Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sau khi người bệnh tỉnh lại có thể cho ăn một số thực phẩm dễ tiêu hóa, ví dụ như cháo. Về sau cần chú ý điều dưỡng, ăn uống đúng giờ, như vậy sẽ không để lại ảnh hưởng xấu cho thân thể.”

Nghe bác sĩ dặn dò xong, trợ Kang quay đầu nhìn về phía Lee Eunji. Người phía sau lập tức phản ứng lại: “Đã hiểu, bây giờ tôi đi nấu cháo đây!”

“…”

Thấy Jeon Jungkook không có việc gì, nhân viên y tế và trợ lý Kang nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Không bao lâu sau, Lee Eunji nấu cháo xong rồi mang lên tầng hai.

Biệt thự khôi phục lại vẻ quạnh quẽ, phòng ngủ lại càng yên tĩnh, Jeon Jungkook  vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.

Cả người anh giống như một bức tượng điêu khắc vô hồn, nằm ở nơi tối tăm trong nhà vẫn không nhúc nhích.

Lee Eunji bật đèn phòng ngủ lên, đặt chén trong tay xuống, bắt đầu đánh giá người trêи giường.

Tuy rằng đã biết mặt mũi Jeon Jungkook  qua ký ức của nguyên chủ nhưng khi thật sự nhìn thấy, Lee Eunji vẫn bị kinh ngạc một phen.

Ánh sáng ấm áp mờ nhạt của phòng ngủ làm nổi bật lên khuôn mặt người con trai, mặt mày sắc bén của anh giống như bức tranh sơn dầu, vết thương do sự cố để lại trêи trán còn làm tăng thêm vẻ đẹp yếu ớt.

Thật ra vị Jeon  thiếu này lớn hơn Lee Eunji hai tuổi nhưng vừa nhìn lại thấy trẻ hơn rất nhiều, cả người sạch sẽ giống như thiếu niên chưa lớn, mặc dù đang ở trạng thái hôn mê nhưng vẫn mang theo nét cao quý ưu việt của người sinh ra trong xã hội thượng lưu.

Điều này làm Lee Eunji không thể không cảm thán một câu “thiên đố anh tài”*, gia thế ngoại hình tốt đẹp nhường vậy mà lại bị tai nạn xe cộ, biến thành kẻ ngốc với chỉ số IQ bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi, còn phải chịu ngược đãi bởi người không tử tế như nguyên chủ, thật là một quả trứng xui xẻo…

*Thiên đố anh tài: Ông trời ghen ghét người tài giỏi.

Nhưng mà nhìn lạị bản thân cô hình như cũng không khá hơn nhiều đâu. Kiếp trước chết trẻ thì không tính, xuyên không rồi còn phải gánh tội thay nguyên chủ, không chừng về sau chỉ có thể ở lại đây cả đời, cuộc sống còn chưa bắt đầu đã bị định đoạt rõ ràng…

Lee Eunji thầm thở dài, quyết định đồng cảm với chính mình trước đã.

Lúc cô đang đắm chìm trong bầu không khí thương cảm không kiềm chế được thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên bên tai cô.

Lee Eunji giật bắn mình, giờ mới phát hiện trong phòng ngủ còn có một chiếc điện thoại nữa, vừa cầm lên lại thấy một chuỗi số ngắn khác, không chút do dự nhấc máy.

“Alo?”

“Alo? Xin hỏi cô Lee hiện tại có rảnh không? Đại tiểu thư muốn nói chuyện với cô.” Đầu điện thoại kia là một giọng nam xa lạ.

Đại tiểu thư?

Lee Eunji nhanh chóng tìm tòi tin tức về người này trong đầu nhưng chỉ có rất ít thông tin.

Nhưng không đợi cô nghi hoặc, đầu bên kia điện thoại liền vang lên một thanh âm thanh thoát dễ nghe,

“Chào cô Lee tôi là chị của Kookie, không biết tình huống hiện tại của Kookie đã chuyển biến tốt đẹp chưa?”

“À…” Lee Eunji bị hỏi đến nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời ra sao, cuối cùng đành phải mơ màng nói: “Anh Jeon giờ vẫn chưa tỉnh nhưng bác sĩ nói là không có vấn đề gì lớn.”

Đầu bên kia hít một hơi: “Nói như vậy là Kookie vẫn là chưa khôi phục… Tên Jonghun khốn kiếp này! Chẳng phải nói là để Kookie tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ hồi phục sao…”

Hiển nhiên là cô gái kia đã hiểu lắm, tức muốn hộc máu mà oán giận, tuy rằng vế sau càng nói càng nhỏ nhưng Lee Eunji vẫn nghe thấy.

Cô đột nhiên sửng sốt: “Từ từ đã… Jonghun?”

Cái tên này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ? Lee Eunji nhíu mày, chìm vào hồi ức, lúc sau trong đầu xẹt qua một tia sáng, hai mắt mở thật to.

“Tiểu… tiểu thư Jeon, tôi có thể mạo muội hỏi tên đầy đủ của chị là gì không?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng nửa giây rồi vang lên âm thanh kèm xin lỗi.

“Ôi thật ngượng ngùng, tôi quá lo lắng cho tình trạng của Kook nên quên tự giới thiệu. Tôi tên là Jeon woo jin, là chị gái của Kook. Lúc JungKook xảy ra chuyện tôi đang ở nước ngoài, mới về nước gần đây nên chắc cô chưa từng thấy tôi.”

Theo giọng nói vang lên của đối phương, trái tim Lee Eunji cũng giống như bị gõ thật mạng, lộp bộp rồi vỡ thành ba mảnh.

“Jeon Won Jin”, “Jonghun”, “Kook”.

Tất cả đều có…

Lợi hại thật, chết tiệt, đây không phải xuyên không mà là xuyên sách…

Lee Eunji theo bản năng nhìn sang người trêи giường, không đề phòng lại nhìn thẳng vào một đôi mắt nâu nhạt, con ngươi sạch sẽ trong veo đang phản chiếu bộ dáng kinh ngạc của cô, yên lặng không chút gợn sóng…

Trong khoảnh khắc đối diện với Jeon Jungkook, Lee Eunji thậm chí còn cảm thấy anh không phải kẻ ngốc.

Con ngươi của anh đượm một màu nâu nhạt, dưới ánh đèn trông sáng ngời kì lạ. Ánh mắt không trộn lẫn bất kì tình cảm gì, bình tĩnh giống một khối hổ phách tinh khiết, làm cho Lee Eunji có cảm giác không được tự nhiên.

Nếu nói ánh mắt của trợ lý Kang mang cho người ta cảm giác áp bách thì ánh mắt của Jeon Jungkook lại mang tới sự lãnh cảm, dường như coi cô là một đồ vật vô tri vô giác mà đánh giá.

Lượng thông tin quá lớn khiến Lee Eunji  không tiêu hóa kịp, Jeon woo jin ở đầu bên kia điện thoại còn đang thúc giục.

“Cô Lee, cô làm sao vậy? Sao lại không nói gì nữa?”

Lee Eunji sửng sốt hồi lâu rồi mới lấy lại ý thức, lắp bắp đáp: “Anh, anh Jeon tỉnh lại rồi.”

“Thật vậy sao? Vậy thì thật tốt quá! Ừm… Tôi không làm phí thời gian của cô nữa, chờ  Kook hồi phục chút thì tôi sẽ đến thăm em ấy sau.”

“Được, đây là phương thức liên hệ của chị sao? Tôi sẽ kịp thời báo cho chị tình huống của anh Jeon.”

“Đây là điện thoại của trợ lý Cha, còn của tôi là… Cảm ơn cô.”

“Không sao không có gì đâu, rốt cuộc đây là chức trách của tôi mà.”

Lee Eunji ghi nhớ số điện thoại, hai bên nói thêm vài câu rồi mới lịch sự chào tạm biệt.

***Mình đổi Kookie=>Kook thì mình cảm thấy lời văn nó đỡ bị gượng hơn***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro