Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người cứ nhìn nhau thì chán lắm. Vì vậy, Kim Ami liền đề nghị chơi trò thật lòng hay mạo hiểm.

Jung Minji vui vẻ đồng ý, Lee Sohyun cũng không có ý kiến gì.

Vì vậy ba người bắt đầu chơi oẳn tù tì.

"Kéo, búa, bao."

Kim Ami và Lee Sohyun đều ra kéo.

"Tớ thắng rồi nhé." Jung Minji kiêu ngạo giơ quả đấm của mình lên.

"Thật lòng hay mạo hiểm?" Jung Minji không có ý tốt hỏi.

Kim Ami mím môi, "Thật lòng."

Jung Minji nhíu mày, hỏi: "Cậu và anh tớ qua lại với nhau từ khi nào?"

"Không lâu." Kim Ami nghĩ một chút, "Qua sinh nhật Park Minhyuk không lâu."

Jung Minji hừ một tiếng, ra vẻ không hài lòng với đáp án này lắm, nhưng vẫn còn cơ hội, để lát nữa hỏi sau.

"Còn cậu?" Jung Minji nhìn Lee Sohyun.

Lee Sohyun gãi đầu, "Tôi cũng thật lòng."

"Có người trong lòng không?"

Lee Sohyun ngây người nhìn Jung Minji, người trong lòng...

Câu rũ mắt xuống, "Có."

Jung Minji tiếp tục hỏi, "Ai vậy? Cậu được lắm Lee Sohyun, có người trong lòng mà lại không nói cho tôi biết."

Lee Sohyun phản bác lại cô, "Cậu cũng đâu có nói cho tôi biết cậu thích cái tên Kang Taemo kia đâu."

Jung Minji ngẩn ra, ngượng ngùng cười, "Thì ra cậu biết, nhưng đây là chuyện cũ rồi, là chuyện cũ đó, cậu hiểu không vậy."

Lee Sohyun lạnh lùng nhìn cô, "Chuyện cũ? Tôi thấy chỉ mới cách đây không lâu thôi mà."

Kim Ami cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng lắm, cô nhanh chóng giảng hòa, "Tiếp tục, tiếp tục trò chơi."

Như vậy hai người mới chịu dừng.

"Kéo, búa, bao."

Jung Minji và Lee Sohyun ra bao, Kim Ami ra kéo.

"Thật lòng hay mạo hiểm?"

"Mạo hiểm." Jung Minji thờ ơ nói.

Kim Ami nhìn Lee Sohyun rồi nhìn Jung Minji một chút.

"Gọi điện thoại cho Kang Taemo." Cô nói.

Jung Minji kinh sợ, "Gì cơ...?!"

Kim Ami bổ sung thêm: "Gọi cho Kang Taemo, ừm, nói với anh ta, lúc đi học, cậu sẽ trả lại cái đồng hồ cho anh ta."

Jung Minji giật mình.

"Nhưng, nhưng cái đồng hồ kia đã bị mất rồi mà?"

"Cậu đừng để ý, tớ có cách, cậu cứ nói vậy với anh ta đi." Kim Ami hối thúc.

Jung Minji lấy điện thoại ra lúng túng nói: "Thôi được rồi."

"Tút... Tút..."

"Alo?" Đầu bên kia điện thoại, một giọng nam dễ nghe vang lên.

"Kang, Kang Taemo, là tôi đây, Jung Minji."

"Tôi biết." Giọng nói đó ngang ngang nhau, không có chút nhịp điệu nào.

Jung Minji hít một hơi, nói: "Đồng hồ của anh..."

Kang Taemo cắt ngang lời nói của Jung Minji..., "Jung Minji, tôi không muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Cô không thể nào tùy tiện mua một cái thay thế cái đồng hồ đó được đâu."

Jung Minji bị giọng nói lạnh ngắt của anh ta kích thích tới không thể nói nên lời, dù anh ta không đứng trước mặt cô, Jung Minji cũng biết bây giờ Kang Taemo đang lạnh nhạt nhíu mày.

Đó chính là bộ dạng tức giận của anh ta.

Jung Minji bỗng tủi thân muốn khóc.

Kim Ami thấy nước mắt cô ấy đã đảo quanh hốc mắt, cô không thể xem tiếp được nữa, cô giành lấy điện thoại của Jung Minji, nói với người con trai ở đầu dây bên kia: "Xin lỗi, xin chào, anh là Kang Taemo sao?"

Kang Taemo không ngờ lại đột nhiên thay người như vậy, nhưng anh ta cũng nhanh chóng đáp lại: "Đúng, cho hỏi cô là ai?"

"Tôi là Kim Ami, bạn của Jung Minji."

"Kim Ami..." Kang Taemo híp mắt, "Cô là chị của Kim Jiyoung đúng không?"

Kim Ami rất bình tĩnh, "Không phải."

Kang Taemo dùng ngón trỏ gõ vào bàn một cái, "Tôi không hiểu...?"

Kim Ami nói: "Mẹ tôi chỉ sinh mỗi một mình tôi thôi. Chắc anh cũng biết mà."

Giọng nói của Kang Taemo hơi tức giận, "Cô đừng có quá đáng, Jiyoung có lỗi gì đâu, sao cô suốt ngày cứ nhắm vào cô ấy vậy?"

Kim Ami thở dài, sao mấy tên ngu ngốc này cứ thế chúi đầu vào Kim Jiyoung thế nhỉ?

"Tôi không muốn đàm phán chuyện của gia đình tôi với anh, bây giờ, tôi chỉ muốn nói cho anh biết... Chúng tôi đã tìm được cái đồng hồ bảo bối của anh rồi, ngày mai sẽ mang trả lại cho anh."

Kang Taemo cười lạnh, "Có ý gì đây? Cố ý vứt đồng hồ của tôi, bây giờ lại muốn trả lại, các cô muốn tôi phải cảm ơn các cô à?"

Kim Ami bật cười, "Vậy xin hỏi, anh Kang, anh có thể lấy cái gì để cảm ơn tôi đây?"

Kim Ami thở dài, Kang Taemo trong trí nhớ của cô là một người hiền như khúc gỗ nhưng không giỏi nói chuyện. nhưng cô không hiểu vì sao một người như vậy lại có thể vì Kim Jiyoung mà trở nên sắc bén.

Thật lòng yêu cô ta nên mới vậy sao?

Jung Minji lau nước mắt, lấy lại điện thoại trong tay Kim Ami, "Thực xin lỗi, Kang Taemo, trong khoảng thời gian này tôi không nên quấn lấy anh, còn nữa, về cái đồng hồ đó, mặc kệ anh có tin hay không, nhưng tôi thật sự không cố ý làm hư nó, mà tôi cũng đã mang đi sửa rồi trả lại cho anh rồi, còn chuyện tại sao mất, tôi nghĩ, đó là lỗi của tôi, tôi nhận. Ngày mai, tôi sẽ trả lại đồng hồ cho anh, chúng ta đường ai nấy đi. Gần đây tôi đã gây phiền phức anh rồi, thật sự rất xin lỗi anh."

Kim Ami đau lòng nhìn Jung Minji, đây là lần đầu tiên cô thấy cô ấy lịch sự với một người như vậy.

Giọng nói lạnh lùng mà xa lạ khiến Kang Taemo hơi không quen.

Lúc nào Jung Minji cũng hoạt bát vui vẻ, trước mặt anh ta thì còn nổi bật hơn, nhưng đột nhiên nghe cô nói vậy, Kang Taemo thừa nhận, trong lòng anh ta hơi trống rỗng.

Jung Minji không đợi Kang Taemo nói tiếp, cô lập tức cúp điện thoại.

Một tiếng trống sẽ khiến tinh thần hăng hái hơn, mọi chuyện từ từ sẽ lắng xuống, cuối cùng cũng kết thúc thôi, cô tự nói với. Kang Taemo nghĩ cái gì trong đầu vậy, dám nói chuyện với Kim Ami, trước đây cô chưa từng như vậy, Jung Minji cố gắng xem nhẹ cảm xúc khổ sở trong lòng mình.

Lee Sohyun đứng bên cạnh nhìn thật lâu, thấy nước mắt Jung Minji rơi xuống, cậu chỉ thở dài một tiếng, Kim Ami nhẹ nhàng ôm Jung Minji vào lòng.

"Khóc cái gì? Mới nãy cậu vẫn còn vui vẻ lắm mà."

Jung Minji ngẩng đầu lên, căm hận nhìn cậu, "Cậu thì biết cái gì, đây chỉ là nước mắt sinh lý thôi, không chừng là tại cậu kích thích tôi đấy."

Lee Sohyun bất đắc dĩ nói: "Được được được, là lỗi của tôi, tôi kích thích cậu, cô Jung, chúng ta còn chơi nữa không, tôi vẫn chưa mạo hiểm đây này?"

"Chơi! Sao lại không chơi chứ?" Jung Minji cắn răng nghiến lợi nói: "Mạo hiểm đúng không? Đi, đi bứt tóc trên đầu chú Lee cho tôi."

Lee Sohyun "Hả?" một tiếng, "Cậu chắc chắn chưa? Bứt tóc trên đầu ba tôi?! Cậu điên rồi à?"

Jung Minji méo miệng, "Cậu không dám?"

Lee Sohyun vuốt mặt một cái, thấy trên mặt Jung Minji vẫn còn nước mắt, đành quyết định, "Sao lại không dám? Đi thì đi."

Sau đó, trước mắt của Jung Minji và Kim Ami, Lee Sohyun như một chiến sĩ, chậm rãi bước lên con đường không có lối về.

Chờ Lee Sohyun đã lên lầu, Jung Minji mới hỏi Kim Ami: "Ami, cậu thật sự đã tìm được đồng hồ của Kang Taemo rồi hả?"

Kim Ami gật đầu, "Đương nhiên."

Jung Minji thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nếu không tìm được đồng hồ, Kang Taemo sẽ rất thất vọng, cô chỉ muốn chấm dứt cái tình yêu đơn phương không hoàn mỹ này.

"Cậu tìm thấy ở đâu vậy?" Jung Minji hơi tò mò.

Kim Ami cười thần bí, chỉ nói ba chữ.

"Kim Jiyoung."

Jung Minji ngạc nhiên, "Cô ta! Sao có thể như vậy được? Kim Jiyoung lấy cái đồng hồ kia làm gì?"

Kim Jiyoung lấy cái đồng hồ kia làm gì? Jung Minji không biết, Kim Ami cũng có thể hiểu được.

Thực ra thì cũng là ăn may thôi, có một hôm Kim Jiyoung về nhà, Kim Ami vô tình cầm lấy cái đồng hồ nam cũ kỹ, nhưng lúc đó cô cũng không để ý nhiều. Nhưng sau đó nghe Jung Minji nói đồng hồ của Kang Taemo đã bị mất, Kim Ami mới chợt nhớ tới cái đồng hồ đó.

Có điều lúc đó cô cũng hơi nghi thôi chứ không chắc chắn, vì vậy, cô về nhà lén lút đi vào phòng của Kim Jiyoung, đúng là cô đã tìm thấy không ít thứ, trong đó có cả cái đồng hồ cũ kia.

Kim Ami không chắc có phải là đồng hồ của Kang Taemo hay không, nên cô đành phải xem album ảnh trên Microblogging của Jung Minji, quả nhiên, đây chính là chiếc đồng hồ của Kang Taemo.

Cô chợt hiểu ra mọi chuyện.

Chắc chắn Kim Jiyoung cũng biết Jung Minji thích Kang Taemo. Tuy bây giờ cô ta đang qua lại với Park Minhyuk, nhưng Kang Taemo không thể quen Jung Minji được.

Kim Ami hiểu rõ cái tính ích kỷ đó của Kim Jiyoung.

Kim Jiyoung đã coi Kang Taemo là đồ của mình từ lâu rồi, mình không cần, thì người khác cũng không thể có được.

Nên Kim Jiyoung đã lén lút cầm cái đồng hồ Jung Minji đã sửa xong, rồi khiến Jung Minji hoàn toàn mất hy vọng với Kang Taemo.

Jung Minji nghe Kim Ami giải thích, cô ấy im lặng không nói gì.

Sao cô ta có thể làm như vậy chứ? Bàn về tâm cơ, cô không thâm sâu như Kim Jiyoung, bàn về tính cách, cô không dịu dàng như Kim Jiyoung, bàn về gia thế, cô đâu có đáng thương như Kim Jiyoung.

Huống chi, người trong lòng Kang Taemo lại là Kim Jiyoung. Dù cô có dịu dàng hơn Kim Jiyoung gấp trăm lần đi nữa, cô mãi mãi không bao giờ được Kang Taemo đặt trong lòng như Kim Jiyoung.

Nên, cô cần gì phải vậy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro