XXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt vốn vẫn đang tươi cười của yerim sau khi nghe jungkook nói lập tức chìm xuống, tinh thần như chìm xuống đáy cốc.

yerim không tin nhìn jungkook thật lâu như muốn xác định mức độ chân thật trong lời nói của anh, nhìn mãi thấy anh vẫn không có phản ứng nào.

yerim lập tức quay đầu khí thế đi ra ngoài, còn kèm theo một tiếng đóng cửa thật mạnh.

jungkook thấy yerim rời khỏi, bất đắc dĩ thở dài. Sau đó lại tiếp tục xem tài liệu mà mình cưỡng ép trợ lý Han mang đến.

Xem một lúc jungkook cảm thấy hơi mệt, chuẩn bị nghỉ ngơi thì một tiếng gõ cửa vang lên. jungkook không quan tâm mở miệng.

- Vài đi.

Người vệ sỹ đi vào, cung kính nói.

- Tổng giám đốc, bên ngoài có một cô gái nói muốn gặp ngài.

- Ai?

- Nữ diễn viên mới nổi Kim anyeon

jungkook ngẫm nghĩ, xác định mình không quen người này. Vừa định nói không gặp thì một cô gái đã mở cửa bước vào.

Trên người Kim anyeon  mặc một bộ váy trắng qua gối, kết hợp với trang điểm nhẹ, mái tóc dài uốn nhẹ nhàng. Nhìn có vẻ thanh thuần, ngây thơ, chọc người mến, chọc người thương tiếc.

jungkook lạnh mặt.

- Ra ngoài.

Kim anyeon không ngờ jungkook không nể mặt như thế trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài. Dù gì thì cô cũng là ngôi sao mới của ngành giải trí a.

Mắt thấy tên vệ sỹ bên cạnh chuẩn bị đẩy mình ra ngoài, cô ta lập tức tiến lên, nói ngay mục đích mình đến đây.

- Thật ra tôi đến đây là muốn xin lỗi ngài. Người hôm đó gây tai nạn là tôi.

- Thật sự xin lỗi.

Cùng lúc này, cô ta cúi người một góc 90 độ, coi như cũng đủ tiêu chuẩn. Đến khi đứng thẳng dậy, nước mắt đã đong đầy, cả khuôn mặt toát lên vẻ yếu đuối.

jungkook không có hứng nghe cô ta nói. Vẫn cùng một câu.

- Ra ngoài.

Kim anyeon cuống lên, làm đến như vậy rồi mà vẫn không được sao? Cố ép nước mắt chảy xuống.

- Thật sự hôm đó, mẹ tôi đang trong cơn nguy kịch, rất muốn gặp tôi nên...
Cô ta vừa nói đến đây thì nghe thấy tiếng mở cửa. Nghĩ chắc chỉ là bác sỹ hay y tá nên lại tiếp tục diễn, cô ta cũng chỉ có cái năng lực này thôi, không dùng thì rất là uổng nha.

Vừa định theo kịch bản diễn tiếp thì đã nghe thấy một gióng nói quen thuộc vang lên.

- jungkook... em quay lại rồi!

yerim mặt mày tự nhiên, như quên luôn việc jungkook đuổi mình lúc trước, giơ cao túi trái cây mình vừa mua được, cười với anh.

Nhưng jungkook chỉ nhìn cô một lát, sau đó ánh mắt dừng trước một người khác trong phòng.

- Kim tiểu thư! Mời ngồi.

yerim nhìn bóng lưng người phía trước, cô thật không quen biết nhưng trong cơ thể không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác ghen ghét đối với người trước mặt này.

Vừa mới đi lên trước, cô đã nhận ra người này chính là nữ chính trong bộ phim cô vẫn hay xem. Vừa định chào hỏi, xin chữ kí thì cô ta đã lên tiếng trước.

- yerim... Sao cô lại ở đây? Cô và Jeon tổng quen biết nhau sao?

yerim ngẩn ngơ, sao cô ấy biết mình nhỉ? À... không phải trước kia cơ thể này cũng đã từng làm diễn viên hay sao? Chỉ là không biết quan hệ giữa hai người tốt hay xấu đây.

Vì vậy cô cũng dừng lại ý định xin chữ kí của mình.

- Ừm, tôi là...

- Cô ấy là em gái của tôi.

yerim ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn yerim. "Em gái anh!!! Em là vợ anh đấy". yerim dùng khẩu hình miệng khẳng định lại với jungkook.

Rồi trong suốt quá trình, yerim ngồi bên cạnh gọt hoa quả, lấy nước tiếp khách nghe hai người hăng say nói chuyện. Thỉnh thoảng định nói vào thì jungkook đã chặn lại.

Thật vất vả cô ta mới đi về. yerim nghĩ từ nay không thần tượng cái mẹ gì nữa... chán ghét.

Kim anyeon vừa về xong, jungkook lập tức lạnh nhạt trở lại. Nhưng lần này anh cũng không đuổi yerim đi, cứ để cô quanh quẩn khắp phòng bệnh.

yerim sau một hồi bối rối, nhẫn nhịn, rốt cuộc hỏi ra vấn đề mình quan tâm.

- jungkook! Cô gái vừa rồi là ai vậy?

- Ừm... Người gây tai nạn... rồi bỏ trốn.

-...

yerim khó tin nhìn jungkook, anh vậy mà không những tha cho cô ấy mà còn tiếp đãi như khách quý. Đây là anh bị làm sao vậy?
jungkook như hiểu được ánh mắt của cô, thản nhiên trả lời.

- Cô ấy xinh đẹp. Anh luyến tiếc.

- Nhưng mà...

yerim còn chưa kịp nói tiếp, jungkook đã lên tiếng.

- Được rồi. Em thôi đi...

Dùng một lát rồi nói tiếp.

- Anh mệt rồi. Muốn ngủ.

Nói xong liền nhắm mắt lại, nằm yên ổn trên giường.

yerim đứng ngẩn ra nhìn cái con người đang nhẹ nhàng nằm ở kia. Nói vậy khác gì nói cô nhỏ nhen, nhiều chuyện. Cô như vậy là vì ai chứ... Hừ...

yerim hít một hơi, làm dịu cơn tức xuống. Đối với người khác thì tốt như vậy, đối với cô thì hoàn toàn ngược lại. Thấy gái đẹp là đổi thái độ ngay. yerim nhìn trong gương, cô cũng đẹp lắm chứ...

Thôi được rồi... Nể tình anh đang bệnh, cô không đôi co nữa...
Cả buổi chiều cho đến tận tối muộn, yerim đều không được ngồi yên. Ba mẹ jungkook sau khi đến xác nhận jungkook không sao thì cũng yên lòng, sau đó phó thác jungkook cho cô.

Cả buổi, hết tổng giám đốc công ty này lại đến công ty khác đến, sau đó lại các lãnh đạo cấp cao,... của Jeon thị tới. Người ra người vào không ngớt. Thật mệt mỏi mới đến giờ cơm tối.

Y tá vừa đưa cơm đến, yerim không nhìn thì thôi vừa nhìn đã thấy đói. Thấy jungkook vẫn ngồi im, cô bèn thức thời ra đỡ anh dậy.

Không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không... Từ lúc jungkook bị tai nạn đến giờ, thái độ của anh đối với cô như thay đổi 180 độ, còn lạnh nhạt hơn so với lúc trước cô mới đến.

Chắc cô nghĩ nhiều rồi...

Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, ngay sau đó "Uỳnh" một tiếng cánh cửa phòng bị đập mở ra.

hyunmin vừa nhìn thấy jungkook đang thảnh thơi ngồi trên giường chuẩn vị ăn cơm, cơn tức giận lập tức tăng thêm vài phần.
Chạy thẳng đến chỗ jungkook, giật lại bát cơm của anh. hyunmin gào lên.

- Cậu đi đứng cái kiểu gì vậy? Uổng công tôi coi cậu là anh em tốt, vậy mà... vậy mà cậu nỡ lòng nào đối xử với bảo bối của tôi như vậy hả?

hyunmin kể nể xong còn không quên lau khóe mắt vốn không có tí nước mắt nào.

Thấy jungkook không để ý đến mình thì lại bắt đầu bài ca mình đã soạn sẵn...

- Bảo bối à... là ta không bảo vệ tốt cho con... để con bị kẻ xấu chà đạp... là ta không tốt...

jungkook khoanh tay ngồi nhìn hyunmin diễn, dù sao cũng không có chuyện gì vui, ngồi một lúc cũng đỡ nhàm chán.

- Cậu xong chưa?

- Vẫn chưa. Tôi còn muốn...

- Xe trong gara của tôi, tùy cậu chọn.

- Nhưng...

Mặc dù nghe xong câu này, hyunmin rất vui, lập tức muốn đồng ý luôn nhưng lại cố gắng làm ra vẻ bối rối. Haizzz... Vẫn phải giữ lại một ít tiết tháo nha!

- Không thì đến sở cảnh sát lấy đống sắt vụn của cậu về.

jungkook lạnh lùng đưa ra đề nghị.

- Không không không... Tôi đến nhà cậu.
hyunmin lúc này đâu còn nhớ cái gì mà bảo bối. Lập tức trả bát lại cho jungkook sau đó như một cơn gió lao ra khỏi phòng bệnh.

Cũng không thể trách anh được nha... Trong gara nhà jungkook có chiếc xe anh rất muốn mà không thể mua được à. Còn bảo bối thì đành phải xin lỗi nó thôi.

yerim đứng ngơ ra, cái tính cách này... không lẽ là người bạn từ thuở mẫu giáo của jungkook.

hyunmin vừa đi, yerim với jungkook ăn cùng nhau. Ăn được một nửa, jungkook mới ngẩng đầu lên nói với yerim.

- Ăn xong, em trở về nhà đi.

- Không. Em muốn ở đây.

- Nghe lời anh. Trở về.

- Em không về.

yerim nghĩ đến cơn ác mộng đêm qua, càng cố chấp muốn ở lại. jungkook thấy không khuyên được cô, im lặng ăn tiếp.

yerim thấy jungkook không ép cô, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô sai rồi. Ăn cơm xong, jungkook gọi hai người vệ sỹ bên ngoài vào, để hai người họ cưỡng chế đem yerim về.

yerim không nghe, khóc nháo đòi ở lại nhưng jungkook không quan tâm mà sức của cô cũng không chống lại được hai người đó nên rất nhanh bị đưa ra ngoài. jungkook thở phào một tiếng, chờ y tá vào dọn dẹp các thứ thì đi ngủ.

Đến đêm, jungkook bị đau tỉnh lại, có lẽ là hết thuốc tê. Khẽ ngồi dậy, jungkook, do mới ngủ dậy nên có chút chưa thích ứng được với bóng đêm. Đợi thêm một lúc, dưới ánh đèn mờ của đèn ngủ, jungkook mới nhận ra có người ngồi gục đầu bên giường bệnh.

jungkook nhíu mày nhìn yerim. Rõ ràng anh đã sai người đưa cô về rồi mà, sao cô lại ở đây?

jungkook thở dài. Anh biết cô lo cho anh nên mới túc trực bên cạnh anh như vậy. Nhưng cô không biết, kì thực anh cũng rất lo cho cô. Khi nằm ở bệnh viện nhân dân, xung quanh không có lấy một chỗ nghỉ ngơi cho người nhà, thấy cô mệt mỏi đứng bên cạnh, anh lập tức muốn chuyển viện, cho dù là mới phẫu thuật xong.

Đến bệnh viện K, anh vẫn muốn để cô về, dù ở đây có tốt đi nữa thì cũng không thoải mái bằng ở nhà được. Vì vậy tối nay anh mới cưỡng ép cô về như vậy. Không ngờ cô lại vẫn vào được.

Thật ra, khi tỉnh lại, người đầu tiên anh thấy là cô thì tất cả những nghi ngờ lúc trước lập tức tan thành mây khói. Chắc chắn những bức ảnh đó chỉ là hiểu lầm. Quan trọng là ai có rắp tâm hãm hại yerim. Nhưng đừng để anh tìm thấy, nếu không anh sẽ để kẻ đó phải đau khổ suốt đời.

- Không... không... đừng mà...

- A...jungkook... cứu em...

jungkook nghe thấy yerim đau khổ kêu gào, lập tức khẩn trương, gọi cô tỉnh lại. Nhưng gọi thế nào cô cũng không tỉnh. jungkook không suy nghĩ được nhiều, bước xuống giường ôm chặt lấy cô. Chỉ mong cô có thể an tâm hơn.

- Aaaaa...

yerim gặp ác mộng, cả khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, vài sợi tóc dính vào khuôn mặt, trông chật vật. Vừa tỉnh dậy, yerim đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, dịu dàng ở bên tai, lặp đi lặp lại.

- yerim... đừng sợ... có anh ở đây rồi.

Dương như anh vẫn chưa biết yerim đã tỉnh lại, tay khẽ vỗ lưng cô nhẹ nhàng, liên tục trấn an cô.

yerim dần dần an tâm, chỉ còn lại những tiếng nức nở rất nhỏ, cánh tay không tự chủ ôm lấy jungkook, đầu cô khẽ đặt lên vai anh, việc này lại làm hai người gần nhau hơn nưa.

jungkook thấy yerim như vậy, nhưng tay vẫn không ngừng lại, đầu anh hơi cúi xuống nhìn vật nhỏ trong lòng mình đầy thương tiếc. Khẽ hôn lên trán cô, jungkook liền bế cô lên giường của mình. Tắt đi đèn ngủ, rồi ôm chặt lấy cô.

yerim lúc này đã đi vào giấc ngủ, hít thở đều đều trong lòng jungkook. Nhưng jungkook như có điều suy nghĩ, vẫn chưa ngủ.

Việc gì có thể khiến cô sợ hãi như vậy chứ? Nếu anh đoán không nhầm thì đêm qua, lúc anh gọi điện cho cô, thì cô cũng gặp cơn ác mộng như đêm nay.

jungkook đột nhiên nhớ ra tối nay cô một mực muốn ở lại, không lẽ nguyên nhân chính là việc này. Cô đã tin tưởng anh như vậy, mà anh còn nhất quyết đem cô về. Vậy nếu đêm nay, cô thật sự ở nhà một mình, vậy cô phải làm sao đây... Có phải là sẽ rất sợ hãi không?

Nhìn yerim trong lòng đầy thương tiếc, jungkook hạ quyết tâm, nhất định phải tìm ra nguyên nhân của việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro