37. xuất viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì đã hai ngày không ăn, cơ thể của Han Yoon rất yếu.

Sau khi cô ra khỏi phòng bệnh của Jeon Jungkook, cô không thể đứng dậy được nên dì Yong bảo cô dựa vào mình, rồi đưa cô trở về.

Sau khi trở lại phòng bệnh, dì Yong đã chuẩn bị bữa ăn cho cô. Han Yoon nói lời cảm ơn, rồi cúi đầu ăn cơm.

"Đêm giao thừa, thiếu gia có tới nhà tìm cô không?" Dì Yong ngồi xuống một bên, trong lúc ăn, dì hỏi.

Mỗi lúc bà ở trước mặt Jeon Jungkook, bà chưa từng dám hỏi những câu như thế này, và cũng cảm thấy không thích đáng.

Nhưng thật ra trong lòng bà rất tò mò, vì ngày thường ở nhà có thể nói chuyện với Han Yoon, cho nên cái này sẽ không nhịn được mà hỏi.

Han Yoon ăn một thìa cháo, rồi khẽ gật đầu một cái.

Sau khi xác nhận, đột nhiên dì Yong có chút kích động: "Tôi cảm thấy hai người cô cậu có vấn đề gì đó... Tôi chưa từng thấy cậu ấy như thế này bao giờ, hóa ra ấy thực sự rất thích cô."

Han Yoon: "Anh ấy như thế được xem là đặc biệt?"

"Đương nhiên rồi." Dì Yong nhỏ giọng nói, "Cô cho rằng người có tính tình như cậu ấy sẽ làm những chuyện lãng mạn như vậy sao? Han Yoon, tôi nghĩ thiếu gia rất thích cô, thật đó."

Han Yoon im lặng một lúc, khẽ siết chặt chiếc thìa trong tay.

"Hơn nữa cậu ấy cũng đã đến thăm cô từ lâu rồi."

Han Yoon có chút ngờ vực: "Thăm con?"

"Đúng vậy, cậu ấy tỉnh lại trước cô, ngay khi tỉnh dậy liền muốn đến xem cô thế nào, khuyên cỡ nào cũng không nghe, cuối cùng chúng tôi phải đưa cậu ấy qua đây thăm cô một chút, sau khi xác nhận rằng cô không có vấn đề gì lớn mới chịu trở về bên này." Dì Yong nói, "Lúc đó cậu ấy rất khẩn trương... Tôi đã làm với cậu ấy nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy biểu hiện đó của cậu ấy."

Han Yoon nhìn bát cháo nóng hổi bốc hơi dày trước mặt, trái tim như bị ai đó nắm lấy, từng chút một, từ từ căng phồng.

Cô không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng lại dễ dàng chấp nhận lòng tốt của người khác... Từ nhỏ đến lớn, những điều gọi là "Tốt" này đến với cô rất ít, vì vậy khi ai đó thực sự quan tâm đến cô, cô không kiềm chế được.

Kỳ thực, cô vẫn không hiểu, tại sao Jeon Jungkook lại đối tốt với cô như vậy? Tại sao lại thích cô? Và tại sao, khi đối mặt với cái chết, anh lại chọn bảo vệ cô thay vì bản thân anh?

Cô không thể hiểu.

——

Nói đến bạn bè của Jeon Jungkook.

Ngày hôm sau, Kim Mingyu đến bệnh viện, cậu ta mang theo một đống đồ ăn ngon, rồi thản nhiên ngồi bên cạnh Jeon Jungkook ăn ngon lành cho anh xem, thật là tệ.

Jeon Kungkook nghe thấy tiếng sì sụp bên cạnh, bực mình nói: "Đồ khốn, muốn ăn thì ra ngoài mà ăn, sao lại ăn ở đây."

Kim Mingyu: "À... thấy thơm quá phải không? Ấy, hình như bây giờ mày không thể ăn những thứ này, không thì tao cũng không mang theo làm gì. Nhưng không sao, để tao thưởng thức thay mày một chút vậy."

Jeon Jungkook: "Cút."

Hiếm khi Kim Mingyu thấy Jeon Jungkook thảm hại như vậy, nhưng cậu ta cũng không dám được nước lấn tới, vì thế sau khi ăn thêm vài miếng liền đặt đũa xuống, vừa lau miệng vừa ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh giường.

"Khi nào thì có thể xuất viện?"

Jeon Jungkook bực bội nói: "Ngày mốt."

"Ồ, còn vệ sĩ nhỏ của mày?"

Jeon Jungkook: "Cô ấy không bị thương, hôm nay có thể ra viện."

"À... đúng rồi, tao nghe nói, vào đêm giao thừa mày còn vác xác đến tìm cô ấy?"

Jeon Jungkook liếc cậu ta một cái: "Mày nghe ai nói?"

"Mọi người đều biết chuyện này rồi, tên khốn Kim Kangmin nhà mày truyền ra, nó nói mày say mê sắc đẹp, suýt chút nữa chết trên đường."

Jeon Jungkook chế nhạo: "Say mê sắc đẹp? Nó đang miêu tả bản thân mình sao?"

Kim Mingyu cũng cười: "Tao biết mày không phải kiểu thế, sao lại vì một người phụ nữ vào buổi tối mà chạy đến một nơi xa như thế để tìm người ta chứ. Vậy hôm đó rốt cuộc mày đến đấy làm gì?"

"Đi tìm cô ấy."

"Phụt —— hả?"

Jeon Jungkook: "Sao, có vấn đề?"

Giây trước rõ ràng người này mới nói không say mê sắc đẹp, tại sao lại... hoá ra là thực sự đi tìm Han Yoon.

Kim Mingyu cảm thấy như bị tên này xoay mòng mòng đến mức trở tay không kịp, "Không phải chứ, thật sao?"

Jeon Jungkook với thái độ chê cậu ta phiền, nói: "Cái gì mà thật hay giả, không có việc gì thì về đi, tao phải ngủ rồi."

Kim Mingyu thực sự bị sốc, đâu thể nào cứ thế mà về được.

Hơn nữa, cậu ta thực sự không thể nào liên kết được một Jeon Jungkook của "Đêm giao thừa lãng mạn đi tìm Han Yoon" và một Jeon Jungkook mà cậu ta quen biết hoà nhập vào cùng một người được, cậu ta ngạc nhiên một hồi lâu, nói: "Ê, chẳng phải là nghe rất điên rồ sao, mày đến mức có thể cùng sống chết với cô ấy rồi? Jungkook, có phải mày hơi thái quá rồi không...."

Jeon Jungkook khẽ cau mày, thái quá?

Nghĩ lại thì, có vẻ hơi thái quá thật.

Nhưng đêm hôm đó, quả thật anh đã lái xe trong lúc đầu óc anh nóng bừng, hơn nữa, cơn sốt này vẫn chưa dừng lại mãi cho đến khi anh nhìn thấy cô.

Về phần tai nạn xe, lúc ở trong xe, anh thực sự không nghĩ nhiều đến vậy, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, đó là: Anh không muốn cô chết, và anh tuyệt đối không bao giờ muốn cô chết.

——

Trên người Han Yoon không có vết thương nào, sau khi nằm ở bệnh viện hai ngày, hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa.

Cô xuất viện trước Jeon Jungkook, cô định quay lại nhà thuê, thu dọn đồ đạc rồi buổi tối sẽ đến đón Jeon Jungkook xuất viện.

Sau khi đến đó, cô chỉ đơn giản là lấy một ít quần áo, vừa định mang hành lý ra ngoài thì chuông cửa vang lên.

Han Yoon có chút khó hiểu, cũng không ngờ sau khi mở cửa lại nhìn thấy Kim Taehyung.

Hôm nay anh ta lại không báo trước việc sẽ đến tìm cô, cũng không chờ ở hồ tiểu khu, mà trực tiếp gõ cửa?

Han Yoon sửng sốt một hồi, sau đó liếc mắt nhìn phía sau anh ta: "Không có chú Ho sao?"

"Chú ấy vẫn đang nghỉ phép."

"Ồ... Vào trong trước đi." Cô đặt hành lý xuống, nhường đường cho anh ta.

Đây là lần đầu tiên Kim Taehyung vào căn phòng thuê này của Han Yoon, sau khi nhìn quanh một lượt thì ngồi xuống ghế sô pha.

"Thân thể em không sao chứ?"

Han Yoon gật đầu: "Không sao, hôm nay sao anh lại tới đây, không nói trước với em?"

Kim Taehyung nhìn cô từ trên xuống dưới: "Ở bệnh viện anh không tiện qua thăm em, biết em xuất viện nên đi thẳng qua đây tìm em."

"Ừm.... Bác sĩ nói em không sao rồi."

"Vậy thì tốt." Kim Taehyung nói: "Vậy, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Han Yoon biết, anh ta nhất định sẽ hỏi về chuyện đêm giao thừa.

Thế nhưng, đột nhiên có chút không biết phải nói thế nào.

"Yoonie?"

"Hả?" Cô tỉnh táo lại, "À... Là thế này, tối hôm đó anh ấy đến tìm em, đến địa chỉ của ba mẹ nuôi."

Kim Taehyung nhíu mày, "Hôm đó cậu ta cố ý tới tìm em?"

Cô liếc nhìn Kim Taehyung, nhịp tim khẽ đập lệch đi một nhịp, nhưng cô không phủ nhận: "Đúng."

Kim Taehyung không nói gì, đôi mắt dừng lại trên người cô, kỳ thực chỉ là vô tình.

Anh ta biết việc Jeon Jungkook thích cô, nhưng, anh ta không ngờ rằng tình yêu mà Jeon Jungkook dành cho cô lại vượt quá giới hạn mà anh ta nghĩ đến.

Đêm giao thừa không phải là một đêm bình thường, ngày đó, bọn họ đều sẽ ở nhà lớn, ông nội sẽ không nghỉ ngơi, sẽ không có ai được phép rời đi.

Nhưng đêm đó quả thực anh ta đã thấy Jeon Jungkook rời đi, vốn tưởng rằng, cậu ta có chuyện gì quan trọng, nhưng hóa ra lại là đi gặp Han Yoon.

Đây không phải là Jeon Jungkook mà anh ta biết, anh ta biết cậu ta sẽ không rảnh vì người nào mà khốn khổ.

Han Yoon nhìn thấy ánh mắt của Kim Taehyung, trong lòng có chút bất an, tuy rằng miệng cô không nói, nhưng trong lòng cô biết, những chuyện đang rình rập sau lưng Jeon Jungkook, có thể sẽ xảy ra.

Kim Taehyung: "Cậu ta đã biết những gì rồi?"

"Em không biết, bởi vì em đã đến nơi đó trước khi anh ấy đến, bọn em gặp nhau ở cổng tiểu khu. Sau đó, em trực tiếp dẫn anh ấy ra ngoài đi ăn."

Kim Taehyung nhíu mày, "Hai người đã đi đâu?"

"Phố đi bộ, ăn một chút đồ ăn vặt."

Kim Taehyung: "..."

Han Yoon: "Sau đó anh ấy đã định rời đi."

"Vậy lúc em về cùng cậu ta, là yêu cầu của cậu ta?"

Han Yoon lắc đầu: "Em yêu cầu."

Kim Taehyung: "Tại sao?"

Hai tay Han Yoon nắm chặt bên hông: "Không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là em nghĩ... dù sao thì lúc đó, trong nhà cũng không có ai."

Câu trả lời này có thể được hiểu theo một cách khác.

Han Yoon biết, điều mà Kim Taehyung có thể hiểu được có lẽ là "Cô muốn gần gũi hơn với Jeon Jungkook, để có thể tìm hiểu điều gì đó tốt hơn, vì vậy mới đi theo anh."

Nhưng cô tự biết rằng, đó không phải là những gì cô nghĩ vào đêm đó.

Lúc ấy cô muốn đi cùng Jeon Jungkook, không phải vì cô muốn theo dõi anh, cũng không phải vì muốn vun đắp mối quan hệ của anh với cô...

Chỉ đơn giản là, muốn đi cùng anh.

"Hiểu rồi." Kim Taehyung đứng dậy, xem chừng là muốn rời đi, "Bây giờ em đến bệnh viện sao?"

Trong lòng Han Yoon có điều muốn nói, về Jeon Jungkook, và về việc cô có nên tiếp tục nhiệm vụ này hay không, nhưng Kim Taehyung đến quá đột ngột, trong lúc nhất thời, cô có chút rối loạn, những lời nói kia cũng chưa nghĩ kỹ.

"Sao vậy?" Kim Taehyung thấy cô không trả lời, hỏi.

"Hả? Không..." Han Yoon nghĩ, có lẽ cô nên tự mình nghĩ cho rõ ràng trước, "Không sao, bây giờ em sẽ đến bệnh viện, tối nay anh ấy sẽ xuất viện, em phải đi đón anh ấy. "

Cô nói rất tự nhiên, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy, cô đối với Jeon Jungkook rất quen thuộc, rất quan tâm.

Kim Taehyung nghe vậy, lông mày bất giác cau lại, nhưng nó biến mất rất nhanh, anh ta biết đây là việc bây giờ cô nên làm: "Được rồi, đi đi, anh đi đây."

"Ừ."

Han Yoon tiễn Kim Taehyung ra cửa, khi anh ta bước ra ngoài, lại quay người lại.

"Yoonie."

"Sao vậy?"

Kim Taehyung: "Jeon Jungkook không phải là người đơn giản, cậu ấy cũng chưa bao giờ dành quá nhiều tình cảm với phụ nữ, điều này, em biết mà đúng không?"

Han Yoon hơi ngẩn người.

Ánh mắt Kim Taehyung có chút sâu xa, trên hành lang lúc xế chiều, nửa người ở dưới ánh nắng, nửa người tan vào bóng đen, anh ta nhìn cô thật kỹ.

Cô nhướng mi, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại: "Ừm."

Kim Taehyung rời đi, Han Yoon vẫn đứng ở đó một lúc lâu mới thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi.

Thực ra hôm nay, cô đã nói dối anh ta.

Cô nhớ lại, lần đầu tiên nói dối Kim Taehyung là mấy năm trước, có một lần cô lén chạy về trại trẻ mồ côi để gặp mấy đứa nhỏ Hayeon. Lúc trước anh ta đã nói với cô rằng, một khi đã ở bên cạnh anh ta rồi, thì không bao giờ được nghĩ đến chuyện quay đầu lại, nhưng cô lại không thể buông bỏ.

Sau này, khi bị anh ta phát hiện, anh ta đã rất tức giận, cơn nóng giận đó không chỉ bởi vì cô đến cô nhi viện, mà còn bởi vì cô đã nói dối anh ta.

Lần đó anh ta rất tức giận, cũng rất lâu rồi anh ta không đến thành phố bên gặp cô, cho nên lần đó Han Yoon ghi nhớ rất sâu, về sau, cô rất hiếm khi nói dối anh ta.

Tất nhiên, ngoại trừ chuyện của cô nhi viện ra thì những cái khác không cần phải nói dối anh ta làm gì.

Anh ta tin tưởng tuyệt đối vào cô, thực ra cô cũng vậy.

Bởi vì từ lúc còn nhỏ, đường sống của họ gần như chung một con đường.

——

Trời dần dần tối, lúc Han Yoon đến bệnh viện đã là sáu giờ rưỡi chiều.

Hôm nay, bên ngoài phòng bệnh của Jeon Jungkook có rất nhiều người, đều là cấp dưới trong công ty. Lúc này, một đám bọn họ đứng ngoài cửa, cũng không biết đang chờ cái gì.

Han Yoon bước tới và hỏi Tony, trợ lý quen thuộc nhất, "Nhiều người vậy, có chuyện gì sao?"

Tony nói: "Hôm nay cậu chủ xuất viện mà, mọi người tới đây để đón anh ấy đó."

Xuất viện... cần phải long trọng đến vậy à...

Han Yoon nói: "Vậy tại sao không vào, đứng bên ngoài làm gì?"

"Cậu chủ đang ngủ, dì Yong nói, khi nào anh ấy dậy mới được vào."

Han Yoon liếc mắt nhìn thời gian, lẽ ra phải xuất viện sớm hơn nửa tiếng, cô còn tưởng rằng mình đến muộn nữa, nhưng không ngờ người này vẫn còn ngủ.

"Phải đợi bao lâu?"

"Tôi cũng không biết nữa, cậu chủ đã nói rồi, đừng quấy rầy anh ấy thì hơn."

Anh có thể ngủ thế này vào buổi chiều từ khi nào vậy?

Han Yoon thật sự không hiểu.

Trợ lý vỗ vỗ vai cô: "Này... cái đó, hay là cô vào trong gọi thử đi?"

Han Yoon nhìn mọi người đã đợi lâu, khẽ gật đầu: "Tôi sẽ thử xem."

Trước ánh mắt mong đợi của mọi người, cô đẩy cửa bước vào trong.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn, rèm cửa vẫn đóng kín mít, Han Yoon bước nhẹ từng bước một, đi tới sau bức rèm, nghiêng người vỗ nhẹ Jeon Jungkook.

"Cậu chủ, dậy đi... anh!"

Người đang nằm thoải mái đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, làm cô giật mình, rồi lại thấy Jeon Jungkook đang từ từ mở mắt, vẻ mặt rất bất mãn.

"Anh không ngủ?" Han Yoon thở phào nhẹ nhõm.

Jeon Jungkook: "Tới lúc nào?"

Han Yoon: "Tôi còn phải về nhà thu dọn đồ đạc."

Jeon Jungkook ngồi dậy: "Không biết sáu giờ tôi sẽ xuất viện sao, sao lề mề chậm chạp như vậy?"

"Người chậm chạp không phải là anh sao." Cô chỉ ra cửa, "Đám người bên ngoài đang chờ anh dậy."

"Tôi chậm chạp là vì ai." Anh ngẩng đầu nhìn cô.

Han Yoon: "Chẳng lẽ là tại tôi?"

"Không phải vậy sao?" Anh trách mắng nói, "Tôi chờ em đến mức trời tối luôn rồi, lần sau có khái niệm thời gian chút đi."

Han Yoon: "..."

——

Mọi thứ đã được thu dọn xong, khi Jeon Jungkook dậy, họ rời bệnh viện.

Chiếc xe lái ra khỏi bệnh viện, trong lúc đi ngang qua tòa nhà kiểu Anh trong thành phố, Han Yoon nghe thấy tiếng chuông ở trung tâm của tòa nhà vang lên một tiếng, tràn đầy hương vị cổ xưa.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mê mẩn trong phút chốc.

"Em nhìn gì vậy?" Jeon Jungkook ngồi bên cạnh hỏi.

"Không có gì."

Cô quay đầu lại nhìn Jeon Jungkook, trán anh vẫn còn băng bó, có chút khó coi.

Cô đột nhiên nghĩ rằng, trên mặt anh sẽ không thể có vết sẹo nào đâu nhỉ, nếu mà có thì, có vẻ hơi tiếc cho tác phẩm nghệ thuật này.

"Em lại nhìn gì nữa vậy?" Lần này Jeon Jungkook thấy cô nhìn anh chằm chằm, mỉm cười hỏi.

Han Yoon thành thật trả lời: "Nhìn anh."

"Ồ, nhìn ra được gì rồi?"

"Nhìn ra anh sinh ra đã rất ổn." Han Yoon nói, "Số anh sẽ sống rất lâu."

Trong cuộc đời Jeon Jungkook, đã được nghe rất nhiều lời khen, nhưng anh chưa bao giờ nghe lời khen nào nghiêm túc, lại kỳ quặc như vậy.

"Em đang khen tôi?"

Han Yoon khó hiểu: "Không giống sao?"

Anh véo má cô: "Nghe thì có vẻ như vậy, nhưng được em nói ra, thì không giống."

Cô bắt lấy tay anh: "Sao lại không giống... ui da, anh đừng véo mặt tôi."

Jeon Jungkook không để ý, tính đùa nghịch lại nổi lên, tay còn lại cũng véo luôn má bên kia.

"Buông ra." Han Yoon trừng mắt nhìn anh, "Anh muốn làm gì..."

Jeon Jungkook rất thích khi mỗi lần được thấy những cảm xúc trên khuôn mặt cô, lười nhác nói: "Khen thêm một câu đi."

"Khen cái gì, buông ra——" Cô tức giận đến mức túm lấy tay anh, kết quả vừa kéo xuống chút liền nghe thấy anh nói: "Đừng làm loạn, tôi là bệnh nhân."

Han Yoon: "..."

Tâm trạng Jeon Jungkook rất vui vẻ, cuối cùng thấy hai má cô bị anh làm cho đỏ ửng lên, anh mới buông tay ra: "Tôi cũng không dùng sức lắm, mặt em sao nhạy cảm vậy chứ?"

Han Yoon không nói nên lời, quyết quay đầu đi không thèm để ý tới anh nữa.

Nhưng giây tiếp theo, đã bị người đàn ông bên cạnh kéo đầu của quay trở lại.

"Nói chuyện với em đấy, nhìn tôi này."

Han Yoon: "...Nói.. gì."

Jeon Jungkook nói: "Chuyện tai nạn xe, ba mẹ em đã biết chưa?"

Han Yoon chuyển hướng mắt, không nhìn anh nữa: "Không biết, tôi cũng chưa nói."

"Em không nói với họ thì họ đều không biết gì?"

"......"

"Mặc dù, tôi biết em có quan hệ không tốt với họ, nhưng em đã hôn mê hai ngày, điện thoại em cũng không có động tĩnh gì, đêm giao thừa không về bọn họ cũng không quan tâm." Anh cau mày, "Han Yoon, ba mẹ em kiểu gì vậy, việc sống chết của em thật chẳng có ai quan tâm. "

Han Yoon hơi sửng sốt, cô biết, lúc này, cô phải trả lời, phải bịa ra một lý do nào đó.

Nhưng, khi cô nhìn sang bên cạnh, thấy ánh mắt lo lắng của Jeon Jungkook, đột nhiên lại không nói ra được.

Cô vậy mà, không muốn nói dối.

"Được, hiểu rồi." Jeon Jungkook đột nhiên nói.

Han Yoon vừa mở miệng, vừa định hỏi anh hiểu chuyện gì, thì thấy anh lại đưa tay ra, bóp mặt cô, nhưng lần này thật sự rất nhẹ, anh nói: "Người khác không quan tâm thì mặc kệ bọn họ, sau này tôi sẽ quản em."

Sau những lời này Han Yoon sửng sốt một chút: "Quản cái gì...."

Jeon Jungkook ngả người ra sau, uể oải nói: "Quản chuyện sống chết của em."

Tòa nhà sang trọng bên ngoài cửa sổ dần vắng bóng, thay vào đó là những cây ngô đồng cao trống trải đứng sừng sững hai bên.

Trên xe có tiếng nhạc rất nhẹ, tiếng nhạc trong sáng, êm ái nhẹ nhàng, cứ trôi theo cùng thời gian.

Trái tim của Han Yoon có chút chua chát, rất thiếu thốn, cũng rất sắc bén.

Ai cũng biết, Jeon Jungkook không có trái tim, rất tàn nhẫn, khiến người ta run sợ.

Cô tự biết điều đó.

Nhưng, cô cảm thấy khoảnh khắc này là thật, nói cách khác, cô nguyện ý tin rằng khoảnh khắc này là thật.

Cũng giống như ở trong thung lũng, khi mạng sống lúc đó bị đe doạ thì chuyện anh muốn bảo vệ cô là thật, cô muốn cứu anh, cũng là thật.

——

Sau khi trở về nhà, Han Yoon đỡ Jeon Jungkook ra khỏi xe.

Tài xế đậu xe xong liền rời đi, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.

"Dì Yong đâu?"

Jeon Jungkook: "Về nhà rồi, ngày mai tới."

Han Yoon: "Nhưng hôm nay dì vẫn ở bệnh viện mà."

"Dì Yong năm nay đã đón Tết ở nhà con trai út, con trai út của dì đang ở thành phố này, vì ở gần, nên dì đã từ nhà chạy qua đây." Anh nói, "Dì nói sẽ đến đây vào ngày mai."

Han Yoon: "Vậy đêm nay thì sao, một mình tôi không thể chăm sóc anh được."

Jeon Jungkook: "Sẽ tăng lương cho em, hơn mức quy định."

Han Yoon sửng sốt một chút, không khỏi bật cười: "Tôi không nói cái đó."

"Em là người mê tiền, không phải vì cái này thì vì cái gì?"

Han Yoon liếc anh một cái: "Bữa tối anh còn chưa ăn, tôi nấu ăn không ngon."

"Mua ngoài."

"Anh, ăn đồ ăn mua ngoài nhiều không tốt đâu."

Jeon Jungkook: "Thì sao, không chết là được."

"Cũng không đến mức đó...."

Han Yoon đỡ Jeon Jungkook lên lầu, cả người anh đều dựa vào cô.

Cũng may là cô có sức, nếu không, cô đã không thể di chuyển một người nặng như vậy.

Khi đến phòng anh, cô đỡ anh nằm xuống.

"Em đi đâu?"

Cô cgir vừa đứng dậy vừa động đậy được một chút, thì nghe thấy anh hỏi.

Han Yoon: "Tôi làm cho anh một chút đồ nóng."

Jeon Jungkook: "Chưa đói, ngồi đi."

Cô liếc mắt nhìn cách đó không xa, muốn đi lấy một cái ghế, nhưng anh lại biết cô muốn làm gì, vậy nên liền kéo lấy tay cô ngồi xuống cạnh bên giường.

"Cứ ngồi ở đây, cũng chẳng phải là em chưa từng ngồi trên giường tôi."

Han Yoon khịt mũi: "Ý anh là lần tôi đến gọi anh dậy ư, sau đó anh đè tôi xuống giường suýt chết ngạt."

Sắc mặt Jeon Jungkook có chút thay đổi.

"Cậu chủ, cái tính khí của anh lúc ngủ dậy thật sự rất tệ đó." Han Yoon nói.

Jeon Jungkook cảm thấy có chút xấu hổ: "Vậy mà em còn mạnh bạo đụng chạm."

"Nhưng tôi không làm vậy, sẽ bị ba anh sa thải mất."

Jeon Jungkook: "Ít nhắc đến ông ta lại."

Han Yoon khịt mũi, "Vậy, bây giờ định làm gì? Anh có gì cần tôi làm không?"

Jeon Jungkoon thật sự chẳng có việc gì cả, chỉ là anh không muốn cô rời đi.

"Giúp tôi mở máy chiếu, chiếu một bộ phim."

Han Yoon cũng biết anh nằm không sẽ buồn chán, nên gật đầu.

Cô mở một bộ phim ngẫu nhiên, quay lại nói, "Vậy tôi về phòng trước."

"Khoan đã."

"Sao vậy?"

"... Bổ một ít trái cây."

Han Yoon rất kiên nhẫn: "Được, tôi xuống lầu lấy cho anh."

Cô làm rất nhanh, bổ trái cây cũng phải mất một lúc mà trong nháy mắt cô đã cầm lên phòng.

Jeon Jungkook thấy cô đặt trái cây cạnh giường anh xong lại muốn đi, vừa bực vừa buồn cười, nói: "Han Yoon, bộ phòng em có vàng hay gì mà phải quay về canh giữ à?"

Han Yoon: "Không có."

"Vậy thì ngồi xuống đây, cách trông bệnh nhân như thế nào, có cần tôi dạy em không?"

"......"

Han Yoon biết rằng việc anh sau khiến cô là cố ý, cũng nhìn ra được mưu đồ của anh.

Cô lẽ ra phải ở lại, bất kể là vì nguyên nhân gì... nhưng cô chỉ muốn rời đi.

Dường như chỉ cần tránh xa anh một chút, thì mới không lúc nào cũng nghĩ đến đêm giao thừa hôm ấy.

"Xem phim xong rồi hẵng đi." Jeon Jungkook nắm lấy tay cô, kéo cô sang bên cạnh.

Anh nhường chỗ cho cô, cô đành phải ngồi xuống, tựa vào đầu giường, nhìn màn hình phía trước.

Lúc này, nhân vật chính cũng vừa mới xuất hiện.

"Ăn trái cây đi."

Jeon Jungkook cũng không chăm chú xem phim cho lắm, ngược lại còn cầm máy tính bảng trong tay, anh ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, rất nhiều việc đã chất thành đống.

Han Yoon nhìn anh: "Không phải bảo muốn xem phim sao? Anh còn giải quyết công việc?"

"Một lát nữa là xong, em xem trước đi."

Cô ừm một tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua, vô tình thấy tập tin trên màn hình máy tính bảng hai chữ "Gang Nam".

Cô mím môi, đưa mắt đi chỗ khác, lấy trái cây rồi bắt đầu ăn.

"Trái cây có vẻ không ngọt lắm." Sau khi ăn được một lúc, cô nói.

Jeon Jungkook ừ một tiếng: "Để từ năm ngoái."

"......"

Jeon Jungkook: "Bị hư?"

Han Yoon quay đầu nhìn anh: "Anh muốn tôi thử độc cho anh, cho nên mới để tôi ăn trước đúng không?"

Jeon Jungkook cau mày: "Em thấy tôi là người như vậy?"

".... Còn không phải sao?"

Jeon Jungkook ném đại máy tính bảng sang một bên: "Han Yoon, em bị ngứa đòn phải không?"

Han Yoon nhịn không được nhếch môi dưới, "Tôi biết đại thiếu gia anh có thể đánh tôi, nhưng bộ dạng của anh bây giờ, dám chắc không đánh lại rồi."

"Sao tôi cảm thấy em bây giờ càng ngày càng ngang ngược rồi nhỉ."

Nụ cười của Han Yoon biến mắt, cô ghim nĩa vào miếng táo đưa lên miệng anh: "Xin lỗi, mời anh ăn."

Jeon Jungkook hừ lạnh một tiếng, ngả người ra sau như một ông cụ, há miệng.

Han Yoon nói: "Ngoan nào" rồi nhét miếng táo vào miệng anh, "Thế nào?"

Anh khẽ cau mày nói: "Không ngọt."

"Tôi vừa nói không ngọt rồi." Cô lại hỏi, "Còn cảm thấy gì nữa không?

Jeon Jungkook: "Cảm thấy gì?"

Han Yoon đặt đĩa trái cây sang một bên, chân cũng khẽ nhích xuống giường: "Quả vừa rồi bị thối, anh ăn không thấy gì sao ——"

Vừa nói vừa cố gắng nhanh chóng trượt xuống giường.

Nhưng ánh mắt Jeon Jungkook rất sắc bén, anh lập tức bắt lấy cánh tay cô, cố gắng dùng sức kéo cả người cô lại.

"Em quay lại đây cho tôi!"

"Tôi không cố ý đâu, tôi mới nhìn thấy thôi." Cô chạy trốn không thành, muốn ngọ nguậy, nhưng lại sợ chạm trúng nơi nào bị thương trên người Jeon Jungkook, cho nên không dám manh động.

Jeon Jungkook một tay khóa người cô vào lòng: "Lúc em ăn trước đó tôi đã thấy rồi, giả vờ cái gì?"

"Vừa nãy tôi... tôi không nhìn thấy nó." Han Yoon quay đầu lại, "Thật đó."

Phim vẫn đang chiếu, còn chiếu đến đoạn nam chính và nữ chính gặp nhau đến lần thứ ba rồi, ngay chỗ đường rẽ, mắt họ gần như dán vào nhau.

Âm nhạc ám muội, bầu không khí ám muội, mọi thứ dường như có thể chạm đến tâm can.

Jeon Jungkook khẽ nhìn người trong tay, trong chốc lát, đột nhiên như có gì muốn chạy ra khỏi lồng ngực, ngực anh bỗng dưng nóng như lửa đốt.

"Ồ, vậy sao.."

Han Yoon nghiêm túc muốn gật đầu nói đồng ý, nhưng vừa thấy ánh mắt mang theo ý cười đùa của anh thì không khí thay đổi hoàn toàn.

Thời gian bỗng chốc lặng đi, như bị cái mùi ngọt ngào không tên nào đó đè nén, đọng lại trong không khí, không cách nào thoát ra.

Han Yoon bất giác nín thở, cô thấy mặt Jeon Jungkook càng ngày càng gần, không thấy anh nhúc nhích, nhưng có thể cảm thấy anh ngày một gần cô hơn.

Hơi thở, mùi hương, tất cả đều rất gần.

"Anh...."

Jeon Jungkook: "Có phải em đã biết là, giờ em cho tôi ăn cái gì tôi cũng sẽ nguyện ý ăn cái đó, đúng không?"

Han Yoon sửng sốt một hồi, trái tim đập liên tục, trong nháy mắt như bị tan chảy, cổ họng và lưỡi cô đều khô khốc lạ thường.

"... K-không phải."

Jeon Jungkook nhìn chằm chằm vào mắt cô, tay anh không hề buông ra, mặt thì đã ở rất gần.

Từng chút một, như thể bị mê hoặc, anh tiến lại gần môi cô hơn.

"A——"

Nhưng vào lúc họ sắp chạm vào nhau, Jeon Jungkook đột nhiên rên rỉ cúi người.

Lúc anh buông lỏng, Han Yoon lập tức rút tay lại, đứng dậy, rời khỏi giường.

Han Yoon: "Tôi đi cắt cho anh một đĩa trái cây mới."

Jeon Jungkook bị khuỷu tay cô thúc cho điếng cả người: "Này, em đứng lại đó cho tôi!"

Nhưng Han Yoon còn lâu mới nghe, lập tức chạy ra khỏi phòng của anh.

Cô đóng cửa một cái rầm rồi đứng im ở cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghĩ lại, chợt nhận ra cái đánh vừa rồi có phải hơi mạnh tay rồi không, cũng nhận ra.... hai bên tai của mình hơi nóng... phải chăng, nó đang rất đỏ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro