Chương 18: Bữa tiệc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoseob về nhà liền ngã đầu đi nằm ngủ, ngủ suốt một buổi chiều.

Gần tối Junhyung tới đón Yoseob đến cửa hàng trang phục, Yoseob mặc dạ phục vào, Lynda mang cậu đi tới trước gương để làm tóc, Lynda khéo tay tạo một kiểu tóc cho Yoseob. Yoseob trở thành một nam vương cao quý không thể chạm tới.

Yoseob xoay người nhìn thấy Junhyung mặc dạ phục tối nay - là tây trang Armani màu trắng số lượng có hạn.

Loại tây trang số lượng có hạn này là dùng lông dê 12-13 micromet tỉ mỉ làm thành, nhìn bằng mắt thường thậm chỉ còn mỏng hơn so với lụa, là thiết kế rất đặc biệt, sợi tổng hợp từ Thụy Sĩ, nút cài là loại chất sừng cứng rắn nhất làm ra. Mà phối hợp bên trong tây trang là áo sơ mi thủ công như tơ lụa, giống như là cố ý phối hợp với trang phục của Yoseob, áo sơ mi bên trong cũng là màu tím, Junhyung không đeo cà vạt, chỉ thấy áo sơ mi bị cởi ra hai nút, để lộ da thịt bên trong, chính là điểm hấp dẫn đầy mị hoặc.

Yoseob nhìn thấy Junhyungnhư bạch mã hoàng tử trong đồng thoại, bước từ trong phòng thay quần áo đi ra, từng cử động rất cao quý, ưu nhã, tất cả đều toát lên vẻ cao quý, mỗi bước chân đều là vương giả. Yoseob nhìn một chút như bị rơi vào mê hoặc, Junhyung đi tới trước mặt cậu cũng không biết, nhìn thấy Yoseob nhìn anh ngẩn ngời, bộ dạng làm người ta muốn trêu đùa.

"Ai da, bình tĩnh lại đi, nước miếng cũng chảy ra rồi, mau lau đi."

Yoseob nghe lời nói của Junhyung vội vàng trấn định mình lại, dùng tay lau miệng mình.

"Nào có nước miếng, anh đùa bỡn tôi." Yoseob tức giận.

"Ha ha ha a ~."

Junhyung nhìn dáng vẻ tức giận đầy khả ái của Yoseob, cười to. Sau đó cong cánh tay của mình lên ý bảo Yoseob khoác tay vào, vừa cười vừa nói:

"Chuẩn bị xong chưa hoàng tử điện hạ thân ái của anh?"

Yoseob không để ý tới Junhyung nhạo báng, cười đem tay mình kéo cánh tay của anh, cũng theo Junhyung nói tới:

"Xong rồi, hoàng tử đại nhân tôn quý của em."

Junhyung mang theo Yoseob đi tới xe Rolls-Royce trước mặt, tài xế lập tức xuống mở cửa xe, Junhyung và Yoseob ngồi vào sau xe, tài xế lập tức thả màn che xuống ngăn lại, người phía sau nói chuyện có thể nghe nhưng người phía trước không nghe được, có thể thông qua điện thoại chuyên dụng để thông báo với tài xế trước mặt.

Nhìn thấy màn ngăn hạ xuống, Yoseob siết một góc quần áo, đơn độc ở cùng Junhyung ở trong một không gian nhỏ hẹp khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Junhyung nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Yoseob liền cười nói:

"Tối hôm qua ở cùng, anh cũng không khẩn trương, hôm nay ở cùng với anh lại khẩn trương, tính khí cậu thật như trời tháng sáu, nói thay đổi liền thay đổi ngay."

"Ai, tôi...tôi không phải khẩn trương, tôi chỉ là có chút khẩn trương vì sắp gặp nhiều người thôi." Yoseob nhỏ giọng phản bác.

Mặc dù cậu là thiếu gia của xã hội thượng lưu nhưng ít tham gia những bữa tiệc như thế, cha biết cậu không thích, cũng không có ép cậu, Bởi vì cậu không chịu nổi những người thượng lưu ăn mặc cao quý tự cho là đúng kia, vụng trộm lén lút giao dịch bẩn thỉu, cho nên cậu khinh thường những buổi tiệc như vậy, hôm nay là do Junhyung kì nài cậu đi, nếu không cậu sẽ không đến đó.

"Khẩn trương cái gì, em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Junhyung trấn tĩnh cậu, anh cũng biết cậu là hoàng tử thượng lưu, cũng ít tham gia yến hội như vậy.

Xe đi tới khu sang trọng của thành A, quán rượu "nguy nga lộng lẫy", sảnh chính là nơi diễn ra tiệc. Xe Rolls-royce dừng ở trước cửa.

"Tiên sinh, đã đến."

Tài xế chuyên nghiệp nói, sau đó đứng dậy xuống xe đi tới phía sau mở cửa cho Junhyung xuống. Junhyung bước xuống trước, sau đó đưa tay về phía xe, Yoseob mỉm cười đưa tay mềm mại ra đặt trên tay Junhyung, ra khỏi xe, nở nụ cười tự tin, cao quý ưu nhã bước cùng Junhyung vào đại sảnh bữa tiệc.

Vừa bước vào đại sảnh, tất cả ánh đèn đều chiếu về phía họ, hai người chính là tiêu điểm của buổi dạ tiệc. Yoseob dù sao cũng đã từng là người của xã hội thượng lưu, mọi cử động của cậu đều toát lên nét cao quý điển nhã, đó là phong cách tỏa ra bên ngoài, người khác cũng không thể bắt chước.

Bữa tiệc hôm nay chủ yêu là tập đoàn Yong đầu tư vào Kim thị, mở ra giai đoạn mới, hao tốn mười mấy triệu. Dĩ nhiên tập đoàn Yong là nhà đầu tư lớn nhất.

"Chủ tịch Yong, ngài đã tới."

Chủ tịch Kim thị Kim Bok nhìn thấy Junhyung, vội vàng bỏ lại những lão tổng của các công ty kia chạy tới chào hỏi. Junhyung đích xác là một nhân vật làm việc rất nhanh gọn, hung hãn và chính xác, cũng không dài dòng dây dưa, ông rất tán thưởng đồng thời cũng rất kinh sợ cậu ta, ở thành A không có mấy ai dám trêu vào cậu ta.

Dĩ nhiên cũng không có ai năng động như cậu ta, ông tin rằng con gái mình với vẻ thùy mị của nó sẽ quyến rũ được người. Không sai, Kim Bok muốn con gái ông quyến rũ Junhyung, từ đó có thể để cho ông củng cố vị trí tại thành A này.

Kim Bok là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, người hơi mập, không ai biết sau bộ mặt đó là một trái tim gian tà xảo trá. Nhưng mà ông không suy nghĩ một chút, nếu Junhyung chưa bao giờ mang người của mình tới, hôm nay lại đi cùng người con trai kia nói lên người này rất quan trọng đối với anh. Phạm vào đại kị của anh kết quả ai cũng biết, chỉ là vì lợi ích che mở nên Kim Bok không có nghĩ tới những điều này, trong lòng tính toán cuối cùng cũng làm cho vận mệnh mình trở nên bi thảm mà thôi.

"Ừ."

Junhyung chỉ gật đầu chào hỏi một tiếng, anh luôn luôn trầm mặc ít nói như thế. Nói anh cương quyết bướng bỉnh cũng được, nói anh lạnh lùng bạc tình cũng không sao, con người đều có tư cách này. Trừ lúc ở cùng Yoseob, anh mới đem tất cả nhiệt tình của mình để lên trên người cậu. Những người khác anh không muốn nói chuyện quá nhiều.

Dọc theo đường đi tiến vào bữa tiệc đều là người chào hỏi Junhyung, Yoseob bất đắc dĩ nâng lên n+1 lần nụ cười gượng gạo, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Yoseob, Junhyung không đành lòng, mang theo Yoseob tới trước bàn tiệc, cười nói với cậu:

"Anh còn mấy nhà đầu tư cần phải đi chào hỏi, biết em đã mệt mỏi, cũng chưa ăn tối, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh ăn cái gì đó đi, không được chạy loạn, anh chào hỏi xong sẽ tới tìm em."

Junhyung dĩ nhiên biết Yoseob không thích những cảnh dối trá này cho nên mới đưa cậu đến đây ăn chút gì đó.

"Tôi cũng không phải đứa trẻ 3 tuổi, sao có thể chạy loạn khắp nơi được chứ!"

Yoseob ở trong lòng bất mãn nho nhỏ nói thầm, nhưng khi đối mặt Junhyung thì cậu mang theo khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất, cậu cũng không muốn theo anh khắp nơi bán rẻ nụ cười, bấm lông mày nói:

"Ừm, ừm,...anh yên tâm đi, tôi sẽ ở chỗ này ngoan ngoãn đợi anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro