six

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tuổi học trò mà không có xích mích hay mâu thuẫn là một tuổi học trò thiếu niềm vui. có nhiều cách giải quyết mâu thuẫn, nhiều người chọn cách đánh cho thật đau để lòi ra vấn đề, số khác ngồi tâm sự rồi ôm nhau làm hoà, không thích nữa thì tự giữ lấy bực dọc để mâu thuẫn lớn dần theo thời gian.

mâu thuẫn của junhyeon được giải quyết theo cách số một, chỉ có điều, nó không được chọn và cũng không biết tại sao bản thân mình lại được nhắm đến.

chiều thứ bảy trời mát, ba kum vẫn nhớ cảm giác hoảng hết cả hồn khi junhyeon lê cái thân đầy bùn đất, quần áo xộc xệch còn mặt mày thì bầm dập về trước cửa. ba nó la toáng lên làm mẹ junhyeon chạy từ trong nhà ra, cuống quýt lôi nó vào trong ngồi. mẹ đưa cho nó cái hộp y tế từ trên tủ để nó tự mình sát trùng vết thương, ở bên cạnh gặng hỏi mãi junhyeon mới hé răng bảo là đang đi về nhà thì bị chặn đánh. ba mẹ kum chẳng hỏi lí do, vì biết thế nào thằng con mình cũng giấu nhẹm đi hoặc bịa đại một cái cớ nào đó từ trên trời rơi xuống, thế nên cả hai chọn cách để con xem xét lại những vấn đề mà mình gặp phải.

và nó giấu lí do thật, ba mẹ kum luôn đúng. khi gunwook, gyubin hay thậm chí là ông anh jeonghyeon vốn ít để tâm cả bọn cũng sang xem tình hình nó ra sao, junhyeon chả nói gì ngoài việc bị chặn đánh ở gần trường dù cho hai đứa kia sắp kề dao vào cổ nó tới nơi. jeonghyeon đứng kế bên tặc lưỡi, anh đưa cho nó một gói bim bim cua bảo nó cố lên rồi đi về. gunwook và gyubin ở lại với junhyeon thêm một lát. hai đứa cứ xin lỗi vì bỏ junhyeon về một mình, xuýt xoa bên cạnh nó làm người đang thương tích đầy mình như nó cũng phải bật cười ha hả.

bên cánh tay trái của junhyeon bị trầy một mảng lớn, vừa hay lại đúng vào bên tay nó từng bị tai nạn mà gãy, junhyeon thấy vừa xót vừa nhức, nhưng nó chẳng nói gì. gunwook ở kế bên cứ dụ nó mãi, hâm doạ nó khai ra ai đánh mình để đi tìm người ta tính sổ, gyubin tuy không đô con bằng nhưng cũng hùa theo, bảo sẽ thuê giang hồ đòi lại công bằng cho junhyeon. tự nhiên nó thấy mình được yêu thương nhiều, xem ra thì cũng có giá nhất nhì trong bộ ba chó quậy. ba đứa vừa thủ thỉ tâm tình vừa kể chuyện cười với mục đích để junhyeon tạm quên đi cơn đau, hai đứa kia thậm chí còn bóc gần chục gói bim bim cua nó giấu trong tủ ra nhai nhóp nhép, junhyeon tức, nhưng trong lòng lại thấy vui vui.

mải cho đến tận giờ đi ngủ, cả bọn mới giải tán. bình thường nó vốn thân thiện tốt tính nên được nhiều người quý, trong lúc bộ ba làm trò trong phòng, có vài người hàng xóm biết tin cũng qua hỏi thăm, chỉ có taerae là chẳng thấy.



sáng sớm hôm sau, vừa đợi được ba kum mở cửa tiệm thuốc, taerae cầm một ổ bánh mì xíu mại chạy sang nhà junhyeon.

thằng nhỏ còn đang mơ ngủ, nghe tiếng cửa mở thì mắt cũng mở theo, lúc tỉnh táo lại đã thấy một kim taerae nhà hàng xóm ngồi lên giường hỏi tới hỏi lui. junhyeon mới dậy bị ù tai, nghe không lọt được gì, chỉ nhớ rằng taerae lúc đó rất lo cho mình. anh xin lỗi nó vì tối qua về muộn quá, lúc nghe jeonghyeon kể tin thì đèn nhà nó cũng tắt, anh đợi đến tận sáng sớm mới hỏi thăm nó được. junhyeon nghe anh đứng giải thích ngoài cửa phòng tắm, vừa đánh răng vừa mừng thầm.

nó cứ sợ anh không quan tâm nó chứ!

lúc đi ra, nó cầm ổ bánh mì anh đưa cho cắn một miếng lớn. taerae thấy vết trầy dài bên tay trái của nó, nhăn mặt rồi hỏi mãi về 'cái đám nào dám đánh thằng em chí cốt của anh'. junhyeon đang nhai bánh mì còn nóng hổi, giòn rụm, bên trong là xíu mại thơm lừng, cười hì hì nhìn anh rồi giả vờ dỗi. nó giận lắm vì hôm qua thân người đau nhức nhưng vẫn phải đợi anh mãi, bắt taerae đền bù. người anh lớn vì không giúp em trả thù được, cũng tự sinh ra cảm giác phải chịu trách nhiệm rồi ừ luôn, hứa khi nào đó sẽ dẫn nó đi chơi.

tự nhiên junhyeon thấy bị đánh cũng không đau lắm!














nó nghỉ ở nhà dưỡng thương hôm chủ nhật, thứ hai sau đó lại tiếp tục đến trường. sau hai tiết ngồi nghe sinh hoạt, vừa định nằm xuống bàn để tranh thủ nghỉ ngơi tí, junhyeon lại nghe tiếng gunwook la lên khi đang nói chuyện điện thoại với park hanbin.

"ê junhyeon! tỉnh đi! tỉnh!"

"..."

















"anh taerae yêu quý của mày được tỏ tình kìa!"

junhyeon ngồi phắt dậy, trừng gunwook muốn rớt hai con mắt.



"yên đi! anh tao đang cập nhật tình hình bên đấy!" gunwook nhanh nhảu bật loa khi junhyeon cứ nhất quyết giật lấy điện thoại cho bằng được. gyubin ngồi kế bên nhìn, cẩn thận vuốt lưng junhyeon.

"a lô, mấy đứa đang ở đó hết à?" giọng hanbin từ trong điện thoại vang lên, nghe có vẻ phởn.

"vâng, anh kể gì kể lẹ đi, đầy đủ vào!" junhyeon nói, cố tỏ ra lễ phép nhất có thể.

"từ từ chứ thằng nhóc này!" đầu dây bên kia nói, sau đó là tiếng thở hộc hệch, cả ba đoán rằng hanbin đang chạy đi ra một chỗ khác gần đó. "giờ nghe nhé! có thằng nào lớp dưới sang tìm taerae."

"thế là con trai à?" gyubin hỏi, đáp lại là cái 'ừ' của hanbin và ánh mắt hoài nghi của junhyeon.

"trông nó đô con, dữ tợn lắm, đã thế còn cao hơn tụi anh cả khúc. trước lúc taerae đi ra gặp thằng nhóc đấy có nói với anh, nó dân võ từ nhỏ mà nhìn đứa kia còn run, giờ đang đứng khép nép trước mặt đàn em ngay trước căn tin kìa!" park hanbin kể theo cái giọng mà gyubin nhận xét là không khác gì mấy bà hàng xóm, gunwook chép miệng rồi giơ ngón cái.

hai đứa để ý thấy junhyeon ngồi cạnh chẳng nói gì, cứ xoa xoa cánh tay trái, cặp chân mày nhíu lại như muốn dính vào nhau.

"thằng đấy tỏ tình taerae rồi, cũng không bất ngờ lắm. mà cả trường có mình nó và đàn em nó đứng kế bên cổ vũ à, xách theo cả biển hiệu với bóng bay, không biết taerae thấy sao chứ anh là anh không ủng hộ gì cái kiểu phô trương vậy đâu nha!" hanbin nói rồi nhận xét, sau một lúc yên lặng lại gõ cốc cốc vào điện thoại rồi tiếp tục công cuộc tình báo. "taerae từ chối rồi mấy đứa ơi! trông thằng bé kia hơi buồn, kéo cả bọn đi rồi, cả trường cùng mừng luôn chứ. bình thường nó hay kiếm chuyện ăn hiếp người khác lắm, thế mà để ý taerae nhà anh đấy, vinh dự không? ê cái th-" sau đó bên kia cúp máy.

lát sau hanbin nhắn lại, taerae sau khi từ chối quay lại thì thấy bạn cứ ôm điện thoại luyên thuyên, dứt khoác tắt máy không cho nhiều chuyện nữa.


















tối đó junhyeon về nhà, nó không đả động gì tới anh hết, chỉ tự mình ngồi ngắm nghía xung quanh rồi nghĩ suy thôi. gunwook với gyubin cũng để ý nhưng chả buồn hỏi thăm, vì nói kiểu gì thì thằng cứng đầu này cũng vậy, nó chẳng chấp nhận rằng nó đang nhìn taerae bằng ánh mắt với những cảm xúc khác hẳn lúc ban đầu đâu.

còn bên này, taerae ở lớp học thêm, cứ nhớ mãi về sự kiện hồi sáng. trước giờ taerae được tỏ tình cũng vài lần, công khai hay hẹn nhau chỗ kín đáo đều có, nhưng mà là lần đầu được một thằng con trai cao lớn, khoẻ mạnh khác tỏ tình.

park hanbin ngồi bên cạnh chê anh ngây thơ chưa trải sự đời, đùa rằng có thể mai mốt sẽ có thêm nhiều trường hợp như vậy, phải tập thích nghi dần đi.

lúc nói câu này, hanbin chỉ nghĩ mình nói chơi, đâu hay biết rằng miệng mình linh nghiệm tới mức đó.

sau khi lặng nhìn mớ kiến thức đạo hàm rắc rối trên bảng rồi ghi ghi chép chép, taerae trầm ngâm một hồi cũng đưa ra được kết luận.

hoá ra, một thằng con trai vẫn có thể thích một thằng con trai khác.

nhưng mà taerae không hiểu, tại sao lại có người thích mình cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro