three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mấy tuần sau đó, 'bộ ba chó quậy' - cái tên thân thương mà hanbin đặt cho junhyeon, gunwook và gyubin - vẫn thực hiện đúng châm ngôn hoạt động của mình. cả ba vẫn phá, vẫn bị la và vẫn phá, chỉ khác là bây giờ tụi nó nghịch một cách tự tin hơn vì nghĩ rằng không còn thế lực hắc ám nào hù doạ được mình nữa. anh taerae trông có vẻ cởi mở hơn một tí, anh đi học hầu như toàn thời gian luôn, chỉ rảnh vào buổi tối và ngày chủ nhật, thỉnh thoảng thấy cả bọn đá bóng dưới sân nhà anh lại chúi đầu ra xem rồi khẽ chào từng đứa. anh trai park hanbin cũng thường sang chơi, vô tình một hôm đi mua bim bim lại gặp được lee jeonghyeon, cậu bạn lạnh lùng cùng lớp. cả hai trước đó hơi ngại lee jeonghyeon, nhưng thấy cùng là láng giềng gần gũi nên thẳng tay ép buộc người ta phải nhập hội với mình.

bọn nhóc cũng có thêm một phát hiện mới, rằng anh taerae xóm tụi nó hát rất hay, lại còn là kiểu 'đẹp trai đàn hát đánh phát vào tim em'.

cứ chiều chủ nhật nào mát mẻ, anh lại cầm đàn ra ban công ngồi làm vài khúc nhạc. ban đầu bọn nhóc cứ la oang oang nên chả để ý. bỗng một hôm gyubin với gunwook mải cãi nhau, junhyeon đứng lạc lõng nhìn xung quanh lại thấy cái đầu ai đó lắc lư sau tán cây trứng cá cùng tiếng hát nho nhỏ phát ra từ ban công căn nhà số 7. không nghĩ cũng biết chỉ có thể là anh taerae, nó gọi anh rồi chào một cái, sau đó mặc kệ cuộc cãi vã mà xin anh vào nhà nghe hát.

trông thì có vẻ cả hai thân nhau hơn được một tí, nhưng junhyeon vẫn cảm thấy tình nghĩa anh em của họ vẫn đang quá xa cách. nó cũng chẳng biết làm sao!






















thấm thoát thời gian trôi, các trường học bắt đầu tiến vào đợt thi học kì một, cả đám học sinh xóm nọ cũng tạm thời đình công để chăm lo việc học. cực khổ nhất chắc là taerae. trước đó vốn dĩ đã không thấy anh đâu, vào mùa thi bóng dáng anh dường như bốc hơi khỏi xóm. anh không chơi đàn cũng không ra chào bộ ba chó quậy, cũng không còn cho junhyeon mấy cục kẹo mỗi lần nó sang nhà tìm anh nữa.

junhyeon có nghe mẹ nói, anh học siêu giỏi ở trường luôn. đúng kiểu con nhà người ta, vừa đẹp trai, học giỏi, biết đàn hát, đã vậy còn thêm tính cách dễ mến, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.

nó cũng ý thức được mình không nên làm phiền anh bằng mấy trò đùa nhảm nữa, cũng nên tập trung học hành thi cử thôi.



junhyeon ôn thi được đúng hai bữa, một hôm ở nhà gunwook, một hôm ở nhà gyubin.

còn ở nhà nó á? ba mẹ kum cũng cố gắng thúc ép con trai mình đi học hành, nhưng sự tập trung của junhyeon đối với việc học chưa đủ mạnh mẽ. nó thông minh thì có thông minh thật, nhưng lại lười quá. cũng may trời cho bản tính lanh lẹ và đầu óc quyết đoán, thứ hạng của nó lâu nay vẫn lưng chừng khoảng giữa, không cao cũng không thấp nên vẫn chưa bị răn đe gì nhiều. chung quy cũng do ba mẹ kum thương con, muốn con được làm những gì mình thích và cảm thấy đúng đắn thôi.

một hôm junhyeon vừa cầm sách lịch sử vừa mở ti vi trong khi đang trông tiệm thuốc, anh taerae đến và gõ cái cốc lên tủ thuốc như thường lệ. hầu như anh chỉ gõ vậy khi nó ở tiệm thôi, người gì đâu mà kì cục quá!

"anh đợi em tí!" junhyeon trả lời rồi chạy vào trong gọi ba ra. chú kum vẫn đang dở tay trong bếp, lúc đi ra còn niềm nở chào taerae.

"con bị cảm rồi! cho con liều hai ngày nha chú!" anh taerae nói bằng giọng mũi, nghe có tí đáng yêu thật nhưng đáng lo lại nhiều hơn.

ba junhyeon có hỏi han anh về sức khoẻ, chủ yếu là để bốc thuốc nào tốt cho anh chóng khỏi. junhyeon ở kế bên vừa nhìn ba và anh taerae nói chuyện vừa gật gù, đến lúc anh nhận thuốc và trả tiền, nó mới chen vào, "anh taerae mải học nên bỏ bê sức khoẻ chứ gì!" nói rồi nó mở cửa chạy ra ngoài đứng cạnh anh.

"đâu có! tại dạo này thời tiết thất thường thế nào ý!" taerae cười xoà, anh chầm chậm bước đi về nhà, junhyeon cũng vô thức đi theo.

"đừng có xạo! anh tưởng em không thấy hai cái quầng thâm đen thui của anh hả? sao anh taerae lớn rồi mà không biết chăm sóc bản thân gì hết!" junhyeon vừa đi vừa trách móc anh, taerae bị mắng oan cũng chỉ biết cười, thằng nhóc này giờ gan đến nỗi muốn dạy anh luôn rồi.

tất nhiên mục đích của junhyeon không chỉ là đi theo rồi trêu anh thôi đâu. nó lén lút liếc sang anh, tay mò vào túi áo móc ra một nắm kẹo ổi. junhyeon bảo anh xoè tay ra, taerae cũng làm theo thật, nó bỏ vào tay anh nắm kẹo rồi gấp mấy ngón tay đang đơ ra của taerae lại. "khi nào căng thẳng thì anh ăn nha, ăn hết có thể sang xin em. gì chứ kẹo ổi, kẹo me em không thiếu!"

taerae phì cười, lấy kẹo bỏ vào trong bịch thuốc đang cầm. anh vốn đang hớn hở lại càng cười to hơn, làm junhyeon chỉ biết gãi đầu, mang tai hơi đỏ. nó không cần hỏi cũng biết rằng anh học cực dữ lắm. junhyeon không biết tiếp sức cho anh bằng cách nào, chỉ có thể làm vậy được thôi!




cả hai vừa đi vừa nói một lúc cũng tới nhà taerae, junhyeon quay đi định về thì bị taerae gọi lại vào nhà anh chơi cho mát, giờ về thì nắng lắm. suy nghĩ chưa được hai giây, junhyeon đồng ý luôn.

vào trong nhà, taerae bảo junhyeon ngồi xuống sô pha rồi đi rót cho nó cốc nước mát. nó nhìn quanh nhà anh, dù đã sang nhà anh nhiều lần nhưng nó chưa khám phá kĩ được từng ngóc ngách nào hết.

"cứ tự nhiên nhé! ba anh đi làm rồi nên chỉ có mình anh ở nhà thôi!" anh nói rồi loay hoay đi tìm điều khiển ti vi cho nó xem đỡ chán, junhyeon thấy thế lại bảo thôi, đòi anh ngồi xuống cạnh mình.

"ơ ba anh làm gì mà bận thế? em toàn thấy anh ở nhà một mình suốt!"

nói đến đây, junhyeon thấy anh chỉ lên cái kệ gỗ trên ti vi, nơi có một dàn huy chương đủ màu đủ loại. "ba anh dạy võ!"

nó mở to mắt nhìn đống chiến tích đó rồi lại liếc nhìn sang anh, trông taerae mềm mềm vậy hoá ra lại là con nhà võ. chắc đây cũng là lí do mà ba anh đô con như thế.

"từ đời ông nội anh đã dạy võ rồi, ba anh học từ nhỏ rồi lớn lên lại nối nghiệp ông anh dạy tiếp, có hẳn một cái võ đường rất to cách trường anh hai khu phố ấy." anh vừa nói vừa bóc một viên kẹo ổi bỏ vào miệng, tay đưa một viên cho junhyeon nhưng thằng nhóc đã từ chối.

"vậy anh taerae cũng học võ?"

"ừ anh có!"

junhyeon mở to mắt, nghĩ lại những lần đùa quá trớn của mình, nó hơi rén.

"anh sắp lên đai đen rồi nhưng xin tạm nghỉ vì bận nhiều quá. với cả, anh học phòng thân nhỡ có khi bị ai đánh thôi chứ không có ý định tiếp nối sự nghiệp cha ông đâu." taerae chầm chậm trả lời, lưng dựa hẳn vào sô pha.



còn junhyeon? nó đang bận nghĩ. 'nhìn anh như con mèo tập boxing ấy, ai mà nỡ đánh anh'

nó vừa uống nước vừa lén liếc nhìn anh, tự dưng ý thức được chỉ có hai người ở đây lại ngại quá. nó thấy taerae liếc mắt lên đồng hồ, lại nghĩ anh cũng đang bị cảm nên xua tay đuổi anh về phòng, uống thuốc rồi đi ngủ. nhưng taerae khăng khăng sợ junhyeon ngồi một mình buồn, kiên quyết ngồi lại chơi với em. mắt junhyeon nhanh nhảu lia tới chồng truyện tranh trên tủ, nó bảo anh vào phòng còn mình sẽ đọc truyện tranh ngoài đây, vì nói chuyện với anh chán quá. taerae liếc nó, cụp đuôi giả vờ giận rồi đi vào phòng học bài tiếp.

đọc được nửa cuốn, mắt junhyeon díp lại vì buồn ngủ, rồi nó thiếp đi luôn.





lúc junhyeon tỉnh lại thì trời cũng tối, anh taerae đánh thức nó để đi về vì sợ ba mẹ đợi cơm. còn nó thì thấy mình thất lễ vì để anh thấy dáng vẻ mới ngủ dậy không mấy chín chắn.

ba taerae cũng đã về, đứng vọng từ trong bếp chào junhyeon. nó thấy vậy thì cũng chào tạm biệt gia đình ra về, không quên cười tươi tắn với anh taerae để cảm ơn vì đã chứa chấp mình.






lúc bước ra khỏi cửa, junhyeon không nhận ra rằng nó đang vui vẻ hát líu lo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro