twenty three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cả hai rốt cuộc cũng chỉ có thể đi ăn kem cùng nhau, vì giữa chừng taerae nhận được cuộc gọi từ woonggi báo có việc. anh cứ nấn ná xin lỗi nó mãi, junhyeon vỗ vai đảm bảo mới yên tâm ra về. cuối cùng chỉ còn một mình junhyeon ở lại trong tiệm, nhìn hai ly kem vẫn còn một ít trên bàn mà mím môi nghĩ ngợi.

sau đó, mối quan hệ giữa hai người lại trở về tình trạng như trước, cứ vờn nhau như mèo đuổi chuột. có điều, tần suất junhyeon gọi điện và làm phiền anh không còn nhiều, nhưng ít nhất là vẫn thoải mái nói chuyện với nhau.

taerae có một lần hỏi nó lí do ít liên lạc khi cả hai đang nói chuyện điện thoại với nhau vào cuối tuần, lúc đó junhyeon ngập ngừng mãi mới chịu khoe ra là nó đang tiếp tục ôn luyện để tham gia kì thi học sinh giỏi. nhóc con cũng không ngần ngại nói với anh rằng nó đặt toàn bộ niềm tin vào toán học, môn mà cả hai thích nhất, lại còn phô trương khoe mẽ rằng bản thân đã trở thành siêu sao của đội tuyển toán rồi.

"đi thi ráng lấy giải nhất về phục thù cho anh nhé!" taerae cố giữ cho nụ cười đừng tươi tắn quá, mặc dù anh thừa biết là đứa nhóc ở đầu dây bên kia sẽ chẳng thể nào thấy được. nói đi vẫn phải nói lại, taerae vẫn còn nhức nhối về việc mình đọc sai đề năm xưa lắm.

"lại nữa? không phải anh có giải vàng rồi à? sao tham lam thế hả?" tiếng junhyeon phát ra đều đều từ loa điện thoại, cuối câu còn cao giọng chọc ghẹo taerae, gợi nhắc cho anh về món quà bằng bông lông vàng cùng câu nói an ủi năm nào.

taerae nhìn lên đầu giường, con cún bông vẫn nằm ở đó cạnh mấy cái gối của anh, chẳng di dời đi đâu cả. như junhyeon đã từng bóc mẽ, taerae luôn ôm nó mỗi khi đi ngủ, thậm chí đến từng sợi tơ cọng chỉ trên đó cũng dính mùi của anh.

nhớ hồi được junhyeon đưa cho con cún bông, taerae mân mê cái cục vàng vàng trong tay mà ngẩn người cả buổi.

đáng lẽ khi đó phải cảm ơn nó một câu cho hẳn hoi, vì con cún vàng đã giúp đỡ anh tốt hơn nhiều lắm, taerae chẳng còn quá ủ dột khi đạt kết quả không như mong đợi nữa.

cũng bởi vì junhyeon đã luôn chăm sóc và ở cạnh bên mỗi khi anh dồn hết tâm huyết theo đuổi một thứ gì đó mà bỏ quên sức khoẻ, taerae nghĩ mình cũng nên trở thành hậu phương vững chắc cho em, để junhyeon có thể làm những gì em muốn.

đó không phải là việc nên làm cho người mà mình thích hay sao?



























ở bên này, junhyeon đang tận hưởng chút không khí của những ngày cuối năm. trời se lạnh và chút gió thổi man mát khiến cho nó bắt đầu thích việc đi đi lại lại trên các con đường, lắng nghe những âm thanh ồn ào và làn gió nhẹ nhàng xuyên qua kẽ tóc.

chuyện học hành và thi cử khiến junhyeon suy nghĩ nhiều hơn, cũng có phần chín chắn hơn trước. nó thường ngồi một chỗ hoặc đi vòng quanh khu nhà rồi nghĩ vẩn vơ, đôi khi lại tự làm mình buồn với những giả thiết mơ hồ hình thành trong trí óc.

sinh nhật junhyeon vừa qua được một tuần, đúng hôm taerae có việc gấp ở trường nên không về được. anh có gửi một tin nhắn dài để xin lỗi và chúc mừng nó sang tuổi mới, kèm theo đó còn là một tin nhắn thoại để thề thốt rằng anh chắc chắn sẽ mua quà về sau. junhyeon tất nhiên là có hơi buồn, nhưng nghe giọng anh có vẻ khẩn trương, nó an ủi rồi bảo anh yên tâm làm việc. về món quà, junhyeon nói không cần gấp, nó sẽ đòi anh vào một ngày không xa. còn thích quà là gì thì junhyeon chẳng nói.

đúng là mối quan hệ của hai đứa đã tốt hơn, rất nhiều là đằng khác. nhưng junhyeon thấy cái gan của mình vẫn còn quá bé. lời nó muốn nói ra lúc nào cũng trở thành tiếng ậm ừ nơi cổ họng, càng lúc càng nhỏ bé rồi nuốt hẳn vào trong lòng.

như hôm qua, việc trang cá nhân của taerae xuất hiện thêm một bài đăng mới toanh, nội dung khác hẳn với mấy con mèo hay mấy bài hát mà anh thường chia sẻ.

taerae đăng ảnh một cái bánh dâu tây với lớp kem phủ màu hồng nhạt, được đặt trong hộp lót giấy gọn gàng, không những thế còn kèm theo dòng chú thích: "cảm ơn đằng ấy nhé! bánh dâu ngon lắm đó!"

thứ nhất, cái bánh đó không phải là junhyeon mua. nó biết anh taerae không mê thứ trái cây đỏ hồng nhỏ nhắn kia đến thế.

thứ hai, chiếc bánh kem dâu gợi lại cho junhyeon những kí ức kinh hoàng về cái thời taerae còn yêu đương với chị gái 'nho nhỏ'. nó hơi rùng mình, dù cả hai người bọn họ đều xác định rằng coi như chưa từng quen, nhưng mối quan hệ đó vẫn trở thành một nỗi buồn âm ỉ đối với tâm hồn của một cậu trai mười sáu.

thứ ba, và cũng là cuối cùng, junhyeon không hề có chút ấn tượng với cái tên nào đã tặng bánh dâu cho taerae.

dưới bài đăng có vài bình luận, một trong số đó là của một tài khoản với cái tên lạ hoắc, ảnh đại diện lạ hoắc và bạn bè của anh ta cũng lạ nốt. junhyeon chẳng biết gì về anh trai đó cả. nó chỉ để ý đến ba hình trái tim nho nhỏ mà cái tên kia đặt sau dòng chữ 'mong cậu sẽ thích', cùng với đó là biểu tượng 'thương thương' chói mắt mà taerae trả lời.

có gì đó không ổn!

đúng là taerae tốt tính, học giỏi, đàn hát hay lại thêm phần xinh xắn, được không ít người để ý và cố bắt chuyện với anh. nhưng dựa trên quan sát của junhyeon, taerae chưa hề có động thái nào đáp lại mọi sự thả thính của người khác kể từ khi chia tay với chị gái lee haeun, nói chi đến việc đăng ảnh để cảm ơn rồi thả 'thương thương' vào bình luận của người khác.

thằng cha này có gì đó rất đáng nghi!

nhưng junhyeon không hỏi.

tối đó, nó vẫn gọi cho taerae như thường lệ, kể cho anh nghe đủ điều rồi lại chu môi nghe anh cằn nhằn đủ thứ, tuyệt nhiên trong câu chuyện của họ lại chẳng xuất hiện bóng dáng của chiếc bánh dâu nào. junhyeon không nói, taerae cũng quên bẵng, lúc cuộc gọi kết thúc anh mới chợt nhận ra điều này, rũ mắt ngẫm nghĩ rồi lại nhìn sang woonggi đang nằm trên giường tặc lưỡi.

junhyeon thậm chí còn không nhấn thích vào bài viết của anh.


























thoắt cái đã đến đêm hai mươi tám tết, taerae vừa khệ nệ xách đồ về đến đầu xóm, junhyeon từ trong nhà gunwook đã phi ra một mạch giúp anh. xong xuôi hai đứa lại dắt nhau đi chào hỏi hàng xóm một vòng, đến lúc mệt lả đi mới chịu tách nhau ra để về nhà nghỉ ngơi.

sáng hôm sau, cả xóm lại lôi bàn ghế với đồ dùng ra chà rửa, mấy chậu mai trước nhà cũng đung đưa những nụ vàng e ấp. khung cảnh giống y đúc với vài năm về trước, chỉ khác một cái là lũ trẻ nghịch ngợm khi đó bây giờ đã trở thành những thiếu niên sắp lớn, mái tóc của những ông bố bà mẹ trong xóm thì nhạt màu hơn, những bức tường đầy hình vẽ nguệch ngoạc cũng được sơn lại mới toanh với sắc xanh đầy hi vọng.

taerae giúp ba rửa lại vài cái tủ, đang lúc bê chúng ra ban công phơi nắng thì gặp được junhyeon dưới nhà. nó vẫy tay rồi bảo anh tạm dừng một chút, taerae ngớ ngẩn làm theo, sau đó lại bỏ mặc đống tủ chưa khô hẳn mà chạy sang tiệm thuốc cùng junhyeon.

chuyện là một người quen của ba kum có vài cây bưởi da xanh trong vườn, đến mùa lại mọc ra vài chục trái to tròn và xanh mơn mởn, liền đem biếu cho nhà tiệm thuốc một thùng lớn để làm quà. tất nhiên nhiều bưởi như thế không thể ăn hết, ba kum biết ý liền nói junhyeon chạy sang tìm taerae. sau vài phút mời mọc và giới thiệu cũng đủ khiến anh thèm thuồng chạy sang, sau đó lại bê năm sáu trái về nhà.

đến sáng ba mươi tết, taerae sang rủ junhyeon đi chợ cùng, nó báo với ba mẹ một tiếng rồi xách xe ra ngoài chở anh đi.

taerae đi chợ giỏi lắm, anh cứ đứng đắn đo và xem xét mãi, rằng có nên mua cái này hay sắm về cái kia không, nghe người ta thét giá một tí thì mặt liền đanh lại. chỉ có junhyeon tay chân lớ ngớ đi sau, anh đưa gì thì cầm nấy, bị hỏi gì thì cũng nhắm mắt trả lời cho qua. kết quả sau một buổi sáng chen chúc là cả giỏ đồ đạc bị hai đứa chất đầy, có đủ rau củ, thịt trứng, một ít bánh kẹo và mấy xấp lì xì.

junhyeon giúp anh xách đồ vào nhà, xong xuôi lại nghe lời anh chạy về phụ mẹ, trước đó còn không quên đòi một cái hẹn xem pháo hoa đêm giao thừa.

loay hoay đến chiều, junhyeon cuối cùng cũng đợi được taerae bước ra khỏi nhà cùng chiếc áo sơ mi vàng, quần bò màu xanh nhạt và mái tóc được chải chuốt gọn gàng.

anh leo lên xe nó, lúc bắt đầu đi còn ngân nga vài câu nhạc tết. junhyeon nôn nao ngồi đằng trước, không thể dẹp bỏ những mộng tưởng trong đầu về một buổi hẹn hò lãng mạn dưới bầu trời đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro