twelve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mỗi cuộc đời học trò đều có rất nhiều sự kiện trọng đại diễn ra, trong đó không thể không kể đến kì thi học sinh giỏi.

taerae, với niềm đam mê toán học chỉ đứng ngay sau đàn hát, được gửi gắm niềm tin tham gia vào đội tuyển của trường để dự thi, qua quãng thời gian dài ôn luyện cũng đã chờ đợi đến ngày được thể hiện năng lực của mình trong kì thi học sinh giỏi thành phố.

trước đó gần một tháng, anh ôn luyện đêm ngày. taerae trong xóm được biết đến là một người chăm chỉ và có nguyên tắc, nên việc anh dành cả ngày để tập trung trau dồi kĩ năng chẳng có gì là lạ. junhyeon luôn nhìn thấy hai quầng thâm mắt hiện diện trên khuôn mặt taerae mỗi khi anh thẫn thờ ngồi lên xe nó, cả tông giọng trầm khàn mệt mỏi của anh khi cố nói gì đó để nó bớt lo. những buổi tâm sự dọc đường về nhà cũng vơi dần, taerae hầu như đều im lặng nhìn xung quanh, ngắm nhìn khung cảnh sớm đã quen đến mức thuộc lòng.

anh có nghe lời junhyeon, thử thư giãn đầu óc một chút. nó bắt anh một ngày phải dành ra nửa tiếng đồng hồ, hoặc ngoan hơn nữa là một tiếng để đàn hát, hát chán rồi thì có thể sang tìm nó, junhyeon sẽ chở anh đi chơi. vì nó cứ hù doạ mãi, hơn nữa cũng là ý tốt nên taerae đã cân nhắc làm theo.

có lẽ vì thế mà anh đỡ căng thẳng hơn một tí, chỉ là một tí thôi, taerae vẫn sụt cân nhiều lắm. junhyeon mỗi sáng vẫn mua cho anh đồ ăn như thường lệ, nhưng nó lại bỏ thêm vào ba lô taerae hai hộp sữa, chiều nào về cũng kiểm tra xem anh đã uống chưa, có hôm taerae quên mất tiêu, junhyeon lườm anh cháy mặt.

junhyeon cũng hay sang nhà taerae xem thế nào. mỗi lần anh ngồi cắm đầu vào bàn học để hí hoáy tính toán, nó lại nằm trên giường anh, vừa lướt điện thoại vừa để ý đến cái đèn bàn mãi chẳng thấy tắt. junhyeon cứ im lặng như thế, chẳng nói năng gì, nhưng cứ hễ taerae vừa đặt bút xuống để vươn vai, uống nước hay hít thở một tí, nó lại to giọng bảo anh lên giường nằm nghỉ ngay, không cho taerae học nữa đâu. dù cản là vậy, nhưng làm sao junhyeon nỡ ngăn anh lại khi taerae cứ cười hiền nhìn nó rồi xin thêm năm phút để làm cho xong nốt, cứ kì kèo năm phút mãi cuối cùng lại chẳng còn thì giờ để nghỉ ngơi.

hôm taerae đi thi, junhyeon cười hí hửng. nó chạy từ nhà lên điểm thi để đón taerae. đội nắng được mười phút thì anh từ bên trong đi ra, vừa xoa tay vừa mếu máo.

đính chính là taerae thật sự không có khóc, anh chỉ rũ mắt, bĩu môi, hai tay bấu víu vào nhau. nhưng qua con mắt của junhyeon, rõ ràng là anh đang thất vọng lắm, muốn khóc oà lên tới nơi rồi.

thấy junhyeon ngoài cổng, taerae điều chỉnh lại trạng thái rồi gượng cười đi ra. anh vẫy tay chào nó, junhyeon chẳng tỏ thái độ gì, chỉ nhìn anh từ từ vòng ra sau, cả người cứng đờ an toạ trên yên xe nó. junhyeon vặn ga chạy đi, ngồi mãi mà chẳng thấy anh nói gì, toàn ậm ừ rồi lại len lén thở hắt ra.

"thi xong là được rồi. anh taerae giỏi lắm nên cứ an tâm chờ kết quả nhé!" nó nói, vẫn là không nghe được câu trả lời, "anh có muốn quà gì không?"

nói xong, junhyeon hơi ngại, tự dưng khi không đi nghiêm túc nói mấy cái lời này. taerae ngồi đằng sau lại chẳng đáp câu nào, nó không biết liệu rằng trông mình có kì cục quá hay không. rồi nó im luôn, taerae thì vẫn ngồi như thế, anh cứ nhìn mây trời, đắn đo suy nghĩ gì đó, mãi đến khi đã gần về tới nhà.

"junhyeon! anh muốn ăn bún đậu mắm tôm."
































vài ngày sau đó, taerae nhắn cho junhyeon, báo tin mình được giải nhì.

junhyeon là người vui nhất xóm, theo lời kể của gunwook và gyubin.

ngay tối hôm đó, ba anh mời lũ trẻ trong xóm sang ăn mừng, những người trưởng thành khác cũng chốc chốc đi ngang chúc mừng rồi khen ngợi. chủ hộ kim chuẩn bị một bàn tiệc to, taerae ngồi giữa bàn, những lúc ấy lại vâng dạ cảm ơn, miệng cười không ngớt. suốt cả buổi, junhyeon cứ phút chốc là cất tiếng, khi thì khen anh, khi thì xuýt xoa không ngừng vì bản thân được sống chung xóm với người như thế. taerae ngại quá trời.

cả bọn ăn uống no say, dọn dẹp xong thì ai về nhà nấy. riêng junhyeon, nó nán lại đôi chút vì có điều muốn nói với taerae.

anh đi tắm trong phòng, junhyeon ở dưới bếp phụ ba taerae rửa chén. hai người lâu lắm không nói chuyện riêng với nhau, nó thì một hai tiếng thầy kim, còn người lớn hơn thì cứ khen nó dạo này trông cao lớn phổng phao, chắc nhiều người để ý lắm. xong xuôi, junhyeon xin phép ba anh đi lên phòng. taerae lúc đó vừa mới tắm xong, tóc anh hơi ướt, da dẻ ửng hồng còn cả người thì thoang thoảng mùi sữa tắm. junhyeon cố lắm mới không khiến mình nóng mặt, nhưng hai mang tai đỏ au đã phản chủ từ lâu, may mà taerae không thấy.

áo khoác để trên giường anh, junhyeon bước tới rướn người cầm lên rồi mò mẫm trong túi. lát sau, nó giấu giấu giếm giếm gì đó, bước đến bên cạnh taerae đang ngồi thẫn thờ trên bàn học.

"anh thất vọng hả?"

taerae ngước mặt nhìn nó, và nếu không phải bởi vì mái tóc ướt nhem anh lau mãi không khô, junhyeon có thể đã nghĩ rằng mấy giọt nước lăn tròn trên hai bên gò má ửng hồng kia thật sự là nước mắt.

hôm trước khi rời khỏi điểm thi, taerae đã trầm đi một lúc. vậy nên junhyeon có đi hỏi mấy anh chị cùng đội tuyển toán về anh, loanh quanh một vòng mới nghe ra, taerae đọc sai đề một câu ba điểm.

nếu là junhyeon thì nó cũng tức, uổng quá mà!

vì thế nên lúc nhìn anh khe khẽ gật đầu, hai mi mắt rũ xuống và thở dài, junhyeon có thể đồng cảm được.

nó vỗ lưng anh, sau đó là vai và cuối cùng bàn tay junhyeon dừng lại trên tóc taerae, khẽ vuốt ve những sợi đen mượt mà còn ẩm nước. nó bảo taerae xòe tay ra, dù không hiểu nhưng anh vẫn ngơ ngác làm theo. bàn tay nó úp lên tay anh, một vật gì đó nhỏ nhắn, mềm mại động chạm vào da thịt taerae. lúc junhyeon buông ra, nằm gọn gàng trong lòng bàn tay anh là một con chó bông lông vàng, cao gần mười lăm xăng ti mét.

junhyeon nhìn, nó thấy rõ cái cách khóe môi taerae nhếch lên khi thấy món quà mình tặng, cả việc anh đưa tay chạm nhẹ nhàng và đưa con chó bông ấy lại gần xem cho kĩ.

"quà cho anh đấy! taerae thi rất tốt nên em đã dành cả buổi để lựa nó cho anh. tâm huyết lắm đấy! với lại..." ngập ngừng một lát, junhyeon chắc chắn rằng mặt nó đang nóng rát lên, phần vì taerae đang nhìn chằm chằm với cặp mắt long lanh, phần vì những gì nó sắp nói. "anh chỉ cần đạt giải nhì trên thành phố thôi cũng được, vì đằng nào chả lấy được giải vàng của em."

ánh mắt nó nhìn khắp căn phòng chỉ trừ đôi mắt của taerae, vì ngại quá nên vội trùm áo khoác lên người, định sẽ như vậy mà chào anh đi về một cách thật ngầu.

"hèn gì mà con chó màu vàng ha!" taerae nói, cười siêu tươi, "anh cảm ơn em junhyeon nhé!"

mặc dù có hơi bức xúc vì taerae đánh rơi trọng điểm, nhưng 'em junhyeon' thì cũng không tệ lắm, vẫn đủ cho ai kia hí hửng đi về.

























chiều mấy tuần sau đó, junhyeon nhàn rỗi ngồi trông tiệm giúp ba, đang chán nản nhìn xung quanh thì thấy park hanbin vẫn bận y nguyên bộ đồng phục, từ đầu xóm đi vào. ông anh ghé vào tiệm, chào hỏi nó mấy câu rồi mua ít liều thuốc.

"sao đau ốm không ở nhà mà thích chạy ngoài đường vậy anh trai?" trong lúc ba kum đang đứng kế bên chia thuốc, thằng con trai của chú đã tranh thủ hỏi thăm khách hàng, theo một cách mà ba nó nghĩ là không được thân thiện lắm.

"anh mày đau ốm bao giờ?"

"ủa vậy sao mua thuốc? mua về cho heo uống hay gì?"

park hanbin nhìn nó khinh bỉ, nhếch mép. "con heo nào tên kim taerae?"

nghe tới đây, cả ba junhyeon và hanbin đều thấy nó giật mình bật ngửa.

"anh taerae bị bệnh hả? ảnh có làm sao không? hèn chi chiều ảnh nhắn bảo em không cần đón về."

bỏ qua trạng thái gấp gáp của junhyeon, park hanbin chầm chậm cầm lấy bao thuốc mà ba kum đưa cho, sau đó dành ra ba phút đồng hồ để lục lọi tìm kiếm ví. "từ ra chơi buổi sáng là nó đã thấy nhức đầu rồi, đến giữa trưa thì người nóng hổi luôn. anh mày mà không đẩy nó về nhà thì chắc giờ nó đang chết trôi trên trường luôn quá!"

hanbin đưa tiền cho ba junhyeon, nó liếc nhìn theo cánh tay hai người lớn, mặt ỉu xìu như cọng bún thiu.

"ảnh cũng không nói với em." junhyeon chống cằm, dựa người vào tủ thuốc, nó nhớ tới khi sáng đi học, anh taerae vẫn còn bình thường lắm. mặc dù mọi ngày anh cũng ít khi nói chuyện vào buổi sáng nhưng nó chẳng thấy anh mệt mỏi gì, hoá ra lại đổ bệnh phải một mình chạy về nhà. tự dưng nó giận bản thân mình vì quá vô tâm.

hơn nữa, có một chuyện khiến junhyeon lo hơn, rằng thầy kim vừa rời nhà đi công tác một tuần kể từ hai hôm trước, vậy nghĩa là taerae chỉ ở nhà một mình thôi.

"nó không muốn mày lo thôi em ạ." hanbin nói, dùng chút thời gian cuối cùng để vỗ nhẹ lên vai junhyeon. "vậy nhé! anh đi đây, có gì lát nữa cũng sang xem nó thế nào đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro