Chương 50: Vụ bắt cóc 14 năm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Junhyung nhận được điện thoại của thuộc hạ, chân mày anh nhíu lại, lạnh giọng nói:

"Có chuyện gì, nói đi?"

"Môn chủ, chúng tôi đã tra được người năm đó bị Eunsang bắt cóc rồi."

"Nói."

"Chính là thiếu phu nhân, chúng tôi bắt được đồng bọn của Eunsang năm đó. Chúng tôi đưa hình của Eunsang cho bọn họ xác nhận, cũng đã khai chính Eunsang chủ động tìm bọn họ, cùng nhau tống tiền Yosuk nhưng không ngờ ông ta báo cảnh sát cho nên bọn họ bị cảnh sát bắt."

Junhyung nghe thuộc hạ báo cáo người năm đó bị bắt cóc là Yoseob, anh không có kinh ngạc giống như đã nằm trong dự liệu của mình.

"Vậy có tra được tại sao thiếu phu nhân không nhớ Eunsang đã từng bắt cóc cậu ấy không?"

"Chúng tôi đã hỏi người giúp việc trước kia ở nhà thiếu phu nhân, họ nói sau khi thiếu gia được cứu về, tính tình thay đổi, cả ngày không nói lời nào chỉ thét chói tai, mỗi tối đều gặp ác mộng đánh thức mọi người trong nhà, hai tháng sau thì thiếu phu nhân tốt hơn, tính tình hoạt bát nổi loạn như trước kia nhưng không hề nhớ rõ mình đã từng bị bắt cóc, không nhớ Eunsang là ai."

Thuộc hạ của anh cung kính báo cáo.

"Môn chủ, mấy tên đồng bọn với Eunsang trong vụ bắt cóc thì nên xử lí như thế nào?"

"Ta không muốn thấy những người này."

Junhyung nhàn nhạt ra lệnh sau đó cúp điện thoại. Những người từng tổn thương Yoseob, anh không thể dễ dàng bỏ qua cho họ.

Anh tựa lưng vào ghế tự hỏi rốt cuộc cái gì đã khiến cậu hoàn toàn quên mất Eunsang. Ngón tay có tiết tấu gõ trên mặt bàn, đó là thói quen quen thuộc của Junhyung. Nếu như muốn biết chân tướng chuyện năm đó hiện tại chỉ có một người có thể biết rõ là dì Lee. Dù sao cha mẹ Yoseob không còn, muốn biết chỉ có thể hỏi dì Lee mà thôi.

Đang lúc ấy thì nghe tiếng chuông đổ, Junhyung cầm điện thoại lên thấy số gọi tới là của vợ mình, không do dự chút nào anh nhanh chóng tiếp điện thoại.

Từ bệnh viện đi ra ngoài, Yoseob không có gọi xe trở lại biệt thự, cậu bước chậm đi về, cậu cảm giác mâu thuẫn, cậu không biết mình hy vọng kết quả ngày mai là khẳng định hay phủ định.

Cậu cũng hy vọng mình còn một người thân trên đời, người thân là hy vọng xa vời của cậu, nhưng nếu kết quả khẳng định thì cậu phải thừa nhận cha mình năm đó đã làm những việc này, cậu không muốn hủy diệt hình tượng và vị trí cha trong lòng mình.

Cậu bây giờ cực kì mâu thuẫn, lúc này chỉ muốn nghe thấy giọng của Junhyung, dù không nói cho anh biết chuyện nhưng nghe được tiếng nói của anh chính là đem lại khích lệ cho cậu.

Yoseob còn chưa ý thức được mình bắt đầu ỷ lại vào Junhyung. Cậu lấy điện thoại ra tìm số của tổng giám đốc, hình như đây là lần đầu tiên cậu gọi cho anh. Điện thoại được bắt máy, cậu nghe thấy âm thanh vui vẻ của Junhyung. Vợ anh lần đầu gọi điện thoại cho anh, sao có thể không kích động chứ.

"Sao vậy bà xã, nhớ anh à?"

Junhyung vui vẻ nói, Yoseob thì ngồi xuống lan can ven đường.

"Ừm, nhớ anh."

"Em đang ở đâu sao lại ồn như vậy?"

"Em đang ở bên ngoài, muốn ra ngoài hóng mát một chút, anh đang ở đâu?"

"Anh đương nhiên ở phòng làm việc của tổng giám đốc rồi, đang liều mạng làm việc kiếm tiền nuôi sống vợ anh."

"Ha ha, vậy nếu anh không có vợ, anh sẽ không làm việc sao?"

Không biết tại sao nghe được âm thanh của Junhyung, trong mắt của Yoseob sáng sủa lên rất nhiều.

"Đúng là như vậy, nếu không có vợ thì ở nhà làm đại gia, có vợ thì có động lực để tiến tới."

"Ha ha ha."

"Được rồi, không có việc thì nhanh về nhà đi, em ở bên ngoài anh không yên tâm lắm."

"Có cái gì không yên tâm, em không phải đứa trẻ ba tuổi.

Yoseob bĩu môi bất mãn nói.

"Bởi vì em không phải đứa bé, là một người lớn nên anh mới không an tâm, vì vợ anh quá đẹp, anh sợ bị người khác cướp mất thì làm sao?"

"Ha ha, anh chỉ giỏi nói ngọt, em cúp máy đây, em muốn về nhà."

Yoseob cúp điện thoại trở về biệt thự, Junhyung lập tức thu lại nụ cười trên mặt, mặc dù Yoseob đang thể hiện mình cao hứng nhưng anh biết trong lời nói của cậu nghe có vẻ không vui.

Chân mày anh khẽ nhíu, cầm điện thoại gọi cho thủ hạ đi theo Yoseob.

"Hôm nay thiếu phu nhân đã đi đâu?"

"Thiếu phu nhân sáng sớm đi đến bệnh viện gặp Hongki tiên sinh, ở bên trong rất lâu mới ra ngoài, Jina cũng tới."

Seobie đi đến bệnh viện, còn có cả Jina nữa, anh nghĩ mình đã đoán được Yoseob muốn làm gì rồi, cũng biết nguyên nhân cậu không vui. Anh lại cầm điện thoại gọi Hongki:

"Vợ mình hôm nay tới tìm cậu."

Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

"Ừ, anh dâu hôm nay tới tìm mình muốn mình giúp cậu ấy làm một chuyện."

"Cậu ấy còn nói không cho cậu nói cho mình biết có phải không?"

"Làm sao cậu biết?"

Hongki kinh ngạc hỏi, Junhyung quá thần thông rồi.

"Mình còn biết tại sao cậu ấy tìm cậu, có phải muốn làm giám định DNA với Jina không?"

"Cái gì cậu cũng đoán được, không phải là mình nói đó nhé. Cậu biết rồi, cậu còn gọi điện thoại cho mình làm gì?"

Hongki bất mãn. Hai vợ chồng này không cho anh được yên bình chút nào.

"Mình chỉ muốn biết rốt cuộc vợ mình lấy cái gì để uy hiếp cậu, không cho cậu đem chuyện này nói cho mình biết."

"Mình...."

"Rốt cuộc nói hay là không?"

Junhyung giở giọng uy hiếp ra.

"Mình có thể không nói ra sao?"

Thật đúng là đôi vợ chồng thích uy hiếp người khác: "Anh dâu nói, nếu như mình nói cho cậu biết, anh dâu sẽ kêu cậu phá hủy mặt mình, mặc dù mình không thích trang điểm như Doojun nhưng mình không muốn bị hủy dung."

"Cho nên cậu ấy nói mình sẽ phá hủy mặt cậu, cậu liền tin?"

"Mình có thể không tin sao, lần trước anh dâu biểu dương Dujun một câu trước mặt cậu, không phải cậu muốn chút nữa là hủy dung cậu ta à."

"Ha ha ha ~."

"Cậu đừng cười, mình sợ đó. Mình sai rồi không được à?"

Hongki nghe thấy tiếng cười của Junhyung cảm giác rợn tóc gáy, lập tức cầu xin tha thứ. Nghe được lời của Hongki, Junhyung không cười nữa, nghiêm túc hỏi:

"Kết quả lúc nào có?"

"Buổi sáng ngày mai."

"Sáng mai nếu như mình chưa gọi điện cho cậu trước thì không đưa kết quả cho anh dâu của cậu, hẹn lại buổi chiều đi."

"Được, mình biết rồi."

Nói xong hai người liền cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro