8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân dịp 10 năm hợp tác với tạp chí, Ami không chỉ muốn vẽ thêm tranh, mà hai đứa con của cô đã đứng trong tuyết rất lâu rồi, cô là mẹ ruột nên đương nhiên không thể mặc kệ, cuối cùng chỉ có thể hàng đêm ngồi ở khu cầu thang bộ chịu lạnh chạy bản thảo.

Y tá Lee nhân ra máy tính của bác sĩ Jeon , nhưng đến khi làm việc lại thấy hàng ngày Ami ôm máy tính của bác sĩ Jeon nhà bọn họ trốn vào khu thang bộ. Nếu bác sĩ thiên vị bệnh nhân thì có thể coi như bác sĩ này có y đức cao thượng, nhưng cho người nhà bệnh nhân mượn máy tính thì nghĩa là gì?

Y tá Lee vò đầu bứt tai, cuối cùng gặp được Amo bị bố Park giục về đi ngủ, hạ giọng hỏi: “Vì sao máy tính của bác sĩ Jeon lại ở trong tay chị?”

Ami xoa đôi mắt đỏ ngầu giải thích: “Chúng tôi là bạn cùng lớp cấp ba.”

Y tá Lee nghĩ mình nhớ nhầm: “Bạn cùng lớp? Vậy vì sao ngày bố Park nhập viện, chị lại coi bác sĩ Jeon nhà chúng tôi như người lạ?”

Ami lại giải thích: “Ngày đó cậu ấy uống say, họp lớp cấp ba nên tôi đưa cậu ấy về, không có chuyện gì cả.”

“Nhưng miệng của bác sĩ Jeon…”

“Bị nóng trong.” Jeon nói.

Giải thích như vậy là ổn, y tá Lee ôm ngực: “Tôi còn tưởng hai người ở trong đó làm gì, vội vàng kéo bác sĩ SeokJin đi, hai người thật sự không có gì chứ?”

“Ừ, đường nhiên.” Ami ngáp: “Không còn việc gì nữa thì tôi về ngủ đây, bố tôi đang đợi.”

“Chị đi nhé.” Y tá Lee cởi bỏ khúc mắc trong lòng, cả người đều khoan khái.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Park nghe nói con gái bảo bối thức đêm vội vàng nấu rau diếp cá mang đến. Gặp bác sĩ Jeon trong tháng máy, vóc dáng bà nhỏ, ngửa đầu nhìn anh cũng phải cố sức, bác sĩ Jeon săn sóc cúi đầu, tuy không biết mẹ Park đang nhìn gì.

Mẹ Park đắc ý: “Canh rất ngon! Cô nấu thêm một lần nữa là miệng cháu sẽ khỏi.”

Bác sĩ Jeon dùng đầu lưỡi liếm liếm, hiểu ra đôi chút.

Mẹ Park sợ người khác nghe thấy, ngoắc anh, anh cúi người lắng nghe mẹPark nói: “Tiểu Ami đã nói với cô trước kia hai đứa là bạn bè, cháu yên tâm, cô chú sẽ không nói lung tung ảnh hưởng không tốt cho cháu! Cô bảo Tiểu Ami đưa canh cho cháu có sao không?”

Bác sĩ Jeom nghe xong cũng không vội ngẩng đầu, mà nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn cô.”

Mẹ Park được chàng đẹp trai gọi một tiếng cô, đặc biệt vui vẻ, vỗ bình giữ nhiệt trong tay nói: “Vậy cháy uống cái này trước đi, vốn là làm cho Tiểu Ami.”

Bác sĩ Jeon nhận lấy: “Để cháu gọi cô ấy xuống cùng uống.”

*

Ami còn chưa tỉnh ngủ đã bị bác sĩ Jeon gọi điện kêu xuống, ngơ ngác ngồi trong vườn hoa nhỏ, bị mèo hoang cọ ống quần.

“Lại thức đêm à?”

“Ừm…” Ami gật đầu, song thật tàn khốc là đã thức suốt đêm vẫn không xong bản thảo, hơn nữa biên tập thân ái còn thông báo nhiệm vụ tăng thêm, tổ chức coi trọng đồng chí!”

Bác sĩ Jeon vén mái tóc dài lộn xộn của Ami, lộ ra nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày, lẳng lặng nhìn, đến khi Ami hoàn toàn tỉnh táo, hỏi anh: “Gọi mình xuống đây làm gì?”

Anh chỉ bình giữ nhiệt: “Chúng ta cùng nhau uống.”

Sáng sớm mùa đông, trong vườn hoa nhỏ không có người, chỉ có mấy con mèo nhỏ, cùng với Ami ngoan ngoãn uống canh và bác sĩ Jeon đang cúi đầu cho chúng ăn thịt.

“Ngày đó, em muốn gọi tôi đến ăn canh đúng không?”

“Ừm.”

“Sao không nói ra?”

“Sợ cậu thấy phiền.”

“Không đâu.” Anh nói.

Ami ồ, dù sao nếu được làm lại, cô vẫn thấy ngại khi quấy rầy anh.

“Bà rất thích quần áo em chọn cho bà.” Bác sĩ Jeon ôm một con mèo lên tay chơi đùa, con mèo ăn uống no đủ, nằm ưỡn bụng trên tay anh, rất đáng yêu. Anh còn nói thêm: “Bà bảo tôi dẫn em về ăn cơm.”

Con mèo nhỏ đột nhiên kêu meo meo một cách tức tối, muốn cắn ngón tay Ami đang trêu chọc nó, Jungkook trừng phạt vỗ đầu nó, nắm lấy ngón tay Ami kiểm tra cẩn thận.

“Vì sao?”

“Cảm ơn em đã chọn quần áo.”

“Cậu nhắc đến mình với bà?” Ami thu tay về.

“Ừm, hôm đó gọi điện bà nghe thấy, bà vẫn nhớ em.”

“Vẫn còn nhớ mình á?” Ami nhìn Jungkook.

“Tất nhiên.” Anh nói.

“Nhưng chọn quần áo là việc nhỏ mà…”

“Sinh nhật bà.” Anh nhìn Ami.

Vì lý do này, Ami tạm thời quên đi bản thảo cần nộp gấp, tắt QQ, không trả lời tin nhắn Weibo. Đại Đại cũng rất bốc đồng không để lại số điện thoại, biên tập nhà cô không thể tìm được cô, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt chuẩn bị chuyên mục bị bỏ trống trong tập san đặc biệt kỷ niệm 20 năm của tạp chí.

Ami đang vội chuẩn bị quà tặng, cô không có kinh nghiệm gì, chỉ nhớ gia cảnh Jungkook rất tốt, chắc hẳn bà không thiếu gì, còn nữa, Jungkook từng nói bà bị tiểu đường.

Trước kia, cô thấy một con mèo Garfield rất đáng yêu trên Weibo, liền vẽ một bức tranh tặng chủ nhân nó, người đó rất thích, mời cô đến chơi với mèo, cô không đi nhưng cũng trở thành bạn với chủ nhân con mèo. Cô nhớ cô gái đó từng nấu cháo bí đỏ cho bà nội, liền hỏi cách làm. Cô còn dùng một nick khác, từng thiết kế logo cho một cửa hàng bánh ngọt, chủ cửa hàng là một người phụ nữ thành thục, hỏi thẳng cô: “Bà nội của ai?”

Ami bị nghẹn lời, nói: “Bà của bạn cấp ba.”

“Bà của mối tình đầu hả?” Chủ cửa hàng nói chuyện rất không khách khí.

Ami cảm thấy chính cô có thể tự tìm được bản mẫu trên mạng, không cần nói nhiều với người này! Nhưng người phụ nữ nói: “Được rồi, tôi đã hiểu, để tôi thiết kế cho cô một mẫu đẹp, bánh hai tầng nhé? Tôi sẽ tìm hiểu giúp cô xem nên dùng hoa quả gì, cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi nguyên liệu cho cô.”

“Dùng anh đào, tôi đã tra rồi!”

“Địa chỉ, điện thoại!”

Vì vậy, Ami cho địa chỉ, người phụ nữ này thuận tay tìm kiếm, hỏi cô: “Cô không dùng QQ à?”

Thật sự là Amo không dùng QQ, cô không có bạn bè có thể chia sẻ được. Cô thích không khí của Weibo hơn, không cần thân phận thực, chỉ dùng bút trong tay có thể quen nhiều người có cùng sở thích, mọi người cùng nhau vẽ, cũng nhau chạy bản thảo, cô có tuổi thơ không giống phần lớn mọi người.

“Ừm, không dùng.”

Người đó nói thẳng: “Đúng là không thú vị!”

Ami im lặng, nửa giờ sau thu được mẫu thiết kế, cô cảm thấy bị nhục nhã cũng đáng.

*

Đến ngày sinh nhật bà nội Jeon, sáng sớm, Ami đã đi chợ cùng mẹ, mẹ Park dẫn cô đến hàng quen, mua 2.5kg bí đỏ vừa bở vừa ngọt. Trước khi mang cơm cho bố Park ở bệnh viện, bà dặn: “Nấu thử thì hai cân chắc là đủ, gạo nếp mẹ cất bên cạnh gạo tẻ, trong nhà không có bột mì nên không sợ con bị nhầm, máy xay thì cạnh lò vi sóng, con biết chưa?”

Ami nhu thuận gật đầu.

Mẹ Park lại hỏi một lần: “Rốt cuộc thì con nấu cháo bí đỏ cho ai? Nếu không để mẹ làm rồi con mang đi?”

Ami ngoan ngoãn lắc đầu.

“Thôi vậy, mẹ đi đây.” Mẹ Park biết có hỏi cũng không ra.

Bình thường Ami không phải nấu cơm, không phải cô không muốn học mà là mẹ Park thương cô, nói bàn tay con gái là quan trọng nhất, con lại làm nghề vẽ, tay con là thể diện. Mẹ còn chưa cần con phải phụng dưỡng, con cứ ngoan ngoãn vẽ đi, việc khác không cần quan tâm.

Những việc như nấu cơm, mẹ không dạy, bình thường không phải làm, chỉ có cách nước đến chân mới nhảy. May là cô gái kia nói cô ấy cũng không biết nấu cơm nhưng cháo bí đỏ không khó, Ami cảm thấy tự tin hơn một chút.

Không thể không nói mẹ Park là một người biết nhìn xa trông rộng, lần thứ nhất… hỏng, lần thứ hai… khê, lần thứ ba mới nấu ra được. Không cho đường nhưng cháo vẫn rất ngọt, bởi vì nấu theo cách của cô gái kia nên cháo rất sánh.

Ami cho cháo vào hai chiếc bình giữ nhiệt, sau đó đến cửa hàng dạy làm bánh ngọt, ở đó cung cấp đầy đủ dụng cụ và lò nướng, chỉ cần trả tiền là được. Ami lấy nguyên liệu bà chủ cửa hàng đã gửi đến, trộn theo thứ tự, những bước khó sẽ có đầu bếp đến hướng dẫn, điều này khiến Ami tăng thêm niềm tin, dù sao vừa rồi cô cũng nấu thành công cháo bí đỏ

Bánh ngọt thì khó hơn, Ami nhìn thời gian, sợ phải làm đến ba lần mới được, nhưng có đầu bếp đứng bên hướng dẫn thật tốt, cô làm sai chỗ nào người ta sẽ nhắc, thời gian nướng bánh cũng do đầu bếp đặt, trang trí cũng được đầu bếp cầm tay dạy.

Bánh ngọt hoàn thành trong thời gian đã định, Ami toát mồ hôi, cảm thấy tiền này tiêu rất đáng giá!

Cuối cùng, cô xách cháo và bánh đi gặp người giao hàng, bởi vì đại hàn nên đồ cô đặt mua vẫn chưa đến nới, may mà sáng nay Ami đã kiểm tra lại, thấy hàng đã đến, cô gọi điện thoại nói họ không cần giao hàng, tự cô sẽ đến nhận.

Mở túi bọc hàng, ngửi mùi, ừm, đã dùng nước thơm giặt theo ý cô, như thế này thì cần phải khen ngợi thêm!

*

Khi Jungkook gọi cho cô phát hiện giọng nói của cô gái này cao hơn bình thường hai độ. Anh hỏi cô đang ở đâu, cô nói ở trung tâm thương mại lần trước, anh bảo cô chờ anh trong quán cà phê.

Ami xách rất nhiều đồ vào quán cà phê, gọi hai cốc sữa ngon, quay đầu nhìn lại, trên giá để cốc chén đã không còn thấy bình giữ nhiệt màu hồng nữa.

Jungkook tới rất nhanh, xa xa chỉ thấy cô ngồi bên cửa sổ, hôm nay tuy gió lạnh và lớn nhưng lại có ánh nắng. Cô ngồi chỗ có ánh nắng, cả khuôn mặt đều nhìn rõ lông mày, mặc dù lông mày không đậm nhưng vẫn rất xinh.

“Chờ lâu không?” Anh đi đến.

Ami đưa sữa cho anh: “Lần này mình mời cậu.”

Anh uống một ngụm, cả người đều ấm lên, nhìn đồ được gói cẩn thận đặt trên bàn, cười mở ra, hỏi: “Chuyển nhà à?”

Lúc này Ami mới cảm thấy hình như mình quá mức long trọng, nhưng đều đã chuẩn bị, không tặng thì tiếc quá…

Jungkook uống vài ngụm hết cốc sữa, xách mấy chiếc túi to, chỉ để Ami cầm chiếc hộp giấy được bọc cẩn thận, Ami dặn anh: “Á, bên trong là bánh ngọt, cậu nhẹ tay thôi! Cậu đặt nhẹ thôi! Đặt lên đùi mình này! Mình sợ nó nát mất!”

Vì thế trên đường đi đến nhà bà, Ami ngồi ở ghế phụ lái, trên đùi là chiếc bánh ngọt, cô còn dùng hai tay giữ cẩn thận. Trên hộp không có tên cửa hàng, Jungkook không biết cô mua ở đâu mà lo lắng thế, chỉ có thể cố gắng chạy xe thật êm, chỉ sợ làm hỏng bánh của cô.

Ami vẫn nhớ đường, khi sắp đến nơi, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Lát nữa mình nên nói gì đây? Mình đột nhiên xuất hiện có kỳ quá không? Bà thật sự nói muốn gặp mình à? Cậu không lừa mình đấy chứ?”

Jungkook cười, không trả lời, chỉ nâng tay dí dí đầu cô.

Ami nhất thời im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro