END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Píp píp!! Tiếng chuông thông đồng hồ trên bàn giám đốc vang lên, báo hiệu tới giờ ăn trưa.

Nàng đứng dậy khỏi chiếc ghế được làm bằng da ca sấu, nhẹ nhàng bước tới góc phòng nơi nó đang làm việc.
Ngẩng đầu lên thấy nàng đang đứng gần trong gang tất làm cô giật cả mình. Khẽ mỉm cười với thái độ của cô, nàng mở lời.

"Heeyeon a~ có muốn ăn trưa cùng tôi không??" Ánh mắt cưng chiều nhìn Heeyeon.

Cái gì!? Tỷ tỷ xinh đẹp đang mời cô dùng cơm sao, không biết kiếp trước cô đã tu được bao nhiêu mà kiếp này được tỷ tỷ xinh đẹp hớp hồn nó từ sáng tới giờ mời ăn cơm sao...

Không suy nghĩ nhiều nó ngây ngô gật đầu lia lịa, không để ý đến ánh mắt của nàng đang ôn nhu nhìn nó.

"Chúng ta đi thôi" Nàng nhẹ nhàng cất lời, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên khi nhìn tên ngốc kia ngây ngô đi lẽo đẽo theo sau lưng nàng.

*Ting* thang máy hé mở hai nữ nhân từ từ bước ra, một người thân hình quyến rũ, đôi mắt nâu to tròn, bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng nhưng đầy mị lực. Còn người đi theo phía sao lại manh vẻ đẹp trung tính, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt xám hút hồn, bờ môi căng mọng khẽ nhếch lên, toát ra khí chất thu hút cả nam lẫn nữ.

Park Junghwa nhẹ nhàng vòng tay sang eo Heeyeon kéo về phía mình, hiên ngang bước đi, dắt tên ngốc kia lại phía bàn có góc khuất. Hai người đã yên vị rồi, nàng mới cất tiếng hỏi..

"Này, em muốn ăn gì cứ nói"

Tên ngốc ngồi đối diện vẫn còn suy nghĩ đến cái cử chỉ thân mật mà giám đốc dành cho mình, chỉ là một cái ôm thôi mà như là có điện chạy dọc toàn thân vậy. Vị giám đốc này có ý gì đây?

"Này...em sao vậy??"

"Này...tôi nói em có nghe không??"

"Này..."

Nàng bực dọc chòm người đến phía trước hôn thẳng vào môi của Heeyoen. Liếm môi dưới của cô rồi buông người ngồi xuống.

Heeyeon sửng sốt, khoảnh khắc đôi môi chạm nhau làm nó cứng đờ người. Ôi môi nàng ngọt và thơm mùi anh đào. Chưa kịp hưởng thụ mỹ vị thì nàng đã rời ra.

"Tại sao giám..đốc lại....hôn....tôi" *đỏ mặt*

"Vì tôi gọi mãi mà em chẳng nghe, nên tôi đành dùng cách đó" nàng thẳng thừng trả lời

"Ai..giám đốc cùng dùng cách đó sao.."

"Không...em là trường hợp đầu tiên"

"..." Có cần lộ liệu như vậy không, nó đỏ hết cả mặt rồi, ngượng gần chết

Cả phòng ăn đều xì xào ầm lên, họ không tin vào mắt mình, Park Junghwa từ trước tới giờ chưa nhìn ai quá 5s, băng lãnh với tất cả mọi người, ánh mắt thì không có cảm xúc mà bây giờ thì đập vào mắt đám nhân viên là một Park Junghwa ôn nhu, cử chỉ ân cần, dịu dàng, cưng chiều người đối diện... Đám nhân viên không khỏi thản thốt khi nhìn nàng lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau cho Heeyeon. Cảnh tượng này đúng là ngàn năm có một.

Bữa ăn diễn ra trong sự xì xào thầm kín của đám nhân viên, những điều ấy đều bị thu vào tầm mắt của Heeyoen, được một hồi thì mới cất tiếng hỏi...

"Tại sao bọn họ lại xì xầm nhiều như vậy khi tôi và giám đốc bước vào phòng ăn??" Cô nhìn Junghwa với ánh mắt khó hiểu, người kia vẫn đang từ tốn dùng bữa, nghe câu hỏi của nó liền xoay người lại nhìn chầm chầm đám người nói chuyện to nhỏ, bất giác căn phòng ăn im như tờ...

"Họ xì xầm là vì em"

"Tại sao chứ??"

"Vì em đẹp" Nàng nhìn thẳng vào mắt cô

"....." Lại làm cô đỏ mặt

Cuộc đời làm "công" của cô chưa bao giờ bị sỉ nhục như vầy, trước giờ nó toàn quyến rũ người khác, trêu hoa ghẹo nguyệt rồi vứt bỏ, mà bây giờ lại bị một "tiểu thụ" trêu ghẹo, khi dễ...
Nó hứa với lòng vào một ngày không xa, nó sẽ cho nàng biết bị "khi dễ" là như thế nào...hehe

Cuối cùng giờ ăn trưa cũng kết thúc, hai nữ nhân kia dùng bữa xong liền rời đi, bước tới chỗ thang máy chờ chuyến tiếp theo, cánh cửa vừa mở thì một cô gái thân thân hình mảnh mai đổ nhào về phía trước, cả cơ thể đều dựa vào người Heeyeon, tên sắc lang kia được mỹ nữ sà vào lòng thì hai tay ôm eo, giữ thăng bằng giúp người kia. Dùng đôi mắt xám hút hồn nhìn nữ nhân trước mặt, làm cho cô ta e thẹn vịn vào vai cô, tư thế khá là dễ hiểu lầm.

Rồi xong, Junghwa thay đổi sắc mặt rồi, ánh mắt cưng chiều đâu mất tiêu, liếc tên tiểu quỷ kia một cái sắc lẻm rồi bước nhanh vào thang máy, cô thấy vậy liền đẩy cô gái này ra rồi chạy theo.

Cánh cửa phòng giám đốc bị đẩy vô một cách thô bạo từ chủ nhân của nó, tên tiểu quỷ kia hoảng sợ không biết ai đã chọc giận mỹ nhân, cô thề cô mà biết thì sẽ xé xác tên đó ra thành trăm mảnh báo thù cho mỹ nhân. Vừa vào phòng là nó đi lại bàn làm việc, sợ rằng mình sẽ chọc mỹ nhân giận thêm nên không hé nữa lời. Ngước lên nhìn, chạm ngay trúng ánh mắt của nàng, người đang ngồi ngay trung tâm căn phòng nhìn chằm chằm cô. Heyeon hoảng sợ, cứ như con mèo lén ăn vụn bị chủ phát hiện vậy, cụp hai lỗ tai xuống tỏ vẻ hối lỗi... Ôi nhìn cô kìa, cái thái độ dễ thương làm sao cứ như đang làm nũng cho mỹ nhân hết giận vậy, nàng mềm lòng nhìn cô

Nàng xô ghế bước tới, từ từ đi về phía cô, thôi xong rồi, nàng nổi giận thật rồi sao? nàng sẽ đến và giết cô rồi sao đó quăng xuống biển. Thôi xong rồi, cô nhắm mắt lại, cầu nguyện rằng chúa sẽ xuất hiện bảo vệ mình.

Khoan đã tại sao lại có sức nặng đè lên đùi vậy?? Cảm giác ấm nóng phả vào lỗ tai cô. Mở mắt ra, không thể tin được rằng nàng đang ngồi trên đùi mình hai tay vòng lấy cổ, tựa cằm lên vai cô. Nàng cắn nhẹ vào vành tai làm cô rùng mình, nàng thì thầm

"Tiểu quỷ, nghe cho rõ đây sao này em thuộc quyền sở hữu của tôi, vòng tay của em chỉ được ôm một mình tôi, ánh mắt của em chỉ được nhìn tôi, còn trái tim của cũng là của tôi, mình tôi thôi, có biết chưa!"

Nàng là đang tỏ tình với mình sao..?

"Heeyoen em....ưm..." chưa kịp dứt khỏi thì cô đã ngoặm lấy môi nàng, lấy lùi làm tiến cô đẩy lưỡi của mình vào khoang miệng của nàng tìm kiếm chiếc lưỡi thơm ngọt kia. Môi của nàng mang vị anh đào làm nó ngây ngất.

Máu sắc lang của cô dâng lên ngút ngàn,nếu không ăn nàng ngay lập tức thì sợ rằng cô sẽ phát điên mất

Một tay kéo xệ vai áo của nàng lộ ra xương quai xanh trắng ngần như ngọc, cô liền cuối xuống cắn mạnh vào chiếc xương kia để lại một dấu đỏ ửng như đánh dấu chủ quyền. Cả thân thể của nàng dựa hẳn vào người cô. Đôi gò bồng cứ cọ xát càng làm cô rạo rực hơn.

Đột nhiên cô dừng hẳn động tác của mình lại, làm nàng ngạc nhiên. Lương tâm cắn rứt hay bị lãnh cảm đột xuất.
Không đâu...cô nhấc bỗng nàng lên, di chuyển tới ghế sofa gần đó rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Thì ra tên đại sắc lang này cảm thấy chiếc ghế kia quá vướng víu, đặt nàng ở đây thì dễ dàng hành sự hơn. Cô nhoẻn miệng cười nhìn nàng, bây giờ cô không còn là Ahn Heeyeon ngây ngô si mê nàng nữa thay vào đó là một tên đại sắc lang chuẩn bị ăn sạch nàng.

Nó bắt đầu hành sự

1 cúc

2 cúc

3 cúc

Chiếc áo sơmi trắng của đang nằm yên vị dưới đất.

Xoẹt

Cô kéo khoá váy bên eo nàng, kéo thêm cái nữa, thuận tay quăng chiếc váy ra xa.

Bây giờ thân hình ngà ngọc của nàng đang phơi bày trước mặt cô, cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết, ánh mắt mị hoạc câu dẫn. Nàng là loại yêu nghiệt gì mà khiến cô thần hồn điên đảo.

"Junghwa, cơ thể em đúng là cực phẩm.."

Cô nằm lên người nàng, chống cả hai tay lên để dễ dàng hành sự, đôi môi nàng lại lần nữa bị chiếm lấy, vị anh đào làm cô si mê, không muốn dừng lại, một tay dựt phăng chiếc bra đen đang ôm trọn lấy bầu ngực nàng, cô di chuyển người thấp xuống ngậm lấy một bên ngực.

"Ưm....mm... Heeyoen...dừng lại......ngay...." cố điều chỉnh nhịp thở của mình. Nàng mím môi không để những âm thanh kì lại phát ra. Nghe tiếng rên khẽ của nàng, tên tiểu quỷ nàng hung hăng hơn, liên tục di chuyển qua lại trên đôi gò bồng đầy đặn kia mà cắn mút, để lại những dấu đỏ đầy ám muội trên người nàng.

Trườn người xuống hôn lên chiếc bụng phẳng lì của nàng, môi cô di chuyển tới đâu là như có điện, làm nàng hồn xiu phách lạc mặt kệ cho tiểu quỷ kia tung hoành trên người mình. Nàng chỉ biết ưởn người theo động tác của cô.

"Khó chịu....quá...Heeyoen..a~"

"Cầu xin tôi đi" cô đã đi tới bước này rồi thì dễ dàng gì cho nàng đạt được mong muốn, nó phải để mỹ nhân năn nỉ cô thì mới được. Cho nàng ta biết cảm giác 'bị khi dễ' là như thế nào.

"....."

"Vẫn ngoan cố sao" cô mạnh tay kéo chiếc quần lót ra khỏi người nàng, gục đầu vào dưới hạ thân bắt đầu trêu ghẹo. Chiếc lưỡi hư hỏng cứ vờn quanh nơi ẩm ướt kia, chẳng ra cũng chằng vào làm nàng tức điên lên, cô lại cắn nhẹ vào tiểu hồng đậu trước mặt mình, nàng ưởn người, toàn thân run rẩy, nàng chịu đựng không được nữa rồi, tên đại sắc lang này đúng là đáng ghét mà.

"Heeyeon..a~"

"Sao nào..." Cô cười ranh mãnh

"Tôi...tôi cầu xin em..."

Đúng là lời mỹ nhân này nói ra thật có sức hút, chỉ cầu xin thôi mà cũng quyến rũ như vậy. Cực phẩm đúng là cực phẩm.

Cô trượt ngón tay thon dài của nó vào trong, lắp đầy khoảng trống của nàng.
Thúc vào hạ thân của nàng, làm nàng ưỡn người theo ngón tay của cô, ngón tay cứ ra rồi vào làm nàng ngập tràn trong hoan lạc.

"Heeyeon...tôi sắp..."

Cô càng thúc mạnh hơn, người này run rẩy, ưởn người cho ngón tay đâm sâu hơn, một cơn sóng tuôn ra tràn ngập cả tay nó.

Nàng mệt mỏi nằm trên ghế sofa, không ngồi dậy nổi nữa rồi, chỉ tại tiểu quỷ kia quá hung hăng, hại nàng bây giờ nhất chân cũng không nổi, chứ đừng nói là ngồi dậy mặc quần áo.

Cô bước tới chỗ nàng nhặt lại quần áo, nhẹ nhàng mặc vào cho nàng, đặt nàng ngồi lên đùi nó, nàng kiệt sức rồi cả người dựa hẳn vào nó.

"Jung a~..." Cô thay đổi cách xưng hô

"Hửm..."

"Làm bạn gái tôi nhé??"

"Tiểu quỷ, em đã hành hạ tôi đến mức này mà bây giờ còn hỏi câu đó.."

"Vậy có nghĩa là đồng ý?"

"Không"

"Tại sao chứ!!" Cô xụ mặt nhìn nàng chưng ra vẻ mặt cún con ra

"Tôi muốn làm vợ của em cơ"
Trời ơi, vị tổng giám đốc quai phong lạnh lùng đang mè nheo với người thương sao.

"Có sớm quá không..." Cô và nàng mới quen nhau được chỉ có một ngày, mà đòi cưới.

"Chán tôi rồi sao, có được tôi rồi nên em muốn vứt bỏ chứ gì??"

Nếu là nữ nhân khác nói câu này thì cô sẽ thẳng thừng gật đầu rồi bỏ đi. Không thèm quan tâm đến cô ta nữa, nhưng người nói câu này lại là nàng, người làm nó say đắm khi gặp lần đầu, cảm giác được chạm vào cơ thể nàng cũng hoàn toàn khác biệt.

" Jung a~, lấy tôi nhé?"

"Đồng ý.....^^" nàng mỉm cười dụi đầu vào hõm cổ của cô.
________________________END__________

Au viết cảnh H tệ lắm, mạch truyện cũng không được hay.
Nhưng au vẫn muốn cứu vớt thuyền Hajung.
Có sai sót gì xin reader lượng thứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro