Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả buổi sáng, trừ lúc đóng phim, Tô Mộc Mi đều có dáng vẻ đứng ngồi không yên.

- Chị Mộc Mi, xảy ra chuyện gì sao?

Trần Tâm Ngải nghi hoặc bước qua hỏi.

Tô Mộc Mi giật mình:

- Hả, chuyện gì? Không có gì đâu.

Trần Tâm Ngải:

- Em thấy chị hồn vía trên mây, còn luôn nhìn di động nữa nên nghĩ có phải xảy ra chuyện gì không.

- Không có không có.

Tô Mộc Mi cười với cô ấy:

- Chỉ là chị đang đợi điện thoại thôi.

Trần Tâm Ngải híp mắt, trêu chọc:

- Điện thoại à, là điện thoại của ai mà chị hóng thế nhỉ, chị Mộc Mi, có vấn đề nha.

Tô Mộc Mi túm gáy cô ấy:

- Cô nhóc ở đâu ra mà lắm lời vậy, mau xem kịch bản đi.

Trần Tâm Ngải le lưỡi, đúng lúc này, điện thoại Tô Mộc Mi reo. Trần Tâm Ngải thấy Tô đại mỹ nhân sáng mắt lên, lén la lén lút chạy tới một góc nhỏ...

Trần Tâm Ngải:

- Hì hì, quả nhiên đoán không sai, có vấn đề.

Tô Mộc Mi nhận cuộc gọi của Điền Chính Quốc, dịu dàng hỏi:

- Anh đến đâu rồi, sao em vẫn chưa thấy anh?

Điền Chính Quốc ngồi trong xe nhìn ra tiệm thuốc ngoài cửa sổ:

- Gần khách sạn của em.

- Đến khách sạn à, nhưng lát nữa em còn một đoạn phim, bây giờ không đi được.

- Được, anh qua.

Ánh mắt Điền Chính Quốc dời khỏi tiệm thuốc, gần khách sạn không có tiệm thuốc? Năng lực mở mắt nói dối của người nào đó càng lúc càng mạnh rồi.

- Vậy em gửi địa chỉ phim trường cho anh, anh tới quá đúng lúc, hôm nay không ai đưa em về khách sạn.

- Ừ.

Cúp điện thoại xong, Tô Mộc Mi nhắn tin địa chỉ cho anh, sau đó khẽ ngâm nga hát tiếp tục trở lại quay phim.

Ba giờ chiều, đoàn người Tô Mộc Mi kết thúc công việc.

Trần Tâm Ngải hỏi:

- Chị Mộc Mi, sao hôm nay không thấy Tiểu Oai và Hà Địch?

- Chị bảo họ đi lo công việc giúp chị rồi nên hôm nay không ở đây.

- A, vậy chị về khách sạn thế nào?

- Chuyện này...

- Anh đưa em về.

Hàn Văn Tân đã thay quần áo thường ngày đi tới, khuôn mặt cứng nhắc lành lạnh mang theo ý cười nhẹ nhàng.

Tô Mộc Mi khoát khoát tay:

- Khỏi khỏi, không cần phiền thầy Hàn đâu.

- Không phiền, dù sao cũng cùng khách sạn mà.

Tô Mộc Mi:

- Cám ơn thầy Hàn, có điều hôm nay thực sự không cần, em có bạn ghé, cho nên...

Hàn Văn Tân hơi cau mày:

- Vậy à, được, vậy tôi đi trước, hai cô bé cũng sớm về nghỉ ngơi đi.

- Tạm biệt thầy Hàn.

- Tạm biệt thầy Hàn.

Trần Tâm Ngải:

- Chị Mộc Mi, vậy em cũng đi đây, chị cứ thoải mái hẹn hò với bạn đi nhé.

Tô Mộc Mi cười liếc cô ấy:

- Hẹn hò gì chứ, cô nhóc này.

Hai người chia tay trước phòng nghỉ ngơi, trước khi đi, Tô Mộc Mi lấy gương ra sửa sang lại chính mình. Cô lau đi vết son đỏ, sau đó lại thay bằng son màu nude. Ừ, thế này trông tội nghiệp hơn.

Sửa sang xong, cô xách túi ra ngoài.

Phía sau, Cao Tử Đồng luôn ở góc khuất hừ lạnh:

- Ngay cả thầy Hàn cũng bị cô ta mê hoặc à?

Trợ lý:

- Phải đó, còn muốn đưa cô ta về nữa, sao thầy ấy không nói muốn đưa chị Tử Đồng về chứ.

Cao Tử Đồng bị giẫm đúng chỗ đau:

- Đừng so sánh tôi với cô ta!

- ...Xin lỗi.

- Vừa nãy nghe cô ta nói gì nhỉ, quản lý và trợ lý đều không ở đây, còn có hẹn... Tôi thấy là cơ hội tốt.

- Chị Tử Đồng, vậy là ý gì?

- Cô và A Hằng đi theo cô ta, cô ta gặp ai, làm gì, đều lén chụp lại.

- Được! Em đi ngay.

Chỗ này không có người ngoài nên Tô Mộc Mi không hề xuất hiện với dáng vẻ che che giấu giấu.

Đầu bên kia di động, Điền Chính Quốc chỉ huy:

- Nhìn qua trái, xe màu đen, số đuôi 89.

Tô Mộc Mi nhìn theo lời anh, một đám xe màu đen, cô nhìn từng chiếc từng chiếc cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe có số đuôi 89.

"Cốc cốc cốc".

Điền Chính Quốc hạ kính xe bên ghế phụ xuống:

- Lên xe.

Tô Mộc Mi dựa vào khung cửa sổ, tươi cười xinh đẹp:

- Bác sĩ Điền, nhiều ngày không gặp như cách cả đống thu, anh vẫn đẹp trai như cũ.

Điền Chính Quốc bình tĩnh nhìn cô:

- Có lên xe không đấy?

- Lên lên lên.

Tô Mộc Mi kéo mở cửa ra:

- Trước khi lên xe người ta chào hỏi một chút, sao anh không hiểu phong tình thế hả?

Điền Chính Quốc không để ý đến cô mà nhìn về phía chân cô, cô mặc váy dài, không nhìn thấy vết thương, chỉ lộ ra mắt cá chân trắng trẻo:

- Hôm nay cũng đóng cảnh chiến đấu?

- Không có, hôm nay em chỉ ngồi hoặc nằm là được.

Tô Mộc Mi chú ý tới tầm mắt Điền Chính Quốc, vội nói:

- Nhưng chân em vẫn rất đau.

Anh gật đầu:

- Đem thuốc tới rồi, lúc tới khách sạn sẽ đưa cho em.

Tô Mộc Mi chớp chớp mắt:

- Hửm... Đến phòng em đưa cho em?

Điền Chính Quốc nhìn cô với ánh mắt quái dị:

- Ở dưới lầu đưa được rồi.

Vẻ mặt Tô Mộc Mi "căng thẳng" kéo ống tay áo của anh:

- A, lẽ nào anh đưa thuốc cho em xong về liền? Như vậy không được, mệt lắm, anh là bác sĩ, anh phải biết rằng không được lái xe lúc mệt mỏi chứ.

Điền Chính Quốc mím môi:

- Đưa cho em ở dưới lầu không có nghĩa là anh sẽ đi ngay, anh đặt phòng rồi, mai đi.

- Ồ, vậy à, đưa dưới lầu gì chứ...

Tô Mộc Mi nhướng mi cười, thẹn thùng đẩy cánh tay anh:

- Hóa ra ý ngầm của anh là, người ta đến phòng anh chứ gì.

Điền Chính Quốc:

- ...

Xe dừng ở ga ra khách sạn, hai người đi thang máy lên lầu.

Tô Mộc Mi đeo kính râm vào nói:

- Em về phòng em trước, muộn chút sẽ đi tìm anh.

Điền Chính Quốc đưa hộp y tế để xuống trước mặt cô:

- Cầm đi đi, lát nữa khỏi qua cũng được.

- Sẽ không để anh đợi quá lâu đâu.

Tô Mộc Mi nói rồi lùi về sau, không chịu lấy hộp thuốc:

- Năm giờ nhớ gọi món, bít tết khách sạn này ngon đấy.

Cô chạy đi, Điền Chính Quốc lắc đầu bất đắc dĩ, bỏ đi, đợi lát nữa tiện thể đưa trang sức cho cô ấy luôn.

Tô Mộc Mi chạy về phòng, nằm nhoài trên giường đợi thời gian trôi. Nguyên nhân lúc nãy cô không đi cùng anh vì khách sạn nhiều người qua lại, mà cô không che không đậy rất dễ bị chú ý, nếu bị chụp được có lẽ sẽ gây rối cho Điền Chính Quốc, tuy rằng anh thoạt nhìn không mấy để tâm.

Đúng năm giờ, Tô Mộc Mi đeo khẩu trang và nón, lén lút ra khỏi phòng. Cô đến trước phòng Điền Chính Quốc, bấm chuông.

Cửa nhanh chóng mở ra, anh đứng sau cánh cửa, hờ hững nhìn dáng vẻ cô che kín mít sắp không thấy mắt.

- Mau tránh ra cho em vào.

Tô Mộc Mi chen vào cửa, Điền Chính Quốc mím môi, đưa tay đóng cửa.

- Gọi đồ ăn chưa, em đói rồi.

Cô ngồi xuống sofa rất tự nhiên:

- Có bít tết không?

- Gọi rồi.

Dứt lời, Điền Chính Quốc chỉ vào hộp thuốc và hộp nhỏ khác trên tay:

- Đợi lát nữa đem đi, cả cái này nữa.

- Đây là gì?

Tô Mộc Mi bị chất liệu cái hộp gỗ nhỏ hấp dẫn:

- Tặng em?

Điền Chính Quốc:

- Xem như là vậy.

Tô Mộc Mi mở hộp, vừa nhìn liền sững sờ:

- Đá quý???

Khóe môi cô từ từ cong thành nụ cười, cuối cùng không khép lại được:

- Điền Chính Quốc, thế này, thế này quá khách sáo rồi, không nói tiếng nào đã tặng đá quý.

Anh hơi khựng lại, ánh mắt rơi trên bờ môi màu hồng nhạt của cô.

Cô cười không hề che giấu, hàm răng trắng đều, lấp lánh ánh sáng. Anh lập tức dời tầm mắt, nhàn nhạt nói:

- Cái này của anh cả cho em, đồ mẹ để lại.

- A?

Tô Mộc Mi chớp chớp mắt:

- Bảo vật gia truyền?

- Không phải, là di vật của mẹ, mẹ muốn để lại cho...

Điền Chính Quốc ngừng lại kịp thời, không nói nữa. Tô Mộc Mi nhướng mày sáng tỏ:

- Em hiểu em hiểu, để lại cho con dâu mà.

Nói rồi, Tô Mộc Mi lấy viên đá quý màu xanh biếc ra khỏi hộp:

- Đeo giúp em.

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao lại có cảm giác không biết đặt tay chỗ nào, cô vén hết tóc lên, hướng chiếc cổ trắng mịn nhỏ dài về phía anh, không hề có chút ý thức phòng bị. Không đúng, không phải không có ý thức phòng bị mà là cô không mảy may quan tâm tới mấy tiểu tiết này.

Điền Chính Quốc chợt nghĩ, nếu là người đàn ông khác, có phải cô cũng thế này không.

- Anh làm gì thế, mau lên.

Tô Mộc Mi định nghiêng đầu nhìn anh thì sau cổ có cảm giác mát mát chạm vào. Cô ngẩn người, đột nhiên an tĩnh lại. Tay anh hơi lạnh, chạm vào da cô tạo ra một cơn run rẩy, rõ ràng là lạnh nhưng cô cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Thình thịch." Tim bắt đầu đập rất nhanh, giống như lần đó trong thang máy, không thể khống chế nhịp đập.

- Được rồi.

Tô Mộc Mi xoay người, cúi đầu nhìn viên đá quý xanh biếc ở ngực:

- ...Rất đẹp.

Giọng rất nhẹ, không giống Tô Mộc Mi, Điền Chính Quốc hơi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cô:

- Em rất thích?

- Rất, rất thích.

- Vậy thì tốt.

Phòng khách sạn chợt không còn tiếng động, hễ Tô Mộc Mi không nói chuyện là môi trường liền trở nên vô cùng yên tĩnh.

Điền Chính Quốc nhìn gò má cô, cảm thấy cô an tĩnh như vậy là trạng thái rất kỳ lạ, cô đưa tay sờ viên đá quý, tâm tư không biết đã bay tận phương trời nào.

Lúc này, chuông cửa lại vang lên, là người đưa thức ăn. Điền Chính Quốc vì đề phòng nhân viên phục vụ nhìn thấy Tô Mộc Mi nên đặc biệt đứng dậy đi đến cửa, sau đó đẩy đồ ăn vào.

- Bít tết của em nè, ăn đi.

Tô Mộc Mi ho khan:

- Ừ.

Hai người ngồi đối diện bàn ăn, mỗi người một phần bít tết, ăn rất yên tĩnh.

Tô Mộc Mi lúc ăn cơm đương nhiên không quên nhìn anh. Đoán là Điền gia từ nhỏ đã dạy dỗ nghiêm khắc, Điền Chính Quốc ăn rất quy củ, húp canh không ra tiếng, dụng cụ ăn không để va nhau. Tướng ăn của anh cũng rất đẹp, ung dung thong thả tựa như thiếu gia công tử quý tộc thời phong kiến.

Haiz, đều là người, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy. Nhớ đến người anh kia của cô ở nhà (1), ăn chơi trác táng, phóng đãng bất kham, tướng ăn chắc chắn không bì kịp một phần năm của Điền Chính Quốc...

(1) Tác giả chú thích: chỉ Tô Doãn Đông, không phải Tô Hiển Ngôn.

Điền Chính Quốc hiếm khi lên tiếng:

- Nhìn cái gì, còn không ăn đi.

Tô Mộc Mi bật thốt:

- Sắc đẹp đủ no, chỉ nhìn anh là em no rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro