miếng ngay sau khi chiếc xe đi qua cái hố quen thuộc, sợ mĩ nhân nhìn được vẻ không nghiêm chỉnh của mình, tôi vội vàng đảo mắt qua.

Anh ta vẫn giữ nguyên một tư thế, mắt cũng không thèm chớp, trên người nào có dáng vẻ như quan tâm đến tôi.

"Này anh ơi, cho em xin phương thức liên lạc đi"

Anh ta im lặng.

"Em đường đột quá hả? Vậy đổi cách khác nha, em xin số điện thoại của anh được không?"

Không ai trả lời.

"Hay anh chê em còn đi học?"

"Không sao đâu, đợi em lớn cũng được mà"

Anh ta không mở miệng, yên tĩnh đến mức không nghe được tiếng hô hấp.

Tôi vuốt cằm, thầm nghĩ hôm nay mình thật xui xẻo, toàn đụng phải chuyện xúi quẩy.

Anh ta không chịu trả lời nên tôi cũng đành im lặng, nhưng khi tôi im lặng được 5 phút thì không khí xung quanh chợt lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.

Và nó còn khiến tôi dựng tóc gáy.

Nhìn thoáng qua bộ váy đồng phục mỏng manh của mình, tôi khó khăn mở miệng.

"Sao lại lạnh thế nhỉ?"

Vừa dứt lời thì không khí còn lạnh hơn, tôi cứng họng, nhíu mày nhìn bác tài xế. Nhưng khoảng cách từ dãy ghế cuối đến buồng lái khá xa, nên tôi chẳng nhìn rõ được vẻ mặt của bác ấy thế nào.

Tôi từ bỏ việc tìm hiểu lí do, chắc hẳn vì hôm nay lạnh hơn ngày thường chút thôi, đến trường rồi sẽ hết.

Có điều người đàn ông bên cạnh khiến tôi có cảm giác rất kì lạ, chẳng lẽ chúng tôi từng gặp nhau?

Tốc độ của xe buýt ngày một chậm, tôi đoán rằng mình sắp đến nơi, quay sang chào tạm biệt anh ta.

Dù không nhận được lời đáp nhưng tôi vẫn không giận, mỉm cười nhìn tư thế chưa hề lệch đi 1mm nào của anh ta.

"Chào anh nha"

......

Bóng dáng nữ xinh dần xa, bác tài xế mới run rẩy nhìn vào băng ghế trống không như chưa từng có ai tồn tại.

Các nếp nhăn trên khuôn mặt xô vào nhau, ông vươn tay lau đi mồ hôi trên trán.

Cô gái kia điên rồi, vậy mà lại nói chuyện một mình, còn rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro