10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trong bệnh viện đều tỉnh dậy sớm, chưa đến sáu giờ trời còn chưa sáng, Ami đỏ mắt đứng lên gập chăn, bố Park nhỏ giọng hỏi một câu: “Không ngủ được à?”

Ami nói: “Không sao ạ.”

Chú Cho giường bên đau tay, kêu cả đêm nhưng vợ chú – cô Kang  lại ngủ rất say, tiếng ngáy của bà cộng với tiếng rên của chú Cho tạo thành một khúc nhạc.

Ami đứng dậy múc nước cho bố đánh răng rửa mặt, vừa chuẩn bị xong thì mẹ Park đã đến.

“Sao mẹ đến sớm thế ạ? Trời lạnh lắm.” Ami đi qua nhận đồ từ tay bà.

Mẹ Park đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt, nói: “Không sao, Jimin đưa mẹ đến.”

“Vậy em ấy đâu ạ?”

“Mẹ gọi nó đi lên cùng ăn sáng, nó lại quay đầu chạy mất.”

Ami nhoẻn cười: “Đúng là thành thật, Tết con muốn gọi em ấy đến nhà mình cùng nhau tổ chức lễ mừng năm mới. Nghe nói nhà em ấy không có ai, ở lại thành phố tổ chức một mình.”

Mẹ Park gật đầu: “Càng đông càng vui, mẹ rất thích Jimin.”

Sau đó chỉ vào bình giữ nhiệt: “Con đưa cái này cho bác sĩ Jeon nhé.”

“A?”

“A cái gì?”

“Miệng cậu ấy khỏi rồi.” Ami không muốn đi.

Mẹ Park kéo cô qua một bên nhỏ giọng nói: “Sao con bạc tình thế hả? Hàng ngày người ta đi làm lại còn làm vật lý trị liệu cho bố con, chúng ta đưa canh thì có sao? Mẹ đã hỏi rồi, cậu ấy cũng không nói là không thể! Hơn nữa, các con là bạn học, qua lại cũng đâu có sao, con nhân lúc bây giờ còn vắng người thì đem qua đi! Đây là canh chân giò, rất bổ!”

Ami “bạc tình” liền bị mẹ đẩy ra khỏi phòng như vậy.

Bây giờ y tá đều đang làm việc, trong phòng làm việc chỉ có một người. Ami đứng ở cửa vẫy tay với cái người đang nghịch điện thoại bên trong, bác sĩ Bạch không động đậy, ngồi im tại chỗ cười với cô.

Ami rít lên: “Cậu ra đây một chút!”

Đến khi đó bác sĩ Jeon mới từ từ đứng lên, định đi ra ngoài lại bị một y tá lạ mặt chặn đường.

“Có việc?” Bác sĩ Jeon hỏi.

Cách không xa, Ami nghe thấy cô y tá kia có giọng nói ngọt ngào, cô ta nói: “Chào bác sĩ Jeon, em là y tá Dahyun mới đến, sau này nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn.”

“Ừm.” Anh nghe xong, nhìn Ami. Ami đứng ở cửa ngáp một cái.

Y tá Dahyun cũng không đi mà lấy ra một bình giữ nhiệt màu xanh, nói: “Bác sĩ Jeon, em pha trà giải nhiệt cho anh.”

Ami cảm thấy hình như cô biết ý định của y tá Dahyun này.

“Không cần.” Bác sĩ Jeon lắc đầu, “Bây giờ tôi muốn đi ra ngoài một chút.”

Nhưng y tá Dahyun lại cố lấy dũng khí chặn anh lại, nói: “Thật ra em muốn nói là, bác sĩ Jeon, em rất thích anh. Nghe nói anh cũng không có bạn gái, em hy vọng anh có thể cho em một cơ hội.”

Xung quanh có nhiều tiếng thì thầm nhao nhao, nhưng giọng nói ngọt ngào kia quá hay. Ami thầm than trong lòng: Bây giờ các cô gái trẻ gan thật lớn, bội phục.

Jungkook ngẩng đầu nhìn Ami, Ami mỉm cười với anh, ý bảo cô đi về trước, không quấy rầy anh.

“Park Ami!” Jeon đẩy y tá Dahyun ra,giữ chặt Ami.

Ami quay đầu ngượng ngùng cười, giấu kĩ chiếc bình giữ nhiệt.

Jungkook nhìn thẳng cô, muốn nhìn ra gì đó từ biểu cảm của cô, y tá Dahyun đứng ở cửa, đánh giá hai người họ. Ami sợ người khác hiểu lầm, tránh khỏi tay anh, nói: “Cậu đúng là vẫn có sức hút như năm đó, thật ra mình cũng không có việc gì, để sau nói cũng được.”

Jungkook lại giữ chặt cô: “Em có ý kiến gì về chuyện này không?”

Ami rút tay áo về: “Việc này… Quyết định của cậu có vẻ quan trọng hơn…”

“Tôi muốn nghe em nói.”

“Rất tốt.” Ami ngẩng đầu lên, cười: “Rất tốt, bác sĩ và y tá, rất hoàn hảo.”

Jungkook mím môi, nhìn Ami cười như ngây ngẩn người trước mặt. Ami phất tay: “Mình đi trước đây.”

Mặt bác sĩ Jeon không chút thay đổi quay lại văn phòng, y tá Dahyun hỏi anh: “Ai vậy?”

“Cô không cần biết.”

***

Mẹ Park thấy con gái không làm được việc liền tự thân xuất mã. Ami kéo bà nói: “Mẹ, mẹ đừng qua đó, chỗ cậu ấy đang có người?”

“Người nào?”

Ami uống canh, cũng không biết là nói với ai: “Có một y tá rất xinh đẹp tỏ tình với cậu ấy…”

Mẹ Park không nghe thấy, quay đầu thấy con gái uống canh, hỏi cô: “Không ngon à?”

Ami lắc đầu: “Rất ngon.”

Rất nhanh liền đến giờ bác sĩ đi kiểm tra phòng, bác sĩ Jeon dẫn theo một nhóm thực tập sinh đến. Chú Cho nói đêm qua tay chú đau không chịu nổi, muốn bác sĩ khám trước. Ami lui ở trong góc không ngẩng đầu lên.

Bác sĩ Jeon ấn vài chỗ, nhưng chú Cho vẫn không có cảm giác, còn cánh tay vẫn đau như cũ. Cô Kang lo lắng: “Ông Cho nhà tôi không sao chứ?”

Bác sĩ Jeon nói trong thời gian này kết quả trị liệu không tốt lắm, sau đó nói thực tập sinh phía sau làm kiểm tra cho chú Cho. Ami nghe không hiểu, chỉ chuyên tâm vẽ trên điện thoại.

Bác sĩ Jeon nói với cô Kang: “Đợi kết quả kiểm tra lần này, chiều nay sẽ có. Nếu không có tiến triển chúng tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật, mọi người chuẩn bị tâm lý trước.”

Bố Park vừa nghe phẫu thuật liền nhích lại gần Ami, Ami quên tắt chuông điện thoại, Weibo báo có tin mới, bác sĩ Jeon liếc sang, cô yên lặng tắt tiếng, đăng một bức tranh lên.

Cô Kang nói với bác sĩ: “Chúng tôi bị tai nạn lao động, phẫu thuật để tôi hỏi ông chủ đã.”

Bác sĩ Jeon gật đầu: “Vậy mọi người quyết định đi.”

Sau đó đến lượt bố Park, do có trường hợp của chú Cho, bố Park biểu hiện rất tốt, nói với bác sĩ: “Gần đây chú cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Bác sĩ Jeon cũng gật đầu: “Tiếp tục làm vật lý trị liệu, nằm trên giường tĩnh dưỡng.”

Cũng không còn việc gì, anh dẫn đoàn người đi.

Phòng bệnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cô Kang gọi điện cho ai đó vừa giải thích cho bố mẹ Park: “Bây giờ xe rửa đường đều do tư nhân nhận thầu, ông chủ này là đồng hương của em, rất quen thuộc, lần này nằm viện đều do ông chủ chi trả, bây giờ phải làm phẫu thuật em phải hỏi xem chi trả thế nào.”

Mẹ Park tốt bụng hỏi một câu: “Có bảo hiểm y tế không?”

Chú Cho lắc đầu: “Không có.”

Cô Kang nói: “Hàng năm nộp nhiều tiền bảo hiểm y tế như vậy mà không dùng đến, không có lời.”

“Vậy bây giờ gặp chuyện thì có mà dùng.” Bố Park nói.

Cô Kang không đồng ý, lúc này điện thoại đã được kết nối, bà dùng tiếng địa phương nói chuyện, giọng nói rất to, Ami phải ra hành lang lướt Weibo. Chỉ chốc lát sau bác sĩ Jeon kiểm tra xong phòng bệnh quay lại, thấy điện thoại báo Weibo có tin mới.

Jeon Jeon Jeon Jung:Kể vài chuyện vui hôm nay đi!

Nhưng bức tranh đi kèm thì vẽ nguệch ngoạc.

Bình luận đã hơn một ngàn, có người nói mình thi đạt điểm cao, có người nói hôm nay trời nắng đẹp, có người nói mình gầy đi, có người nói tâm nguyện hoàn thành. Có thêm một bình luận, tên là Lực Khẩu Lực Khẩu, avatar là chữ ký của Ami trên các bức tranh. Rất nhiều fan dùng ảnh này làm avatar.

Lực Khẩu Lực Khẩu:Hôm nay được tỏ tình.

Ami nghĩ rằng: Đúng vậy, được tỏ tình là chuyện vui.

***

Kết quả kiểm tra của chú Cho có rất nhanh, y tá Lee đến gọi người nhà bệnh nhân đi văn phòng của bác sĩ nghe dặn dò, chuẩn bị phẫu thuật, bố Park lo lắng, khi cô Kang quay lại vẻ mặt rất lo lắng, nói: “Thật ra lời của bác sĩ tôi cũng không hiểu, tôi hỏi có phải là phẫu thuật xong thì tay của chồng tôi sẽ khỏi không, anh ta nói y học rất khó nói trước, mọi việc đều có lỡ như. Ôi tôi thật sự là…. Bác sĩ Jeon thật là…”

Ami vội vàng nói: “Cô đừng lo lắng, tay nghề của cậu ấy rất tốt, nhất định sẽ thuận lợi.”

Bố Park cũng an ủi: “Bác sĩ mà, toàn nói như vậy, nhưng bác sĩ Jeon rất có trách nhiệm, cô đừng nghĩ nhiều.”

Buổi chiều, y tá Lee dẫn hộ công bệnh viện vào, hộ công đẩy một chiếc xe cáng, nói: “Ông nằm lên đây.”

Chú Cho đã thay trang phục phẫu thuật nằm lên xe, bác sĩ Jeon đi vào xem xét, bảo hộ công đưa bệnh nhân đến phòng phẫu thuật. Ami đuổi theo gọi anh: “Jeon Jungkook.”

Anh ngoảnh lại.

Tuy từ trước đã biết sau này anh sẽ học y theo sự sắp xếp của bố mẹ, tuy cũng tận mắt thấy anh trở thành một bác sĩ giỏi nhưng tim Ami đập rất nhanh, muốn chúc câu thuận buồm xuôi gió nhưng lại thấy có vẻ không đúng, vậy thì mọi việc thuận lợi? Cũng không đúng… Rốt cuộc là nên nói gì đây? Đây là lần đầu tiên cô dùng thân phận người đứng xem quan sát một trong vô số ca phẫu thuật do anh thực hiện.

Jungkook quay lại, bước vài bước, thấy rõ sự lo lắng trên mặt cô.

“Lo lắng cái gì thế?”

Ami nói: “Dù sao cũng là phẫu thuật.”

Jungkook hơi kinh ngạc….và không quen. Bệnh viện là nơi anh làm việc, mỗi bác sĩ trước khi được vào làm việc tại đây đều phải học tập và luyện tập nhiều hơn người thường, bình thường người ta đều lo cho bệnh nhân, còn đây là lần đầu tiên anh thấy có người lo cho bác sĩ.

“Không coi là phẫu thuật, chỉ là rửa sạch bộ phận hoại tử, đừng lo lắng.”

Có lẽ bác sĩ đều bình tĩnh như vậy, Ami cười: “Ừm.”

“Tôi phát hiện em rất không tin tưởng tay nghề của tôi.”

“Không đâu!” Ami giải thích cho chính mình.

“Ami.” Jungkook nói: “Sáng nay cô y tá Từ kia hẹn tôi đi xem phim.”

Ami cười: “Bây giờ các cô gái trẻ đều rất chủ động.”

“Tôi có nên đi không?”

“Đi đi, sao lại không đi? Cậu đừng làm người ta mất mặt.”

Bác sĩ Jeon rời đi với vẻ mặt lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện với người này nữa!

***

Cùng phòng bệnh, chú Cho đi phẫu thuật, lưu lại giường bệnh trống, trong lòng bố Park rất nhiều cảm xúc, nói với mẹ Park: “Tôi muốn về nhà.”

Mẹ Park cười ông không có tiền đồ.

Chạng vạng, chú Cho đi ra, khi đẩy về phòng bệnh thì người cũng đã tỉnh, cánh tay quấn băng gạc dày, mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong phòng, bên cạnh còn có máy điện tâm đồ. Cô Kang hỏi ông có muốn uống nước không, ông lắc đầu, sau đó lại ngủ. Có người đến thăm ông, cô Kang giới thiệu nói là ông chủ đồng hương. Bọn họ dùng tiếng địa phương nói chuyện, mẹ Park thấy bố Park không được tự nhiên, nói dùng xe lăn đẩy bố Park ra ngoài một chút, hỏi Ami có đi hay không.

Ami lắc đầu, mẹ Park nói: “Vậy còn vẽ một chút đi.”

Nhưng Ami không vẽ, cô đang đợi. Cô sợ không thấy anh, liền chạy qua chạy lại thang máy lớn nhỏ, may là thấy anh đi ra từ thang máy nhỏ, sắc mặt hơi trắng.

“Mệt lắm không?” Ami hỏi, thấy anh liền bớt lo.

“Không mệt.” Bác sĩ Jeon phun ra hai chữ, không muốn nói chuyện nhiều, đi lướt qua Ami.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro