CHAP 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày cuối tuần, MinHwan định bụng dậy tập thể dục với cả mua luôn đồ ăn sáng cho cô và JiYoung. 

Điều không ngờ đến là khi vừa mở cửa đã thấy JungKook đứng trước từ đó với hai bịch đồ ăn nóng hổi, chẳng biết cậu tới đây bao giờ. 

– Cậu đến sớm thế?

Cố nặn ra một nụ cười, dù tâm can MinHwan biết rõ JungKook chẳng phải đến đây vì cô. 

– Ừ, tôi vào nhé?

Chỉ gật đầu. MinHwan bây giờ không biết nói gì nữa. 

JungKook tự nhiên đi vào như nhà của mình, đặt thức ăn xuống bàn rồi lên thẳng lầu trên. 

MinHwan theo sau ánh mắt tức tối nhìn lên phía phòng JiYoung, là JungKook muốn đánh thức JiYoung dậy đây mà. Đã vậy cô không đi đâu nữa, ở đây làm kì đà cản mũi. 

MinHwan với tay lấy điều khiển tivi, bật thật to, suýt max volume. 

Bởi cô biết, bạn thân mình khá nhạy cảm trong giấc ngủ. Chắc hẳn JiYoung sẽ dậy ngay thôi. 

Nhưng MinHwan không biết rằng, trước lúc đó JungKook đã nghe được JiYoung nói mớ, tuy mới thoáng qua có thể thấy là một câu nói nhảm nhí, nhưng lại làm tâm trạng JungKook hỗn loạn: 

– Tôi nhớ cậu lắm … cậu là ai? 

Ngay sau đó, đúng lúc JungKook có lắm chiêu trò định đánh thức con lợn kia dậy. Thì JiYoung đã tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở bước xuống giường, vào thẳng WC làm vệ sinh cá nhân.

Một phút hụt hẫng, JungKook chán nản đến bên giường ngồi. Nhìn quanh quất trong phòng, là tranh vẽ? 

JiYoung vẽ ai vậy? Những nét vẽ đó, chẳng rõ là ai, chỉ biết trong đó là một cậu con trai. 

– Ai vậy?

JungKook hỏi ngay lúc JiYoung vừa bước ra.

– Gì?

– Những bức tranh đó, cậu vẽ ai vậy?

– Không biết. 

JiYoung là trả lời thực lòng. Nhưng JungKook lại không biết thế, khi nghe câu trả lời không thoả đáng đó, cậu cứ nghĩ là cô đùa, cố tình che giấu.

– Cậu nói dối!

JiYoung cũng phải bật cười trước thái độ trẻ con của JungKook. Mặt cứ giận dỗi, kiểu như đòi kẹo mà không có í!

– Tôi nói thật!

– Làm gì có chuyện …

– Cậu bé này, là tôi hồi tưởng lại những gì đã mơ. 

– Mơ?

– Tôi biết chắc chắn rằng mình đã quên gì đó, tôi cần phải nhớ. Dạo gần đây tôi lại hay mơ thấy cậu bé đó, nhưng hư ảo vô cùng. Tôi nhớ bao nhiêu thì vẽ lại bấy nhiêu thôi. Thực sự mà nói, hình ảnh cậu bé đó, mang lại cho tôi cảm xúc rất lạ. Là một người nào đó , tôi rất nhớ!

JungKook lòng bồi hồi, xúc động.

Liệu cô có biết …

Người cô đang cố gắng nhớ lại … chính là cậu?

Liệu cô có biết … 

Cái giây phút cô ngất xỉu rồi lại tỉnh trong vòng tay cậu. Cái giây phút cô kể cô quên một người, cậu vui mừng thế nào? Hạnh phúc ra sao?

Liệu cô có biết …

Lúc cô bảo cô nhớ cậu bé đó, thực ra cậu cũng vậy. Bao nhiêu năm qua, cậu nhớ cô da diết, ngày gặp lại cô, cậu vui biết bao nhiêu?

~~~~~

Nói là đi xem phim nhưng con nhỏ JiYoung đó lại giở trò. Rủ theo cả MinHwan đi cùng, phá mất không gian riêng tư. Đến phút lại bảo đau bụng , phải về nhà gấp, nhường vé lại cho MinHwan.

Rõ là con nhỏ láu cá! Nếu đã không đi ngay từ đầu đừng đồng ý. Hại JungKook bây giờ lại phải đi cùng MinHwan. 

Suốt 120 phút trong rạp, tâm trí JungKook như treo ngược cành cây. Hỏi gì, gọi gì cũng chẳng ừ hử một tiếng cho người bên cạnh biết.

MinHwan tủi thân. Cô cũng là con gái, lại là bạn thân của JiYoung. Có khác gì tại sao chỉ cần là cô JungKook liền buồn bã đến vậy?

Trong lúc đó JiYoung chui tọt về nhà bật laptop lên xem phim. Cô nghe mấy thím ”BRING THE SOUL” trong lớp giới thiệu, phim hàn BRING TJE SOUL hay lắm nhé! 

Xem được một lúc lăn ra buồn ngủ, lại trùm chăn qua đầu bắt đầu ngáy.

~~~~~

MinHwan đi về thấy trong nhà tối thui, liền lần mò lên phòng JiYoung.

Thật hay ho làm sao! Trong lúc cô đang đau lòng biết bao nhiêu thì Park JiYoung lại chui vào chăn mà ngủ ngon lành.

Không một chút kiêng dè MinHwan đến bên giường lay mạnh JiYoung dậy. 

– JiYoung à, dậy đi! Dậy nói chuyện với tao.

Ngay tắp lự JiYoung thức giấc, lần mò với tay bật công tắc đèn. 

Ôi trời!!! Trước mặt là khuôn mặt lấm lem nước mắt của MinHwan. 

– M .. mày sao thế này? Bị gì mà khóc ghê thế? 

– Tao … tao khổ quá mày ơi!!!

MinHwan ôm chầm lấy JiYoung, dụi khuôn mặt đẫm nước mắt vào áo của JiYoung.

– Xem phim không vui sao? 

– Không, không vui tí nào cả! JungKook lạnh nhạt lắm, chẳng quan tâm, vui vẻ với tao gì cả.

– … Sao lại thế?

JiYoung xót xa nhìn bạn thân, thầm rủa tên đáng chết Jeon JungKook kia. 

– Tao không biết nữa . Mà tao thấy có điều lạ lắm nhé …

– Lạ gì?

– Lúc đi với mày mặt JungKook tươi như hoa luôn, sao đi với tao … lại ủ rũ như cái bánh bao nhúng nước vậy?

– À thì … chắc hôm nay tên đó có chuyện không vui thôi mà. Không phải do mày đâu!

– Nhưng tao buồn lắm. 

– Tao nói giúp mày nhé!

Giả vờ khóc lóc nãy giờ, cốt cũng chỉ là chờ câu nói này.

Park JiYoung, đời này cô là lá chắn an toàn nhất, hữu dụng nhất của đời MinHwan.

– Mày giúp được gì?

– Yên tâm, tên ch … à không, JungKook nhất định sẽ thay đổi thái độ với mày thôi!

MinHwan gật đầu rồi bảo JiYoung cho cô ngủ ở đây đêm nay. JiYoung tốt bụng gật đầu ngay, sau đó lại ngủ, hôm nay không hiểu vì sao cô mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi.

Trong lúc JiYoung mệt mỏi ngủ say, MinHwan lại thấy điện thoại của JiYoung. Xem trộm tin nhắn JungKook gửi suốt từ lúc đi chơi với cô tới giờ, đọc mà thấy ganh tị vô cùng. Tuy lời nói có phần trách móc nhưng vẫn là quan tâm, dịu dàng biết bao. Nhanh tay xoá hết sạch tin nhắn, MinHwan cũng chìm vào giấc ngủ. 

”Xin lỗi JiYoung, đừng trách tôi tham lam khi vừa muốn có lá chắn vững chãi là cậu, lại muốn có người tôi yêu là JungKook nhé!”

#Su

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro