thirty three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mối lo nhà trọ bị taerae tạm thời vứt ra sau đầu, vì giờ đây anh còn đang khệ nệ bê đống thùng giấy to đùng vào trong nhà trước đôi mắt hóng chuyện của ba, mấy câu chào hỏi của hàng xóm và lời càm ràm liên tục phát ra từ miệng junhyeon.

"đã bảo rồi! khi nào về thì nhắn em, em lên rinh anh về tới tận nhà. tự về làm gì rồi đi đường cồng kềnh nguy hiểm không biết!" nó vừa nói vừa giúp anh kéo cái va li xanh nhạt vào bên trong, đi ngang ba kim còn cẩn thận cúi chào rồi lại càm ràm tiếp.

"haiz, biết trước có người mắng mình thế này thì về làm gì taerae nhờ?" anh chẹp miệng rồi độc thoại, nhưng lại dùng âm lượng to đến mức chú kim đứng bên ngoài còn nghe, sau đó liếc nó một cái rồi nhìn đâu đâu.

junhyeon không trả lời, nó chỉ đưa tay phủi chiếc lá trên tóc anh, trong khi taerae phía đối diện thì liên tục bĩu môi vì cái thùng nặng quá sức cho phép.

"thôi đưa đây em xách cho! người nhỏ xíu mà toàn lựa mấy cái to to để ôm thôi là sao?" rồi junhyeon bỏ cái va li qua một bên, giúp anh bê cái thùng lên cầu thang.

taerae ở lại tất nhiên đâu thể tiếp tục đứng yên, anh đi vòng vòng một lúc, sau đó cầm lấy mấy cái nồi mà đầu năm nhất đã mua để phục vụ cho công cuộc bếp núc đem vào trong bếp. so với mấy cái nồi đen với xám nhạt nhẽo ở nhà, nồi niêu xoong chảo hay đến những cái bát và đôi đũa của anh màu mè hơn cả, nếu không muốn nói là lòe loẹt. có một cái tô cơm hình chân mèo màu cam, cốc nước uống với nửa trên màu vàng còn bên dưới là đỏ tươi, mấy đôi đũa cầu vồng mua theo bộ mà anh cất mãi trong tủ chẳng nhớ để dùng.

junhyeon bước xuống lần nữa, xách cái va li và cả thùng xốp nhỏ kế bên rồi lại đem lên trên phòng taerae, trông thằng nhỏ khá chật vật với những giọt mồ hôi chảy dài hai bên thái dương và đôi mắt đầy nghiêm túc. nhưng junhyeon chẳng than vãn gì với taerae, thậm chí là còn cười hề hề khi anh nhờ nó cất giúp mấy cái tô lên kệ tủ.

xong xuôi, ba taerae tặng cho mỗi đứa một hộp sữa bạc hà việt quất mát lạnh đang để gọn gàng trong tủ, còn bản thân thì tay chắp sau lưng, an nhàn thở một hơi rồi đi dạo quanh xóm.

"thế anh woonggi về nhà ba mẹ hả anh?" junhyeon hỏi, tranh thủ xí thêm một hộp nữa trong tủ lạnh vì nó vẫn còn chưa ăn sáng, đang đói meo đây này.

"ừ, nhà nó không xa trường mấy nên chắc là sẽ ở đó luôn." taerae nhàn nhạt trả lời, đi tới cái sô pha rồi ngả lưng nằm dài xuống.

junhyeon cũng theo anh, tay nó thoăn thoắt gỡ cái ống hút trên hộp sữa, cẩn thận cắm vào rồi đưa cho taerae, anh cũng từ từ ngồi dậy rồi nhận lấy, sau đó, junhyeon mới lo đến phần của mình.

sáng nay taerae dọn về, chẳng một tin nhắn hay cuộc gọi nào để thông báo, cũng chẳng có dấu hiệu gì về việc sửa soạn đồ đạc dù anh và nó đã gọi cho nhau cả đêm hôm qua. vì thế, khi tiếng thằng gunwook hét ỏm tỏi qua điện thoại, báo cho nó rằng anh về rồi, junhyeon còn không kịp thay quần ngủ đã chạy bay sang nhà anh. đến giờ nó vẫn còn đang mặc một cái quần thun hình cậu bé bút chì màu xanh ngọc, kết hợp với áo sơ mi trắng trông chẳng ăn nhập gì.

đã hơn hai tuần kể từ khi junhyeon và taerae chính thức hẹn hò, anh bận chút việc ở quán cà phê và phòng trọ nên họ chẳng có cơ hội gặp nhau mấy, nói chi là những cuộc hẹn tay trong tay. vì thế, hai đứa đã thống nhất là sẽ gọi cho nhau mỗi đêm, dù gì thì junhyeon cũng đã thi xong và taerae cũng không quá bận bịu. vì vậy, buổi tối dần trở thành khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong ngày mà junhyeon luôn mong đợi, taerae cũng chẳng khác là bao.

hai đứa nói nhiều lắm về cái thời cả bọn còn được gọi là con nít, mùa hè năm trước và những kỉ niệm mà họ đã trải qua cùng với nhau. junhyeon cuối cùng cũng nói về mình nhiều hơn một chút, nó dám kể cho anh về mối tình đâm hoa nảy chồi bắt đầu từ hồi lớp chín, kể cả những vui buồn lúc anh vu vơ quăng cho nó mấy câu ngọt ngào.

"con nít quỷ!" là những lời anh nói sau khi nghe chuyện đó, kèm theo cả những tiếng cười khúc khích trầm thấp nhẹ nhàng bên tai.

thêm vào đó còn là tâm tình của cậu em trai nhỏ khi biết tin anh thích một ai khác, thậm chí là còn buồn thúi ruột khi anh có người yêu. giọng nó lúc kể chuyện này nhỏ xíu, còn có chút giận dỗi xen lẫn buồn phiền, taerae nghe xong thì phì cười, khen nó dễ thương. nhưng đó không phải tất cả.





"thì bây giờ anh người yêu em rồi còn gì!"

đấy, thỉnh thoảng taerae vẫn hay buông một câu nói vô thưởng vô phạt như thế khiến junhyeon ngại muốn nổ đầu. nó không biết bên kia anh ra sao, chỉ thấy hai má mình nóng ran, những lời định nói sau đó cũng như bị vấp đĩa mà chẳng mãi nên câu.

junhyeon chẳng biết mình sẽ thể hiện thế nào với anh trong thời gian sắp tới, khi hai đứa ở bên nhau với danh nghĩa là người yêu, không còn là em cùng xóm hay ti tỉ những tên gọi nào xa lạ. có lẽ sẽ là một chút ngại ngùng, lén lút và dè dặt, nhưng nó lại mong mỏi chúng hơn tất thảy những cảm xúc nào khác.





và bây giờ thì anh về nhà rồi, taerae đã về với junhyeon rồi.

vì thế, chẳng có lí do nào để nó chần chừ thêm nữa.



junhyeon đã yêu cầu một cuộc hẹn với taerae vào chiều thứ bảy, à không, là hẹn hò.


đúng như những gì đã dự đoán, junhyeon ngại muốn điên lên.

nhất là khi, bàn tay nó vờn quanh tay anh khi cả hai sánh bước trong công viên giải trí, với những cái chạm khẽ nhưng lại nóng nảy đến mức da thịt ửng đỏ.

dù đang bước đi về phía trước, đôi mắt của nó vẫn thể dứt ra được bàn tay to lớn thon dài đang buông lỏng cảnh giác bên dưới, junhyeon nuốt nước bọt, nó đếm từ một đến ba. và...



"bắt được rồi nhé!"



taerae bật người lên, dùng cả hai tay chụp lấy trái bóng từ xa bay tới, một cậu nhóc có vẻ như là chủ nhân của nó chạy từ từ đến, bối rối xin lỗi hai đứa, xin lại trái bóng rồi rời đi.

taerae sau đó chẳng biết nghĩ gì mà tủm tỉm cười. anh quay sang nó, "hồi xưa em cũng hay đá banh lung tung vậy ha?"

nó gật gù, ánh mắt tiếc nuối vẫn dán chặt vào những ngón tay thon.

"lần đầu tiên là khi anh đang học bài, trái banh bay vào làm anh giật mình té ê mông luôn. nên anh đã thề là phải mắng cho cái đứa nào đá trái banh đấy không ngóc đầu lên được."

taerae vừa nói vừa lắc lư, cái bờm tai cún trắng bóc trên đầu anh cũng đung đưa theo, junhyeon nhìn mà lòng bồi hồi vì đáng yêu quá thể.

"nhưng biết gì không? lúc đó nhìn em khoanh tay tội nghiệp lắm, còn hài nữa, nên anh chỉ mắng một câu cho có lệ thôi, vậy mà em co rúm người lại luôn. khứa gì nhát gần chết!" anh nói rồi nheo mắt chăm chọc, thấy nó chu môi liếc quanh thì dừng lại ngẫm nghĩ.


"đứa nhóc nhát gan đó chắc hẳn cũng đang loay hoay tìm cách để nắm tay anh từ nãy tới giờ ha?"


junhyeon đỏ mặt, nó không nghĩ là mình bị nói trúng tim đen dễ dàng đến thế, taerae thấy vậy thì cười lớn.

chẳng để bản thân mất mặt quá lâu, thằng nhóc nào đấy tiến nhanh một bước, luồng năm ngón tay áp sát vào bàn tay anh. không còn vẻ bối rối, nó nhìn anh dịu dàng rồi cười mỉm.

"người ta hết nhát rồi nhé!" nói rồi, bàn tay của nó lại siết chặt hơn, chầm chậm cầm tay anh đưa lên trước mặt để khoe cho người kia về thành quả của mình, hệt như một đứa trẻ.

điều đó chẳng nằm ngoài dự liệu của taerae, nhưng anh vẫn thấy vui vui vì đứa nhỏ của mình mạnh dạn hơn trong tưởng tượng. vừa đi, anh vừa nghiêng đầu về phía nó, junhyeon vuốt vuốt tóc cho anh, còn tham lam nhéo má một cái cho đã cơn thèm thuồng.

sau tất cả thì cuối cùng hai đứa cũng có thể đi công viên với nhau, vì thế mà chẳng quá khó để junhyeon lần lượt thực hiện những điều mà nó ghi trong danh sách 'những thứ bắt buộc phải thử ở công viên giải trí' đã được biên soạn tối qua. nó còn khoe cho anh xem cùng, taerae đọc xong thì ậm ừ, cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, junhyeon nhìn biểu cảm của anh một chút rồi cầm bút sửa lại.



'những thứ bắt buộc phải thử khi hẹn hò ở công viên giải trí với taerae'



lần này thì taerae vui hơn thật, nhưng lại luôn mồm bảo nó sến súa.

hai đứa từng chút từng chút chơi hết mọi trò trong công viên, từ cái nhà ma mà junhyeon luôn hằng ghét bỏ cho tới trò tàu lượn siêu tốc chẳng thu hoạch được gì ngoài hai cái cổ họng đau nhức vì la hét. sau cùng, cả hai quyết định tạm nghỉ bằng cách xách theo hai gói bánh cá và leo lên một cabin trống của trò vòng quay khổng lồ trong truyền thuyết.

thức ăn nhanh chóng được xử gọn khi hai đứa chỉ mới đi được một phần tư của vòng tròn. junhyeon bắt đầu chán và dồn mọi sự chú ý lên những sợi tóc tung bay trước gió của taerae.

"mới ăn xong thì đừng có hòng đụng một ngón tay vào tóc anh."

đó là cách mà bàn tay junhyeon trong không trung từ từ rơi xuống sau ý định sẽ vuốt tóc anh như mọi lần.

nó ỉu xìu, nhích người về phía taerae, chỉ mất vài giây để người lớn hơn cảm nhận được hơi thở của junhyeon và tựa đầu lên vai nó.

hai đứa giữ im lặng và ngắm nhìn bên ngoài, chỉ một lát sau, cabin dần dần tiến lên chỗ cao nhất. bầu trời cũng chuyển màu hồng nhạt với những đám mây lăn tăn bên ngoài khe cửa, tiếng hò reo bên dưới khiến junhyeon giật mình, taerae bên cạnh cũng ngẩng đầu dậy.

chẳng như junhyeon, anh trông thật bình tĩnh với một vệt ửng hồng nơi gò má, nó thừa biết thứ màu sắc ấy chẳng đến từ bầu trời màu đào ngoài kia hay ly trà dâu mà ban nãy anh uống. taerae đang đỏ mặt, quá ngượng ngùng và lúng túng để nói ra một điều gì đó.



"junhyeon này, em có biết, nếu chỉ hai người ngồi riêng với nhau trong này thì họ thường làm gì không?"


anh cẩn thận nhìn nó, thấy rõ cái nhếch môi của junhyeon và ánh mắt đầy chăm chú.

chỉ trong giây lát, anh dứt ra khỏi ánh nhìn bỏng rát của junhyeon, tập trung sự chú ý lên mũi giày và xoa tay chờ đợi, vờ như không có gì để bối rối. rồi taerae nghe được tiếng đứa nhóc bên cạnh cúi đầu cười.

thi thoảng, hai đứa vẫn có những cuộc hội thoại thế này. taerae bình thường bạo dạn lại bất giác trở nên bẽn lẽn, còn junhyeon vốn nhút nhát và dễ ngại ngùng thì trở nên chủ động hơn bao giờ hết, tiến sát rồi chèn ép taerae như cái cách mà loài sói hung bạo từng bước tiếp cận con mồi.

một con mồi ngọt ngào, ngon lành và thơm phức.

junhyeon dứt hẳn tiếng cười, chọt nhẹ một ngón tay lên lúm đồng tiền xinh xắn của anh và thành công khiến taerae chú ý vào nó.




"ý anh là... hôn?"

"..." taerae, tất nhiên là vẫn đang quá ngại để trả lời, chỉ chăm chăm nhìn nó bằng đôi mắt long lanh.




"taerae muốn hôn em hả?" junhyeon hỏi lại lần nữa, lần này còn kèm thêm một nụ cười mỉm mà theo taerae nhận xét là cực kì, rất, hết mực, siêu, quá trời đểu.

không những thế, cả cái cách nó tiến dần về phía anh, dồn taerae vào một góc cabin như muốn cướp đi những hơi thở nặng nhọc và tiếng nhịp tim vang liên hồi. taerae thậm chí còn chẳng dám nhìn junhyeon, cúi đầu đưa tay che đi vành tai đỏ au và mím môi liên tục.


junhyeon lại phì cười, chỉ cần một ngón tay để nó nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, để taerae nhìn vào mắt mình với hàng mi rung động không ngừng và chẳng thể tập trung vào nó.

"chậc, nhìn em này." nó chẹp miệng.





và trong phút chốc, taerae như quên mất đi chênh lệch tuổi tác giữa hai đứa và răm rắp nghe theo lời junhyeon, từ từ buông bỏ phòng bị mà mắt đối mắt với nó.




"taerae phải nói thì em mới biết chứ..."

'mồm điêu, nhìn mặt là hiểu đã biết tỏng hết rồi còn đòi hỏi, đúng là thằng ranh con.' taerae chửi thầm trong đầu.

còn ngoài miệng, anh chỉ nhỏ nhẹ đáp lời, "anh k-không biết gì-"



"nào, taerae có muốn được em hôn không?"




"..."





"bé ngoan, giờ em hôn anh nhé? được không, hửm?" junhyeon nói, nhếch môi cười ranh mãnh.



và taerae thề, anh chưa bao giờ thấy thằng nhóc này đẹp trai một cách khủng bố thế này trước đây. cũng chính vì lí do đó, trông anh như bị thôi miên vào đôi mắt sâu thăm thẳm đầy tán tỉnh của nó.




"ừm... em hôn taerae-"

ngay lập tức, junhyeon tóm lấy gáy taerae.





chầm chậm từng nhịp, không quá khó để nó xâm chiếm vào bờ môi khép hờ của anh lớn, từng chút một xoa dịu sự hồi hộp đang lan dần sang hai bên vai căng cứng.

taerae như tan ra trong lòng nó, để hờ tay trên vai junhyeon và mặc đứa nhỏ muốn làm gì thì làm.

bàn tay junhyeon miết nhẹ lên khuôn mặt anh, vuốt ve nơi gò má ửng hồng và cả chiếc lúm đồng tiền bé con.

đến khi cả hai dứt nhau ra, taerae bị nhuộm đỏ cả người còn đang thở dốc, junhyeon phía đối diện chỉ nhìn anh cười khúc khích rồi tiếp tục bày mưu tính kế cho những lần tiếp theo.











nhưng trước hết, hai đứa cần phải nghĩ cho ra một lí do phù hợp để giải thích cho gia đình và đám nhỏ trong xóm về bờ môi sưng đỏ và vết móng tay ẩn hiện dưới cằm taerae đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro