Chap 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là JungKook!

JiYoung nghe xong mấy chữ chắc chắn đó từ MinHwan chết điếng người. Chẳng phải hai người họ vừa mới quen biết nhau mấy tiếng thôi sao? Làm gì tình cảm nảy sinh nhanh đến vậy?

– Mày chắc chứ?

– Chắc, rất chắc chắn.

Ặc! MinHwan, nó là đang không hiểu ý tứ trong câu nói của JiYoung sao?

– Ý tao à...ừm là...hai người mới quen không được lâu. Sao mày có thể nói thích dễ dàng vậy?

– Tình yêu thì quan trọng gì thời gian hả mày? Vả lại tao bị trúng mũi tên tình yêu từ lần đầu nhìn thấy cậu ấy rồi! – MinHwan mắt sáng như đèn pha, trong đầu liên tục tưởng tượng cái gì đó.

JiYoung phải nói là khổ sở vô cùng. Cô biết rõ cái tên JungKook đó mà, có gì tốt lành chứ! Không được, nhất định cô phải ngăn cản MinHwan lại ngay.

Nhưng...ngăn cản bằng cách nào JiYoung chưa nghĩ ra, thôi để từ từ xem xét tình hình đã. Chắc gì...chắc gì JungKook đã thích MinHwan!?

Mãi suy nghĩ JiYoung không biết điện thoại reo nãy giờ, đến khi MinHwan vừa lay người JiYoung vừa hét bên tai:

– JIYOUNG, MÀY CÓ ĐIỆN THOẠI KÌA! LÀM GÌ MẤT HỒN VẬY HẢ!?

Ôi! Là cái tiếng hét này! Là cái tiếng hét chói tai mà cô cực ghét, nghe cứ như đấm vào tai vậy.

JiYoung ậm ừ rồi móc điện thoại ra. Nghĩ Tào tháo, Tào tháo tới liền.

– Alo, JungKook!

Y như rằng JiYoung vừa nói xong MinHwan bên cạnh đã sốt sắng nghe ké điện thoại.

– Youngie, cậu về tới nhà chưa?

– À ừ...mà có chuyện gì sao?

– Tôi quên ghi homework môn Anh rồi, cậu về xem giúp rồi điện thoại báo tôi biết nhé!

– À, thế hả? Được, tôi biết rồi, lát tôi sẽ điện thoại lại cho cậu sau.

– Okay, mau về sớm đi.

JiYoung dập máy nhìn sang đã thấy MinHwan tiu nghỉu, liền thắc mắc hỏi:

– Mày sao vậy, Min...

Chưa kịp nói xong MinHwan đã cắt ngang mất.

– Tao cứ tưởng JungKook có gì quan trọng nói. Cậu ấy còn không đề cập gì đến tao luôn.

– ... – JiYoung mặt ngắn tũn, nói gì bây giờ, thôi đành im lặng vậy.

– Mà thôi không sao. Thời gian còn dài, tao nhất định sẽ chinh phục được JungKook!!!

Phải rồi, MinHwan rất lạc quan. JiYoung mỉm cười gật đầu rồi đi trước.

– Về thôi!

Xuyên qua lớp cửa kính của căn hộ chung cư số 133 tầng 13, JungKook chăm chú nhìn hai người con gái vừa đi vừa tám chuyện rôm rả. Chính xác hơn, là đang nhìn đứa con gái ngồi cùng bàn với cậu, đứa con gái xem cậu như kẻ thù, đứa con gái đầu tiên lên tiếng chê cậu này nọ, đứa con gái...

Mà thôi, thật ra bây giờ đã là 8h. JiYoung là con gái, không nên ra đường buổi tối như vậy. Cũng vì lo lắng nên JungKook mới đích thân gọi điện như vậy. Người như cậu làm sao có chuyện không cẩn thận quên chép homework chứ, chỉ là cái cớ. Nhưng không ngờ JiYoung ngu ngơ đến vậy, cứ gật đầu lia lịa tin răm rắp. Nghĩ đến đây JungKook khẽ câu khởi khóe miệng cười nhẹ.

~~~~~

JiYoung nằm ườn ra trên giường. Học bài xong, gọi điện cho JungKook cũng xong, tắm rửa cũng xong. Cô còn làm gì nữa đây? À, hay là chạy sang phòng MinHwan bà tám nhỉ?

Thật ra MinHwan đã xin ba mẹ sang ở nhà JiYoung, học cùng trường, cùng lớp với JiYoung. Xem nào, khác gì người một nhà nhỉ?

Mới vừa nghĩ, chưa kịp bay qua phòng đối diện thì MinHwan đã ôm gối lon ton chạy sang:

– Ê mày, tối nay tao ngủ ở đây nhé!

– Mày lạ chỗ à?

– Ừ, ngủ với mày có lẽ sẽ tốt hơn ngủ một mình.

JiYoung gật đầu đồng thời nhích người sang một bên giường, nhường chỗ cho MinHwan nằm xuống.

– Mai tao với mày sẽ cùng nhau đến lớp nhé! – MinHwan vui vẻ mở lời trước.

– Ừ.

– Thích thật, lúc nào cũng ở cạnh mày. Thật giống lúc nhỏ, phải không?

– Ừ. Chỉ là bây giờ chúng ta đều trở thành đứa trẻ to xác.

– Chúng ta đã thay đổi nhiều, suy nghĩ chín chắn hơn, biết lo nghĩ hơn.

JiYoung nghe đến đây quay sang cười cợt:

– Và mày cũng biết...yêu!

Quỳnh Giao đột nhiên đỏ mặt, bạo dạn hỏi:

– Mày với JungKook quen nhau lâu chưa?

– Không lâu lắm, mới học chung lớp năm nay.

– Ra thế, vậy thì cũng mới được 2, 3 tuần gì đó.

– Ừ.

– Kể cho tao tất cả những gì mày biết về JungKook, được không?

JiYoung mặt méo xệch, cô biết kể gì bây giờ. Kể hai người là kẻ thù, kể trong mắt cô JungKook là tên xấu xí, đáng đánh nhất sao? Thôi đành bịa vậy, mong rằng tài năng chém gió của JiYoung không khiến MinHwan sinh hoài nghi.

– À, cậu ta ấy hả? Học cũng giỏi, mặt thì mày biết rồi đó, cũng đẹp trai.

JiYoung bịa ra mà không chút ngượng miệng, tài bốc phét của cô cũng được quá ấy chứ!

– Còn về tính cách hả mày?

– Cậu ta...hòa đồng này, vui vẻ này, tốt bụng nữa.

– Quào! Mắt nhìn người của ta quả không sai! – Vừa nói MinHwan vừa vui mừng cười tít mắt.

JiYoungsởn cả tóc gáy, tên này mà được như vậy cô cũng mừng. Khổ nỗi, một góc cũng không bằng!!!

– Tao hỏi cái này nhé! – MinHwan đột nhiên tắt ngúm nụ cười, mặt nghiêm trọng.

– Hở? Ừ, mày cứ hỏi.

JiYoung nuốt nước bọt lo lắng nhìn người bên cạnh. Không lẽ MinHwan đã phát giác ra cô nói dối!?

– Sao JungKook gọi mày là Youngie vậy? Không gọi là JiYoung sao?

Miệng mỉm cười, JiYoung thầm thở phào trong bụng. Vậy là không có gì, không bị phát hiện.

Nhưng cô phải trả lời sao? Khi ngay cả bản thân cô cũng không biết sao JungKook lại gọi cô vậy?

– Chắc là...chắc là cậu ta muốn thế ấy mà!

– Giữa hai người không có gì chứ?

– Mày đang nghĩ gì vậy? Làm sao có chuyện gì được!

Sao MinHwan lại nghĩ thế nhỉ? JiYoung hận thù JungKook còn không hết, sao có thể xảy ra chuyện gì như MinHwan đang nghĩ được!?

– Ừ, vậy tốt rồi. Mày biết không, tao rất sợ!?

– Sợ? Mày sợ gì?

– Sợ rằng hai đứa chúng ta sẽ cùng yêu một người.

– ...

– Đến lúc đó, chúng ta sẽ không còn là bạn thân như vậy. Có khi còn trở thành kẻ thù tranh giành lấy một người đàn ông.

– Mày yên tâm đi, sẽ không có đâu. Mà nếu có...

– Nếu có thì sao?

– Mày có nhớ lúc nhỏ không? Mày đã cứu tao. Nếu không có mày, có lẽ tao đã bị tai nạn giao thông. Nếu không có mày, có lẽ tao sẽ không còn được ngồi đây như vầy.

– Sao tự nhiên mày lại nhắc đến chuyện đó?

JiYoung quay sang nắm lấy bàn tay MinHwan mỉm cười nói:

– MinHwanie, tao nợ mày một mạng. Nên sau này, nếu có chuyện tao với mày cùng yêu một ai đó. Giả sử mày muốn tao nhường, tao sẽ nhường. Mày muốn tao cạnh tranh công bằng, tao cũng sẽ làm thế.

MinHwan xúc động ôm chầm lấy JiYoung:

– JiYoungie, mày đừng nói thế. Sẽ không có chuyện đó đâu, làm gì có chuyện cùng yêu một người chứ!? Trên đời này đâu thiếu đàn ông...

– Phải rồi, sẽ không có đâu. Tao nói thế cũng chỉ là nhắc phòng thôi ấy mà!

JiYoung vỗ nhè nhẹ lưng bạn, ánh mắt mông lung nhìn về phía xa...

~~~~~

Sáng hôm sau, JiYoung cùng MinHwan tung tăng đến lớp. Mấy thành phần bà tám, ông tám trong lớp nhào tới bắt tay làm quen. Vốn MinHwan là người hướng ngoại, hòa đồng nên dễ nói chuyện, không như JiYoung , cô sống nội tâm, khép kín.

JiYoung tách khỏi đám đông tiến đến bàn. Chợt chạm phải ánh mắt khó hiểu của JungKook đang nhìn mình, cô kéo ghế ngồi xuống hỏi:

– Sao vậy?

– Lee MinHwan sao lại ở đây?

– À, cậu ấy từ nay sẽ học chung lớp với chúng ta.

– Chiều nay chúng ta tập nữa nhé, lần này là đến nhà cậu.

– Chẳng phải còn một tháng nữa sao, cần gì gấp gáp vậy?

JungKook nghe vậy nhếch môi chế giễu:

– Cậu nhảy giỏi lắm sao?

– Cậu đang khinh thường tôi đấy à? Được rồi, đợi đó, tôi sẽ nhảy giỏi hơn cậu cho mà xem.

– Tôi sẽ đợi!

– Nhưng mà...không tập ở nhà cậu được sao?

– Lần trước nhà tôi rồi, hôm nay phải đến lượt cậu chứ!?

– Nhà tôi không có chỗ tập luyện gì đâu, khó tập lắm!

– Không sao, tới đó rồi sắp xếp.

– Ừ, cũng được.

JungKook không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi lấy tập vở ra xem bài.

Trong đám đông, MinHwan nhìn chăm chú bàn đầu, dãy cạnh cửa sổ. Nơi đứa bạn thân, và cả người nó yêu ngồi chung. Bọn họ ngồi gần quá, cả cách nói chuyện cũng thân thiết nữa. JungKook cứ cười suốt. Có thật hai người đó không có gì như lời JiYoung đã nói không?

MinHwan mỉm cười rồi len lỏi qua đám đông, đến gần JungKook:

– Chào cậu, JungKook. Chúng ta lại gặp nhau.

JungKook không ngay lập tức ngẩng đầu lên mà quay sang nhìn JiYoung trước tiên, sau đó mới chậm rãi chào hỏi:

– Ừ, chào cậu.

– Từ nay chúng ta sẽ học chung lớp, mong được cậu giúp đỡ.

– Ừ.

Từng hành động của JungKook đều khiến MinHwan lòng có chút buồn. JungKook và JiYoung thân thiết như vậy, cứ cười đùa nói chuyện với nhau rất thân thiết. Thế mà khi JungKook nói chuyện với nó, một chút thân cũng không có, cũng không nhìn nó lấy một lần. Chỉ tập trung nhìn JiYoung rồi lại dán mắt vào vở.

MinHwam tủi thân ôm cặp xuống bàn dưới ngồi.

JiYoung hết nhìn JungKook rồi lại nhìn MinHwan. JungKook đã làm gì khiến MinHwan buồn sao?
—————————————————
#Chúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro