Chương 34: Ba con gấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, Junhyung nhìn dáng vẻ ngủ say của Yoseob không khỏi cười cười, xem ra tối hôm qua anh làm cậu mệt chết rồi, ai bảo tư vị của cậu tốt đẹp như vậy, làm cho anh không muốn ngừng lại, mới không để ý lần đầu tiên của cậu mà muốn cậu bao nhiêu lần.

Trong đầu lại nghĩ đến tối hôm qua ôm cậu đi tắm, liền đem thứ chứng minh lần đầu của cậu thu dọn, anh biết là lần đầu tiên của bảo bối nhà anh nên hỏa hảo trân trọng, khóe miệng nâng lên nụ cười, bảo bối nhà anh rốt cuộc cũng đã hoàn toàn thuộc về anh rồi. Đứng dậy nhẹ nhàng xuống giường, đắp mền kín cho cậu, anh nghĩ còn một số việc cần đi xử lí, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, tới một căn phòng khác rửa mặt.

Mặc quần áo tử tế, Junhyung đi xuống lầu. Đi tới đại sảnh nhìn thấy thím Jang, có chút vui mừng phân phó:

"Thím nấu cho thiếu gia chút cháo, thêm canh bổ khí huyết nữa, chờ cậu ấy tỉnh lại bưng cho cậu ấy ăn, tôi có việc đi ra ngoài một chút, buổi chiều sẽ trở lại."

Thím Jang dù sao cũng là người từng trải, nghe được lời của Junhyung, nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, trong nháy mắt hiểu được chuyện là thế nào. Vui mừng trả lời:

"Vâng, thiếu gia."

Nói xong bà liền đi tới nhà bếp, Junhyung ra khỏi biệt thự, mở cửa chiếc Maybach đi tới tổng bộ của Ám Dạ.

Vừa vào cưa, thủ hạ nhìn thấy lão đại của mình vội khom lưng chào hỏi:

"Môn chủ, người đã trở lại."

"Ừ."

Nói xong ném cái chìa khóa xe của mình cho tên thủ hạ, còn anh thì quay người đi không nhìn lại. Đi tới nhà giam phản đồ dưới đất của Ám Dạ, quay đầu phân phó với Dongwoon:

"Dongwoon, đem ba đứa nó tới đây cho ta."

"Dạ, Môn chủ."

Dongwoon liền đưa ba tên kia tới đây, ba người kia thấy Junhyung liền nhào tới quỳ xuống bên cạnh anh xin tha thứ:

"Môn chủ, tiểu nhân có mắt như mù, không biết người là Môn chủ của Ám Dạ, mạo phạm đến thiếu gia, tiểu nhân đáng chết, tội muôn vàn lần đáng chết, cầu xin người, nể tình chúng tôi phạm lỗi lần đầu tha cho cái mạng nhỏ này của chúng tôi, cầu xin người...."

Junhyung không để ý đến bọn họ đang cầu xin tha thứ, đá một cước lên người bọn chúng, bởi vì khi nhìn thấy chúng, anh lại nhớ tới bảo bối của anh chịu tổn thương, cho nên đối với 3 tên này anh sẽ không nương tay. Nhìn ba tên đó, một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên:

"Nói, là ai kêu các ngươi làm như vậy?"

Hansuk lập tức trả lời.

"Là một người của Caffeine có tên là Kim gia, nói người con trai của người, à không đúng là thiếu gia của người khi dễ người phụ nữ của hắn ta, bảo mấy anh em chúng ta phải giáo huấn cậu ấy một chút, còn kêu chúng tôi phải quay hình lại, nói xong liền đem máy quay hình đưa ra. Người phụ nữ của Kim gia chúng tôi có gặp mặt ngày hôm qua, dáng dấp trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng không biết cô ta tên gọi là gì."

Hansuk run rẩy nói xong, bởi vì hắn thật sự không có cách nào chống cự khí thế cường đại của Junhyung. Nghe xong lời nói của hắn, Junhyung trầm tư một hồi, liền nói với thủ hạ:

"Đi Caffeine xem Kim gia là tên nào, mang hắn đến đây cho ta, hỏi tên tuổi của người phụ nữ kia nữa. Còn ba đứa này, trước tiên phế bọn chúng sau đó sử dụng tất cả các loại ở hình phòng qua một lần, sau đó ném vào hang sói."

Hang sói nghe danh như chính cái tên của nó, đem nhốt vào một gian phòng sau đó bỏ đói mấy ngày, rồi ném vào hang sói, người có thể lực tốt đến dâu cũng không thể chống chọi với một đám lang sói, không phải là đối thủ của đám sói đói khát.

Ba tên kia vừa nghe Junhyung muốn đem họ ném vào hang sói, lập tức sợ đến tè ra quần, vội vàng cầu xin tha thứ:

"Môn chủ, xin người tha cho chúng tôi một lần, về sau chúng tôi không dám nữa, van cầu người tha cho chúng tôi lần này, van cầu người..."

Junhyung không để ý tới bọn chúng nữa, xoay người đi ra ngoài, Dongwoon cũng theo đi ra. Làm hại bảo bối của anh sao anh có thể bỏ qua, bất cứ ai thương tổn đến bảo bối đều phải chết. Ra bên ngoài Junhyung lại tiếp tục nói với Dongwoon:

"Từ hôm nay trở đi phái thêm mấy người nữa tới bảo vệ thiếu gia, cẩn thận một chút đừng để cậu ấy phát hiện, chuyện ngày hôm qua ta không muốn xảy ra lần nữa."

"Dạ, Môn chủ, tôi nhất định sẽ tìm mấy tên thủ hạ bản lĩnh tốt đến bảo vệ thiếu gia."

Sau đó Junhyung lái xe về biệt thự, anh nghĩ chắc bảo bối đã tỉnh rồi. Ngồi trong xe Junhyung lại suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với cậu lần nữa.

'Người biết chuyện Yoseob trở về thành phố B không có nhiều, Yoseob tạm thời quyết định đi vậy ai nói cho Kim gia biết, không biết tuyến đường thì căn bản không thể ra tay ở trạm xe, nơi mà nhất định phải đi qua, người này chắc chắn phải biết lộ trình đi, còn biết cậu ấy đi một mình.'

Đột nhiên một cái tên xuất hiện trong đầu Junhyung - Jina. Anh nhớ Illhoon từng nói ngày đó thấy Jina lén lút ở phòng làm việc của tổng giám đốc, không biết làm gì.

Nghĩ thông suốt, để phòng Jina chạy trốn, Junhyung gọi điện thoại ra lệnh:

"Theo dõi Jina, chính là thư kí của công ty ta, canh chừng cử động của cô ta, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết."

Junhyung thà rằng giết nhầm 1000 người cũng không thể bỏ qua cho bất kì ai có thể tổn thương bảo bối. Tất cả những người làm hại bảo bối nhà anh nhất định anh phải bóp chết từ trong trứng nước.

Lái xe về lại biệt thự, sau khi đã hỏi thím Jang biết Yoseob vẫn chưa tỉnh lại, cơm trưa cũng không ăn. Liền lập tức kêu nhà bếp hâm canh lại, sau đó anh đi tắm rửa thay quần áo ngồi ở bên giường nhìn dung nhan khả ái đang ngủ, đợi cậu tỉnh lại.

Yoseob ngủ một giấc đến gần tối mới tỉnh lại, hơn nữa do đói mới tỉnh giấc. Nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể, đau đớn chua xót vô cùng, đau đớn làm cậu nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tức giận lẩm bẩm:

"Junhyung, cái đồ lường gạt chết tiệt, cái đồ lừa đảo, lão nương không nên tin tưởng anh."

Lúc này Junhyung bưng bát cháo đẩy cửa đi vào, anh nghĩ thời gian cậu tỉnh lại sẽ không sai biệt lắm nên mới xuống dưới bưng cháo lên. Vừa vào cửa đã nghe thấy Yoseob chửi mình, không để ý cậu đang chửi mắng, khuôn mặt lập tức tươi cười nói:

"Bà xã, húp cháo đi, ăn xong em mới có sức chửi mắng anh."

"Ai là bà xã của anh chứ?"

Yoseob tức giận nói đến.

"Là em."

"Ai nói em là bà xã của anh, anh có chứng cứ gì không?"

"Bà xã, chúng ta là hợp pháp, có giấy hôn thú nhé. Được rồi vợ à, đừng làm rộn nữa, cả ngày hôm qua em đã không ăn gì rồi, không đói bụng sao, mau tới ăn cháo đi."

"Anh, em không ăn, chết cũng không ăn cháo của người lừa đảo."

Yoseob không để ý tới bụng mình đang kháng nghị, quật cường nói. Junhyung bất đắc dĩ đưa cháo đặt lên bàn, tới trước mặt của Yoseob nói:

"Anh lừa gạt em chỗ nào? Cho đến giờ anh chưa hề gạt em, là do em không hỏi rõ ràng."

"Vậy anh nói xem cái khế ước chó má kia là sao hả?"

"Không có cái khế ước đó, em sẽ ngoan ngoãn đi đăng kí với anh sao, em sẽ nghe lời anh đi chụp hình cưới, em sẽ ngoan ngoãn cử hành hôn lễ với anh sao?"

Yoseob cũng không tin mình không tìm được một chút chuyện mà Junhyung gạt mình.

"Anh...anh... anh, tôi giao mình cho anh, anh cũng không chịu buông tha, anh khi dễ tôi, anh là tên khốn kiếp, tên lừa gạt, anh thật làm tôi tức chết."

Yoseob không thể làm gì khác hơn là đổi thành cố tình gây sự.

"Được rồi, bà xã, anh không có khi dễ em, nhanh qua đây ăn cháo lúc còn nóng đi."

"Không ăn, không muốn ăn."

"Rốt cuộc em muốn anh như thế nào mới bằng lòng ăn hả?" Nghe anh nói thế Yoseob liền cười híp mắt, vui mừng nói:

"Trừ phi, trừ phi anh đáp ứng cho em một chuyện em mới bằng lòng ăn cháo."

Junhyung cảm giác được có mùi âm mưu, không biết cậu định làm cái gì đối phó anh, nhưng nhìn cậu đói bụng anh đau lòng, nhắm mắt trả lời:

"Được, em nói đi."

"Em muốn nghe anh hát bài Ba con gấu."

"Cái gì?"

Nghe được hình phạt của Yoseob, Junhyung suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.

"Em muốn anh hát bài Ba con gấu, chính là bài hát mà Song Hye Kyo trong phim 'Ngôi nhà hạnh phúc' đã hát."

Yoseob hân hoan lặp lại lần nữa.

"Anh không biết."

"Cái gì, em xem anh không có thành ý để cho em húp cháo, em đói chết rồi."

Yoseob nằm trên giường nhắm mắt tức giận nói.

"Được, chỉ cần em chịu húp cháo, anh hát được chưa?"

Junhyung bất đắc dĩ nói, hôm nay nếu là không thuận lòng của Yoseob, sau này không biết mình bị chỉnh thành loại gì nữa.

"Ba con gấu ở cùng một chỗ. . . . . . ."

"Không đúng, không đúng, anh phải múa."

Yoseob bất mãn kêu la.

"Bà xã, anh sai rồi, anh sai rồi không được sao?"

Junhyung chỉ có thể cầu xin tha thứ, kêu anh hát thì còn tạm được nhưng bắt anh nhảy mấy cái động tác con nít thế anh không thể tiếp thu nổi.

"Được, trước hết tạm tha cho anh, vậy anh hát đi, không cần múa, lần sau chọc giận em thì anh phải múa đó."

Yoseob tà ác nói đến. Bất đắc dĩ Junhyung lại cất giọng trầm thấp của mình lên:

"Có ba con gấu ở cùng một chỗ, gấu ba, gấu mẹ, gấu bảo bối, gấu ba mập mạp , gấu mẹ rất thon thả, gấu bảo bối thật đáng yêu, từng ngày từng ngày lớn lên bên nhau."

"A, thật dễ nghe, ha ha ha ha ha ha, Junhyung anh hát thật đáng yêu nha."

Yoseob ở trên giường cười xinh đẹp. Nhìn thấy tâm tình bà xã thật tốt, Junhyung cười nói đến:

"Cái đó, bà xã, đã hát xong rồi, em bây giờ hả giận rồi, có thể ăn cháo được rồi!"

"Ừm, tiểu Yong tử tới đây, ai gia chấp nhận sự phục vụ của ngươi cho ai gia dùng bữa."

Không phải Yoseob kiểu cách, cậu thật sự mệt đến giờ cánh tay lên cũng không có sức nữa.

"Vâng, nô tài tuân chỉ phục vụ lão phật gia dùng bữa."

"Ha ha ha ~."

Yoseob nhìn bộ dáng đáng yêu của Junhyung, không khỏi vui vẻ cười ra âm thanh.

=====================

Ai da xin phép NGOÀI LỀ tí 😍😍

Sắp tới sinh nhật em rồi nên em tặng chap cho mọi người đây 🐰🐰

Trả lời câu hỏi nhận free luônn 😂
_______________________
Câu hỏi nằm quanh quẩn trong bộ truyện thôi , như sau :
1. Tập đoàn Yong thành lập khi nào
2. Môn năng khiếu yêu thích của Yoseob là gì.
______________________
- Trả lời 1 câu không tính.
- Trả lời cả hai câu nhanh nhất hốt trọn 4 chap, nhì hốt 3 chap, ba hốt 2 chap nha =)))

T2 chốt T3 ngày 24/3 em trả nhá. Trả từ từ hoi. See yaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro