extra:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


chủ nhật của một ngày hai mươi tám tuổi, taerae vươn mình tỉnh giấc vào giữa trưa sau khi đã ngủ một hơi dài từ một giờ sáng. anh úp vội bát mì, cong lưng quét nhà rồi lại cho mèo ăn ở cái góc dưới chân cầu thang.

sau bảy năm tất cả, hai đứa cuối cùng cũng thực hiện được một phần ước mơ của mình: có một căn nhà nhỏ ấm cúng, nuôi một chú mèo và sống bên nhau những ngày an yên.

taerae hiện đang là trưởng phòng marketing tại một công ty bánh kẹo khá nổi tiếng còn junhyeon thì mới mở một phòng khám thú y ở gần nhà vào đầu năm nay. công việc của hai đứa khá bận, dù taerae đã cố để không tăng ca hay junhyeon thậm chí là phải tuyển người liên tục để phục vụ cho công việc ở phòng khám, hai đứa vẫn có ít thời gian để âu yếm nhau hơn cái thời vẫn còn là sinh viên.

căn nhà này là do hai đứa mua trả góp nhờ có sự trợ giúp của đại gia bất động sản kim jiwoong, được bố trí nội thất theo sở thích của cả hai người, gồm một phòng ngủ, một nhà tắm, một bếp và cả ban công có tầm nhìn hướng về tòa nhà cao nhất thành phố. quyết định mua nhà là do junhyeon một phút làm liều, mắt nhắm mắt mở rủ anh mua, đến khi tỉnh táo suy nghĩ lại thì giấy tờ đã kí, tiền cọc đã đưa, đành thui thủi dọn vào nhà mới.

còn con mèo mun taerae cho ăn ban nãy chính là chú mèo vài năm trước anh nhặt được, đem đi khám sau đó thì gửi nhờ vào một quán cà phê. sau khi có nhà riêng, taerae đã mạo muội quay trở lại và hỏi xin nhóc con đen tuyền ấy về nuôi, đặt tên là 'mè đen'. junhyeon dĩ nhiên là không có ý kiến gì, chỉ cười tươi tắn nhìn anh người yêu rước thêm một đứa nhỏ khác về, hằng ngày chăm nom cho vui nhà vui cửa.

chính vì ở nhà đã có sẵn hai con mèo, junhyeon luôn biết cách giao tiếp với mấy loài động vật nho nhỏ trên phòng khám. thỉnh thoảng vào cuối tuần, nó và anh vẫn thường ôm nhau ngủ đến trưa, sau khi mở mắt lại nằm luyên thuyên kể về một chú chó con nào đó bị thương hay một bé chuột hamster nhỏ nhắn vừa ra đời. mỗi lần như thế, taerae đều cười khúc khích, vòi junhyeon đem về một con để nuôi, nó chỉ mắng yêu anh một tiếng, sau đó lại nhiệt tình gửi thêm vài tấm ảnh thú cưng vào hộp tin nhắn của người yêu.

còn cuối tuần này, junhyeon nói có việc gấp ở phòng khám nên đã rời nhà từ sáng sớm. taerae không rõ thằng nhóc đấy có chịu ăn sáng đàng hoàng không hay lại mua một ly cà phê nào đó uống cho qua bữa.

sau khi xem xét mọi ngóc ngách trong nhà, taerae mới gật gù tán thưởng, pha một ly trà chanh đem ra bàn phòng khách rồi ngồi xuống bên cạnh máy tính xách tay của mình.

dù là chủ nhật thì anh vẫn phải làm việc, chỉ đơn giản là xem xét mấy bản báo cáo và lên danh sách những gì cần làm cho dự án sắp tới.

công việc này đòi hỏi taerae nhiều thời gian hơn anh tưởng. lúc mới bắt đầu vào làm, có những hôm anh vật vã về nhà trong tình trạng mệt nhoài khiến junhyeon lo sốt vó, đến khi quen thuộc thì đã bị cuốn vào nó từ lâu, dần dà cũng thấy bớt áp lực đi một tẹo.

taerae tan làm sớm hơn junhyeon, thế nên luôn có những buổi tối nó trở về nhà trong mùi thơm của thức ăn và tiếng kêu nhỏ xíu của nhóc mè đen, cùng một cái hôn thật kêu lên môi trong khi anh người yêu thì xoa tay hỏi han công việc.

nghe thì có vẻ êm ấm, nhưng thực tế hai đứa đã cãi nhau không ít lần, toàn là những trận chiến tranh lạnh kéo dài ba bốn hôm hoặc thậm chí là hơn cả tuần. ban đầu, người xin lỗi chỉ có mình junhyeon, nhưng sau một lần giận hờn đến mức nhịn cả cơm, taerae bắt đầu xuống nước dỗ dành nó, một phần cũng vì anh sai thật.

taerae nhớ rõ lần đó, sau khi hai đứa làm lành, junhyeon đã ôm anh trong lòng và thủ thỉ về việc nó thấy áp lực thế nào, cả chuyện những ngày đầu thực tập và mấy lời trêu chọc của taerae khiến nó tủi thân ra sao. junhyeon cũng xin lỗi anh mãi, về sự tức giận quá đáng của nó dù cho phần lỗi của anh chỉ bé tí tẹo, còn trấn an taerae bằng cách ôm anh chặt cứng và mấy nụ hôn dịu dàng lên trán.

sau những trận cãi vã hay tránh né nhau đó, thật may vì cả hai lại lần nữa cùng ở bên nhau, tiếp tục yêu thương và sẻ chia những cảm xúc của mình cho đối phương thay vì cứ mãi giấu diếm như cái thời còn non nớt.

điều đó khiến taerae an tâm hơn hẳn thay vì cứ phải nơm nớp lo sợ khi hai đứa chẳng mấy khi hẹn hò như hồi xưa, cũng ít lần tay trong tay về nhà và con xóm nhỏ thân thuộc.

taerae xem đi xem lại trang sheet đã được chỉnh đến lần thứ tư, đầu gật gù rồi gửi file cho cấp trên. ngay khi vừa có ý định xem tiếp một file khác, tiếng cửa mở vang lên, đằng sau đó là cái đầu đen nhánh của junhyeon ló vào nhìn anh cười rạng rỡ.

"đợi em lâu không đó?"

taerae ngó ra, đáp trả lại nó bằng cái gật đầu. anh vẫy tay gọi junhyeon đi vào, nhóc con cũng nhanh nhẹn cởi giày rồi hí hửng vào trong. junhyeon đặt cái giỏ lên trên sô pha, cúi người xoa đầu anh rồi chậm rãi tiến vào phòng tắm rửa. một lát sau, taerae cũng tắt máy mà đi theo, thấy junhyeon lau đầu đi ra thì giơ chân đá vào mông nó.

"ui da! sao lại đá mông người yêu thế hả?" nó quay lại mở miệng trêu chọc anh, khiến taerae mở to mắt trừng nó và trao cho junhyeon cú đá thứ hai.

thôi giỡn hớt, junhyeon xoay người đi vào bếp và rót một cốc nước cam, ngồi nhâm nhi ít bánh quy và chờ đợi taerae dành cả thanh xuân để hát hò trong phòng tắm.

hơn một tiếng sau đó, hai đứa cuối cùng cũng ăn bận đẹp đẽ ngồi trên con xe máy màu bạc mẫu mới nhất do junhyeon vừa tậu năm ngoái, an tâm bon bon trên con đường quen thuộc để quay về xóm nhỏ.

hai hôm trước là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của taerae, thế nên anh rất muốn trở về nhà thăm ba sau hơn một tháng không gặp kể từ ngày công ty có thêm dự án mới.

trong bảy năm, số lần hai đứa băng gần chục cây số về nhà nhiều vô kể, đến mức taerae còn chẳng thể đếm được. đôi lúc, một trong hai đứa hứng lên thì về, thỉnh thoảng lại nối đuôi nhau về cả đôi, thành ra cảm giác cũng chẳng lạ lùng hay hồi hộp gì cho lắm.

taerae có nhắn trước với ba và cả đám anh em về chuyện này, thế nên khi chỉ vừa đi đến đầu ngõ, junhyeon đã thấy gunwook cười ngờ nghệt vẫy tay, bên cạnh còn có thêm nhóc yujin.

cả hai chào hai đứa rồi chạy về nhà taerae trước, thế mà ba anh lại đi đâu mất, cửa nhà cũng khóa luôn, vậy nên đôi trẻ chậm chạp quay đầu chạy sang tiệm thuốc, hù ba mẹ kum bằng cái đầu ló ra cùng tiếng cười inh ỏi.

hai người lớn thấy tụi nó thì niềm nở chào, sau đó giúp junhyeon dắt xe vào nhà rồi dúi cho taerae cái bánh bông lan. suốt cả buổi, junhyeon cứ nhìn ba mẹ nó, thấy hai ông bà thậm thà thậm thụt mãi, đến tận một lúc sau, khi nó đã xem hết một tập phim hoạt hình dài nửa tiếng, mẹ kum mới đánh mắt qua ba kum rồi cười giả lả lôi taerae vào phòng. junhyeon thấy thế thì toan đứng dậy đi theo, ngay lập tức lại bị ba nó níu tay lại rồi tặng cho một bài văn thuyết giáo về đạo làm chồng.

còn ở bên này, taerae được mẹ kum dắt vào trong phòng thì bối rối xoa tay, thấy mẹ chỉ lên giường ngủ cũng chỉ biết chậm chạp ngồi xuống. anh thấy mẹ kum mở cái tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một cái hộp nho nhỏ hình vuông.

"hôm trước là sinh nhật taerae đúng không? cô tặng taerae cái này nhé?" mẹ kum cất tiếng dò hỏi, lặng lẽ nhìn taerae bằng đôi mắt cưng chiều.

theo bàn tay của mẹ kum, taerae từ từ quan sát món quà bên trong, là một sợi lắc tay bằng bạc, chỉ cần nhìn cũng biết là đồ quý giá đã được giữ gìn cẩn thận.

"dạ thôi, cái này quý lắm, con không nhận được đâu." anh xua tay trả lời, gương mặt không giấu được vẻ lúng túng.

đáp lại dáng vẻ đó, mẹ kum chỉ cười xòa rồi nắm tay anh, nhét sợi lắc vào lòng bàn tay rồi khép hờ những ngón tay thon dài của taerae. trong lúc anh vẫn còn ú ớ, mẹ kum lại đặt một bàn tay khác lên vai anh, vỗ nhẹ rồi nhìn taerae.

"nếu là cho taerae thì cũng đáng mà, phải không?"

nghe thấy thế, anh không từ chối nữa, lặng thinh nhìn người phụ nữ trước mặt đang trao cho mình ánh mắt chứa chan yêu thương và hết mực dịu dàng.

"junhyeon có làm con buồn không đó?"

nghe mẹ kum hỏi, taerae chỉ lẳng lặng lắc đầu.

"chắc taerae phải chịu nhiều thiệt thòi lắm khi hẹn hò với junhyeon nhỉ? cảm ơn con thật nhiều vì đã luôn yêu thương và chăm sóc nó. cô biết việc cân bằng công việc và gia đình chẳng dễ dàng chút nào, thế nhưng khi junhyeon kể về con, nó luôn nói taerae chăm non nhà cửa rất giỏi và cũng được đồng nghiệp kính trọng nữa."

taerae cảm động cúi đầu, nhìn sợi lắc trong tay. anh thấy lòng mình như nhẹ bẫng sau những câu nói hết sức đơn giản của mẹ, một người phụ nữ đủ tinh tế và thấu hiểu để biết được những gì taerae đã phải trải qua. nhất là khi, taerae dường như đã quên mất lần cuối cùng được mẹ vỗ về là như thế nào, có lẽ đã rất lâu rồi đến nỗi anh không thể nào mường tượng được. cho nên, việc mẹ kum dỗ dành và động viên taerae thế này khiến anh hạnh phúc hơn tất thảy.

hai mắt taerae nóng hổi, anh hít một hơi thật sâu rồi lặng nhìn bàn tay mẹ kum xoa nhẹ lên đầu mình.

"có lẽ taerae đã rất mệt rồi, đúng không?" giọng của cô nhẹ nhàng, thỏ thẻ bên tai khiến anh sụt sùi thêm chút. taerae gật đầu khe khẽ, hai tay bấu vào nhau và chớp mắt liên tục.

"cô đã muốn nói điều này từ lâu, rằng cô biết ơn taerae rất nhiều vì đã khiến junhyeon trở nên như bây giờ. vì thế, cô cũng muốn đáp trả bằng cách trở thành chỗ dựa cho taerae mỗi khi thằng nhóc kia ăn hiếp hay làm điều gì đó khiến con phải buồn."

tiếng gió thổi vù vù qua khung cửa sổ, ánh nắng ban trưa xuyên qua kẽ lá lọt vào căn phòng và tiếng quạt máy đều đều chạy, mọi thứ khiến taerae như muốn chìm nghỉm trong hơi thở của mình. cả cái cách bàn tay của mẹ kum áp lên hai bàn tay anh, trao cho taerae những lời trấn an đầy quý báu đến từ những kinh nghiệm dày dặn đã tăng dần lên theo tuổi đời.

taerae thôi mếu, đôi mắt anh cũng chẳng còn long lanh nữa, vì taerae cuối cùng cũng thật sự tin tưởng rằng mình đã được chấp nhận chỉ qua vài câu nói và một nụ cười mỉm ngọt ngào.

dù đã được ủng hộ, tận sâu trong đáy lòng anh vẫn cứ ẩn hiện một nỗi lo về việc đối diện với ánh nhìn của mọi người, nhất là gia đình của hai đứa mỗi lần tụi nó nhắc về chuyện yêu nhau.

còn bây giờ, ít nhất thì taerae cũng cảm nhận được rõ ràng hơn tình yêu thương từ mẹ của nó, một cách chân thành và trìu mến.

đặc biệt là khi, mẹ của junhyeon nắm lấy anh, nhìn taerae với đôi mắt đầy ôn nhu.


"sau này, mỗi khi taerae buồn, hãy gọi liền cho mẹ nhé!"


điều đó có nghĩa là, taerae cũng đã được chấp nhận để trở thành một phần trong gia đình của junhyeon, ngay sau khi đã được nghe lời mẹ kum buông ra chắc nịch, kèm theo đó là một trận ấm áp xông thẳng vào tim.

kết thúc, mẹ junhyeon nhìn anh mỉm cười, vẫy tay bảo hai đứa ra ngoài đi chơi đâu đó rồi về ăn cơm tối. taerae tranh thủ dụi dụi mắt, lúc quay người đi ra còn bẽn lẽn nhìn mẹ kum tủm tỉm cười.

đến khi anh trở ra ngoài, ngồi sẵn ở đó đã có junhyeon và đám nhỏ trong xóm.

dù bây giờ đứa nào cũng cao lớn phổng phao, có sự nghiệp và sắp có gia đình, thế nhưng, mỗi khi nhắc tới tụi nhóc, taerae luôn gọi chúng là 'đám nhỏ xóm anh'.

gyubin vẫy tay chào anh, cười hí hửng mừng ông anh cách vách trở về nhà. lee jeonghyeon xách theo hai lốc sữa bạc hà việt quất như lời taerae đòi hỏi cũng đứng bên cạnh, còn park hanbin tự nhiên như chủ nhà đã ngồi vắt vẻo đối diện junhyeon từ lâu. tụi nó nghe lời gunwook với yujin nên tự giác chạy sang cả, ít có dịp để cả đám có được một thời điểm mà ai cũng rảnh rỗi để ngồi lại với nhau, trong một căn nhà nào đó dưới cái xóm nhỏ đã nuôi lớn thời thơ ấu.

jeonghyeon dúi hai lốc sữa vào tay taerae, sau đó thì đi lại ngồi ngay bên cạnh hanbin đang hung hăng dòm ngó. yujin là đứa lên tiếng trước, nhóc hỏi hai đứa siêu nhiều về cuộc sống dạo gần đây, cũng tâm sự vô số điều về cuộc đời của một sinh viên đại học.

ừ thì, ngoại trừ yujin thì mấy đứa còn lại đều đã tốt nghiệp và đi làm cả. hanbin hiện đang là giáo viên dạy nhảy tại một trung tâm đào tạo. gunwook thì đang là quản lý chi nhánh cho một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh. jeonghyeon với kinh nghiệm buôn bán hơn chục năm cũng đua đòi mở nhà hàng tiệc cưới, thỉnh thoảng nhóc yujin vẫn vào đấy làm việc bán thời gian để kiếm thêm vài đồng ít ỏi tiêu xài. còn thiếu gia biệt thự gyubin hiện đang là đồng nghiệp với ricky tại văn phòng kinh doanh do chính gia đình nhà cậu ta làm chủ. sự nghiệp nói chung cũng tạm gọi là ổn định, dù cho mỗi lần gặp mặt là một đứa bất kì nào đấy lại rền đất than trời.

tụi nó ngồi nói với nhau khá lâu, ba kum cũng an nhàn lui vào trong ngủ trưa vì biết kiểu gì đám nhỏ chẳng tự lo được. thành ra, câu chuyện của từng đứa cũng trở nên tự nhiên hơn, thoải mái phô bày những suy nghĩ của mình về mấy chuyện dạo gần đây.

lâu rồi cả bọn mới đông đủ thế này, taerae lại không tránh được việc hoài niệm về cái thời mà tụi nó vẫn còn là trẻ con.

mới ngày nào, ba đứa bọn anh vẫn còn khoác vai nhau đến trường, khi nhàn rỗi thì sang nhà đám nhỏ chơi, có lúc còn xách chén cơm qua nhà nhau xin cá xin canh mà không cần e ngại.

còn bây giờ, tụi nó vẫn thế thôi, nhưng là một phiên bản trưởng thành hơn vì đứa nào cũng đã lớn. đám nhóc quậy phá trong xóm dần được thay thế bằng tụi trẻ con vừa lên mười một mười hai, tiếng chó sủa hay mắng vốn vẫn được vang lên dù cho tụi nó có lớn nhanh như thế nào đi chăng nữa.

taerae vẫn nhớ lắm con xóm của mình, từ những ngày đầu cho đến lúc đã chạm ngưỡng ba mươi.

tuổi thơ của anh có thể đã bắt đầu từ những năm lên bốn, thế nhưng thanh xuân lại chỉ mới tìm đến taerae sau khi anh đã trải qua những ngày tuyệt vời của độ tuổi mười lăm.

đã mất bao lâu rồi nhỉ?


taerae và junhyeon đã bên cạnh nhau được bao lâu rồi?











sau vài tiếng đồng hồ trò chuyện dai dẳng, cuối cùng cả đám cũng chịu tản ra để trở về nhà. taerae nhận được tin nhắn rằng ba anh có việc nên sẽ về trễ chút, đành nghe lời ba mẹ kum ở lại tiệm thuốc ăn bữa tối rồi về nhà sau.

anh phụ mẹ kum dọn cơm, trong lúc junhyeon bị đuổi ra ngoài để đi mua nước mắm và hai cân đường cát. lúc nó trở lại, bàn ăn đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi junhyeon ngồi vào xới cơm là bắt đầu thưởng thức.

suốt cả buổi, junhyeon thấy mẹ nó vui hơn hẳn thường ngày, chốc lát lại tủm tỉm cười, gắp cho taerae ít rau hay một miếng thịt kho. mà anh người yêu của nó nhận được đối đãi đặc biệt đó cũng chỉ tươi cười nhận lấy, ăn ngon miệng rồi nhìn mẹ kum một cách ngượng ngùng.

đầu junhyeon thoáng chốc hiện ra ba dấu chấm hỏi, bỗng chốc lại thấy khung cảnh này có hơi quen quen.


gì thế? nó bỏ lỡ đoạn nào rồi?





bữa ăn diễn ra khá nhanh, taerae giúp junhyeon dọn bàn rồi rót một cốc nước đứng xem nó cần mẫn rửa chén. xong xuôi, hai đứa lại lon ton xách nhau ra trước nhà, ăn với ba mẹ kum ít trái cây rồi xin phép sang nhà taerae.

từ tiệm thuốc đến nhà anh không xa, đặc biệt là khi tụi nó đã sánh vai nhau đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần. thế nhưng, mỗi lần tay trong tay dưới ánh đèn chập chờn của con xóm nhỏ, taerae vẫn thấy lòng mình bồi hồi như thuở mới yêu, cả junhyeon cũng hạnh phúc lâng lâng với những cảm xúc vốn đã thân thuộc tự khi nào.

một ngày nào đó của năm còn mười sáu, junhyeon chở taerae về nhà trên con xe cub xanh nhạt đã đi cùng nó một quãng thời gian dài, anh gật gù sau lưng nó, than thở về chương trình cuối cấp và tình hình sức khỏe dạo này, trong khi junhyeon đằng trước chỉ mỉm cười nghe anh thủ thỉ.

rồi một hôm nào đó, junhyeon lại chở taerae về nhà, vẫn lắng nghe anh kể thật nhiều điều từ phía sau, với những câu chuyện khác, một cảm xúc khác.

trở lại với hiện tại, taerae thử xoay tay nắm cửa và bật cười khi thấy ba anh đằng sau, dưới ánh đèn ấm áp và lanh lảnh tiếng nói chuyện phát ra từ chiếc ti vi nhiều năm tuổi.

vì đã đều ăn uống xong xuôi, cả ba người ngồi quây quần bên nhau trong phòng khách, xem một tập phim truyền hình được chiếu hằng ngày và nhâm nhi ít trà do ba kim pha. taerae ngồi giữa junhyeon và ba một cách chật chội trên sô pha, nhưng anh không than phiền mà còn thoải mái gác chân lên đùi người yêu, đầu thì dựa lên vai người ba với mái đầu đã lem hai màu tóc.

bẵng đi một lúc, trên ti vi phát đoạn nhạc phim kết màn trước khi chuyển qua mục quảng cáo, ba kim cầm cái điều khiển, ấn vài lần không được liền cúi đầu mày mò. taerae ở bên cạnh lơ đãng nhìn sang, thấy ba loay hoay thì hỏi thăm, sau đó chậm rãi đứng dậy đi vào phòng, tìm một lốc pin khác để thay.

còn junhyeon và ba kim ở lại, nó đánh mắt sang người đàn ông lớn tuổi đang điềm nhiên đổi vị trí hai cục pin lại cho đúng chiều, xong xuôi còn tinh nghịch nhướn mày nhìn nó.

"thầy kim cũng có ngày trêu con trai như thế ha?" junhyeon vừa nói vừa cười, hít một hơi rồi nhích người lại gần thầy.

đáp lại nó, chú chỉ nhún vai một cái sau đó thì đặt điều khiển lên bàn, uống một ngụm trà rồi từ tốn dựa vào ghế sô pha.

"đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" thầy hỏi vu vơ, khiến junhyeon cúi đầu cười thầm một tiếng, rồi nó gật đầu.

"con đã chuẩn bị từ tận mấy năm trước rồi cơ!" mạnh miệng là thế, nhưng junhyeon cảm nhận rõ bàn tay vỗ nhẹ lên vai nó đến từ thầy kim, cũng thấy rõ cái cách đôi tay đặt trên đùi mình đang xoa đi xoa lại.

chưa bao giờ nó nghĩ rằng mình lại có được ngày này, có sự ủng hộ từ mọi người và có được tình yêu của taerae.


chưa bao giờ, junhyeon cảm thấy hồi hộp như hôm nay.








"ba giao anh cho con nhé?" junhyeon nhìn thầy kim, cũng là ba của taerae, hỏi nhỏ.

nó thấy người bên cạnh mím môi nghĩ ngợi, nhưng trên mặt lại ẩn hiện chút vui vẻ cùng an tâm, điều đó khiến junhyeon cảm nhận được sự tự hào và niềm hân hoan dần dần tràn ngập.

tiếng gõ cửa vang lên khiến junhyeon rướn người nhìn ra, nó thấy gunwook và gyubin, còn có một chiếc rương gỗ đáng ngờ đang yên vị trên tay của thằng bạn nối khố.

junhyeon ngoảnh lại để nhìn ba kim, nhận được một cái gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro