Chương 4: Bị bắt đi lấy phu quân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu bị Kim TaeHyung đưa tới khách điếm sang trọng - nơi mà hắn đang ở trọ, "Ngươi tên là gì ?" Hắn nhìn cậu chăm chú .

"jung soo" . Tuyệt đối không thể cho hắn biết ta là đối tượng hòa thân của hắn.

"Jung soo? Đây là cái danh tự gì ? "

"Là họ Jung đó ngaz ~~~~ ~!". Đừng loạn nêu tên của ta.

"Tốt lắm, từ hôm nay trở đi ngươi đi theo bên cạnh ta ". Hắn bá đạo tuyên bố.

"A ? Ta không cần " . Cậu thốt ra.

"Ngươi lặp lại lần nữa ? ". Vì cái gì nghe thấy cậu cự tuyệt, TaeHyung lại thấy thực khó chịu ?.

Thấy ánh mắt phẫn nộ của anh, cậu bị chấn động, cậu sợ hãi đổi lại lời nói : "Ta là nói ta cái gì cũng không biết, ngươi tìm người khác hầu hạ sẽ tốt hơn ".

"Không biết thì học, học rồi sẽ biết, định như vậy đi ~~~~".

Câu nói này như phán án tử hình, cậu giờ phút này đang bi ai cho chính mình. Mà trong hoàng cung Tiểu Hương nếu không thấy cậu chắc sẽ sốt ruột chạy đi tìm Jun JungHwa mà nói cho hắn biết.

JungHwa lo lắng nói: "DongHae làm sao bây giờ ? Kookie không thấy, đệ ấy có xảy ra việc gì không ? ".

"Sẽ không đâu, để cho hắn bên ngoài chịu khổ cũng tốt , ha ha.... " . Đáng giận, DongHae ngươi sao lại nói vậy ?

"DongHae, trẫm không muốn ngươi nói vậy, dù sao đệ ấy cũng là đệ đệ bảo bối duy nhất của trẫm ". Rốt cuộc là ca ca đối với cậu là tốt nhất.

" Hảo, ta lập tức phái người đi tìm ".

Cậu cùng Kim TaeHyung đi vào phòng anh, anh bảo cậu lấy nước cho anh rửa mặt, cậu cố ý đem nước nóng đến để làm bỏng mặt anh, anh sơ ý một chút lập tức đổi sắc mặt nói: " Ngươi muốn bỏng chết ta sao ? ".

"cậu nói là không á ! Là ngươi không nên tìm ta à ! ". Cậu cố tình ủy khuất.

"Tốt lắm, lần này xem như ta bỏ qua, không được có lần sau. Ngươi hiện tại là người của ta, ta có lời muốn nói với ngươi, ta là hoàng thượng Lãnh quốc, muốn kết hôn với JunJung quốc Vương gia của các ngươi, về sau người chiếu cố cho hắn vậy ". Hắn tuyên bố.

Muốn kết hôn với cậu, còn phải xem cậu có muốn hay không kìa. "Người vì cái gì nhất định phải lấy Vương gia của chúng tôi ? Hắn cũng là nam nhân. Ta nghĩ người hẳn phải có nhiều phi tử xinh đẹp mới đúng chứ ! ".

"Ta đương nhiên biết hắn là nam nhân! Nhưng vì hòa hảo của hai nước nên không còn biện pháp nào khác. Ta đã có rất nhiều phi tử, con ta đều đã năm tuổi " . Hắn lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Nhi tử ? Xem ra có hi vọng, cậu có thể không cần gả cho hắn. " Ngươi nếu có nhi tử, hẳn là nên lấy nữ nhân mới đúng ! lấy nam nhân thật mất mặt, nói sau thì Vương gia của chúng tôi cũng không được tốt lắm, cá tính lại kém, nhân phẩm không bằng 1 gia nô! " . Mạnh mẽ hạ thấp chính mình.

"Ngươi thế nào lại biết ? Ngươi biết hắn ? " . Hắn nghi hoặc nhìn ta.

"Không biết, ta là nghe nói ".

"Đồn đãi không đáng tin, thôi được rồi a ~~ ngươi đi nghỉ ngơi đi ! " .

Thật sự là một tên lí trí mà.
Cậu trở về phòng ngủ, ngày hôm sau đã nghe phía ngoài ầm ĩ, tiến đến thì thấy tướng quân dẫn người tới tìm ta, " Các ngươi làm cái gì vậy ?" Thủ hạ của Kim TaeHyung- Joen SuByun hỏi.

"Ta phụng mệnh điều tra, các ngươi là ai mà dám ngăn cản ? ".

"Đây là hoàng thượng Lãnh quốc Kim TaeHyung", một thủ hạ khác - Joen SuYoung nói (hắn cùng với Joen SuByun là thân huynh đệ)

"Xin thưa với Lãnh hoàng ~~~ ta phụng mệnh hoàng thượng tìm người " . Hắn cung kính nói.

"Tìm ai ? " . Kim TaeHyung lạnh như băng hỏi.

" Hoàng hậu tương lai của ngài " . Hắn chi tiết trả lời.

Má ơi ! Đừng đem ta trở lại cung nha ! cậu nghĩ chạy trốn là tốt nhất, nào ngờ vì bất cẩn bước đi vội quá khiến bọn họ chú ý tới cậu, tướng quân kinh ngạc kêu: " Vương gia? Ngài tại sao lại ở đây? ".

Cậu ngẩng đầu thì thấy TaeHyung nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng, cảm thấy rất có thể mình sẽ mau chóng biến thành băng, cậu che dấu cười cười nói: "Ta thế nào lại là Vương gia được. Nếu ta đích thị là Vương gia thì làm gì cần ngươi cứu giúp, lại còn không một chút năng lực phản kháng."

TaeHyung chậm rãi đem ánh mắt buông xuống .

" Phải không? Bất quá người và vương gia là giống nhau như đúc, ta trước hết xin cáo từ."

Bọn họ rời đi, TaeHyung vừa định hỏi cậu, đột nhiên có người phóng độc tiễn về phía anh, ba thủ hạ của anh lập tức cùng hắc y nhân đánh nhau, rất nhanh hắc y nhân bị đánh bại, TaeHyung nhíu mày phân phó: "Các ngươi nhanh đi điều tra xem là ai làm?"

"Chúng thần đi, còn người thì làm sao?". Bọn họ lo lắng không thôi.

"Trẫm không có việc gì, các ngươi nhanh đi ".

Bọn họ đuổi theo, TaeHyung bảo ta lấy băng và dược, ta khờ ngốc hỏi: "Như thế nào làm đây?"

TaeHyung chán nản. "Trước hết đem độc tiễn rút ra, bôi dược lên, cuối cùng dùng băng gạc băng bó lại " Hắn như thế nào ngốc như vậy? Cái gì cũng không biết.

Cậu theo lời hắn nói mà làm, khi lấy độc tiễn ra, ta lại bị dọa phải nhắm mắt lại, ta sợ nhất là đau "Ngươi thật là có ý, trẫm chưa đau đến nhắm mắt lại, ngươi nhắm cái gì? Ngươi rất sợ đau à ?". Hắn buồn cười không thôi.

"không.......... có " . Hắn nói là sự thật, nhưng chết cậu cũng không thể thừa nhận, không thì tự tôn của cậu còn gì nữa.

Giúp hắn băng bó xong, hắn tiến lại sát mặt cậu, giây tiếp theo bất giác hôn lên môi cậu, "Ưmh....ngươi làm cái gì?". Cậu giãy giụa nói.

Hắn lại đem cậu ôm càng chặt , hôn càng ngày càng sâu, lúc này DongHae dẫn theo một đám người đến đây, phát hiện cậu cùng TaeHyung hôn nồng nhiệt, đùa giỡn nói: "Còn nói cái gì chết cũng không gả? Hiện tại không làm đến cuồng nhiệt sao?".

Cậu cảm giác được TeHyung tức giận, bởi vì hắn hung hăng cắn ta một cái, cậu đẩy hắn ra, "Ta cũng không biết ngươi, ngươi nói cái gì nữa?" . Cậu vờ như không biết.

Hắn bắt lấy tay cậu nhắm thẳng hoàng cung đi vào, TaeHyung cùng thủ hạ của mình đi theo, trở lại hoàng cung JungHwa hyung ôm lấy cậu kích động nói: "Kookie, đệ không có việc gì thật tốt quá!"

"Chúng ta cũng không quen nhau, đừng nhận loạn thân thích" . Cậu nháy mắt ra dấu với hoàng đế ca ca.

"kookie, sao đệ lại nói như vậy? Ca ca cũng không còn biện pháp nào mới phải gả đệ cho Kim TaeHyung, đệ cũng đừng vì đào hôn mà ngay cả ta cũng không nhận như vậy. Kookie, ánh mắt của đệ bị làm sao vậy? " .

JungHwa không rõ nhìn cậu
Trời muốn diệt cậu mà ! Cậu chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, cậu nghĩ TaeHyung hiện tại là muốn giết cậu, tên ca ca ngu ngốc vậy mà cũng không nhận ra ? Như thế nào có thể sống sót đây ?

" Phải không ? Nguyên nhân Vương gia không muốn gả cho ta ? Thậm chí sử dụng cách này để đào hôn?" . Hắn đào hôn không nói, nhưng sau khi gặp ta lại vì không lấy phu quân là ta mà tự hạ thấp chính mình.

"Không a! Ta không có a!" TaeHyung dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu .

" Nếu không có, vậy ngươi chính là nguyện ý gả cho ta, tốt lắm, chúng ta ngày mai lập tức thành thân! " .

TaeHyung quỷ dị nhìn cậu
Ngày mai? Nhanh như vậy ư ? Không cần! Cậu không muốn gả cho nam nhân đâu nha! Cậu đáng thương vừa định mở miệng, TaeHyung đã lập tức phóng tới dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn cậu, làm cho cậu đem lời nói nuốt trở về.

" Hảo, chúng ta lập tức chuẩn bị " .DongHae vui vẻ nói.

DongHae chết tiệt, cứ như vậy đem ta gả đi sao? Lão ca ca cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra "Đây là chuyện gì vậy?" JungHwa vẫn chưa nắm được toàn bộ câu chuyện.

" Vị này là Lãnh hoàng, ngày mai bọn họ sẽ thành thân, hơn nữa là Vương gia tự nguyện" . DongHae còn đặc biệt nhấn mạnh ở hai chữ "tự nguyện" .

" Thật vậy sao? Kookie, đệ thật là tốt! " . Hắn cao hứng ôm lấy ta.

Hảo cái gì mà hảo ? Cậu vừa định nói với lão ca mình là cậu không muốn, TaeHyunh đã bá đạo ôm cậu gắt gao, tuyên bố quyền sở hữu, cứ như vậy cậu không cam lòng mà như thế bị gả đi, oma~~~~~ai tới giúp cậu nói ra lời thật lòng của mình đi ~~~~~???

_Hết Chương 4_

Mong mọi người ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro