Chương 1: Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.1 : Kí ức của sự hận thù...

13 năm về trước...

Nhà kính tráng lệ của gia tộc Vương được làm bằng những viên pha lê có thể nói là hàng đầu thế giới, được sắp xếp bởi những nhà điêu khắc nổi tiếng trên toàn nước. Ánh nắng len lỏi vào nhà kính chiếu vào những viên pha lê mang một nét đẹp nhẹ nhàng mà mê hồn người nhìn.

Nhưng tuyệt vời hơn là ánh nắng chiếu nhẹ lên những lọn tóc nâu của cậu bé Vương Tuấn Khải, làn da mềm và trắng của tuổi trẻ con, nụ cười hồn nhiên vui đùa chơi với những sóng nước trong hồ nước nhỏ của nhà kính . Nhưng nụ cười ấy tưởng chừng như sẽ mãi không bao giờ bị tắt bởi chuyện gì thì...

"Choang" một tiếng động được phát ra đã cắt ngang sự cười đùa của cậu bé. Làn gió cuốn lời chửi bới liên hồi và tiếng đổ vỡ ra xung quanh . Cậu bé Khải lo lắng cố đi thật nhanh đến chỗ tiếng động phát ra ( 5 tuổi thì bước đi vẫn chưa gọi là vững chắc ), khuôn mặt lo lắng nhưng chỉ dám liếc nhìn từ khung cửa xem chuyện gì đang xảy ra .

Người đàn ông với mái tóc đã có vài sợi bạc và khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn nhưng không ai có thể phủ nhận được điều trên khuôn mặt lãnh đạm và lạnh lùng của người đàn ông này toát ra vẻ đẹp trai và tuổi hào nhoáng của tuổi thanh xuân mà ông đã từng trải. Người đàn ông đó là cha của Khải - Vương Du Hào, người đã luôn cố gắng và vun đắp cho gia tộc họ Vương phát triển.

Dưới chân ông là người phụ nữ đang quỳ gối, Vương phu nhân. Khuôn mặt thanh tú toát vẻ quý phái của bà đang bị che lấp bởi những dòng nước mắt rơi nhẹ trên gương mặt của bà

" Đi ra khỏi căn nhà này và đừng bao giờ bước chân quay lại, cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm thằng Khải !! Bà và tôi bây giờ không quen biết nhau, cũng như tất cả mọi tài sản của bà đều được chuyển nhượng về cho tôi . Giờ bà sẽ không còn là phu nhân của gia tộc họ Vương hay là mẹ của thằng Khải nữa ! Đi ra ngoài !!"

Lời nói tàn nhẫn với khuôn mặt lạnh lùng cha của Khải vang rộng căn phòng .Những dòng nước mắt không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên gương mặt ngây thơ của Khải.

Vương phu nhân nhẹ giọng nói :" Tôi sẽ đi."

Lời của bà vừa dứt lời thì những tiếng kho han và xuất hiện trên lòng bàn tay bà hiện giờ chỉ toàn máu và máu. Bà lấy chiếc khăn và lau đi nhẹ nhàng rồi cố gắng đứng dậy.

Chỉ vừa đẩy nhẹ cửa thì trước mặt bà là cậu con trai bé bỏng Khải của mình đang khóc nấc từng tiếng . Cậu bé nắm lấy tay mẹ, càng lúc càng chặt, đôi tay khẽ run. Cậu biết, nếu giờ chỉ cần cậu thả tay ra là người mẹ cậu yêu quý sẽ đi mất.

Lời nói được phát ra kèm theo những tiếng nấc : " Mẹ, làm..ơn.. đừng... bỏ rơi.. con..."

Mẹ cậu chỉ đáp lại là nụ cười nhẹ trên môi rồi hôn nhẹ lên trán cậu " Khải à ! mẹ thực sự rất xin lỗi con.."

Người mẹ gỡ nhẹ đôi bàn tay đang cố nắm chặt mình. Bỏ đi bỏ mặc những tiếng khóc những lời gào thét của người con trai.

Trời đang sáng bỗng nhiên tối sầm lại, bỗng chốc mưa lớn, có thể cho rằng là ông trời đang thương tiếc cho số phận trớ trêu của cậu bé Khải hay không?

Vương Du Hào bỏ ngoài tai những lời kêu gào van nài của người con trai đang cố gắng níu giữ mẹ của mình . Ông lạnh lùng kêu những người hầu mang Khải vào phòng rồi ông lặng lẽ đi ra ngoài .

Chương 1.2: Sự tiếp nối của số phận trớ trêu

Có thể xem đây là trò đùa, lại là trò đùa vô tận. Nếu mọi chuyện có thể dừng lại, thì đã là chuyện tốt...

Mọi việc tưởng chừng như sẽ dừng lại ở chỗ đó , nhưng khi Vương Du Hào quay về thì bên cạnh ông lại là một người phụ nữ trẻ.Cô gái có thân hình thon gọn , gương mặt khả ái xen lẫn vào là những đường nét sắc sảo, mang trên mình một bộ váy bó ôm người.

Khải thì vừa hoàn tất trong việc trốn thoát khỏi những người hầu cố gắng giữ mình lại .Hơi thở của Khải gấp gáp, chạy dọc hành lang để đến phòng của cha .

Khi thấy cánh cửa của phòng cha đang sáng , Khải vui mừng vì nghĩ "Vậy là cha đã về rồi, phải cầu xin cha đi tìm mẹ về."

Cậu bé chỉ vừa mới mang nụ cười mừng rỡ vì nghĩ sắp được gặp lại mẹ thì... cảnh tượng trước mắt sao lại quá tàn nhẫn, nó như đâm nát trái tim của một cậu bé chỉ mới 5 tuổi, Khải hoảng loạn tự đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi :

" Họ đang làm gì vậy ?",

" Người phụ nữ kia là ai ?" ,

" Chuyện gì đang xảy ra vậy ?",

" Ngay sau khi mẹ đi thôi sao ?"

Một cái ôm bất ngờ từ đằng sau lưng cậu, những dòng nước mắt vừa nãy chưa kịp khô thì những hàng mi lại ướt,rồi những giọt nước mắt lại bỗng trào ra, tại sao chứ ? Dù sao cũng chỉ là một cậu bé thôi mà.. Có cần phải tàn nhẫn đến vậy không ? Một cậu bé phải chịu những đau khổ như vậy có quá độc ác không ?

Tiếng nấc bị kìm nén của Khải, vì cảm giác cô đơn cần người bên cạnh hơn bao giờ hết, ít nhất có lẽ là vào lúc đó . Hơi ấm của cái ôm bất ngờ kia là từ quản gia Hương. Đây là người quản gia thân thiết với gia đình của Khải từ rất lâu, quản gia Hương xem Khải như người con thứ hai của mình .

Vì có lẽ là thương cảm cho tương lai của Khải , nỗi đau mà Khải đang và sẽ phải trải qua trong thời gian tới, quản gia Hương thực sự không thể kìm lòng mà nhìn cậu bé chỉ mới 5 tuổi đang cố kìm nén tiếng khóc và tiếng nấc không phát ra âm thanh trước những cảnh tượng xảy ra trước mắt cậu bé. Cứ vậy Khải dựa người vào quản gia Hương, để người có thể xoa dịu nỗi đau, chí ít có thể là trong khoảnh khắc đó. Mọi vật cứ im lặng khoảng không như chìm vào giấc ngủ riêng, chỉ còn những tiếng sau cánh cửa.

Khải tự nhốt mình trong căn phòng , không ăn không uống , cứ thế được gần sang ngày thứ 3 Khải đã ngất lịm đi. Khi tỉnh lại, cậu bé lại bất ngờ nhận được tin mới. Tin tức như một đòn bạt tai tàn nhẫn giáng xuống người cậu.

Người mẹ mà cậu yêu quý đã chết.

Người phụ nữ mà cậu nhìn thấy đêm hôm đó đã chính thức trở thành mẹ kế của cậu

Từ đó về sau, hoàn toàn biến mất một cậu bé hay vui tươi cười đùa hồn nhiên. Cánh cửa trái tim của cậu tự khép lại cho hạnh phúc về sau của mình. Gương mặt chỉ còn nét lạnh lùng vô cảm, khắc lên mình hai chữ Hận Thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro