thirty five

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

để ra mắt bạn bè taerae với cương vị là 'bạn trai nhỏ' của anh, junhyeon chuẩn bị kỹ càng không kém gì buổi hẹn hò đầu tiên.

mục tiêu chính của nó đó là khiến taerae cảm thấy tự hào vì mình, còn mục tiêu phụ là làm cho những người đó sáng bừng mắt ra vì gu người yêu đỉnh cao của cậu bạn lúm đồng tiền nọ.

đúng hai ngày sau, nhờ sự giúp đỡ của gyubin và gunwook, nó thành công sửa soạn đẹp trai sáng sủa ngời ngời đậu xe trước cửa nhà taerae. hai đứa đã bàn trước với nhau về việc ăn bận sao cho tỏa ra cảm giác cặp đôi nhất có thể, nhưng suy đi tính lại cuối cùng vẫn không thỏa thuận được, bèn thử một lần phó mặc cho số phận.

kết quả, taerae mặc một cái sơ mi trắng, khoác bên ngoài là áo sweater màu da trời, còn junhyeon thì nghe lời gyubin chọn một cái áo bomber xanh dương cất từ lâu trong tủ, bên trong mặc thêm cái áo phông trắng taerae tặng hồi đầu cấp ba. ngắm nghía một chút, junhyeon không nghĩ rằng sweater và bomber đi cạnh nhau lại đẹp đôi thế này.

theo lời chỉ dẫn của taerae, nó đèo anh đến một quán cà phê nho nhỏ ở rìa quận d, cách trường đại học của anh không xa lắm. chủ quán cũng là bạn cũ của taerae, nghe nói có họp lớp nên vội mời cả bọn về xem thử mình làm ăn thế nào.

nó với anh thuộc tốp những người cuối cùng đến quán, lúc bước vào còn không kịp nhìn quanh đã bị mọi người xông xáo chào hỏi, nói tới nói lui.

mấy người bạn cùng lớp vẫn thường nghe jeonghyeon và park hanbin úp úp mở mở mãi về cậu bạn trai của cây văn nghệ học giỏi nức tiếng khắp trường. thế nên, đứa nào đứa nấy đều cố mở mắt cho to, đánh giá thật kỹ thằng nhóc mặc cái áo xanh lè, kế bên là kim taerae đang dang tay bảo vệ em cũng xanh lè nốt.

"tụi bây từ từ cho nó nói nào!" park hanbin là đứa lên tiếng giải vây trước, trên tay cầm một ly bạc xỉu hút lấy hút để. lee jeonghyeon ngồi cạnh đấy từ đời nào cũng buồn chán liếc sang, tranh thủ phủi phủi chiếc áo ghi lê xanh lá đã mặc nhiều đến sứt chỉ.

cả bọn nghe thấy thế thì mới hối hả kiềm lại sự tò mò, ánh mắt hướng về cặp đôi còn đang bối rối đứng đằng kia.

taerae thấy đã đến lúc, chần chừ một lúc liền hắng giọng, "ừ thì, ẻm là junhyeon, bạn trai của tao."

dứt lời, anh còn nghe đứa nhỏ phía sau cười phì một tiếng, quay đầu lại thì thấy junhyeon đang mím môi nín cười, xem chừng là khoái chí lắm.

thấy tín hiệu của anh, nó nghiêm túc trở lại, lia mắt nhìn quanh, "chào anh chị ạ, em là kum junhyeon, bạn trai của taerae ạ!"

một bàn tay thò ra sau nhéo lên mu bàn tay nó, junhyeon rít một tiếng nhỏ rồi mới chịu cẩn thận chỉnh sửa, "à, là anh taerae mới đúng ạ!"

cả bọn đang ngồi đấy được dịp cười khúc khích, junhyeon bối rối gãi đầu, thấy taerae chu môi liếc mình một cái rồi đi tìm chỗ ngồi cũng nhỏ nhẹ theo sau.

"trời ơi tránh ra cho đôi trẻ ngồi đi kìa!" một chị gái trong đó lên tiếng trêu chọc, ngước nhìn cả hai nắm tay nhau bằng cặp mắt sáng trưng không giấu được niềm thích thú. điều đó khiến tai của taerae chậm chạp ửng hồng, khóe mắt thằng nhóc kế bên cũng ẩn hiện chút vui tươi.

ngồi một lúc, junhyeon có cảm giác không đúng lắm. mấy người ngồi ở đây đều là sinh viên đại học, hoặc là đã nghỉ học để đi bươn chải vào đời từ sớm, một thằng nhóc vừa tốt nghiệp cấp ba như nó bị lọt thỏm vào trong trông chẳng có gì ăn nhập. taerae mải nói chuyện với bạn về một vài kỷ niệm nào đó, hanbin với jeonghyeon thì tranh nhau quả dâu nhỏ trên miếng bánh kem hơn mười phút đồng hồ, đối tượng duy nhất mà nó có thể giao tiếp được chỉ có con mèo tam thể nhỏ nhắn mà chủ tiệm nuôi, đang dụi đầu vào lòng bàn tay trong khi ngồi trên đùi nó.

bỗng, taerae liếc sang nhìn, thấy nó bơ vơ một lúc thì đan lấy bàn tay thằng nhóc, rướn người tựa cằm lên vai junhyeon nói nhỏ, "anh không nghĩ sẽ đông như thế này, junhyeon chắc là phải chán lắm, cho anh xin lỗi nhé!"

nó quay mặt nhìn anh, lắc lắc đầu. cái nhoẻn miệng của bạn trai chẳng thể nào làm dịu được sự khó xử trong lòng taerae, vì thế, anh đưa tay vỗ nhẹ vào má nó.

"đợi chút nữa về nhà anh đền bù cho em sau."

nghe thế, nó gật đầu cái rụp, an tâm mà xoa xoa nựng nựng con mèo tam thể trong tay, ngắm nhìn taerae với bạn ôn lại chuyện cũ.

bẵng đi một lúc, cái chuông trước cửa lần nữa vang lên, bước vào trong là hai chị gái nọ, một lạ lạ, còn một thì quen quen.

"ủa? nhỏ này đi đâu đây?" park hanbin bỏ nhanh ly bạc xỉu xuống bàn, nhìn về chị gái quen quen kia hỏi to.

không phải ai khác, gương mặt đó, vóc dáng đó, đôi mắt đó, còn ai ngoài lee haeun, bạn gái cũ của anh taerae đâu.

junhyeon ngồi thẳng dậy, bỗng dưng lại thấy hơi căng thẳng, con mèo nhỏ trong lòng nó cũng ngoái đầu lại nhìn.

mà lee haeun đằng kia, cả chị gái đi cùng ngồi đại xuống hai cái ghế ngoài cùng rồi cười cười trả lời, "tao ké xe sooyeon đi làm, ai ngờ nó chở tao sang đây luôn. làm phiền mọi người quá hihi!"

sooyeon là người bạn đi cùng, cũng là bạn chung lớp hồi cấp ba với anh taerae, trông thì có vẻ dễ mến nhưng lại dẫn theo một mối nguy hiểm không hề dễ thương.

lee haeun không học cùng lớp với taerae, nó nhớ rất kỹ. hai người họ gặp nhau lần đầu trong lớp học thêm, sau đó nhờ chỉ bài nhau thường xuyên mới dần dần thân thiết hơn.

lee haeun, hay chính là chị gái nho nhỏ, người đã gián tiếp gây ra vết thương lòng mang tên thất tình lần đầu tiên trong cuộc đời junhyeon.

nói thật là nó cũng không sợ sệt cô ấy đến thế, bởi lee haeun vẫn rất thân thiện, tốt bụng và tinh tế như xưa, nhưng vì nỗi buồn đau đáu trong lòng, junhyeon thấy vẫn nên cảnh giác thì hơn.

suốt cả buổi, taerae có trộm nhìn sang nó. vì đã nghe được tâm sự của junhyeon về chuyện hồi xưa, anh phần nào hiểu được những suy nghĩ của nó lúc này, chầm chậm đưa tay vuốt lưng em, cũng nhấc ghế xích lại gần junhyeon hơn.

nó không nói gì, nhưng mỗi lần bàn tay taerae dịu dàng đặt trên lưng, thằng nhóc lại thấy hơi xấu hổ với những nghi vấn ngớ ngẩn của chính mình.

taerae vẫn ở đây, vẫn đang ở bên nó kia mà. tại sao nó lại cứ suy nghĩ một cách xấu tính như thế cơ chứ?





nhưng dù vậy, cố gắng đến đâu, junhyeon cũng không thể ngăn được vòng tay mình đặt quanh eo taerae siết chặt hơn khi hai đứa đối diện và chào hỏi với haeun lúc chuẩn bị giải tán. hai anh chị chẳng nói gì nhiều, chỉ hỏi về công việc dạo gần đây và than phiền về mấy bài luận trên trường, chị còn không quên chào nó, nói rằng vẫn còn nhớ junhyeon rồi chúc mừng hai đứa.

đến lúc haeun vừa đi, taerae vỗ về bàn tay đặt trên eo mình, quay sang nhìn nó.

"chị haeun bây giờ xinh ghê ha!" nó là đứa hỏi trước, còn trao cho taerae ánh mắt đầy hờn dỗi.

anh bật cười nhìn đứa nhỏ đang phân bì trước mặt, đưa tay xoa đầu nó rồi giả giọng trẻ con đáp lời, "ai biết được, anh mãi nhìn junhyeon thôi."





taerae nghe nó xì một tiếng rồi nắm tay anh ra xe, đội mũ cho taerae đang an nhàn đứng chào bạn bè rồi chở anh về nhà dưới ánh đèn đường vàng nhạt. trên đường đi, junhyeon không nói với anh tiếng nào, chỉ nghĩ thật nhiều và thắc mắc thật nhiều, taerae đằng sau thì chẳng biết làm gì ngoài việc dựa vào lưng nó rồi nheo mắt nghỉ ngơi. trong cơn mơ màng, anh thấy một con chó vàng đang giận dỗi đá vào chân mình rồi khóc lóc ỉ ôi, đòi taerae thơm thơm vài cái.



anh tủm tỉm cười, chuyến này chắc phải xuống nước dỗ người yêu thôi.








về đến nhà anh, taerae bình tĩnh nhìn junhyeon tháo cái mũ rồi thơ thẩn vẫy tay chào tạm biệt.

nhưng chưa kịp rồ ga, một bàn tay đã chìa ra níu lấy gấu áo của nó. junhyeon ngẩng mặt lên, một taerae đang mím môi và tròn mắt đòi hỏi.

"vào nhà với anh."



"hả?" nó hỏi lại, hai đầu mày nhíu chặt như sắp chạm vào nhau, bàn tay đặt trên tay nắm xe máy cũng từ từ đưa lên mặt gãi gãi.



"anh nói là em vào nhà với anh..." càng nói, giọng taerae càng nhỏ lại, đôi mắt long lanh cũng không còn đủ can đảm mà nhìn nó nữa.



junhyeon thấy rõ cách mà hai bàn tay anh xoa vào nhau vì bối rối, mái đầu nâu nhạt rung rinh trước gió và cái bặm môi đầy đắn đo.





nó nhoẻn miệng cười.





tới rồi!

taerae bẽn lẽn xuất hiện rồi!

tới bến luôn junhyeon ơi!





"thì ban nãy, anh nói đền bù cho em mà... junhyeon không lấy hả?" taerae thăm dò nói với nó, gương mặt anh cũng nhuốm những vệt hồng.

như chỉ chờ có thế, junhyeon tắt máy xe, rút chìa khóa rồi nắm tay taerae dắt vào nhà. 























sau khi chào ba kim, nói vài câu rồi cười thân thiện, junhyeon cuối cùng cũng được ngồi đối diện taerae trong chính căn phòng của anh.

ai mà biết được, có ngày, chính con mồi thơm ngon béo bở lại tự tay dẫn sói vào hang ổ của mình đâu.



nó khoanh chân ngồi trên giường, taerae nóng nực cởi luôn cái sweater ra rồi để một góc, chầm chậm bò lại ngồi cạnh bên nó.


"junhyeon, hồi nãy em khó chịu gì hả?"

"..."

"lúc ở chỗ haeun á, anh thấy mặt em căng lắm."

"..."

"junhyeon đã nói là nghĩ gì cũng sẽ kể hết cho anh mà..." giọng anh nhỏ xíu lí nhí bên tai nó, nghe kỹ còn thấy chút nũng nịu xen lẫn với giận hờn.

không để taerae buồn bã quá lâu, junhyeon ngay lập tức đưa tay vuốt ve mái tóc anh như cách mà nó làm với chú mèo con ngồi trên đùi mình hồi còn ở quán, hít một hơi dài rồi mới chịu lắp bắp trả lời.

"thì, dù gì hồi xưa anh với chị cũng thích nhau, em phải hơi lo chứ..."

taerae tủm tỉm cười nhìn nó, nhích người thu hẹp khoảng cách của hai đứa thêm chút nữa.

"vậy là junhyeon ghen hả?"

nó không đáp, chỉ để cho sắc đỏ tràn lan trên mặt mình một lúc lâu.


"junhyeon ghen vì anh hả?"






"...dạ."

cuối cùng, nó cũng lên tiếng trả lời, giọng bé như tiếng muỗi khiến cho taerae ngồi sát rạt mừng rỡ như rước được tiền của vào người. anh cứ cười mãi, nó ngồi cạnh cũng bối rối theo, cứ gãi tai, gãi đầu rồi lại xoa xoa hai tay vào nhau.

"junhyeon ghen dễ thương lắm. nhưng ngộ nhỉ? haeun với anh chỉ có nói với nhau vài câu thôi mà em đã đỏ cả mắt lên, trong khi woonggi mua cho anh cả cái bánh dâu rồi thả tim tung tóe thì không thấy em nói gì." anh nói rồi bật cười, nhớ lại cái thời hồi xưa mà hoài niệm không thôi.

"thả tim gì cơ?"

trong niềm vui hân hoan, anh vô thưởng vô phạt mà trả lời mọi câu hỏi đến từ nó, bao gồm cả xuất xứ và danh tính của cái bánh dâu kỳ lạ mà taerae đã đăng tải lên mạng xã hội hơn nửa năm trước, bên dưới là đoạn hội thoại tình cảm của anh và một cậu bạn han subin nào đó giấu tên.

thề với trời, ngày xưa junhyeon còn tưởng ông anh đó là sung hanbin làm thêm cùng chỗ taerae, suýt thì ghen bậy ghen bạ.

còn bây giờ, cuối cùng chủ nhân của nó cũng đã lộ diện.

còn ai dám làm ba cái chuyện ngộ nghĩnh đó ngoài cha woonggi, thêm cả đồng lõa kim taerae múa may phụ họa, mục đích cũng chỉ là chọc cho nó xù lông rồi nhảy bổ đến tìm anh.


kết quả thì cũng có vẻ đúng đấy, nhưng taerae lại không nghĩ đến chuyện junhyeon từ một cái tài khoản giả mạo đó lại suy ra được hàng vạn câu chuyện tình ngọt ngào rồi cũng tự ôm gối khóc trong lòng, dẫn đến hai đứa phải vất vả trầy trật lắm mới đến được với nhau.

taerae thở phào vì cái kết, còn junhyeon thì nhăn nhó vì quá trình lừa đảo thiếu tình người kia.

cộng với chuyện hờn dỗi hồi chiều còn chưa dứt, junhyeon xị mặt quay người vào góc tường giận anh luôn.













"thôi mà, junhyeon đừng giận anh nữa mà, nhé nhé. sau này anh không thế nữa."

taerae cao giọng lay lay tay nó, junhyeon chỉ ngồi làm mặt lạnh.


"taerae biết lỗi rồi mà, taerae xin lỗi em, đừng giận nữa nhé?"

junhyeon hít một hơi, nhìn taerae một cái rồi lại quay đi, bặm môi đăm chiêu.









nó cứ thế mãi, taerae cũng mất dần kiên nhẫn. bí quá, anh quyết định làm liều.

một tay taerae ôm lấy má nó, tay còn lại đặt lên vai thằng nhóc. anh rướn người ngồi dậy, chống đầu gối lên giường rồi nhoài về phía nó, hôn cái chóc lên môi junhyeon.

"junhyeon đừng giận anh nữa mà..."






đoán thử đi, đoán xem taerae có hôn thêm cái nữa không đi.

đáp án là có, nhìn cái mặt thích thú mà vẫn cố nín cười của nó là biết.

dường như chưa thấy đủ, junhyeon ranh ma còn đưa một ngón tay chỉ chỉ lên má, thế mà taerae ngây thơ đặt môi lên đấy hôn thật.

"hôn rồi thì junhyeon hết giận anh nhé!" taerae mở to mắt nhìn nó, bên trong con ngươi to tròn đen lay láy còn hiện lên chút nũng nịu và hờn trách.




vậy mà junhyeon đối diện lại bình tĩnh lắc đầu, "mới hết 70% à."

anh nghiêng đầu khó hiểu, bàn tay vẫn ở nguyên vị trí ban nãy, chỉ khác là một bàn tay nào đó của một ai đó cũng không kiêng dè mà đặt lên eo anh.

"30% còn lại, nếu anh xưng là bé thì chắc em sẽ hết giận hẳn luôn á, hết sạch sành sanh không còn miếng nào luôn!"

nói xong, nó cười hề hề, chực chờ nhìn taerae đang nổi giông trước mặt.







"vậy giận tiếp đi! bố cóc thèm dỗ mày nữa!"

taerae chửi từng tiếng như muốn găm thẳng vào tai của cái thằng nhóc ranh mãnh lại còn hay đòi hỏi kia, xoay người định đi luôn.

nhưng taerae quên, cả người anh giờ đang bị chính junhyeon bao bọc lấy, muốn di chuyển nửa bước còn khó khăn, huống chi là chạy thoát thân khỏi cái tình huống oái ăm này.

cứ thế, junhyeon dễ dàng bắt được một còn mèo toan bỏ chạy, giữ vững tư thế của anh đúng với hiện trạng ban đầu.



"thôi, em hơi quá trớn, em xin lỗi. nhưng mà tại vì taerae trêu em giận trước mà, junhyeon tủi thân quá nên mới thế."

"..."

"cộng với khi nãy, anh lo nói chuyện với bạn chẳng thèm chơi cùng em, có biết em buồn dữ lắm không? anh còn hứa đền bù nữa mà..."

'ủa chứ nãy giờ đền chưa đủ hay gì?'

taerae hỏi nhỏ trong đầu.

nhưng trước mặt junhyeon, anh hoàn toàn là một con mèo mướp ngây thơ đến mức ai bảo gì cũng tin, nhất là khi, cái kẻ gian manh kia còn dụ dỗ anh bằng biểu cảm hết sức tội nghiệp, cho taerae thấy nó đã tổn thương đến mức nào.



"ừm, anh biết mà..."



junhyeon cười, hỏi lại lần nữa, "biết như nào cơ?"

rồi nó nhìn anh chằm chằm, nghiêm khắc chờ đợi bạn trai mèo con đang dần trở nên mềm nhũn trong vòng tay. taerae bắt được ánh nhìn của nó, ngay lập tức, trong đầu anh hiện ra một cuộc đấu tranh tâm lý gay gắt giữa việc giữ gìn hạnh phúc hay là giữ gìn hình ảnh anh lớn trưởng thành trong mắt junhyeon.



nhưng không phải junhyeon đã nói, trước mắt nó anh hãy cứ là trẻ con thôi hay sao? junhyeon bảo sao thì anh nghe thế vậy.



rồi taerae ngại ngùng nhìn nó, anh cúi đầu, dụi vào lòng junhyeon như con mèo đang thèm được cưng nựng.



giữa tiếng quạt gió và lời nói của nhân vật trong phim truyền hình phát ra từ cái ti vi dưới phòng khách, junhyeon bỗng nghe thêm một âm thanh nhỏ xíu lọt vào tai.



"junhyeon cho bé xin lỗi nhé!"








được rồi, chắc cú với ông trời là đêm nay junhyeon sẽ ngủ rất ngon, mơ một giấc mơ đẹp và cực kỳ hạnh phúc.

dĩ nhiên, một đứa đang trên mây và một người đang ngại nổ mắt chẳng thể nào để ý, taerae từ việc mặt đối mặt đã chuyển sang ngồi vào lòng nó từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro