Chương 59: Số mạng cuối cùng của Jina

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junhyung ôm Yoseob từ đồn cảnh sát trở về biệt thự, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường kéo chăn đắp cho cậu, khuôn mặt trầm tư.

'Lúc đầu để cho bảo bối biết rõ chân tướng liệu có phải anh đã sai rồi không? Có lẽ nên gạt cậu cả đời, nhưng nếu như cả đời không tìm ra hung thủ giết hại cha mẹ cậu, cả đời bảo bối sẽ không yên, nếu biết anh cố ý lừa cậu, anh sợ cậu sẽ không tha thứ cho anh, anh không dám đánh cược. Không thể làm khác hơn là để cho cậu biết tất cả mọi chuyện.'

Yoseob ngủ đến lúc chạng vạng mới tỉnh lại, cậu tỉnh lại nhưng cũng không nói chuyện, ánh mắt cứ đờ đẫn. Trong lòng Junhyung cực kì khổ sở, anh ôn nhu nói:

"Vợ à, chúng ta ăn gì đó đi có được không?"

Yoseob vẫn không nhúc nhích.

"Vợ à, em đừng như vậy, rốt cuộc em đang hành hạ em hay là anh đây? Em nghĩ nếu cha em trên trời biết em như vậy ông ấy có an tâm được không?"

Nghe được tiếng cha, Yoseob mới có phản ứng.

"Em muốn đi thăm cha có được không?"

Yoseob chảy nước mắt hỏi.

"Ăn cháo xong anh đưa em đi, đã một ngày em không ăn gì rồi. Nếu té xỉu nữa thì làm thế nào, em cũng không muốn để cho cha em thấy bộ dạng này của em đúng không?"

Junhyung vừa thay Yoseob lau nước mắt vừa đau lòng khuyên.

"Ừm."

Yoseob gật đầu như tượng gỗ. Junhyung bưng chén lên, từng muỗng từng muỗng cho Yoseob ăn, tuy ăn cháo nhưng cậu không có cảm giác gì, đôi môi mấp máy không biết trong miệng mình đang ăn thứ gì.

Ăn xong Junhyung mặc quần áo thật dày cho Yoseob, dù sao cũng là buổi tối có chút lạnh. Junhyung lái xe đưa Yoseob tới thăm mộ Yosuk.

Đi tới nơi đêm cũng đã khuya, xe mới dừng lại, Yoseob không kịp chờ liền chạy đến trước mộ cha. Dùng đôi tay của mình vuốt ve tấm hình trên bia mộ, cậu khóc nức nở:

"Cha mẹ, mọi chuyện tại sao lại như vậy? Con nên làm gì đây, cha nói đúng, nhược điểm lớn nhất của con người đó là mềm lòng, kết quả là cả đời tiếc nuối. Hai người có phải đang dùng sinh mạng của mình để dạy cho con biết con đang quá yếu đuối có phải không? Có phải ban đầu cha cũng hối hận mình đã yếu đuối?" Yoseob khóc rống. Junhyung đi tới bên cạnh cậu, ôm cậu vào trong ngực.

Nhìn tấm hình trên bia mộ, anh thành khẩn nói: "Cha mẹ, rất xin lỗi hai người, lâu như vậy mới đến thăm hai người, cha mẹ yên tâm con nhất định chăm sóc cho Seobie thật tốt." Yoseob nghe lời nói của Junhyung thì ngẩng đầu lên nhìn anh, cậu hỏi: "Anh yêu em sao?"

"Anh yêu em." Junhyung khẳng định.

"Là cả đời, ngoại trừ chết đi, tình yêu anh đối với em mãi mãi không bao giờ dừng lại."

"Anh có bỏ em đi không? Giống như cha mẹ rời bỏ chỉ còn lại một mình em?"

Yoseob sợ, một khi cậu tiếp nhận Junhyung, một ngày nào đó anh rời bỏ cậu, cậu sẽ chết mất.

"Không có, vĩnh viễn không có ngày đó, anh sẽ bảo vệ mình thật tốt để chăm sóc em, vì em là sinh mạng của anh."

Junhyung kiên định trả lời cậu, nghe được thổ lộ của anh, Yoseob cảm động vô cùng, cậu rụt người vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói:

"Ông xã, anh thật tốt. Chúng ta về nhà thôi."

Junhyung tưởng rằng Yoseob sẽ nói 'em yêu anh' nhưng không ngờ lại là 'anh thật tốt', có chút thất vọng. Ôm lấy Yoseob hướng tới chỗ đậu xe.

Yoseob nghe được những lời của Junhyung lúc này, trong nháy mắt muốn hét thật to 'em cũng yêu anh', nhưng lời vừa đến miệng thì đổi thành 'anh thật tốt'.

Yoseob đưa hai tay vòng lên cổ Junhyung, lẳng lặng nhìn từng cử động của anh, thậm chí đến một cái nhíu mày của anh cũng hấp dẫn mê người, nhất là đôi môi mỏng khêu gợi kia làm cho cậu kích động.

Thật sự yêu một người như thế nào cho vừa mắt? Thì ra tình yêu vẫn bên cạnh, mình không hề phát hiện, nhưng trong thoáng chốc hiểu đó là yêu. Junhyung thấy cậu nhìn anh chằm chằm, anh cười hỏi: "Nhìn mặt anh chằm chằm như thế làm gì hả?"

"Em nhìn chồng em không được sao?"

Yoseob bĩu môi nói.

"Cứng miệng quá, bà xã anh cái gì cũng nói được, về nhà rồi anh cho em nhìn thỏa thích có được không?"

Yoseob nép đầu vào ngực anh không chịu ngẩng đầu lên, Junhyung thấy cậu xấu hổ liền cười một cái, bảo bối nói với anh những chuyện này, chẳng phải tình cảm đã tốt hơn một chút rồi sao.

Trở lại biệt thự, Yoseob nằm ở trên giường, Junhyung vừa định đứng dậy thì cậu nhanh tay nắm lấy vạt áo của anh, Junhyung không hiểu chuyện quay nhìn cậu. Yoseob nhìn anh yếu ớt nói:

"Anh đi đâu, không có anh ở đây, em không ngủ được."

"Vợ à, anh chỉ muốn xuống nhà lấy sữa cho em thôi, trước lúc ngủ uống một ly sữa sẽ ngủ ngon hơn."

Junhyung cười nói.

"Ừm."

Biết anh chỉ muốn xuống lấy sữa cho cậu uống nhưng tay cậu vẫn còn nắm áo của anh thật chặt không có ý định bỏ ra. Junhyung nghĩ cậu sợ anh chạy mất, có chút buồn cười. Đành lấy điện thoại gọi dì Lee đang ngủ đem sữa tươi lên.

Yoseob uống sữa xong nhanh chóng đi ngủ, có lẽ một ngày vất vả làm cho cậu cả người mệt mỏi, cho nên ngủ rất nhanh. Bàn tay cậu vẫn nắm chặt áo của Junhyung, vẫn không có ý muốn bỏ ra. Lúc này điện thoại của Junhyung đổ chuông, thấy người gọi đến là Dongwoon, anh hạ thấp giọng xuống nhận điện thoại:

"Chuyện gì?"

"Môn chủ, vì chứng cứ chưa đủ nên Jina được thả ra, bây giờ chúng ta nên tìm chứng cứ để đưa cô ta vào tù sao?"

"Không cần, bắt cô ta lại, chờ tôi về xử lí."

"Dạ, Môn chủ tính ngay lúc nay tới sao?"

Dongwoon cung kính hỏi.

"Lúc này?"

Junhyung cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé đang nắm giữ vạt áo của anh, âm thầm cười một cái, sau đó nói:

"Để ngày mai đi."

Jina được thả ra ngoài, Junhyung muốn tự tay giải quyết cô ta, dĩ nhiên sẽ không để cho cô ta ngồi tù. Trầm mặt một hồi, Junhyung lại hỏi:

"Eunsang sao rồi?"

"Eunsang phạm tội mưu sát nên bị phán tử hình. Nhưng hiện tại bà ta được chuẩn đoán bệnh tâm thần phân liệt, đưa đến bệnh viện điều trị, nếu như điều trị thành công sẽ tiếp tục thi hành án tử hình."

Junhyung suy nghĩ một hồi về chuyện Eunsang bị bệnh thần kinh, sau đó nói với Dongwoon:

"Cậu tìm mấy người đến bệnh viện xem bà ta giả điên hay điên thật, không điên cũng phải làm cho bà ta điên, tìm người phế chân tay của bà ta, để cho bà ta cả đời sống trong bệnh viện tâm thần, sinh hoạt chung với bệnh nhân tâm thần."

"Dạ, Môn chủ, tôi hiểu rồi tôi sẽ tìm người đi làm."

Junhyung cúp điện thoại, yên lặng nhìn gương mặt đang ngủ say của Yoseob, chân mày lúc ngủ của cậu nhướng lên cao, Junhyung nhẹ nhàng đưa tay vuốt. Dáng vẻ khi ngủ của cậu không yên vì cảm giác thiếu an toàn, anh nghĩ về sau phải làm cho cậu có cảm giác an toàn, tin tưởng vào anh.

Buổi sáng hôm sau Yoseob vẫn còn ngủ nhưng Junhyung đã trở lại tổng bộ Ám Dạ. Anh muốn tranh thủ lúc cô còn chưa tỉnh lại nhanh chóng xử lí những công việc còn đang chờ mình.

Tối hôm qua cả đêm anh không có hề chợp mắt nhưng không mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến hai người đàn bà đã hại bảo bối của anh, Junhyung liền muốn giết bọn họ ngay tức khắc.

Chết là giải thoát chỉ có hành hạ mới lâu dài, Junhung đi tới nhà giam phía dưới nhìn Jina đang bị cột vào cột gỗ, anh nở nụ cười hiểm ác.

Ngày hôm qua Jina vừa ra khỏi sở cảnh sát đã bị người ta đánh ngất xỉu sau đó mang đến chỗ này. Vừa tỉnh lại đã thấy Junhyung ở trước mặt, vui mừng nói:

"Jun, anh tới cứu em sao, em biết ngay anh sẽ không vứt bỏ em mà. Các người còn không mau thả tôi ra."

Jina hướng về phía các thủ hạ của Junhyung hầm hừ. Junhyung liếc nhìn cô ta, anh nói:

"Cô vẫn còn chưa rõ tình huống của mình à, là tôi bảo họ trói cô đến đây."

"Cái gì, sao có thể như vậy? Jun, anh sẽ không đối xử với em như vậy có phải không?"

Jina không dám tin hỏi.

"Cô làm tổn thương bảo bối quan trọng nhất của tôi, cô thấy tôi nên đối với cô như thế nào? Từng ngày từng ngày hành hạ cô, mỗi lần đều sẽ làm cho cô sống không bằng chết."

"Không cần, anh không thể đối với em như vậy, em là chị gái của Yoseob, anh không thể làm như thế, không phải anh rất thích Yoseob sao? Hiện tại em là người thân duy nhất của cậu ấy, nếu anh giết chết em, cậu ấy cả đời sẽ không tha thứ cho anh."

Junhyung cười lạnh: "A...nếu cô là chị của Yoseob, có lẽ tôi sẽ nở mặt Seobie mà tha mạng cho cô, nhưng cô phải sao?"

"Em là, em và Yoseob đã làm giám định DNA, em là chị của Yoseob, không tin anh có thể đến bệnh viện để điều tra."

Lúc này Dongwoon cầm báo cáo đến giao cho Junhyung. Thật ra là Hongki đem báo cáo đến phòng làm việc của tổng giám đốc Junhyung nhưng Junhyung không có thời gian về lấy báo cáo cho nên đã sớm bảo Dongwoon đi lấy. Junhyung cầm báo cáo trong tay, ném tới trước mặt Jina, cô nhìn tờ báo cáo trên mặt đất, mở to mắt không tin:

"Cái này không thể nào, nhất định là giả."

"Có phải rất kì quái không, tại sao báo cáo lại không bị đánh tráo?"

Jina sợ hãi nhìn Junhyung, run đến nói không ra lời. Bùa giữ mạng duy nhất của mình đã mất, với thủ đoạn độc ác của Junhyung nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Junhyung nhìn Dongwwoon, anh ta liền hiểu nhanh chóng lấy máy ghi âm ra. Cái máy ghi âm này là do Junhyung lấy từ sở cảnh sát về, anh muốn Jina nghe được nội dung bên trong, muốn làm cho cô điên lên, cho cô ta biết cô chỉ là một công cụ để người khác lợi dụng mà thôi. Jina nghe xong nội dung bên trong máy ghi âm, kinh hãi kêu to:

"Cái này là giả, anh gạt tôi, tôi không tin!"

"A...trong lòng cô biết rõ đâu là thật đâu là giả, cô thật đáng thương, không biết cha mình là ai, bây giờ ngay cả mình là ai cũng không biết, như vậy mà dám đấu với bảo bối của tôi. Cô chỉ là một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, ngay cả Eunsang nuôi cô cũng vì có mục đích, cô thật đáng thương."

Jina tuyệt vọng, kêu gào:

"Junhyung anh là đồ ma quỷ, tại sao anh lại muốn tôi nghe những thứ này, tại sao?"

"Cô hại người không nên hại, chỉ bị hành hạ thể xác thì đủ sao, dĩ nhiên là không, tôi còn muốn trong lòng cô không yên, tôi muốn cho cô biết chuyện đời của cô chỉ là một câu chuyện buồn cười mà thôi."

Lời nói ác độc của Junhyung rót vào tai của Jina, không hề có chút đồng cảm nào với Jina.

Lúc đầu làm thương tổn bảo bối của anh thì nên nghĩ tới hôm nay. Có lẽ Jina không tham lam chỉ muốn nhận Yoseob làm em gái, có lẽ Junhyung chỉ tung hình khiêu dâm của cô lên internet mà thôi, sẽ không làm hại đến tính mạng của cô. Nhưng do cô quá tham lam đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Junhyng, cho nên cô không thể có kết cục tốt hơn.

Junhyung nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Jina, cười lạnh quay về chỗ Dongwoon, giao phó:

"Ta có nuôi bầy sói lang, đã lâu chúng không ăn mặn rồi, hôm nay nên đãi tiệc cho chúng."

Ý tứ của Junhyung rất rõ ràng là muốn ném Jina vào hang sói, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện gì, anh nói:

"Không được không được, ta nhớ mình có nuôi tiểu mãnh (rắn), ta không thể chỉ nghĩ đến sói mà quên nó được, cậu đem tiểu mãnh tới đây."

Tiểu mãnh mà Junhyung nuôi không hề nhỏ, nó dài năm thước.

"Thủ hạ hiểu, thủ hạ đi làm ngay."

Dongwoon nhận lệnh đi, Jina nghe thấy lời của Junhyung, trợn to mắt, cầu xin tha thứ:

"Tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi, về sau tôi không dám nữa."

Junhyung không hề quan tâm tới lời cô nói, yên lặng chờ Dongwoon quay lại. Một lát sau Dongwoon mang một cái lồng tre tiến vào, bởi vì tiểu mãnh này chỉ nghe theo lệnh của Junhyung cho nên khi Junhyung không có ở đây thì nhốt nó vào lồng tre để không làm thương người khác. Dongwoon dùng chìa khóa mở lồng ra.

Mãnh xà bên trong lập tức bò ra, bò tới bên người Junhyung thè lưỡi ra như đang lấy lòng chủ. Junhyung vuốt ve tiểu mãnh nói:

"Hôm nay ta mang tới cho ngươi một món đồ chơi, ngươi hảo hảo vui đùa một chút đi."

Junhyung vừa nói vừa chỉ về phía Jina, tiểu mãnh giống như người hiểu được lời của Junhyung liền trượt đến chỗ Jina:

"Không cần, ngươi đừng tới đây."

Jina thét lên, thử hỏi có một con mãnh xà dài năm thước ở trước mặt ai có thể không hét lên. Tiểu Mãnh trực tiếp quấn lấy người Jina, sau đó dùng lưỡi của nó đùa bỡn cô. Jina sợ đến ngất đi nhưng tiểu mãnh vẫn không dừng lại. Junhyung đứng lên nói với Dongwoon:

"Tiểu Mãnh chơi chán rồi thì đem cô ta tới hang sói." Sau đó anh đi ra ngoài, bởi vì tiểu mãnh không ăn thịt người. Quả nhiên nó chỉ chơi một ngày liền không còn hứng thú với món đồ chơi này, sau đó bò vào lồng tre ngủ. Thủ hạ theo lệnh của Junhyung đem Jina ném vào hang sói, cuối cùng đến xương của cô ta cũng chẳng còn.

Lúc đi ra Junhyung hỏi Dongwoon: "Eunsang sao rồi?"

"Môn chủ người nói không sai, bà ta giả điên, lúc chúng tôi tới bà ta muốn trốn chạy nhưng lập tức bị huynh đệ đánh hai chân tàn phế, đời này chỉ có thể đi xe lăn, đã cho người hủy gân tay của bà ta, nửa đời sau không khác gì người thực vật."

Bà ta hiện tại trừ khuôn mặt có thể động đậy ra nhưng chỗ khác đều không được. Hơn nữa còn ở chung với bệnh nhân tâm thần, dù tinh thần có tốt đến đâu ở chung với một đám người bệnh cũng sẽ phát điên.

Thật ra Eunsang giờ chỉ muốn có ai đó giết bà ta đi, sống không bằng chết như thế này thà chết đi cho xong.

"Làm tốt lắm, chuyện này ta rất hài lòng. Còn ở bên sở cảnh sát cho người thông báo một tiếng, nói cho thiếu gia biết rằng Eunsang đã chết ở trong tù rồi, không để cho cậu ấy biết chuyện này, rõ chưa?"

"Dạ, thuộc hạ hiểu rồi." Dongwoon nói xong liền rời đi, Junhyung nhìn đồng hồ trên tay đã là 12 giờ, anh nghĩ bảo bối có lẽ đã tỉnh lại rồi, nếu như không trở về cậu ấy sẽ tức giận.

Junhyung về đến nhà nhưng Yoseob vẫn còn ngủ. Junhyung cởi quần áo của mình ra chui vào chăn ôm Yoseob, sau đó hai người tiếp tục ngủ.

Yoseob ở nhà nửa tháng, cảm giác buồn bực bao lấy cậu, cậu muốn đi tìm một công việc nhưng cần phải có sự đồng ý của Junhyung, cho nên tối hôm đó đã xảy ra một chuyện.

Junhyung vừa mới tan việc trở về nhà, Yoseob liền chạy tới cửa nở nụ cười tươi đón anh, thay Junhyung cầm dép còn đưa tay nhận lấy cặp công văn trong tay anh.

Junhyung nhìn thấy cậu ân cần với mình như thế, biết là cậu bé nhỏ này nhất định có chuyện yêu cầu anh. Anh không lên tiếng nhìn Yoseob, chờ cậu mở miệng trước. Lúc ăn cơm tối, Yoseob gắp thức ăn thả vào trong chén Junhyung, cười nói:

"Đồ ăn này rất ngon, anh ăn thử đi."

Sau đó giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, lại gắp trở lại thức ăn trong chén của anh bỏ lại chén mình, Junhyung không hiểu nhìn cậu, Yoseob cười giải thích:

"Em quên anh thích sạch sẽ, những thứ này anh tự mình ăn đi, anh ăn thì anh tự gắp."

Junhyung nhìn cậu sau đó gắp thức ăn trong chén cậu bỏ vào miệng mình nhai, anh cười nói:

"Nước miếng của em anh không ngại, sẽ ngại thức ăn em gắp cho sao? Chỉ là mùi vị thức ăn này rất ngon, rất ngọt."

Yoseob mắc cỡ mặt đỏ bừng nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch của mình liền ngẩng đầu lên mãnh liệt gắp thức ăn lấy lòng Junhyung.

Mặc Junhyung không biến sắc vẫn ăn hết đồ cậu gắp cho mình, dù là món anh không thích ăn nhưng Yoseob gắp anh sẽ ăn hết.

Yoseob nhìn mặt của Junhyung không biểu hiện gì cậu cho là anh không thích. Thật ra thì cậu nào biết Junhyung ở trong lòng sướng ngất trời, vô cùng cao hứng.

Cơm nước xong, Junhyung cầm công văn trên ghế sa lon đến thư phòng xử lí công việc của công ty. Yoseob thấy anh đi lên lầu cậu nhanh chóng chạy tới phòng bếp, pha cho anh ly cà phê.

Biết thích uống cà phê cho nên Yoseob ở phòng bếp chuẩn bị cà phê, sau đó bưng hai ly lên lầu.

Junhyung lên đến phòng, anh biết Yoseob sẽ theo lên, vì cậu đang có chuyện muốn cầu xin anh mà. Nhất định cậu sẽ lên nhưng chờ mãi không thấy cậu lên, trong lòng có chút gấp gáp, chẳng lẽ bảo bối thay đổi ý định. Đang lúc đó thì tiếng gõ cửa vang lên: "Là em, em đem cà phê cho anh."

Junhyung giả vờ trầm tĩnh nói:

"Vào đi, cửa không khóa."

Yoseob mang cà phê đi vào đặt lên bàn: "Cà phê của anh đây."

'Trễ thế thì ra là đi pha cà phê cho mình.'

Nghĩ đến đây anh lại thấy hưng phấn vô cùng, bưng ly cà phê trước mặt lên uống một hớp, giọng tán dương nói:

"Cà phê không tệ, rất ngon."

Sau đó cúi đầu xem tài liệu ra vẻ như mình rất bận rộn. Yoseob thấy anh bận rộn, cậu ngồi xuống trước mắt Junhyung, uống cà phê của mình chờ Junhyung hết bận.

Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy Junhyung có biểu hiện dừng lại, Yoseob nóng nảy trong lòng.

Chỉ cần Yoseob tinh ý một chút sẽ thấy từ lúc cậu vào, cái hợp đồng trên tay của Junhyung anh không hề đả động tới.

Junhyung biết cậu đang rất nóng lòng, không kiềm chế được nữa, anh ngẩng đầu lên nở một nụ cười phúc hắc, chờ cậu mở miệng. Yoseob nhỏ giọng hỏi:

"Chồng à, đến lúc nào thì anh hết bận?"

"Có chuyện gì sao?"

"Có chút chuyện nhỏ."

"Tới đây."

Junhyung vừa nhìn cậu vừa vỗ vỗ hai đùi mình, ý muốn cậu đến ngồi lên đùi anh. Yoseob nghe lời đi tới ngồi lên đùi Junhyung , ai bảo cậu có chuyện cầu người ta.

Yoseob vừa ngồi xuống, Junhyung thả tài liệu trong tay ra, một tay ôm lấy cậu kéo vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve eo của Yoseob. Hôm nay Yoseob mặc áo tay ngắn và quần cụt. Cậu hối hận muốn chết, mình không có mặc quần tử tế, cho nên tạo cơ hội cho Junhyung. Junhyung nhìn cậu đang khẩn trương, buồn cười nói:

"Có chuyện gì nói đi."

Junhyung vuốt ve làm toàn thân Yoseob nổi da gà, cậu đưa tay nắm chặt tay của Junhyung lại, đỏ mặt nói:

"Anh trước hết lấy tay ra có được không?"

"Không được."

Junhyung cự tuyệt, nhìn anh kiên định không tha vô, Yoseob bất đắc dĩ nói:

"Em thấy mình ở nhà rất buồn chán, muốn ra ngoài đi làm."

"Được."

Thấy anh đồng ý, Yoseob vô cùng vui vẻ.

"Có thật không, anh đồng ý thật sao?"

"Ừm, trả lại vị trí trợ lí tổng giám đốc cho em đó."

Junhyung phúc hắc nói. Nhưng mặt của Yoseob đen lại:

"Em không muốn tới công ty làm, em muốn tới công ty khác."

"Ở thành phố A này có công ty nào to hơn tập đoàn Yong sao?"

"Nhưng là, em muốn đi ra ngoài làm việc."

"Em có năng lực phục vụ tốt cho những lão tổng kia sao?"

Junhyung vừa nói vừa dùng tay cởi nút áo trên người cậu ra. Yoseob không hề hay biết vẫn tự tin nói:

"Dĩ nhiên có thể."

"Bà xã, em không thỏa mãn được chồng mình, ngoan ngoãn ở nhà thôi."

Chuyện cười sao? Junhyung sao có thể để cho vợ mình ra ngoài làm việc cho người khác. Vừa nói vừa cởi áo của cậu xuống.

Yoseob cảm giác có chút lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, thấy nửa người trên của mình trần truồng, tức giận quát Junhyung:

"Junhyung anh khốn kiếp, em nói chuyện đứng đắn với anh, anh mau lấy tay ra đi."

Junhyung không để ý tới lời của cậu, tăng thêm lực độ trên tay nói:

"Vợ à, chuyện này của anh là chuyện đứng đắn đó, chẳng lẽ chưa trải qua sao?"

Yoseob chưa kịp nói đã bị anh hôn lên đôi môi nhỏ. Yoseob không chịu phối hợp, lấy tay vỗ vỗ đầu Junhyung, lời của cậu còn chưa nói hết.

Junhyung đưa tay ra bắt lấy tay cậu, nắm chặt lại, Junhyung nhìn cậu đang xấu hổ, anh rời khỏi môi cậu, ôn nhu bảo:

"Vợ à, anh yêu em."

Nụ hôn trằn trọc đi tới lỗ tai Yoseob, cả người cậu run lên, xụi lơ trong ngực của anh. Junhyung vén quần cụt của cậu lên, anh mừng đến chết hôm nay Yoseob mặc quần cụt, thật quá dễ dàng cho mình.

Nhưng về sau khi ra ngoài ngàn vạn lần không cho cậu mặc quần cụt, vợ anh sao có thể để người khác nhìn thấy.

Nhìn dáng vẻ đang nóng lòng của Junhyung, Yoseob vội ngăn cản:

"Không nên ở chỗ này, chúng ta trở về phòng có được không anh?"

"Không được, vợ à mình không có làm ở chỗ này."

Junhyung nói xong liền hung hăng tiến tới.

"A ——, Junhyung, anh không thể nhẹ một chút sao?"

Yoseob bất mãn hô.

"Ah, thật xin lỗi bà xã, là do em quá mê người, anh không nhịn được."

Junhyung lại tích cực vận động, một đêm xuân sắc lan tràn.

Yoseob không biết mình trở lại phòng ngủ lúc nào, chỉ nhớ trước khi hoàn toàn ngủ mê, nhớ tới tại sao mình đi tìm Junhyung, lại bị anh lừa, công việc cũng chẳng có, lại bị ăn sạch.

Yoseob hối hận đến xanh ruột, tại sao lại gả cho một tên phúc hắc đầy mình như thế.

Sáng sớm, Junhyung tinh thần sảng khoái đi làm, trong khi đó Yoseob vẫn ngủ say trên giường. Tối hôm qua hai người vận động cả đêm. Junhyung vừa tới công ty liền nhận được điện thoại của mẹ anh, Songyeon.

"Alo, mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại cho con?"

"Mẹ gọi điện thoại cho con trai mẹ không được sao. Mẹ vừa từ Ôn Ca Hoa trở về còn có cha con nữa, hai chúng ta đang trên đường về nhà, buổi trưa đừng quên đưa con dâu đến ăn cơm nhé."

Songyeon vui mừng nói.

"Vâng, thưa mẹ."

Junhyung xoa xoa đầu cúp điện thoại, xem ra phải về nhà thông báo với vợ một tiếng, bởi vì mẹ anh có thể làm loạn hết lên. Junhyung trở lại biệt thự, cầm công văn trong tay đưa cho thím Jang, anh hỏi:

"Thiếu gia chưa tỉnh sao?"

"Vâng, bữa sáng còn chưa ăn, vẫn đang ngủ."

Thím Jang nhận lấy công văn, vui vẻ nói.

"Ừm, tôi biết rồi, thím kêu nhà bếp hâm bữa sáng lại, đợi thiếu gia tỉnh lại sẽ ăn, tôi lên lầu trước."

"Vâng, tôi biết rồi thiếu gia."

Junhyung đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Yoseob vẫn ngủ. Anh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cậu, đưa tay vuốt ve mặt cậu, cười nói:

"Vợ à, dậy đi."

"Làm gì a? Còn không để cho người khác ngủ?"

Yoseob hết sức bất mãn, xem Junhyung như ruồi phá giấc ngủ người khác, tiếp tục xoay người vùi mình vào chăn ngủ tiếp. Junhyung vén chăn lên, tiếp tục gọi:

"Vợ à, dậy đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Yoseob không để ý tới Junhyung đang gào thét kêu cậu, Junhyung gọi cả nửa ngày vẫn thấy Yoseob không có dấu hiệu chịu ngồi dậy.

Anh liền nghĩ đến một biện pháp, sau đó cười đen tối, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ nhắn của cậu, bởi vì khi ngủ đôi môi của Yoseob hơi nhếch lên cho nên anh rất dễ dàng dùng lưỡi của mình trêu cậu.

Toàn thân của Junhyung cơ hồ muốn dính vào người của Yoseob.

Yoseob đang ngủ, cảm giác khó thở, mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Junhyung đang đè lên người mình, tay anh thò vào trong áo ngủ của cậu, Yoseob bắt đầu giãy giụa, Junhyung thấy cậu đã tỉnh lúc này mới rời khỏi môi cậu.

Junhyung lấy tay lau nước miếng dính trên cằm của Yoseob. Yoseob thấy anh vẫn nằm trên người mình, vội đẩy anh ra, tức giận kêu lên:

"Junhyung có phải anh bị bệnh không, tối hôm qua không để cho em ngủ, hiện tại cũng không, anh có muốn để cho người ta sống nữa không hả?"

Junhyung thấy cậu tức giận chu mỏ mắng anh, có vài phần đáng yêu, thật muốn giày xéo một phen. Junhyung ngồi dậy, sờ đôi môi cậu bị anh hôn đến sưng lên, cười nói:

"Dậy đi, nếu anh không làm thế thì sao em chịu tỉnh dậy."

"Làm ơn đi, là ai tối qua không chịu buông tha em, anh cho rằng ban ngày em ngủ được yên sao, cũng không chịu nghĩ thử tối qua lúc mấy giờ thì mới thả em ra, hiện tại em ngủ mới được 3 canh giờ thôi, em có thể không mệt sao?"

Yoseob cắn tay của Junhyung, nói xong liền ngáp một cái. Mắt cậu lại nhắm lại, cảm giác uể oải cả người. Yoseob thật sự rất mệt, Junhyung nhìn dáng vẻ mất ngủ của cậu, anh nói:

"Vợ à, đừng ngủ nữa, anh thật sự có chuyện nói với em, cha mẹ anh mới từ Ôn Ca Hoa trở lại."

Yoseob nghe được lời của Junhyung nói, đại não chưa kịp phản ứng, miệng đã hỏi:

"Ah, cha mẹ anh trở về."

Sau đó lại ngủ thiếp đi, một phút trôi qua, Yoseob đột nhiên mở mắt ra, bộ dạng thì chưa tỉnh ngủ, nhìn Junhyung nói:

"Anh vừa nói cái gì, anh nói là cha mẹ anh trở về, sao em chưa từng nghe anh nói tới cha mẹ anh?"

Junhyung gật đầu một cái nói:

"Ừm, hôm nay họ trở về muốn gặp em, lần trước chúng ta kết hôn, bọn họ đang du lịch ở Ôn Ca Hoa không về được, lúc này về chủ yếu là muốn gặp mặt em một lần.

Cho nên không có nói cho em biết chuyên của cha mẹ anh, bởi vì anh cũng không thường xuyên gặp được cha mẹ, từ lúc anh hiểu chuyện bọn họ thường đi du lịch để anh ở nhà học các kĩ năng, trước kia mỗi lần bọn họ đi du lịch đều là do thím Jang chăm sóc anh."

Yoseob thấy sự cô đơn từ trong lời nói của Junhyung, cậu nói:

"Về sau anh sẽ không còn một mình nữa, anh còn có em, cả đời này em sẽ ở bên cạnh anh."

"Vợ à, cảm ơn em."

Junhyung nói xong liền kéo Yoseob vào trong ngực mình, Yoseob không hề thấy trên đỉnh đầu cậu Junhyung đang cười phúc hắc. Không dời chú ý của Yoseob đi, cậu nhất định sẽ không chịu bỏ qua chuyện lúc tối. Toàn bộ chú ý của cậu đều đặt vào chuyện lúc bé của anh, đâu còn quản được gì. Yoseob từ trong ngực anh nói:

"Chúng ta lúc nào đi?"

"Buổi trưa."

"Vậy em có cần chuẩn bị cái gì không, cha mẹ anh thích gì?"

Vừa nói cậu vừa nhanh chóng xuống giường, Junhyung nhìn bộ dạng vội vàng của cậu, anh đến ôm lấy cậu.

"Vợ à, em cái gì cũng không cần chuẩn bị, bọn họ chỉ muốn gặp mặt con dâu, em chính là quà tặng tốt nhất rồi."

Yoseob đỏ mặt mà nói:

"Như vậy sao được, lần đầu tiên gặp trưởng bối, sao lại đi tay không."

Yoseob rửa mặt xong lôi Junhyung đi mua sắm. Thấy cậu kiên quyết như thế anh đành phải lái xe đưa cậu đi. Ngồi trên xe Yoseob hỏi:

"Chồng, cha mẹ anh thích gì?"

Junhyung trầm tư một chút sau đó nói:

" Mẹ anh thích đồ bằng ngọc, còn cha thì có phần thích vẽ tranh."

"Như vậy sao, mẹ em cũng thích đồ bằng ngọc, cho nên em biết một nơi bán rất đẹp, chúng ta đến đó đi."

Yoseob chỉ đường cho Junhyung đi.

Đi đến nơi, Junhyung dừng xe, Yoseob đi trước tiến vào Ngọc khí Vũ Hiên.

Yoseob nhìn những miếng ngọc rực rỡ muôn màu, bất tri bất giác đi tới chỗ vòng tay phỉ thúy trước mặt. Yoseob chỉ vào vòng tay nói với nhân viên bán hàng:

"Ông chủ, có thể cho tôi xem vòng ngọc này không?"

Bởi vì mẹ của cậu thích ngọc nên từ nhỏ Yoseob đã biết qua nó cũng như phân biệt được ngọc.

Ông chủ đi tới trước mặt Yoseob, lấy vòng tay phỉ thúy ra cười nói:

"Thiếu gia thật có mắt nhìn, vòng tay phỉ thúy này được làm từ thủy tinh cao cấp nhất, chất liệu phỉ thúy bên trong tốt nhất làm cho nó trở nên trong suốt. Cậu xem nó rất tinh khiết."

Yoseob cầm lấy vòng phỉ thúy đưa lên dưới ánh mặt trời quan sát, nhìn vòng ngọc phỉ thúy màu xanh lá cây trong tay, mà xanh lá độ bão hòa còn khá cao, hơn nữa anh rất đều.

Hơn nữa chiếc vòng phỉ thúy này rất sáng. Nhìn xong Yoseob cười nói với ông chủ:

"Không tệ, là ngọc tốt. Bao nhiêu tiền?"

"Thiếu gia, xem ra cậu thật sự rất hiểu rõ, khối ngọc phỉ thúy này không thể thấp hơn mười triệu."

"Mười triệu đối với cái vòng ngọc phỉ thúy này cũng không mắc.........."

Yoseob còn chưa nói hết đã bị một cánh tay đoạt lấy vòng ngọc trong tay cậu.

"Ông chủ, khối ngọc này tôi đã đặt trước, tại sao ông còn muốn bán cho người khác."

Myna mất hứng nói.

Cô ta chính là người lúc trước khi dễ Yoseob, sau đó bị Junhyung đuổi khỏi tập đoàn. Bởi vì lệnh của Junhyung truyền ra ngoài cho nên không ai dám thuê cô ta, hiện tại Myna làm tình nhân cho người khác, với một người đàn ông vừa già vừa xấu, nhưng hết cách rồi muốn cuộc sống an nhàn thì phải như vậy.

Khối ngọc này Myna đã định một tuần trước, cô ta cũng là người thích ngọc khí, bởi vì giá trị của miếng ngọc này rất xa xỉ cho nên Myna định trước sau đó kiếm tiền tới mua.

"Cái này tôi đã chờ một tuần, cô không giao tiền đặt cọc nữa."

Ông chủ ấp a ấp úng giải thích, Yoseob nhìn người phụ nữ trước mắt: "Myna?"

Vì Myna trang điểm đậm, mặc quần áo rất hấp dẫn chỉ ôm lấy cái mông, lúc trước ở công ty cô ta không có to gan mặc như thế.

Myna nghe được có người gọi mình, liền quay đầu lại thấy là Yoseob, kinh ngạc một chút sau đó liền giở giọng chê bai:

" Ơ... tôi lại tưởng là ai, đây không phải là giày rách mà tổng giám đốc Junhung không cần sao, thế nào Junhyung không có cưới cậu, xem cậu còn diệu võ dương oai thế nào, cậu chỉ là một nhân tình vĩnh viễn không thể thành phượng hoàng được."

Myna không biết Yoseob là vợ của Junhyung cũng là chuyện bình thường, chỉ có người nội bộ công ty mới biết cậu là vợ Junhung. Myna làm tình nhân của người khác đã xấu hổ vô cùng nên không hề liên lạc với người ở công ty, cho nên không hề biết vợ của Junhyung là cậu.

Hơn nữa Junhyung đi rao khắp nơi mình kết hôn nhưng không hề để một tấm hình nào của Yoseob, Junhyung không muốn thấy bảo bối xinh đẹp của anh, cho nên không cho phép người ta để hình cậu.

Yoseob cũng ít khi đi cùng Junhyung tới những bữa tiệc thương mại, cho nên người trong giới không biết vợ Junhyung là ai. Yoseob thấy Myna cay nghiệt mình, cậu hỏi:

"Tôi rốt cuộc đã đắc tội với cô những gì, tại sao cô luôn nói chuyện cay nghiệt như vậy."

Mina giống như đang nghe chuyện cười:

"Ha ha ha, tôi cay nghiệt ư, được rồi cũng tốt hơn lòng dạ rắn rết của cậu, không phải ở phòng nước cậu không cẩn thận ngã sao, cậu chơi tôi, đuổi tôi ra công ty còn không để cho công ty nào mướn tôi nữa, cậu ép người khác đến đường cùng, không còn cách nào chỉ có thể đi làm người tình cho người khác, cậu biết mỗi ngày cùng những người đàn ông vừa già vừa xấu kia hoan hỉ với nhau có cảm giác gì không, chính là ghê tởm. Yoseob chính cậu hại tôi, để tôi trở thành như hôm nay không khác gì quỷ."

"Nhưng tôi không có làm như vậy, có phải cô hiểu lầm không?"

"Hiểu lầm sao, chuyện cười. Đúng là không phải tự tay cậu làm, mà cậu bảo Junhyung làm, nếu như cậu không tố cáo anh ta, anh ta sao có thể đối với tôi như thế. Chẳng lẽ cậu còn cho là hiểu lầm sao?"

"Tôi. . . . . . ."

Yoseob á khẩu không trả lời được, bởi vì những chuyện này cậu đều không biết.

========================

Chương này dài vô cùng edit liên tục nên k tránh sai sót nhaa mng 🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro