Chương 10: Đi bệnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì lần trước Yoseob vào đây là lúc té xỉu tỉnh lại thì ra viện liền, cho nên đây là lần đầu tiên cậu thấy Lee HongKi

Yoseob mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Junhyung mặc tây trang đi ra.

"Đi, dẫn em đi bệnh viện."

Nói xong, cũng không đợi Yoseob phản ứng kịp, liền dắt tay Yoseob đi ra ngoài.

May mắn là buổi trưa tan việc, các đồng nghiệp cũng đi đến phòng ăn đi ăn rồi, nếu không, nhìn thấy tổng giám đốc bọn họ dắt tay Yoseob, lời đồn bay đầy trời. Chỉ là không ai nhìn thấy cửa phòng bí thư vừa được mở thì lại thấy một màn này, cậu vốn đã đi xuống rồi nhưng cậu lại quên điện thoại nên mới chạy vội trở lại chỗ làm việc, đúng lúc nhìn thấy một ánh mắt độc ác phát ra:

"Yang Yoseob, tôi sẽ không cứ như vậy bỏ qua cho cậu."

Junhyung đưa cậu đi đến thang máy trực tiếp xuống tầng hầm đỗ xe, đi tới chiếc Ferrari màu trắng hết sức bảnh bao trước mặt, chiếc xe này là phiên bản có số lượng giới hạn, trên thế giới chỉ có 3 chiếc, giá tiền rất đắt, hơn mấy ngàn vạn. Yoseob nói thầm trong lòng.

"Xe này không phải là anh mướn chứ?"

Yoseob tò mò hỏi.

"Em nói thử xem?"

Junhyung không trả lời mà hỏi lại. Vì Yoseob mở cửa xe kế bên cửa tài xế, sau khi lên xe anh liền ghé người qua nịt dây an toàn cho Yoseob, cậu nhìn Junhyung nghiêm túc nịt dây an toàn cho cậu, không khỏi ngây người.

Hình như là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy quan sát anh, hai mắt thật to, còn là mắt hai mí, lông mi thật dài, không ngờ còn dài hơn của cậu, không khỏi làm cậu có chút ghen tị, đôi môi dày mỏng vừa phải, mái tóc hơi dài không có kết cấu gì, rối tung xõa ra, nhìn kĩ mới phát hiện dáng dấp anh có chút giống minh tinh Hàn Quốc Kim Hyun Joong, thậm chí dung mạo của anh còn yêu nghiệt hơn, nhìn thôi cũng lâm vào mê man.

Junhyung ngẩng đầu lên nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn như Đinh Hương trước mặt anh, thật là muốn hôn một cái, anh dùng bao nhiêu sức lực cố không có hôn cậu, lúc này thấy Yoseob đang chăm chú nhìn anh mà ngẩn người, không khỏi cười ra tiếng.

"Ha ha ~~~, đối với em, thấy có hài lòng hay không?"

Trước kia anh luôn phiền não vì diện mạo của mình (gớm, đẹp quá cũng đau đầu, khổ thân anh tôi) bởi vì bộ dạng anh khiến nhiều phụ nữ bất chấp tất cả muốn leo lên giường của anh, làm anh rất phiền, thậm chí nghĩ muốn đi sửa dung, bây giờ nhìn thấy bảo bối nha anh nhìn mặt anh mà ngẩn người, anh không khỏi cảm thấy may mắn, bời vì từ nét mặt của Yoseob cũng có thể thấy được bảo bối đối với gương mặt của anh vẫn rất hài lòng.

Yoseob nghe tiếng cười của anh mới lấy lại tinh thần, mặt lập tức liền đỏ lên, thầm mắng mình không có tiền đồ, tại sao lại phạm vào hoa si. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống như quả táo hồng đồng đồng, khiến Junhyung không nhịn được nghĩ muốn cắn một cái. Ngồi trên xe, Junhyung liền cầm lên điện thoại di động gọi cho Hongki

"Ở cửa bệnh viện đợi mình... 20 phút sau mình đến."

Nói xong cũng không đợi Hongki nói chuyện liền cúp điện thoại. Mà bên Hongki khi nghe thấy Junhyung dùng âm thanh nghiêm túc như vậy nói chuyện, còn tưởng rằng là cậu ta bị thương nặng, vội vàng triệu tập tất cả tinh anh của bệnh viện chờ ở cửa. Thậm chí sợ Junhyung bị thương đến không nhúc nhích được, còn chuẩn bị băng ca.

20 phút sau, Junhyung đúng lúc mở cửa xe Ferrari của anh ra, đi tới cửa bệnh viện. Cởi dây nịt an toàn ra, Hongki thấy Junhyung vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, đang phỏng đoán là ai bị thương làm cho cậu ta khẩn trương như vậy. Thấy chỗ kế bên ghế lái xe là Yoseob đi xuống, anh biết là mùa xuân của người nào đó đến. Từ lần đầu tiên thấy Junhyung ôm Yoseob, anh biết nhất định là có mờ ám.

Lúc cậu xuống xe nhìn thấy bác sĩ ở cửa bệnh viện thì sợ hết hồn, thế này thì quá mức rồi. Cậu chỉ là bị thương nhẹ ở tay mà thôi. Mà Hongki thấy Junhyung không bị thương dĩ nhiên chuyển ánh mắt đến Yoseob, sau khi nhìn n+1 lần mới xác định tay phải cậu có băng gạc. Junhyung nhìn thấy Hongki nhìn Yoseob bằng ánh mắt đó, hết sức không vui.

"Còn đứng đó, không mau tới kiểm tra một chút."

Vừa nói vừa đỡ Yoseob, nhưng cậu không muốn Junhyung đỡ, cậu chỉ bị thương ở tay chứ chân thì không sao, cậu suy nghĩ sau đó lên tiếng gọi, nhưng khi thấy ánh mắt khẩn trương của Junhyung, lời vừa tới miệng thì lại nuốt xuống. "Thật là mắc cỡ chết mất."

Yoseob ở trong lòng hô hào. Junhyung bởi vì vết thương nhỏ trên tay của cậu mà mời nhiều bác sĩ tới như thế, Yoseob không biết tâm lí của mình có cảm giác kiểu gì, vừa cảm động không biết phải làm gì, vì cậu mà làm như thế khiến cậu có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Mà Hongki xác định Yoseob đang bị thương ở tay xong, anh nhốn nháo, cũng không biết làm sao, nói thế nào anh cũng là chuyên gia về não bộ đầy quyền uy, nhưng bây giờ lại thấy vết thương bị bỏng kia, anh có thể không xốc xếch à. Sau khi Hongki kiểm tra xong, xác định không có chuyện gì lớn, giao cho cô y tá bên cạnh bôi thuốc, đóng cửa đi tới trước mặt Junhyung, hiển nhiên anh không muốn Yoseob nghe anh và Junhyung nói chuyện.

"Cậu cũng thật là không biết trọng nhân tài, nói thế nào mình cũng là bác sĩ khoa não danh tiếng, kêu mình qua đây chỉ để coi một người bị bỏng nhẹ."

Hongki quả thật hết ý kiến. Cũng quá không coi anh to tát gì đi. Junhyung bưng cái mặt băng sơn kia vạn năm không đổi cẩu thả nói:

"Thương thế của cậu ấy vô luận lớn nhỏ đối với mình mà nói đều là chuyện lớn cả."

"Mình là bác sĩ khoa não bộ không phải da liễu."

Hongki bất mãn. Junhyung khi nghe thấy lời nói bất mãn đó của Hongki trừng mắt liếc cậu ta một cái.

"Cậu là Yong Junhyung sao? Không phải bị người ta đổi thân thể chứ?"

Hongki không tin lời nói như vậy lại từ trong miệng Junhyung nói ra, từ nhỏ anh và Junhyung, Doojun chính là cùng nhau lớn lên, thật đúng là chưa bao giờ thấy cậu ta khẩn trương như vậy vì người con trai kia, vì vậy liền đưa ra một cái tay, muốn sờ đầu Junhyung, nhìn người này không có sốt, tay còn chưa đụng thì bị ánh mắt lạnh lẽo hù sợ, không dám duỗi ra nữa, nhìn ánh mắt lạnh lùng vạn năm không đổi đó, cũng biết cậu ta chính là người đã cùng mình lớn lên không sai, chỉ là thỉnh thoảng nói tới Yoseob thì ánh mắt mới dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười.

Mặt của cậu ta thật đúng là mỗi người khác nhau, nhìn thấy anh và Doojun liền băng sơn, nhìn thấy Yoseob chính là một khuôn mặt dịu dàng có thể nhéo ra nước, thật là người hai mặt, nghiêm khắc hoài nghi cậu ta có phải là người có nhân cách phân liệt không?! Sau khi Yoseob được băng bó xong, nhìn thấy hai người đàn ông đàn giằng co, cậu cười cười đi tới nói với Hongki:

"Cảm ơn anh, thật làm phiền anh."

Hongki không hổ là người thuộc ngành y, khắp người đều tỏa ra phong cách nho nhã, phong độ, trí thức. Không biết nếu Yoseob biết bản tính thật của Hongki thì như thế nào? Hongki thích nhất là *** thí nghiệm, có thể nói y thuật của anh là từ vô số thí nghiệm trên thi thể người mà luyện thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro