Chap5: Thời Thơ Ấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chẳng dám nghĩ nhiều, gật đầu lia lịa. Tự nhiên sao cậu thấy sợ hắn kinh khủng. Cái thứ hàn khí tỏa ra xung quanh hắn quả thực cậu chưa thấy bao giờ. Nhưng khoan đã, cậu khẽ nhíu mày:

-Nhưng cái gì mà không chịu nổi?

-Đơn giản là vì tôi không thích “con cún của hội học sinh” bị người khác điều khiển thôi..-Hắn cười ngạo mạn và đôi mắt hắn đầy vẻ tự mãn.

-Con cún??? Cậu có bị điên không??? Tôi –mà là con cún- của – hội học sinh á?-Cậu há hốc mồm quật lại.

-Không phải cậu là khách mời siêu đặc biệt, một năm học có chín tháng thì hết tám tháng cậu lau chùi dọn dẹp, nói chung là làm đầy tớ không công cho phòng à?

-Đó là do suốt năm cậu và tên Jimin  soi tôi từng centimet còn gì? Chính cậu đày đọa tôi chứ còn nói gì nữa?- Cậu cong họng lên quát.

Yoongi khẽ nhíu mày, ép chặt cậu hơn:

-Cái gì?

Khoảng cách này, gần quá. Cậu còn cảm nhận được rõ hơi thở của hắn phả vào mặt mình.

-Này, tư thế này hơi bị mờ ám đấy. Ông đang làm quái gì thế?-Cậu trợn mắt gào to.

Yoongi khẽ nhướn mày, làn môi đẹp khẽ chu ra, ra vẻ “thế cơ á”. Đúng lúc đó thì Jimin bước vào, đôi mắt đẹp của hắn chợt tối sầm lại.

-Cái quái?

Yoongi quay lại nhìn Jimin, khuôn miệng cười cười đầy ngụ ý. Hắn thả cậu ra thong thả đút túi quần, bước về cái chỗ ngồi muôn thuở của hắn cùng đôi chân dài gác lên bàn. Gương mẫu gớm! = =

Jimin nhíu mày quét ánh mắt đầy hàn khí sang cậu rồi lại tiếp tục quét lên thằng anh hắn như chiếc camera tự động.

-Hai người đang làm gì thế?-Hắn nheo mắt.

-Như em thấy đấy Jimin, anh gác chân lên bàn và con cún đang đứng dí bên tường.-Yoongi nhướn mày cười cười.

-Vừa nãy, lúc tôi vừa bước vào ấy.-Ngữ âm của Jimin nghe có phần nặng nề.

Yoongi chỉ bật cười. Chẳng trả lời, khẽ khoanh tay nghiêng đầu nhìn cậu ta. Jimin thì đưa ánh mắt hồ nghi đầy sắc lạnh nhìn hắn. Hai anh em nhà này đôi lúc cũng liếc mắt đưa tình kiểu này thế à? Thấy tình hình căng thẳng mà chẳng biết tại sao, mới lúc nãy chúng còn hợp tâm hợp sức cười nham hiểm tính chuyện bắt nạt cậu  mà?

-À…-Jungakook nuốt nước bọt cười xả lả -Tôi về lớp được chưa?

Chẳng ai trong hai thằng điên ấy trả lời. Cậu khẽ liếm môi rồi bước thật khẽ lén lút như vừa ăn trộm. Chúng vẫn không rời vị trí quan sát, vẫn đắm đuối nhìn nhau. JungKook thầm cười trong bụng, nghĩ đến việc lần này cậu sẽ từ cái căn phòng hội học sinh này về mà bình an vô sự mà cười sung sướng ngoác cả mồm. Nhưng cái chân vừa chạm đến cái thềm cửa chuẩn bị thoát thì cái âm khí quỷ ám lại tiếp tục khàn khàn cất lên:

-Thỏ con. Cậu định đi đâu khi chưa có sự chấp nhận của chúng tôi.

Một đàn quạ bay qua đầu tôi kêu lên tiếng “quác quác” đầy tội lỗi. Cậu từ từ quay cái đầu lại, chầm chậm như các cảnh kịch tính trong phim Ấn với những vạch xám xuất hiện rõ trên trán, miệng cậu giật giật đầy thất vọng. Jimin quay lại, đay nghiến:

-Còn nhìn làm cái quái gì?

Hết anh đến em, đứa thì cún đứa thì thỏ, anh em nhà này thích ví người khác thành con vật thế à?

-Không ổn rồi..-Yoongi cười cười, hai mắt tít lại thành hai đường cong cong đáng yêu –Anh đã đặt cho cậu ta là cún trước rồi.

-Đặt trước thì sao? Em thấy con thỏ hợp hơn.-Jimin liếc đôi mắt hình viên đạn nhìn sang Yoongi.

-Nhưng anh lại thích chú cún, anh lại đặt trước..-Yoongi vẫn cười cười như chọc tức ai đó.

-Cậu ta giống con cún thì đã đáng yêu, đằng này cô ta giống như con thỏ  phiên bản người hơn…-Jimin tối sầm mặt liếc sang cậu.

Giờ thì không chỉ có cái miệng cậu giật giật mà cả đôi lông mày của cậu cũng giật giật theo. Đáng kiếp!

Hai tên này, chỉ có cái việc gọi cậu bằng con gì thôi mà cũng chiến nhau được là sao. Cơ mà hắn coi cậu là cái gì mà muốn đặt gì thì đặt thế?

Cậu đang định quát lên thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi:

-Cậu ấy là JungKook, không phải cún cũng chẳng phải thỏ.

JungKook quay lại và cảm động làm sao, vị cứu tinh của cậu là đây. Kim TaeHyung lạnh lùng đứng bên ngoài cửa lớp nói vọng vào, cái đôi mắt đầy sát khí muôn thuở phóng vào hai tên công tử trong phòng. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu tin chắc hai tên này đầu đã lìa khỏi cổ khi TaeHyung vừa mới nhìn rồi.

-Hyungie!!!-Cậu gọi tên bằng cái giọng điệu đầy xúc động, thằng bạn thân chí cốt đáng yêu của cậu. Sao lúc này trông TaeHyung dễ thương thế không biết.

Yoongi đút túi quần đứng dậy. Cái mặt mới vừa nãy nhơn nhơn như con cá bơn bây giờ cũng đen lại và sát khí cũng bốc lên nồng nặc:

-Đây là chuyện của Hội học sinh, sao cậu lặn đến đây đây?

-Hội học sinh chỉ có thể xem xét tội và ban hình phạt khi học sinh phạm lỗi, chứ đâu phải là gọi người khác bằng những cái tên ngu ngốc như thế?-Mặt TaeHyung lúc này tỉnh đến mức chẳng tìm thấy cái biểu cảm nào khác trên mặtt cậu ta ngoài cái hàn khí lạnh băng.Yoongi cũng chẳng kém gì. Jimin  thì càng tỉnh hơn nữa. Trong khi Yoongi và TaeHyung liếc mắt đưa tình với nhau thì Jimin đã mở tập giấy ghi nhớ viết gì đó rồi ấn vào trán cậu một cái làm tôi suýt ngã ra đằng sau. Cậu  sờ tay lên tờ giấy rút xuống và những dòng chữ trên tờ giấy mới khiến tôi suýt đâm đầu xuống bàn. “ Quét dọn khu vực sân sau khối 12A”. JungKook  run run cầm tờ giấy đầy xúc động nhìn jimin .

-Nhìn gì nữa? Không phải cậu ghét lao động công ích ở khu vực hội quản lí học sinh à? Giờ tôi đã chuyển vị trí cho cậu rồi đấy.

Khóe miệng jungkook giật giật, không biết nên cười hay nên khóc. Cái khu vực sân sau khối 12A còn rộng gấp ba bốn lần cái khu này. Trực xong chỗ đó thì cũng là lúc cậu thăng thiên rồi còn gì. JungKook chỉ thiếu đường ngửa cổ lên trời khóc òa lên. Thầm nguyền rủa ông trời tại sao dở hơi đến mức tống hai con yêu tinh này xuống cạnh cậu làm gì. TaeHyung giật tờ giấy trên tay cậu, khuôn mặt mĩ nam sa sầm lại:

-Hai người bị gì thế? Khu vực sân sau dãy 12A? Thế thì bao giờ mới trực xong? Thích hành hạ người thái quá vậy?

-Không liên quan đến cậu, đừng quan tâm thái quá đến cô ấy như thế.-Jimin lạnh lùng nhìn TaeHyung.

-Cậu ấy là bạn thân của tôi, tôi quan tâm là bình thường.

-Bạn thân? Thế chúng tôi cũng là bạn thân của cậu ta đây.-Chẳng thay đổi thái độ,Jimin nhàn nhạt trả lời.

Cậu trợn tròn mắt, cơ mặt giật liên hồi. JungKook cố đào kí ức đẹp đẽ trong đầu xem có chi tiết nào cậu  thân với hai tên thần tượng dở hơi như hai tên đó hay không.

-Gì nữa? Năm 5 tuổi, ngày nào chúng tôi cũng ngồi bên cửa sổ lặng ngắm cậu chơi nhảy dây với đám bạn có tính không? Năm 6 tuổi, cậu kéo chúng tôi cùng chơi với lũ bạn có tính không? Năm 7 tuổi ngày nào chúng tôi cũng rủ cậu sang nhà để chơi với chúng tôi có tính không? Năm 8 tuổi chúng tôi muốn đi học cùng cậu, đi về cùng cậucó tính không? Năm 9 tuổi chúng tôi ngày nào cũng ló mặt sang chọc tức cậu có tính không? Suốt cả năm tiểu học cậu luôn gặp chúng tôi. Lên cấp hai cũng thế, cấp ba cũng vậy, có tính không?-Jimin đột nhiên tuôn một tràng lạnh kẽo xổ vào mặt cậu–Bạn thuở thơ ấu luôn rồi.

JungKook cười không được mà khóc không xong. Thế thì thân cái quỷ gì chứ? Năm 8 tuổi đúng là chúng luôn đợi cậu cùng về thật nhưng lúc đó sợ bị mấy đứa cùng lớp chọc là “yêu nhau” nên cậu lủi về một mình. Suốt cả năm trời không dám tới gần, nghĩ lại lớp mình lúc đó trẻ con thật. Báo hại lên năm 9 tuổi chúng lột xác thành hai tên tiểu quỷ đội lốt thiên thần.

Cậu ậm ừ chẳng nói được câu nào, nhưng sao tự nhiên trông Jimin căng thẳng thế nhỉ? Cả TaeHyung nữa. Trông hai người đó như muốn nói thêm nhưng không thể nói tiếp. Ở đây lâu nữa thì còn căng thẳng nữa. Nghĩ thế tôi lặng lẽ bước ra ngoài mang theo mẩu giấy. TaeHyung cũng đi theo.

***

Jimin nhìn sang Yoongi, đôi mắt Yoongi khẽ chớp một tia nhìn buồn. Jimin cũng không nói thêm điều gì, chỉ gác chân trên bàn ngả người ra sau.

-Nhớ năm lớp 7, vì thằng nhóc đó mà chúng ta phải trở thành lũ côn đồ một lần không?-Yoongi chợt bật cười.

-À..-Jimin chợt mỉm cười –Thằng MinHo lớp 7C, cái thằng suốt ngày chặn xe thằng nhóc đó bắt nạt chứ gì?

Yoongi và jimin khẽ cười nhìn nhau. Còn thiếu nhiều lắm nhé Jimin…

Năm lớp 6 hai người dò tên cậu trong hàng trăm cái tên để hi vọng cậu cùng lớp với bọn họ,có tính không?

Năm lớp 7 hai người đánh nhau một trận toe tua với thằng lớp bên chỉ vì thằng đó bắt nạt cậu,có tính không?

Năm lớp 8 hai người trốn trong thư viện chỉ để thấy cậu,có tính không?

Năm lớp 9 ngày tổng kết hai người  muốn ôm cậu,có tính không?

Năm lớp 10 hai người quyết định vào trường cấp III này thay vì ngôi trường danh tiếng để được học cùng cậu,có tính không?

Năm lớp 11, hai người muốn cậu để ý một chút, quan tâm một chút, có tính không?

Yoongi và Jimin gập mình cười phì: Hai thằng ngốc.

Năm 8 tuổi, cố thân với cậu, cậu lại càng cố tránh ra xa. Có cảm tưởng như suốt một năm ấy cậu đã lãng quên bọn họ rồi. Thế là hai người lủi thủi cùng chơi với nhau, cùng đi học với nhau, cùng về với nhau mà không có cậu. Năm 9 tuổi cố tình chọc tức cậu chỉ vì sợ cậu sẽ quên bọn họ mà thôi.

---

TaeHyung đi tà tà đằng sau JungKook. Cậu nhớ về những thứ mà Jimin vừa nói lúc nãy. TaeHyung cũng có một tuổi thơ dữ dội cùng JungKook lắm chứ. Đi học, ai dám làm JungKook khóc đều có TaeHyung ra xử. Về nhà bị đám Yoongi và Jimin giấu đồ, TaeHyung đều là người giúp JungKook tìm lại. Lớn dần, chiếc xe đạp của TaeHyung luôn có một chỗ ngồi cấm ai đụng tới. Dù có là ai cậu cũng không bao giờ chịu chở, vì cậu vốn xác định sẵn, chiếc xe đó chỉ có thể chở JungKook thôi. JungKook ngây thơ vô tổ chức có biết gì đâu. Hằng ngày vẫn là TaeHyung đèo đi đèo về sướng rơn còn JungKook thì nghêu ngao hát bài “chó mèo cãi nhau” đến đau cả tai. Nhưng vốn đã thành thói quen nên khi thiếu giọng hát đó TaeHyung lại nhớ. Thế mới hài. Khi JungKook khóc, TaeHyung sẵn sàng mua hộp giấy đưa cho cậu bạn, rồi tiện thể nghe người ta xả lũ một giăng đến đau đầu. Khi vui thì lôi nhau đi đầu phố đến cuối phố. TaeHyung đang chìm trong mớ suy nghĩ mông lung thì JungKook quay phắt lại:

-Cậu cứ vào lớp đi, tôi trực chút vào liền mà.

-Tôi giúp cậu.-TaeHyung lạnh lùng trả lời.

-Không cần. Tui là JungKook mà! Chẳng lẽ quét cái sân cũng bắt ông đụng vào? Thôi thôi, không cần đâu!-Jungkookđẩy đẩy lưng TaeHyung về phía khu học khối 11A. TaeHyung nhún vai rồi dong thẳng.

***

Nhìn bóng thằng bạn thân mà cậu méo xệch cả miệng. Nói đi là đi ngay, thằng bạn tốt gớm. Ít nhất cũng phải níu kéo như: “Cậu đừng bận tâm, để tôi giúp” có phải hơn không? JungKook nhìn chiếc chổi quăng sóng soài bên góc cây mà nản. Cậu bước đến cầm nó lên.

JungKook chẹp miệng nhìn khu sân đầy lá. Chẹp, phải ngủ mới có sức chứ. Đúng, ngủ mới có sức để cày. Thôi thì cứ ngủ cái đã. Cuối cùng cậu lon ton lại ngồi xuống ghế đá, ngáp một tiếng dài rồi chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

-Chẹp chẹp…

Cậu gãi gãi cổ từ từ mở mắt dậy thì suýt sặc. Tên Namjoon đang ngồi kế cậu, hai tay khoanh vào nhau. Và….đầu cậu thì gối vào vai hắn. Một cảnh tượng hết sức….trữ tình.

-Aaaaaaaaaaa!!!! Cái…Cái…Cái…QUÁI gì thế này???

JungKook bắn ra khỏi ghế lùi ra phía sau. Hắn khẽ hé mắt, miệng hắn nhếch lên một nụ cười đểu.

-Sao thế em yêu? Em gặp ác mộng à?

-Cái quái gì thế???-cậu gào lên. JungKook nhớ lúc ngồi xuống ghế là ngồi một mình, sao lại tỉnh dậy thì lại có hắn ngồi một bên, lại còn dựa vai thắm thiết nữa.

-Em buồn ngủ nên tôi cho em mượn bờ vai, em quên rồi sao?-Hắn đút túi quần đứng dậy bước về phía cậu.

-Cái quái??????

Nhưng hắn đã bước đến, kề sát người cậu, cười đểu:

-giờ cậu có kêu tướng lên thì cũng vô ích, tất cả đều đã xong cả rồi…

JungKook trợn mắt, nhìn về phía trước, Một đám phóng viên túm tụm lại hào hứng lau ống kính. Trông mặt ai cũng hồ hởi như bắt được vàng. Mặt cậu giật giật đau khổ nhìn sang hắn:

-Đừng nói với tôi…

-Hình ảnh rõ nét và sẵn sàng được lên bìa!-Hắn cười tít mắt phán một câu xanh rờn sức sống.

Cậu chết đứng tại chỗ. Nước mắt chỉ chực phun ra. Thôi xong! Thể diện của cậu lần này đi tong cả rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro