extra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm khuya, tiếng thở dốc vang lên không ngừng.

Jungkook khẽ cắn tai Amie, đầu lưỡi hắn trêu đùa vành tai em, một bàn tay phủ lên nơi mềm mại trước ngực em, khi thì nắn nhẹ, lúc lại vuốt ve, bàn tay còn lại đặt dưới eo em, đỡ cho em rướn người cao hơn nữa.

Bỗng nhiên, em thét lên kinh hãi: "Jungkook! Đợi chút... Đợi chút... Dừng chút đã!"

Hắn cười khẽ bên tai em: "Tiểu thư à, không dừng được, em kêu muộn quá."

"A! Không được, không được!" Em kêu gào thảm thiết, "Sụn lưng, sụn lưng rồi! Rút gân..."

Trong bóng đêm, trán hắn nổi đầy gân xanh: "Em.. em giỏi lắm!"

"Em cũng đâu có muốn vậy." Em khóc không ra nước mắt, "Mau bóp giúp em đi, huhu đau quá..."

Hắn thở dài: "Nể em đêm nay vẫn còn dài đấy."

Sáng sớm hôm sau.

Oh Jinhye gửi ảnh đang ôm con dưới tháp Eiffel cười tươi roi rói cho hắn.

Phía sau bức ảnh còn viết một câu—— Jei, mặt trời ở Paris thật ấm áp, anh dẫn người nhà đến đây đi.

Em đọc xong hơi nhướn mày, quẳng tấm ảnh lên bàn, giọng nói đầy một mùi giấm chua: "Tình cũ rủ anh đến Paris nối lại tình duyên kìa, chỉ tiếc là người ta đã có con rồi."

Hắn đang cầm di động bấm bấm gì đó, hờ hững nói: "Ừm, lần sau vợ chồng mình cũng mang con đến đó."

Em sửng sốt: "Con nào?"

Hắn nửa cười nửa không, liếc em một cái: "Không phải đêm nào tụi mình cũng 'cày' cận lực sao?"

Em khóe miệng giật giật: "Jeon Jungkook, ban ngày ban mặt anh nói lung tung gì đó!" Em dọn dẹp bữa sáng đã ăn xong, vừa đi vào bếp vừa nói, "Tối nay là tiệc đầy tháng con của Soyoung, anh đừng về trễ quá... hay anh về đón em nha?"

"Không đi." hắn nhấp một ngụm cà phê: "Con người khác mà quan tâm làm gì, con nít tóc tai thì chưa có, nhìn phát chán."

"Con nít đứa nào mà chả như thế, vậy chúng ta khỏi sinh luôn, buổi tối anh cũng không cần phải 'cày' cận lực như vậy nữa..."

Em còn chưa nói hết câu, hắn đã nhét điện thoại vào túi rồi đi ra ngoài: "Tối anh về đón em."

Kết hôn đã gần một năm nhưng hai người vẫn không bỏ được thói quen khẩu chiến. Tình cảm vẫn duy trì ở mức ổn định, không có những thay đổi 'long trời lở đất' như trong tưởng tượng, chỉ là những chuyện vụn vặt vốn có của một người giờ thành của hai người thôi.

Em không thích có người lạ ở trong nhà nên không thuê người làm.

Hiện giờ em đã lên chức, không cần đích thân làm mọi việc, đúng giờ tới sở, cuối giờ lại về sớm, về nhà rửa bát, giặt đồ, quét dọn, lâu lâu giở chứng làm biếng thì đẩy qua cho hắn. Nhà có hai phòng tắm nhưng cũng có những hôm họ cùng chen chúc trong một phòng tắm vào buổi sáng, một người thì mắt nhắm mắt mở rất thong thả đứng đánh răng, người kia thì tóc tai bù xù thản nhiên ngồi bồn cầu...

Trước đây, nếu không có tình yêu, cuộc sống vợ chồng có thể cũng như thế, còn bây giờ, không ai biết được người kia yêu mình đến cỡ nào, chỉ kỳ lạ là cả hai đều biết, nếu cuộc sống mà không có người kia, sẽ trở nên rất thiếu thốn và vô vị.

Hắn vừa lái xe đến công ty thì nhận được điện thoại của bà Jeon, bây giờ là 9 giờ tối ở Mỹ, sau một hồi hỏi thăm sức khỏe hai vợ chồng, liền liên tục nhắc nhở về cháu nội tương lai của mình.

Hắn lẳng lặng nghe nguyện vọng thiết thực được ẵm cháu của bà một hồi, rồi mượn cớ có cuộc họp quan trọng để ngắt máy.

Một đứa con, ai mà chả muốn!!

Nhưng chuyện này cần sự phối hợp giữa các yếu tố 'thiên thời địa lợi', đặc biệt là 'nhân hòa'... Có điều bây giờ hắn và em giống như bóng đá nam giữa đội yếu với đội mạnh vậy, đội yếu muốn tranh giải với đội mạnh, trận nào cũng có mặt nhưng bóng thì mãi không vào. Hắn không khỏi bóp cổ tay thở dài.

Thực ra hắn cũng hiểu, trong cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn, như bây giờ, có thể mỗi ngày tỉnh giấc nhìn thấy em nước miếng thấm ướt gối, miệng há to nằm khò khò bên cạnh, đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Hắn bỗng nhớ cuộc sống khi còn ở Mỹ, làm việc không biết ngày đêm, chỉ dựa vào thuốc lá và cà phê sống qua ngày, thậm chí nằm viện cũng phải mang theo giấy tờ để bên cạnh giường bệnh.

Thời gian đó, hắn luôn ảo tưởng rằng em vẫn luôn chờ đợi mình, thỉnh thoảng gọi điện kể cho hắn nghe hôm nay em lại gây ra chuyện gì, bực bội ai hay là ấm ức điều gì... cho dù là em chỉ kể lể, oán thán cuộc sống phức tạp thì hắn cũng thấy trong lòng thật ấm áp, vui vẻ rồi.

Điều đó sẽ chứng tỏ rằng em vẫn còn yêu hắn, vẫn còn muốn ỷ lại vào hắn.

Nhưng lúc đó bọn họ đã chia tay.

Hoàn cảnh lúc đó của hắn không thể dễ dàng về nước, mà bản tính kiêu ngạo lại không cho phép hắn cứ cố chấp giữ mãi không buông một người mà bản thân không thể đảm bảo được tương lai. Hắn nghĩ, em là một cô gái tốt, em xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vì thế khi Oh Jinhye nói với hắn rằng em không ngừng đi coi mắt, khiến cho hắn cảm thấy rất ghen tuông và tức giận.

Đã vậy thì cứ tìm đại một người kết hôn là được, dù sao cũng đâu có gì khác nhau.

Qua lại với Oh Jinhye nửa năm, cùng dùng cơm, cùng làm việc, thời gian gặp nhau mỗi ngày còn nhiều hơn thời gian quen biết và yêu đương với em, nhưng trong lòng hắn không hề có cảm giác rung động với Oh Jinhye. Mỗi lần Oh Jinhye chủ động hôn hắn, hắn đều khước từ.

"Jei, chúng ta đang đóng vai một đôi không yêu đương không sex à?" Oh Jinhye không chỉ một lần oán hận hỏi, "Ngay cả hôn môi cũng không được sao?"

Ừ, không được.

Sau này khi hắn ra sân bay tiễn Oh Jinhye và Eric về Hàn Quốc, Oh Jinhye đã chọc hắn là: "Jei, anh thủ thân vì cô ấy hả?"

Thật ra cũng không hẳn là thủ thân vì em. Chỉ là, dù sao hắn cũng không thể chấp nhận người khác, một mình lỡ dở chứ không thể kéo người khác xuống nước theo.

"Để em về nước tìm hiểu giúp anh, nếu cô ấy vẫn còn một mình thì anh quay về theo đuổi cô ấy đi." Oh Jinhye cười nói, "Chỉ hy vọng cô ấy không đập anh một trận là được."

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, tính đi tính lại vô số lần mới quyết định về nước. Chỉ có điều không ngờ là, vừa xuống máy bay đã gặp được em, em đang lôi lôi kéo kéo một Soyoung say khướt, vẻ mặt dở khóc dở cười. Biểu cảm sống động của em giống y như trong trí nhớ hắn. Đáng ra phải bước tới chào hỏi một câu, hắn đã nghĩ vậy, nhưng đôi chân không tài nào nhúc nhích nổi... Đó là lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác tâm trạng hỗn độn khi xa nhà trở về như vậy, khiến hắn thấy lo lắng, bất lực...

Em mà thấy mình sẽ có phản ứng như thế nào? Có khi nào em sẽ đánh mình không? Bất giác hắn ôm lấy bụng dưới, nuốt nước miếng bất an.

Dĩ nhiên, em không hề đánh hắn, nhưng nụ cười lịch sự, xa cách đó còn khó chịu hơn gấp nhiều lần so với việc bị đánh. Bọn họ chỉ giống như hai người lạ từng lướt qua nhau mà thôi, giống như chưa hề tồn tại bất cứ mối quan hệ nào.

Làm sao mà hắn chịu nổi chứ...

***

Điện thoại bất chợt rung lên, hai chữ 'Vợ yêu' trên màn hình kéo hắn ra khỏi suy nghĩ, hắn hơi nhíu mày, nhìn thời gian, 10 giờ 20, giờ này mà em lại gọi cho hắn... không phải em lại gây ra chuyện gì đấy chứ? Hắn nghe điện thoại, đầu bên kia có nhiều tiếng người như đang cãi nhau, rất ồn ào, rồi một tiếng thở dài thườn thượt vọng tới, hắn bất giác chau mày, rồi nghe tiếng em đáng thương nói: "Jungkook, em bị đụng xe... mà thật ra cũng không phải là đụng xe..."

Lúc hắn ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện thì thấy em đang ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang, trên đầu quấn một vòng băng vải trắng toát, đang nói gì đó với vị bác sỹ bên cạnh, trên mặt cười rất thoải mái, không hề thấy bất kỳ sự hoảng hốt, bất an nào. Hắn nheo mắt, đứng cách bọn họ vài bước, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên vị bác sỹ đang đứng cạnh em, hắn nhớ không lầm thì đây chính là thằng cha bác sĩ đã bắt cá hai tay với em và một bác sỹ nam khác, hình như tên là Do gì đó.

Áo blouse trắng tinh, trông thật chướng mắt.

Đang tán gẫu rất vui vẻ với Do Joohyuk, em chợt quay đầu lại, phát hiện gã chồng ngốc nghếch của mình sắc mặt đen thui, hầm hầm đứng kia nhìn mình. Nụ cười trên mặt em đông cứng, cũng nhìn hắn một hồi lâu, thấy lạ nói: "Em biết là quấy rầy công việc của anh, nhưng dù gì em cũng là bà xã của anh, em xảy ra chuyện, kêu anh đến là lẽ đương nhiên mà, sao trông anh cứ như là bị em thiếu tiền vậy?"

Do Joohyuk nhìn thấy hắn thì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, biết ý quay đi, để lại hai người em và anh mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau. Cuối cùng, tên to đầu kia 'đầu hàng' trước, bước lên nhìn em một lượt: "Em bị đụng xe à? Chắc đầu em bị kẹp vào cửa toilet rồi, sao lại ngốc thế chứ"

"Anh bực bội gì chứ? Đâu phải em muốn mình bị thương đâu..." Em gãi gãi đầu tủi thân nói.

"Ai mà nghĩ ra ngoài mua đồ ăn cũng xui như vậy chứ?"

Hắn thở dài, xoa xoa đầu em, đau lòng hỏi: "Còn đau không? Sao lại đụng trúng xe vậy?"

"Thì... lúc ra khỏi siêu thị, đi đến góc đường thì có một cái xe tải lớn phóng tới, đâm vào một cái xe du lịch nhỏ đậu bên đường, làm cái xe du lịch đó đụng vào cái cột đèn đường trên lối đi bộ, rồi cái cột đèn đó đổ trúng em..."

Hắn lặng im hồi lâu, đỡ trán than nhẹ: "Quả đúng là Kim Amie, chuyện gì cũng có thể xảy ra với em được..."

Em cằn nhằn than thở: "Sớm biết xảy chuyện như vầy thì em đã không nghỉ phép trốn việc rồi, đi làm vừa không bị trừ lương lại không bị đau như thế này."

Hắn chạm nhẹ cái băng trên đầu em, chớp mắt hỏi: "Đầu em là tên... à, vị bác sỹ kia băng hả?"

Lúc này, em mới nghiêm túc quan sát hắn, híp mắt cười: "Jeon Jungkook, anh, không phải là đang ghen đấy chứ."

Hắn hừ một tiếng: "Trên dưới gì đều bị anh ăn sạch sẽ rồi, còn gì nữa đâu mà phải ghen với chả tuông." Rồi lại lúng túng nhìn đi chỗ khác, im lặng một lúc, rồi lại liếc em một cái, tay xoa xoa cổ hỏi: "Hai người... vừa rồi nói chuyện cũng vui quá nhỉ?"

"Đương nhiên."

Hắn lập tức nổi trận lôi đình, chuyển sang thái độ lạnh lùng kéo em về: "Vui vẻ cũng không có cơ hội nữa đâu, anh ta là của người đàn ông khác, em là của anh!"

Em đi sau cười sảng khoái, miệng lải nhải không ngớt: "Ghen mà còn bày đặt kênh kiệu", cuối cùng tên to đầu chịu hết nổi, quay phắt lại định nạt em thì khóe môi lại đụng ngay một đôi môi đỏ mọng, mềm mại: "Nể mặt anh trông đáng yêu quá, thưởng đó!" em ngẩng đầu vênh mặt nói.

Hắn đờ đẫn mất một lúc, sờ sờ khóe môi, bao nhiêu ấm ức bị quét sạch, đôi mắt cong lên, miệng bất chợt nở nụ cười ngây ngốc. Rồi hắn thu hồi nụ cười ngay lập tức, cũng bày ra bộ mặt vênh váo hệt: "Ừm, được rồi, cho em cơ hội để thưởng anh thêm một lần nữa đó."

"Thưởng anh thêm một tin vui này."

Em ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn cúi xuống, hắn nghi ngờ đưa tai đến gần miệng em.

Đột nhiên em hét to lên: "Anh sắp làm cha rồi!"

Hắn ngẩn người, quay đầu choáng váng nhìn em đang cười dịu dàng, không biết là đang bị em hét cho choáng váng hay là đang sốc vì tin tức đến quá bất ngờ.

"L... là... làm cha?" Hắn lắp ba bắp bắp.

Em gật đầu lia lịa, hắn thì vẫn đứng ngây người ở đó, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, vội móc di động, luống cuống bấm một số điện thoại, miệng lắp bắp: "Mẹ... sắp làm cha rồi, về nước nhanh đi ạ, có rồi, con... dạ, con có rồi..."

Hắn có con rồi!

Nói xong hắn bế bổng em lên xoay mấy vòng, cả hai trao nhau một nụ hôn cuồng nhiệt, trong đó chứa đựng vô vàn niềm hạnh phúc mà hiện tại họ không thể nào diễn tả nổi. Cuối cùng, cô nàng mạnh mẽ này của hắn cũng mạnh mẽ trao cho hắn một tinh tuý, một kết quả của cuộc tình đầy chông gai mà hắn và em đã cùng nhau xây dựng, vun đắp từng thời khắc từng phút giây này..

Hắn thương em, thực sự rất thương em!

Chúng ta sinh con thôi!

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro