2. Gojo Satoru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

i love you till the kingdom come.

;;

"Em vừa gọi tôi là gì cơ?"

Mặc dù đã có chiếc kính đen che khuất nhưng em vẫn cảm nhận được đôi mắt kia đang trợn lên nhìn em.

"Chú?"  Em hắng giọng trả lời, bộ váy hoa nhí xinh xắn khiến cả người em trông nhẹ nhõm hơn thường ngày. "Chú hơn tôi 12 tuổi lận mà?"

"12?" Gojo Satoru thở phào nhẹ nhõm, mái tóc trắng bình thường dựng lên của gã hôm nay rủ xuống trán. Rõ ràng gã chỉ mặc một chiếc áo phông đen đơn giản nhưng chẳng hiểu sao vẫn vô cùng nổi bật. "Tôi còn tưởng em mới 12 tuổi đấy."

Em khẽ lườm gã, em biết gã lại bắt đầu trêu chọc chiều cao của em. Biết sao được, người đàn ông đứng trước mặt em cao tận một mét chín cơ mà.

Mùi bánh nướng thơm lừng cùng với hương hoa hướng dương dịu nhẹ lan tỏa ra khắp không gian quán, Gojo Satoru tựa người vào ghế, gã chăm chú nhìn dáng vẻ cô gái chỉ bằng tuổi Megumi ở trong quầy. 

Đôi mắt xanh ngọc đẹp hơn bất kì thứ gì trên thế gian khẽ tối lại khi thấy em cúi xuống lấy bánh ra khỏi lò. Cổ váy em hơi rộng để lộ một khoảng ngực mềm mại. Hơi thở của người mạnh nhất trở nên nặng nề, một lúc sau gã trấn tĩnh lại, sau đó tự mình bật cười.

Gã thế mà lại nảy sinh dục vọng với một cô bé gọi mình là chú.

---

"Chú?" 

Em ngỡ ngàng mở cửa tiệm bánh ra trong đêm muộn. Em đã chuẩn bị sẵn sàng để lên giường ngủ nhưng tiếng lạch cạch bên ngoài đã làm em phải cảnh giác. Ai ngờ được, bên cạnh cánh cửa màu trắng xinh đẹp mang chút phong cách cổ điển của nước Pháp là một người đàn ông mét chín đang tựa lưng vào bờ tường, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. 

Hôm nay Gojo Satoru đeo bịt mắt, mái tóc trắng dựng thẳng lên nổi bật trên những hình vẽ hoa hướng dương vàng rực trên bức tường. 

"T/b đấy à?" Gojo ngẩng mặt lên nhìn em, gã lại giống như mọi ngày nở nụ cười nửa miệng, hoàn toàn che giấu sự phiền muộn ban nãy. "Tôi nhớ bánh em làm nên đến đây giờ này."

Em nhíu mày nhìn Gojo, gã nghĩ dùng nụ cười đó có thể lừa được em thật đấy à? Lừa được người mà gặp gỡ gã từ hai năm trước ư?

Em không đáp lại, chỉ lặng lẽ xoay người vào bên trong quầy bếp.

Gojo thấy em như vậy, gã nghĩ có lẽ bản thân đánh thức em làm em giận dữ. Bất giác, gã nhớ lại dáng vẻ xù lông của em mỗi khi bị gã chọc, gã bật cười. 

Mặt đường phủ đầy tuyết trắng, Gojo không khỏi nhớ lại ngày này một năm trước, tâm trí của gã trôi về khoảng thời gian ấy. Gió lạnh nổi lên, từng đám lá khô ven đường cuốn về một phía, cây thông ở tiệm bách hóa đối diện vẫn sáng trưng ánh đèn bảy màu rực rỡ.

À, đúng rồi, nay còn là đêm Noel nữa.

Tiếng lạch cạch kéo Gojo trở lại, gã ngoái đầu sang, một chiếc bánh gato nhỏ xinh màu socola đặt trong hộp được em để xuống mặt đất. Em đặt bánh xuống xong lại chạy vào mang ra thêm một chai rượu vang với hai ly thủy tinh trong suốt.

Gojo há hốc mồm trước những hành động của em: "Này? Em tính làm gì thế?"

"Chú không nhìn được à?" Em chẹp miệng, lấy dép kê rồi ngồi xuống bên cạnh Gojo. "Chú bảo muốn ăn bánh tôi làm còn gì? Tiện thể tôi cũng đang đói."

Lần đầu tiên kẻ luôn trêu chọc người khác như Gojo không nói thành lời nhưng trong lòng gã lại vô cùng hoan nghênh việc này.

"Nhưng rượu là sao? Em chưa đủ tuổi."

Người đàn ông này vẫn còn nhớ tuổi của em cơ à? Sao lúc trêu chọc em không nghĩ đến em chỉ mới mười bảy tuổi thôi đi.

"Nay Noel nên em muốn uống có được không?" Em rót rượu vào ly của mình, thứ chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống ly dưới ánh đèn lấp lánh đến kì lạ, em ngẩng đầu nhìn Gojo. "Chú có muốn uống không?"

Gojo không trả lời, qua cái bịt mắt màu đen, gã lặng lẽ nhìn gương mặt người con gái đối diện mình. Em lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy, tính cách giống như Megumi nhưng lại có chút bướng bỉnh hơn.

Một ly, hai ly, cho đến khi em tính rót ly thứ ba, Gojo giơ tay cản em lại, mặc dù thứ rượu vang rẻ tiền này không đủ để làm cho người khác thấy say nhưng gã không muốn cô bé trước mặt sáng mai tỉnh dậy sẽ bị đau đầu đâu.

Em nhún vai, đặt chai rượu sang một bên, miệng mấp máy: "Chú có chuyện gì sao?"

Gojo yên lặng vài phút, gã chậm rãi cởi bỏ bịt mắt của mình, mái tóc trắng có chút rối rũ xuống che phủ đi vầng trán đầy vẻ mệt mỏi, gã nhắm chặt mắt, đầu tựa vào tường. "Có chuyện gì có thế ảnh hưởng đến tôi sao?"

"Chú bớt bớt giùm tôi cái." Em chẹp miệng, biết thừa người đàn ông này sẽ chẳng bao giờ chịu kể chuyện gì ra. Cơ mà, chính em cũng biết được hôm nay là ngày gì đối với Gojo, dù gì em cũng có người bạn đồng niên là Megumi mà.

Hiếm khi nghe thấy giọng điệu trẻ con của em, Gojo mở mắt ra, quay sang nhìn dáng vẻ đang ăn bánh ngọt của em. Rõ ràng là bánh mang ra mời gã vậy mà em chưa gì đã ăn hết một nửa. 

Tiếng cười nhẹ của Gojo khiến em nhíu mày ngẩng lên nhìn, hai mắt em mở to ngẩn ngơ trước đôi mắt màu xanh ngọc xinh đẹp như mặt hồ trong vắt được ánh sao chiếu rọi. Mái tóc trắng của gã càng khiến cho đôi lục nhãn đấy trở nên nổi bật hơn vào đêm muộn. Bảo sao, gã lúc nào cũng phải che đi đôi mắt này.

Tầm nhìn của em đi xuống đôi môi màu hồng nhạt của Gojo, nơi khóe miệng vẫn còn đọng lại một vệt kem socola màu nâu sẫm. Chẳng hiểu sao, em lại cảm thấy cổ họng có chút khát. Em lắc đầu, liếm môi mình một cái rồi nhanh chóng ngửa cổ lên uống hết ly rượu.

Gojo không kịp giơ tay ra cản em lại. Vì quá vội, rượu từ khoang miệng em chảy vài giọt xuống cổ. Từng giọt, từng giọt lăn xuống chậm rãi giống như gọi mời người khác chạm vào. Bỗng dưng, gã cảm thấy hối hận vì đã tìm đến đây vào đêm nay.

"Chú."

Em khẽ gọi, thanh âm có chút trầm hơn thường ngày.

"Bên môi chú dính kem đấy."

"Vậy à, thế em lau cho tôi đi."

Quen miệng trêu đùa nhưng Gojo không ngờ cô gái nhỏ hôm nay thật sự giơ tay lên muốn chạm vào.

"Chú đùa tôi đấy à?"

Em nghiến răng, đôi mắt nhỏ bé tức giận nhìn tay mình bị một khoảng không chặn lại.

Gojo bật cười, hôm nay gã thật sự đã chiêm ngưỡng được nhiều sự dễ thương mà thường ngày không thể thấy từ em. Gã giải trừ thuật thức, tay em đang có điểm tựa thì bất ngờ biến mất, cả người ngã về phía gã.

Một vòng tay nhanh chóng ôm lấy eo em, em nghe thấy tiếng ly rượu không đổ xuống mặt đất, tiếng váy ngủ sột soạt vào chiếc bánh kem.

Sau vài giây, cả người em được cố định lại, lúc này em mới nhận ra bản thân đang được ôm ngồi trên đùi của Gojo, gã ngả người vào tường, đôi tay đặt ở hông em truyền lại cảm giác nóng hổi.

Tầm mắt của cả hai đặt vào nhau, gió lạnh bắt đầu thổi về bên này, mái tóc của em phất phơ, một vài lọn tóc chạm vào mặt Gojo khiến gã cảm thấy ngứa ngáy.

"Váy em dính kem rồi."

Gojo lên tiếng trước, gã vẫn chưa thả em xuống mà cúi mặt nhìn phía tà váy trắng dính một vài vệt kem.

"Mặt chú cũng dính kem mà."

Em nhìn xuống váy mình sau đó lại ngẩng lên đối diện với người đàn ông hơn em một giáp này. Đã biết bao nhiêu lần, em bị người này quyến rũ rồi nhỉ? Không nhớ nữa nhưng em cũng chẳng muốn thoát khỏi. "Tôi lau cho chú nhé."

Gojo cảm thấy em đang say, gã cười nhẹ một tiếng, đang tính ôm em đặt xuống thì cô gái nhỏ trong lòng chồm lên, môi em đặt xuống khoé môi hắn.

Lần đầu tiên, Gojo cảm thấy bản thân thật sự chết lặng, gã cảm nhận rõ ràng được lưỡi em đang liếm lấy vết kem trên mặt gã.

"Hết rồi."

Đến khi em lên tiếng, Gojo mới tỉnh táo lại, gã cảm thấy bản thân mình thật sự thua trước cô nhóc này rồi. Gã giữ lấy gáy em, kéo xuống, trước đôi mắt trợn tròn của em, đôi môi gã ngang nhiên ngậm lấy môi em, không một sự chần chừ.

Cho đến tận hai năm sau em vẫn nhớ lại nụ hôn ngày hôm đó. Nụ hôn tràn ngập vị chua của rượu vang và vị ngọt của socola. Mùi bạc hà trên người Gojo cũng làm em thổn thức. Gã chẳng dịu dàng hôn em một chút nào, gã ngấu nghiến, cắn mút, sau đó dùng lưỡi len lỏi vào khoang miệng của em khuấy đảo.

Nụ hôn của cả hai dần trở nên nặng nề hơn, bàn tay gã ôm chặt lưng em sau đó từ eo em đi lên trên, tìm đến khoá váy mà muốn kéo xuống.

Tiếng chuông điểm hai giờ sáng vang lên khiến Gojo giật mình, gã khẽ dừng lại, cả người em vì khó thở mà ngả người vào gã. Gương mặt em đỏ ửng, thần trí có chút mờ mịt.

Gojo khẽ xoắn một lọn tóc của em vào ngón tay sau đó đưa lên môi mình, hôn nhẹ xuống: "T/b, tôi muốn nhìn thấy em để tóc dài."

"Ừm." Em rúc vào lồng ngực gã, bên tai em là tiếng tim ai đập dồn dập, của em hay của gã, hay là cả hai.

---

Tóc em cũng dài đến giữa lưng rồi, hoa hướng dương trong tiệm cũng đã đổi không biết bao nhiêu khóm, cửa tiệm cũng đã sơn lại được khoảng thời gian dài. Mọi thứ bắt đầu trở nên khá cũ nhưng kí ức ở bên bức tường đêm noel nọ em vẫn nhớ như in.

Đã hai năm, em không gặp lại Gojo Satoru. Kể từ ngày hôm đó, gã hoàn toàn biến mất khỏi trong cuộc đời em. Em đã từng bật khóc trước sự ngu dốt của mình khi nghĩ bản thân bị lừa gạt. Cho đến khi Megumi tìm đến em, cuối cùng em không thể trấn tĩnh ngồi nghe hết câu chuyện.

Yêu một người mạnh nhất hóa ra là thảm khốc đến như vậy.

Mỗi ngày, em vẫn đều thức dậy đúng giờ, nướng bánh, tiếp khách, làm những mọi việc em từng làm. Đèn tiệm bánh luôn mở không bao giờ tắt, em không muốn lại nhìn thấy một Gojo Satoru chỉ ngồi dưới ánh đèn đường hắt hiu.

Lại một mùa tuyết rơi nữa lại đến, chẳng hiểu sao, dù gã không cho em một lời hứa hẹn nào cả, em vẫn tình nguyện đợi gã. Ước gì em có thể dành sự kiên nhẫn này cho việc học. 

Em tự bật cười trước suy nghĩ của mình, bước chân trên tuyết của em ngày càng nặng hơn, nhìn những cặp đôi ven đường dính sát vào nhau tránh gió, nơi nào đó trong lòng em nhớ lại người đàn ông hôn em đến điên đảo năm nọ. Lời nói yêu còn chả ai nói ra, liệu lúc này ở trong nơi tăm tối không ánh sáng đó, gã có nhớ đến em không, gã có biết em đã nhớ gã đến mức nhìn đâu cũng thấy bóng dáng gã không?

Em ngồi xổm xuống ngoài cửa tiệm của mình, mặt em úp vào đầu gối, nước mắt lặng lẽ rơi liên tục. Giá như em có sức mạnh gì đó, giá như em không phải là người bình thường, giá như em có thể đem gã lại về bên cạnh mình.

"T/b?"

Giọng nói Gojo vang bên tai em giống như là gã đang ở ngay cạnh em vậy.

"Tóc em dài rồi."

Thanh âm truyền theo tiếng cười nhẹ nhàng khiến em phải ngẩng đầu lên. Có vẻ như đang mơ, mà cũng không đúng lắm. 

"Mới có vài ngày đã không nhận ra tôi à?"

Gojo khẽ cười, hai cánh tay gã dang ra như đang đợi em chạy đến vào lòng gã. Bộ quần áo trên người gã hơi tả tơi, có chỗ vướng vài giọt máu khô. Mái tóc rối tung như đêm nọ, gã không đeo kính cũng không mang bịt mắt, đôi mắt xanh sáng ngời giữa đêm tuyết trắng. 

Em chậm rãi bước lại gần, em sợ nếu như mình chạm vào, gã sẽ hoàn toàn biến mất.

Gojo không kiên nhẫn như em, gã chạy đến ôm em vào lòng, sau đó cúi xuống chiếm trọn lấy môi em. Cảm giác chân thực này làm em nhận ra không phải mơ, nước mắt không tự chủ liên tục rơi xuống, hai tay vòng qua ôm lấy bờ vai rộng lớn của gã. 

Vài giọt lệ tràn vào nơi môi lưỡi đang dây dưa khiến cả hai cảm nhận được vị mặn chát nhưng không ai dừng lại. Gojo ôm lấy chân em rồi nâng em lên, gã vừa hôn em vừa bước đi vào trong cửa tiệm đang sáng đèn. 

Ngay khoảnh khắc thoát khỏi nơi ngục tù ấy, Gojo đã dùng lục nhãn của mình để tìm đến em. Cuối cùng, trong khoảng thời gian gã bị mất ý thức đó, cô gái nhỏ này đã phải khó khăn như nào, gã không dám hỏi.

Gojo đặt em nằm xuống ghế sạp dài ở tiệm, chiếc ghế mà gã từng ngả lưng lên đây vài lần. Gã hôn lên những giọt nước mắt đang rơi xuống của em, nhỏ giọng: "Xin lỗi."

Em khóc lớn tiếng hơn, muốn mở miệng ra nói gì đó nhưng hoàn toàn không thành lời. Em cũng chẳng muốn để gã thấy hình ảnh này của em nhưng nước mắt không thể ngừng được. Em đã mơ đến ngày này không biết bao nhiêu lần, cuối cùng, gã cũng trở về rồi.

"T/b, hôn tôi." 

Gojo cởi áo của mình ra để lộ thân trên cơ bắp quyến rũ. Đôi mắt em đẫm nước nhưng hai tay vẫn vòng qua cổ gã, cẩn thận nhón lên, đặt môi vào lục nhãn bất khả chiến bại, sau đó đi xuống nơi yết hầu. 

Gojo kiên nhẫn với những nụ hôn vụn vặt của em nhưng cuối cùng gã cũng không thể đợi được nữa, gã cắn xuống cổ em, sau đó mạnh mẽ cởi chiếc váy len trên người em, vứt xuống đất.

"Chú..."

Thanh âm vì khóc mà nức nở, đi vào tai Gojo càng thêm gọi mời. Mặc dù đối với hắn chỉ là một giấc ngủ dài nhưng gã biết, em đã đợi gã tận hai năm có lẻ.

"Gọi tôi là Satoru có được không?"

Gã nâng bàn tay của em, cẩn thận hôn xuống một cách trân trọng nhất. Thanh âm khàn khàn vì dục vọng, thân dưới gã dần căng trướng đến phát hỏa.

"Satoru.."

Em liên tiếp gọi tên gã, giọng nói khẽ dần rồi thay vào đó là những tiếng rên rỉ đứt quãng. Gojo chỉ biết ôm chặt lấy em, mặc cho em vì đau mà cào cắn lên gã, gã cũng không muốn dừng lại khoảng thời gian này.

Giây phút gã di chuyển trong người em, gã mới cảm thấy mình thực sự trở về.

"T/b."

"T/b."

Gojo không ngừng gọi tên em, gã rúc vào hõm vai em mà gặm cắn, thân thể gã so với em còn run rẩy hơn. Em biết gã đang cảm thấy tội lỗi. Tay em bấu chặt lên lưng gã, cả người ngửa lên vì những cú nhấp mạnh bạo.

Em không thấy đau, có lẽ là vì em đang thật sự hạnh phúc. Hòa làm một với người mình gọi là chú, hòa làm một với kẻ mạnh nhất.

"Satoru, tôi ở đây..."

Đáp lại tiếng gọi của gã, em vất vả trả lời, hơi thở gấp gáp, giọng nói có chút không rõ ràng. 

"Tôi đã... rất nhớ chú.."

"Không phải vài ngày... mà.. là hơn hai năm.."

Sau câu nói đó, Gojo cúi xuống lấp trọn môi em, gã ôm em ngồi lên đùi gã. Cửa bên ngoài bị gió đập vào tạo một tiếng thật kêu cũng không thể cản trở hai còn người đang ân ái trong tiệm. Không gian tuyết trắng đẹp đẽ lúc này cũng chỉ có thể làm nền cho cảnh xuân sắc.

Gojo gầm nhẹ lên một tiếng, vào lúc nước sữa hòa quyện, gã một lần nữa hôn lên giọt lệ bên khóe mi của em, giọng gã lúc nào khiến em mê đắm hơn tất cả những món ngọt có mặt trên thế giới này.

"Tôi cũng nhớ em đến phát điên, báu vật của tôi."

Đối với kẻ "thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn" như Gojo Satoru, từ đầu đến cuối, chỉ cúi đầu trước mặt em.

---

p/s:

-  tâm sự một chút về oneshort này, tính ra ban đầu có bạn nào bảo mình ngược thầy mạnh vào, mình cũng nghĩ xong plot các kiểu rồi mà hôm đó lại lướt tiktok gặp phải video nói về sự đáng thương của thầy nên là đã ra đời fic này....

- mong thầy ra tù nhanh một chút, đợi lâu quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro