I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi, một vũ công ballet, như loài thiên nga lộng lẫy luôn tự tin ưỡn ngực về phía trước, quyến rũ người khác qua chiếc lồng to lớn, rồi để họ tranh giành nứt đầu mẻ trán nhưng vẫn chẳng thể có được.

Tôi là loài thiên nga để trưng bày một cách đẹp mắt, chứ không phải thứ có thể dễ dàng mua được.

Tuy vậy, tôi tự biết bản thân chỉ là món hàng để trưng bày, chứ chẳng phải người mua bán món hàng ấy.

Mà đồ hư sẽ dễ dàng bị vứt bỏ.
.
.
.
.
Hiện tại, do chấn thương đầu gối nặng vì đợt công diễn tháng trước, tôi đành từ bỏ niềm đam mê duy nhất mà bản thân được tự ý đi theo. Vì mong muốn của cha mẹ, tôi trở thành một giáo viên.

Tôi dễ dàng được nhận vào làm giáo viên cho một ngôi trường danh giá, bởi học bạ sáng sủa dẫn lối đến con đường đầy dải lụa sau này. Tôi không khiêm tốn việc bản thân có khuôn mặt xuất sắc, làm xao xuyến con tim của vô vàn đàn ông và phụ nữ. Cũng chả khiêm tốn quá việc bản thân có bộ não hơn người, vì tôi nghĩ rằng, nếu quá khiêm tốn, việc bản thân tốt ra sao, đẹp thế nào, bản thân sẽ vì sự khiêm tốn ấy mà làm lu mờ đi thành công của chính mình.

"Người tài giỏi đều có quyền tự tin về bản thân.
Người hoàn hảo cũng có quyền hất tóc mà ngẩng cao đầu."

Tôi đã nghe điều này từ mẹ tôi, người phụ nữ thành đạt và quyến rũ, mỗi ngày đều dùng một cọc tiền đặt vào tay tôi. Riết rồi bản thân cũng chả biết mình đi làm chi nữa, cọc này là đủ chi phí sinh hoạt trong 2 tuần với một gia đình bình trường rồi.

Tuy tôi đầy đủ về mặt vật chất như thế nhưng về mặt tinh thần lại thiếu thốn hơn bất kì ai. Tôi bị chính cha mẹ ruột của mình coi như một món công cụ đắt tiền, tuy vậy, lại không hề nâng niu mà cố rèn dũa tôi trở nên hoàn hảo hơn nữa. Trong căn nhà lạnh lẽo không có lấy một tình thương từ bất kì ai, tôi đã tự sát thất bại biết bao nhiêu lần mà chẳng ai hay.

Tình cảm cha mẹ đã nguội lạnh từ bao giờ, còn đối với tôi, chả có lấy một chút thương hại nhỏ nhoi nào, nếu gia đình tôi là một căn nhà cũ kĩ lạnh lẽo, thì họ sẽ dùng tôi như lớp sơn che đậy toàn bộ sự thật bên trong.

Từ năm tôi 14 tuổi, tôi đã dọn ra sống riêng, họ chả quan tâm mà ném tôi một cọc tiền, nói muốn làm gì thì làm, miễn đừng liên luy đến họ.

Từ nhỏ đã bị ràng buộc, mài dũa một cách khắc nhiệt, họ dạy tôi đủ thứ về cách ứng xử, nhưng lại chẳng bao giờ dạy tôi cách yêu thương, vì thế, trái tim tôi chả còn muốn tìm chút hơi ấm từ bất kì ai, cứ thế nói lời sáo rỗng, không chút cảm xúc, chỉ khi tôi nhảy múa, mọi cảm xúc trong tôi mới được bung tỏa, khuôn mặt, giọng nói, cả trái tim đều thành thật hơn bất cứ lúc nào.

Tôi vậy mà lại vô cùng yêu động vật cơ đấy, cả tôi cũng bất ngờ mà.
.
.
.
Tôi bước từng bước chân khẽ khàng một cách điêu luyện qua từng lớp học, tiến đến mục tiêu duy nhất là phòng hiệu trưởng ngay tầng trệt.

Tôi gõ gõ vài cái vào tấm cửa gỗ, nghe được hiệu lệnh từ bên trong mới mở cửa bước vào.

-" tôi là Yukunima Seiwa, đảm nhiệm môn học thể dục" tôi cúi đầu chào, giới thiệu bản thân.

Tôi từng tham gia vô số loại hoạt động thể thao do ba mẹ sắp đặt, nên thanh danh về đề tài này có phần nổi tiếng, mà cũng vì thiếu giáo viên thể dục nên tôi đã xung phong đảm nhận.

-" à.. Tôi là Masamichi Yaga, từ nay cô sẽ dạy năm nhất và năm ba, chi tiết thì hãy xem trong hồ sơ" ông Masamichi đưa tôi một tập hồ sơ khá dày, chả biết ghi gì ngoài lớp học tôi đảm nhận không mà dày đến thế.

-" Gojo sẽ đưa cô đi thăm quan trường, anh ta ở ngay sau cánh cửa, nếu không có chuyện gì, tôi cần dành chút không gian riêng cho những đứa con của mình" ông ta nhìn vào mấy con gấu bông một cách trìu mến khiến tôi phải sởn cả gai óc, nhanh nhanh bước ra khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt.

Vừa đi ra khỏi đó, đập vào mắt tôi là một người đàn ông cao, rất cao, tất nhiên là hơn tôi.

Tôi lại vô cùng phòng bị với những thứ to lớn hơn mình. Dù có là mệnh lệnh, đều cố tránh đi hết mức.

-" xin chào, tân giáo viên nhỉ?" Gojo cười cười

-" ừ "

-" lạnh lùng thế? Hay để tôi dẫn-"Gojo

-" không cần"

-" hể? Trường rộng lắm đó nha" Gojo

-" trường này còn không đủ nổi tiếng? Đến cả nhà vệ sinh tôi cũng đã thấy qua" tôi nói không sai, ai vào được ngôi trường giàu có này phải vô cùng giỏi, người ta khoe mẽ cũng chả có gì là lạ.

-" hehe, ngại thật đấy" tên đó có vẻ như cố tình sát lại gần tôi hay do tôi nhạy cảm, tôi cũng chả rõ.

-" phiền anh tránh xa một chút" tôi khi nhận ra hai cánh tay một lớn một nhỏ sắp sửa chạm vào nhau thì liền né tránh.

-" ôi, thất lễ rồi" anh ta chả biết ngại ngùng mà cười tươi như hoa nở.

-"..."

Sau đó là hàng loạt câu hỏi vì sao từ Gojo mà không hề có lời đáp trả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro