11 - số kiếp bị bóc lột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa tháng không ăn không ngủ để hoàn thành bản thiết kế, cuối cùng tôi cũng có thể bắt tay vào thi công.

Mấy hôm trước, tôi quay cuồng trong việc chọn vật liệu, làm mô hình, rồi đi tới đi lui ngoài thị trường tìm vật liệu cho nhà Jeon Jungkook, sau đó trao đổi với nhà thầu phụ trách thi công, rồi thương lượng việc cung ứng vật tư, mỗi ngày đều làm việc đến khi trời tối mịt mới về nhà, về đến nhà thì cũng chỉ biết lăn ra ngủ, mấy chuyện tình cảm phong lưu thật quá xa vời để thời gian này có thể nghĩ đến.

Thậm chí tôi còn nhiều lần lén thương lượng với Yoon Kangtae tìm một nhân viên thực tập đến giúp một tay, nhưng lần nào cũng bị công ty lấy cớ không có người để từ chối, vì chuyện này tôi suýt mấy lần nổi điên trước mặt ông ta.

Chẳng lẽ tôi không phải là nhân viên của công ty sao? Dù tôi có là King Kong hay là transformers đi chăng nữa thì kể cả phải đi dọn phân cũng phải có kẻ tới giúp tôi chứ! Hồi trước, lúc đi làm có một nhân viên thực tập vừa làm vừa học một bên, thuận lợi biết bao nhiêu, giờ sao không cử người theo nữa? Tưởng tôi là người vạn năng, việc gì cũng "đầu xuôi đuôi lọt" hết sao!

Nhưng nói thật, tôi chẳng còn thời gian và sức lực để tức giận nữa, điện thoại của người thi công vừa tới là tôi lại lập tức phải cắm đầu chạy đi.

Qua chuyện này, tôi có thể nhận ra một điều, là rõ ràng có người đứng sau đang thầm gây khó dễ cho tôi, tuy Yoon Kangtae hay lảm nhảm vô nghĩa nhưng vẫn là một ông chủ tốt, việc cấp cho tôi thêm một người thực tập cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, công ty có thiếu người cũng không thiếu đến mức này, chẳng phải rõ ràng có người muốn làm tôi khó xử sao!

Nhưng ông ta đã có thể giao hợp đồng này cho tôi, một phần là vì có lòng tin, phần khác là vì chiếu cố nhân viên lâu năm nên chắc chắn ông ta sẽ không vì vài lời đâm chọt sau lưng mà tự dưng nảy sinh thành kiến với tôi được.

Chỉ có một cách giải thích, người làm ông ta "sinh thành kiến" với tôi cùng ông ta có quan hệ lợi ích trực tiếp, gây áp lực để ông ta gây khó khăn cho tôi.

Dùng ngón chân để suy nghĩ tôi cũng có thể đoán ra được người đó là ai.

Ngoài Jeon Jungkook ra, hiện tại làm gì còn ai vừa có xích mích với tôi lại vừa có quan hệ lợi ích trực tiếp với Yoon Kangtae được nữa!

Tên cẩu nam nhân đó chắc hẳn thấy tôi sống thoải mái quá nên trong lòng bất mãn, món nợ kia lại đòi không được nên mới nghĩ ra trò thiếu đạo đức này để chỉnh tôi.

Nếu tôi chấp nhận việc này thì cái ngày tôi lao lực quá độ đến đột tử chắc cũng không còn xa lắm.

Jeon Jungkook, ai chà, quả đúng là nham hiểm!

Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi dầu dãi một nắng hai sương, đêm xuống tôi mới lê lết được về đến nhà, vừa xuống xe buýt thì tôi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ "nghỉ ngơi tốt nhé." của Do Joohyuk.

Tắt điện thoại, tôi bước từng bước chân nặng nề vào nhà.

Đã nhiều ngày tôi không gặp Do Joohyuk, sau bữa cơm lần đó, anh ta cũng rất ít khi hẹn tôi ra ngoài, mà dù có hẹn thì tôi cũng lấy lý do bận việc để từ chối, nhưng anh ta vẫn đều đặn gọi điện cho tôi mỗi ngày, dù chỉ là những lời quan tâm vụn vặt nhưng cũng có thể làm tôi ấm lòng trong những ngày tháng cuối năm giá rét, đồng thời cũng cho tôi một lý do để tạm thời không buông tay người đàn ông này.

Qua đến chỗ rẽ, tôi thấy ngọn đèn đường âm u dưới nhà tôi đang lấp ló một bóng đàn ông mặc âu phục đi giày bóng loáng.

Sau khi thấy rõ khuôn mặt người đó, tôi chỉ biết nở nụ cười lạnh, thời buổi này xác suất gặp ma càng lúc càng lớn.

Tôi tóm chặt lấy túi xách, coi anh ta như không khí mà ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua, lúc lướt qua người anh ta, bất ngờ anh ta kéo tay tôi lại: "Amie." tôi thối lui một bước hất tay anh ta ra, tiếp tục bước về phía hàng hiên.

"Kim Amie!" Anh ta cũng không bước lên ngăn tôi nữa mà chỉ đứng yên, đút tay vào túi quần, cao giọng: "Chúng ta nói chuyện đi." Thái độ giống như đoán chắc tôi sẽ không có ý kiến mà thuận theo.

Tôi vẫn đưa lưng về phía anh ta, không khỏi cười khổ, trong lòng nhịn không được oán thầm: 'Do Namhyun ơi là Do Namhyun, ngày trước không hiểu tôi mắt mù hay sao mà lại coi trọng loại đàn ông như anh chứ.'

Tôi ấn mật mã cửa lớn rồi đẩy cửa bước vào trong.

"Kim Amie!" Anh ta bắt đầu giận dữ vì thái độ của tôi.

Tôi đứng ở cửa, một tay giữ cửa rồi quay đầu lại nhìn anh ta: "Anh qua đây đi." Anh ta cười vui sướng, bộ dạng giống như 'Thấy chưa, tôi biết cô vẫn sẽ không thể chối bỏ được tôi mà'.

Tôi cũng cười dịu dàng.

Đợi anh ta bước đến gần, một tay anh tay vịn lấy khung cửa, còn đang định nói gì đó với tôi thì bất chợt tôi cười ha hả rồi thả tay đang nắm cửa của mình ra.

Quên nói, lò xo ở cửa lớn vô cùng mạnh, ngay khi tôi thả tay, cánh cửa đóng sầm một tiếng, đập mạnh vào mu bàn tay của người nào đó.

"Á!!!"

Cả hàng lang tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của ai đó.

Anh ta còn chưa kịp thu tay về, tôi đã bồi thêm một cú đá vào cửa, cửa càng khép chặt, cũng ngăn không cho anh ta có cơ hội rút tay ra.

"Kim Amie! Mẹ kiếp, cô điên rồi!" Bên kia tất nhiên là đau đến la hét không ngừng, tuy tư thế đá vào cửa của tôi nhìn rất oai phong nhưng lực đá lại yếu nên cách đơn giản nhất là tôi dựa cả người vào cửa, vừa dùng sức đẩy chặt cửa vừa mò mẫm trong túi lấy ra một cây bút xong viết một chữ "tiện" thật to trên mu bàn tay anh ta.

Thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, tôi bình tĩnh ném bút xuống, hít sâu một hơi nói: "Đúng vậy, bà đây bị điên đấy, lần trước tôi đã nói gì với anh nhỉ, cắt phăng "thằng nhỏ" của anh đi, anh muốn thử không?"

Tôi nhích người ra, anh ta vội vã rút tay về, cách cửa cũng theo quán tính đóng lại.

Sau lớp cửa sắt, gương mặt anh ta dường như bị cắt thành từng khối, từng khối vuông nhỏ, tôi nói rành mạch: "Do Namhyun, tôi nói rồi, hãy cút khỏi cuộc sống của tôi, đừng lượn lờ trước mặt chọc giận tôi nữa."

Hắn ôm tay, vẻ mặt vẫn còn nhăn nhó vì đau.

"Chúng ta chia tay tức là kết thúc rồi, còn có cái quái gì mà nói với nhau, còn nữa, chia tay đã lâu vậy rồi anh mới đến tìm tôi nói chuyện? Hừ, nước sông không phạm nước giếng, giờ tôi cũng tuyệt đối không giúp anh cái gì đâu, nhân lúc tôi chưa nghe thấy mấy câu khó nghe từ anh thì anh tự động cút đi cho tôi nhờ, đừng ở đây làm chướng mắt tôi nữa."

"Kim Amie! Mẹ kiếp, anh ghét nhất cái tính tình này của em, chuyện gì cũng có thể tuyệt tình như vậy!" Do Namhyun nghiến răng nghiến lợi chịu đau nói, "Hôm nay anh đến tìm em chẳng qua là vì về trường thăm thầy cô, nhớ lại khoảng thời gian trước kia nên mới nghĩ tốt xấu gì chúng ta cũng vẫn còn có thể làm bạn..."

"Đúng vậy." Tôi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, "Khoảng thời gian trước kia rất đẹp nhưng, Do Namhyun, càng nhớ về những điều tốt đẹp trước kia, tôi lại càng thấy mình thật là ngu và thảm hại, làm bạn sau những chuyện anh đã gây ra cho tôi ư?" Tôi cười nhạt, thừa nhận sự yếu ớt của mình "Trừ phi tôi chưa từng yêu anh."

Đã từng yêu, chính là vết thương chí mạng nhất.

Người bên song cửa yên lặng thật lâu.

"Cho nên." Tôi giơ ngón giữa qua cửa sổ nhỏ trước mặt Do Namhyun rồi lạnh nhạt nói: "Biến đi cho khuất mắt tôi."

Sau đó lên lầu, mở cửa, rồi khóa lại.

Không mở đèn, tôi tuỳ tiện đi qua phòng khách nhỏ, vứt túi xách xuống, mệt mỏi ngã nhào lên giường, tôi mệt đến độ không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.

Ngày mai có thể nào trốn việc được không đây... tôi chậm rãi nhắm mắt, nhưng trong lòng không ngừng gào thét: 'chị đây chịu hết nổi rồi! Yoon Kangtae ông sa thải tôi đi, sa thải tôi luôn đi!'

Tôi không nghĩ vừa mới nhắm mắt để đó mà mở mắt ra trời đã sáng bạch, tôi hoảng sợ, vội vàng đứng lên, chụp lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường mới tá hỏa: tám giờ bốn mươi lăm! đúng chín giờ tôi có hẹn ký hợp đồng với nhà cung cấp vật tư!

Sau khi rửa mặt qua loa, tôi cầm túi lao ra ngoài mà cũng không kịp thay cái áo khoác ngày hôm qua, trong lúc đang mang giày thì di động vang lên.

Là Soyoung, chị ấy hỏi tôi có muốn đến vũ hội do công ty Jung Hoseok tổ chức vào cuối tuần này hay không.

Tự dưng tôi nổi trận lôi đình, mắng xối xả vào tai Soyoung, đại ý vì sao ngày nào mình cũng phải làm việc chết đi sống lại để kiếm ít tiền còm cõi còn chị ấy thì chỉ nghĩ có mỗi việc có nên tham gia vũ hội này, vũ kia hay không, chị ấy cho rằng ai cũng như chị có đàn ông nuôi hay sao? Bà đây không rảnh, bà đây không đi!

Soyoung bị tôi vô duyên vô cớ mắng tới u u mê mê, một lúc lâu mới có phản ứng lại: "Em... hôm nay em bị "rụng dâu" hả?"

"Fuck! dâu, dâu, dâu cũng không rảnh mà đến! Không nói với chị nữa, em đang bận."

"Đợi chút!" Soyoung gọi gấp gáp, "Nhưng công ty Hoseok cũng có mời Jeon Jungkook nữa, anh ta sẽ tới, không phải quan hệ của em và anh ta có tiến triển sao? Mau rèn sắt khi còn nóng, dựa vào sự quyến rũ của mình mà tóm anh ta vào lưới đi."

Soyoung không biết chuyện Do Joohyuk nên vẫn khăng khăng kết nối tôi và Jeon Jungkook, trong lòng tôi thầm mắng: nơi nào có vị tổ tông này xuất hiện chắc chắn sẽ có tai nạn, tôi điên mới đi.

Không đợi tôi từ chối, Soyoung đột nhiên nói: "Đúng rồi, gần đây cái tên Do Namhyun chết tiệt kia có đến tìm em không?"

Tôi nhíu mày: "Sao vậy?"

"Công ty Hoseok có một dự án đang tìm đối tác, vừa hay Hoseok được giao phụ trách dự án này, hiện nay có hai công ty có khả năng nhất thắng thầu dự án này là Jeon thị và công ty của Do Namhyun đang công tác, nếu nó đến tìm em thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt, nó nói gì mặc kệ nó, em đừng có mềm lòng nghe chưa."

Tôi không biết nói gì: "Chị nghĩ em ngu à."

"Dĩ nhiên em không, nhưng chị sợ em cô đơn, lạnh lẽo lâu ngày, không chịu được nổi nên sẽ bị dụ dỗ.. cho nên chị mới nói em mau tóm lấy Jeon Jungkook đi."

"Chị đừng có lo chuyện bao đồng nữa, bà đây đã có bạn trai, không phải Jeon Jungkook ."

Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu sau đó lại thở dốc vì kinh ngạc, trước khi bị cơn bão cuồng nộ của Soyoung quét tới, tôi kiên quyết ngắt điện thoại và chỉnh về chế độ im lặng.

Nắm chặt lấy điện thoại, tôi ngẩn ngơ một hồi lâu.

Nhớ lại chuyện trước kia?

Nhớ cái con mẹ nó chứ mà nhớ!

Tôi đến buổi hẹn trễ mười phút, cũng may đối tác là một phụ nữ trung niên hiền lành, bà ấy cũng không trách cứ gì, hai bên thuận lợi thỏa thuận xong các điều khoản, trước khi rời đi, bà đột nhiên nói với tôi: "Là con gái, nên chú ý bản thân một chút."

Tôi nghe không hiểu gì nhưng cũng cười gượng trả lời cho qua, chờ đến khi ra khỏi phòng họp, quay đầu nhìn gương mặt mình với đôi mắt đen thui như gấu trúc phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh đối diện thì chỉ biết thở ra một hơi thật dài.

Cuộc đời bị bóc lột thật bi thảm!

Kết thúc một ngày dài làm việc, tôi lại lê tấm thân tàn về nhà, tôi vốn nghĩ sau hành động lúc sáng, chắc chắn Soyoung sẽ đến giết tôi, không ngờ sau khi gọi ba mươi tám cuộc gọi nhỡ cho tôi, chị ấy biệt tăm.

Tôi vui mừng còn không hết, lại lết về nhà yên ổn đi ngủ.

Mấy ngày kế tiếp trong tuần đều trôi qua thật yên bình, yên bình đến mức dị thường, sự yên bình này có chút khó hiểu, Do Namhyun không dây dưa, Soyoung không tra khảo, ngay cả điện thoại của Do Joohyuk cũng không thấy.

Thế giới của tôi đột nhiên chỉ còn lại một mình tôi mỗi ngày với đống công việc, vào lúc tôi đã nghĩ cuộc sống của tôi sẽ cứ thế bình lặng trôi đi thì một đêm lạnh giá, Soyoung đột nhiên đập cửa nhà tôi.

Tôi ngái ngủ, còn mặc nguyên đồ ngủ ra mở cửa, vừa thấy chị, tôi hoảng sợ đến nỗi cơn buồn ngủ bay đi đâu mất "Chị đang cộng tác với cơ quan tình báo quốc gia sao?"

Chị diện một cái khẩu trang to tổ bố che kín gương mặt, đẩy tôi vào trong, mở đèn, săm soi nhìn khắp phòng, cởi cái áo choàng đen ra, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu rồi nghiêm mặt nói: "Kim Amie, qua mấy ngày theo dõi điều tra, chị có thể khẳng định chuyện em có bạn trai là giả."

"Hả?"

"Chị theo dõi em nhiều ngày rồi mà đâu thấy em tiếp xúc với người đàn ông nào ngoài công việc đâu, cũng không điện thoại hẹn hò, yêu đương? Em chơi trò tình người duyên ma sao?"

Tôi vò đầu, đè nén cảm giác muốn tung một cước cho chị ta văng ra cửa.

Soyoung xoa xoa thắt lưng: "Vậy nên, ngày mai hoặc là em đem bạn trai của em tới cho chị xem hoặc là em phải đi tham dự vũ hội, tối nay chị ngủ ở đây, em đừng có mong chạy trốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro