Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8

-“Dừng lại!”

Sáu người trong cuộc thanh trừng vội vã nhìn ra. Một giọng nói là của Min Ho, người còn lại là…thầy Jin Young, chủ nhiệm đội Taekwondo…

-----------o0o-------------

Min Ho tặc lưỡi dán miếng urgo vào mép cho Jin Ri, nhóc con này đúng là ăn gan hùm mà, Min Ho cốt nói như vậy chỉ để nó không bám theo cậu nữa mà thôi, ai dè…

Jin Ri nhăn nhó, cái mỏ nhỏ chu ra xuýt xoa.

Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được có người xa lạ vì mình mà toàn tâm toàn ý làm mọi việc, một chút dư vị ngọt ngào lan ra từ trái tim…

-“Hyung à? Cho em đi theo đi mà, được không?”- Jin Ri ánh mắt đầy hi vọng nhìn Min Ho, khuôn mặt tội nghiệp trưng ra khiến Min Ho không kìm được mà thở dài gật gật đầu.

Đâu còn cách nào khác, sau khi chứng kiến màn xông xáo ngoạn mục của Jin Ri, thầy Jin Young đồng ý ngay tắp lự cho nhóc này gia nhập đội Taekwondo, không muốn gặp mặt cũng không được. Min Ho cũng cảm thấy mến mến nhóc này, chỉ vì một câu nói của cậu mà dám uýnh nhau, lại còn làm chảy máu mũi đội trưởng Tae Hun đáng ghét chuyên bắt chẹt Min Ho. Nhìn mũi của Tae Hun lúc ấy, Min Ho cũng hả hê trong lòng phần nào.

-“Tuyệt quá, cám ơn hyung!”- Jin Ri mãn nguyện kêu lên vui vẻ ôm chầm lấy Min Ho. Cuối cùng cũng được ở gần thần tượng, mơ ước mấy năm trời cũng trở thành hiện thực rồi!

Mùi hương trên mái tóc mềm thoang thoảng làm Min Ho cứng ngắc, cậu có thể nghe rõ tiếng tim mình đang loạn nhịp.

Gì đây! Choi Min Ho, tỉnh lại, nhóc này là con trai đó!

Kê cằm lên vai Min Ho, đứa con gái nhếch mép cười! nụ cười tà mị khiến người ta giật mình!

------------o0o------------

Ji Yeon mặc áo hoodie, mũ trùm kín đầu lấm lét xách túi hành lý nhẹ bẫng ra hành lang.

Tối!…

Mọi thứ đều chìm trong bóng tối, thứ duy nhất mà Ji Yeon có thể nghe thấy là tiếng thở gấp gáp vì hồi hộp của chính mình. Hậu quả của hành động bỏ trốn này Ji Yeon biết rất rõ, nếu bị bắt được có lẽ Ji Yeon sẽ phải chịu hình phạt không tưởng tượng ra được. Nhưng dù chỉ có một cơ hội có thể thoát khỏi cảnh này, cùng với số tiền đang có, Ji Yeon sẽ cùng umma tới một nơi không ai biết họ là ai sống hạnh phúc tới hết đời. Ước mơ nhỏ bé này có thể thành hiện thực hay không chính là nhờ đêm nay…

Ji Yeon bất giác đưa tay sờ vào túi, khi cảm nhận được sự tồn tại của tấm chi phiếu thơm nức Ji Yeon mới cảm thấy an tâm phần nào…

Tiền…đến cuối cùng người ta vẫn cần tiền mà sống. Đây chính là ăn cắp, nhưng khi nghĩ tới ngày tháng được tự do cùng với umma thì dù giá nào cũng phải bỏ trốn, sai lầm của Ji Yeon chính là đồng ý với chủ tịch Choi lấy hắn…

Đến khúc cua, Ji Yeon đứng tim…một bóng đen không tiếng động bất ngờ xuất hiện.

Bàn tay của bóng đen bịt kín miệng trước khi Ji Yeon kịp thét lên vì sợ hãi, từ phía người đó vang lên tiếng “suỵt, suỵt” đầy thiện ý.

Ji Yeon nén mình bình tĩnh trở lại, nhờ sự trợ giúp của đèn hành lang hắt vào, khó khăn lắm, Ji Yeon mới có thể nhìn ra.

Là Hee Lim…

-“Thiếu phu nhân, chị định đi thật à?”- Hee Lim thì thầm.

-“Ừm, hi vọng sẽ không bị ai phát hiện, xin em đừng nói với ai….”

Ji Yeon chưa kịp nói hết câu thì bị Hee Lim kéo đi một cách mạnh mẽ, cô bé không nói gì, cứ tiếp tục đi, Ji Yeon sợ hãi nhưng cũng không dám hé một lời, một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức bất kì ai trong cái nhà này…

Hee Lim cẩn thận đưa Ji Yeon đi xuống cầu thang bé tẹo ở phía Tây khu nhà, cái cầu thang chỉ dành cho người làm, Ji Yeon đoán thế, nơi dẫn ra khu vườn sau nhà đầy cây cối rậm rạp.

-“Hee Lim à?”- Ji Yeon gọi nhỏ.

Hee Lim không quay lại, giọng nói đột nhiên trở nên khó nghe, hình như cô bé đang khóc.

-“Chị mà đi đường khác sẽ bị camera quay lại đó, ở đây có một cái lỗ nhỏ, hình như có người cũng từng chui qua đây (lỗ chó của Jin Ri :D), chị đi nhanh đi, nếu không sẽ có người phát hiện ra mất!”

Ji Yeon kéo Hee Lim quay về phía mình, mặt cô bé đầy nước mắt. Cô ôm Hee Lim vào lòng, thật là chặt một cái, chân thành nói những lời từ đáy lòng.

-“Cảm ơn cô bé tốt bụng, chị đi đây!”.

Ji Yeon nín thở chui ra ngoài, mùi tự do tràn ngập buồng phổi, len lỏi tới từng mạch máu trong cơ thể. Đã lâu rồi mới có được cảm giác thoải mái đến vậy.

Tạm biệt Yong Jun Hyung!

…..

-“Không dễ dàng thế đâu Park Ji Yeon”

Jun Hyung cúp máy, khóe miệng nhếch lên quen thuộc, ánh mắt tản ra không khí lạnh lẽo.

Hắn chính là để quên tiền trong áo vest, hắn cũng chính mắt nhìn thấy Ji Yeon bất động trong phòng tắm với tờ chi phiếu trên tay nhưng không nói gì. Hắn cũng thừa biết sau những gì mình đã làm, người đàn bà đó chắc chắn sẽ bỏ trốn, chỉ là không nghĩ mọi thứ đến nhanh như vậy.

Jun Hyung nhấc người khỏi giường, nụ cười ngạo nghễ mang theo thích thú thì thầm vào tai Hara vài từ đơn giản.

-“Anh có việc, mai gặp!”

Hara nhíu mày nhìn theo bóng Jun Hyung ra khỏi căn hộ của mình, thời gian gần đây ngày càng có nhiều khoảnh khắc phấn khích xuất hiện trên mặt hắn, và thời gian đó trùng với thời gian hắn cưới vợ…Liệu có phải là vì Park Ji Yeon?!

Hara kéo áo ngủ tròng vào người, tiến lại gần cửa kính trong suốt, Seoul đêm đẹp mê hồn nếu như chiêm ngưỡng ở tầng 19 như thế này. Nhấp một ngụm rượu vang, đôi mắt nhìn về một hướng xa xăm: “Anh rốt cục bao giờ mới là của em?Jun Hyung?”

--------o0o-----------

Ji Yeon ôm chặt túi vào người  nhìn ngó xung quanh, đèn đường hiu hắt, taxi cũng không thấy có lấy một cái ngang qua, phải đi thật nhanh tới chỗ của umma trước khi trời sáng, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ji Yeon lúc này.

_Thịch thịch_

Gió thu mát mẻ sao lại khiến Ji Yeon rùng mình…

Cái cảm giác bị một áp lực vô hình đè nén khiến tim Ji Yeon trĩu xuống, cảm giác này là…

Phía cuối đường có một chiếc xe ô tô màu đen lặng lẽ tiến đến.

Có khi nào là hắn?….

Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu khiến Ji Yeon không khỏi khiếp sợ, không thể nhanh vậy được, có khi nào Hee Lim bán đứng Ji Yeon ư!.

Ji Yeon bước nhanh hơn một chút, chiếc xe cũng tăng tốc theo, dù là vẫn giữ khoảng cách đủ xa nhưng Ji Yeon ngầm đoán ra mình chính là mục tiêu của chiếc xe đó…

Chạy…

Ji Yeon cắm đầu lao về phía trước, đôi chân tùy tiện bước đi theo tâm tư hoảng loạn…

Mình không muốn quay về đó…

Yong Jun Hyung ngồi trong xe, chăm chú dõi theo người có mái tóc dài phía trước, thoải mái tận hưởng cảm giác của kẻ đi săn trong đêm. Hắn hoàn toàn có thể hình dung được khuôn mặt sợ hãi của Ji Yeon lúc này, dám chạy trốn khi hắn chưa cho phép ư! Hoang tưởng!

Jun Hyung cười thầm ngước nhìn biển báo phía trước, ma xui quỷ khiến, nơi Ji Yeon vừa chạy vào là một dự án khách sạn của Joker, cuối cùng thì con mồi cũng không chạy khỏi động quỷ.

Không thể rơi vào tay hắn! Điều Ji Yeon lo lắng lúc này chính là nếu hắn biết Ji Yeon chạy trốn tức là tờ chi phiếu kia thành vô giá trị, vậy thì bệnh của umma…?! Nhưng dù có là trắng tay trốn đi cũng còn hơn chết vì héo hon bên cạnh hắn.

Công trường ngổn ngang gạch đá, giàn giáo sắt thép lạnh lẽo, phất phơ những tấm nilon che màu trắng lớn như những bóng ma làm người ta rợn người. Ji Yeon nín thở bước lên tầng hai của khu nhà lớn đang xây dở. Không một bóng người, Ji Yeon sợ cái cảm giác phải ở một mình trong không gian rộng lớn này, nhưng bản thân lại không dám thét lên dù chỉ là một câu.

Tiếng động cơ xe tắt ngấm.

_Thịch thịch_

Ji Yeon ôm ngang ngực mình, trái tim khó bảo vẫn cứ đập liên hồi..

Thời gian tưởng chừng kéo dài vô tận…

Hắn đi rồi chăng?

10p

15p

20p

Ji Yeon rón rén bước lùi ra cầu thang…

_Binh_

Đầu Ji Yeon trong bóng tối va vào vòm ngực rắn chắc… Mùi bạc hà quen thuộc làm Ji Yeon choáng váng, hận bản thân mình quá nóng vội…

-“Hình như cô nhớ thương tôi lắm thì phải?, vừa gặp đã phải sà vào ôm ấp!”- Giọng Jun Hyung nhàn nhạt….

End chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro