Part 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngủ bỗng nhiên tỉnh dậy, Long Tuấn Hưởng mở mắt ra, cảm giác ngủ ngon thật thoải mái.

Đặc biệt là khoảng không trước ngực nằm úp sấp một. . . . . . tên nhóc ngốc miệng còn chảy nước miếng. . . . . .

Tuấn Hưởng ôm lấy hai cánh tay, đem cái cơ thể gầy teo không có cơ bắp kia gắt gao ôm, rồi xem gương mặt Lương Diệu Tiếp từ từ biến sắc, vẻ mặt đau đớn nhưng vẫn không muốn tỉnh lại.

Hưởng cười trộm.

Tiểu Tiếp thật sự gây cho gã nhiều hứng thú. Tuy rằng dáng vẻ Tiểu Tiếp coi như bình thường, tuy rằng Tiểu Tiếp chẳng có cơ bắp. . .

. . .

Rõ ràng chẳng vì lẽ gì mà xem nhẹ người này một cái.

Vì cái gì. . . . . . Không thể buông tay?

Cậu trai quả thật mọi mặt đều không đủ tiêu chuẩn của gã, háo sắc, ngu xuẩn, tự cho mình là thông minh, dễ dàng bị kích động, thiếu cơ bắp, tin tưởng chính mình vĩnh viễn gặp may mà không hiểu phải học tập mới có. . . . . . Rất nhiều, nhiều không kể xiết những cái ngớ ngẩn, vì cái gì gã rõ ràng biết nhưng lại không có biện pháp tránh ra?

Tiểu Tiếp dạo này không viết thư chửi gã, gã tựa như đã đánh mất thứ gì khiến toàn thân khó chịu. Rất sợ, sợ Tiểu Tiếp từ nay sẽ không để ý đến gã nữa. . . . . . Nhưng sao lại sợ? Gã không thể nói rõ được. . . . . . Khi Tiểu Tiếp không gửi mail, chỉ cần tưởng tượng đến việc Tiêu Tiếp lười nhác không muốn cùng gã tranh cãi, coi gã như người dưng, tim sẽ như bị bóp nghẹn đau đớn.

Không muốn bản thân tổn thương, muốn ngăn chặn cơ hội biến mất không dấu vết của Tiểu Tiếp, liền tự gã đến cột chặt người ta.

Hiền Thắng vẫn nói gã yêu thương Tiểu Tiếp . . . . . .

Có thể đúng sao?

Không có đâu.

Nhưng chính mình đối với sự tồn tại của hắn lại khẩn trương như vậy, để ý giải thích "yêu" là như thế nào?

Cùng Tiểu Tiếp sinh ra đủ loại cảm xúc lẫn cảm giác, với Hắn mà nói như vậy thật lạ.

Gã nghĩ rằng gã đã yêu, Lưu Dịch, nhưng hiện tại đụng phải Tiểu Tiếp, khiến gã suy nghĩ để nhận biết vậy việc qua lại với Lưu Dịch hai năm rồi về sống chung ba năm sau ròng rã năm năm liền, rốt cuộc là cái quái gì?

Gã thích Lưu Dịch, cái này không cần nghi ngờ. Lưu Dịch anh tuấn tiêu sái, hài hước, thông minh, trưởng thành, vững vàng, trầm tĩnh, cũng không nóng nảy, 囧囧 kỹ xảo cũng rất tốt, công việc thì hạng nhất, có thể nói là một người đàn ông hoàn mỹ. Cùng gã ở một chỗ không cần lo lắng điều gì, hai người thực dễ dàng liên kết, phối hợp với nhau, cũng có thể nói là cặp đôi hòan hảo.

Nhưng vì sao, cùng một chỗ với Tiểu Tiếp, trái tim gã có thể dễ dàng mà vui sướng, tràn ngập thanh âm vui vẻ? Mà loại vui sướng này, tiếp xúc với Lưu Dịch khi đó, tỉ lệ xuất hiện lại vô cùng ít?

Long Tuấn Hưởng có yêu Lưu Dịch không? Cho là có đi. . . . . . vốn gã vẫn tưởng đó là tình yêu. . . . . .

Lưu Dịch bình thản nói muốn thành gia kết hôn với một cô gái, Tuấn Hưởng lạnh lùng bảo Lưu Dịch nhanh chóng thu xếp rồi đi.

Gã khi đó thực phẫn nộ, phẫn nộ vì Lưu Dịch lừa dối tình cảm của gã, đến cuối cùng rời khỏi gã, cùng phụ nữ kết hôn! Phẫn nộ làm cho gã không kịp đau lòng? Hoặc, phẫn nộ khiến gã không biết mình đang đau lòng? Lúc này mới là mấy tháng sau mối tình đó, Tuấn Hưởng cũng đã quên gã rốt cuộc có đau lòng hay không.

Tuổi trẻ gã cũng từng trải qua những ngây ngô buồn khổ thời niên thiếu, như anh như em, đau đớn muốn chết đi, nhưng cũng không giống hiện tại gặp phải tiểu Tiếp.

Tiểu Tiếp biết rõ gã là đồng tính, nhưng không phải không có chút tình nào mà hung hăng đẩy ra, sau lần đầu tiên tiếp xúc, thật đúng là nghe lời thách đấu mà tìm gã trả thù. Cũng có thể Tiểu Tiếp ngốc nghếch, chỉ cần không đùa bỡn hắn, bằng không sẽ tự bản thân, tuyệt đối sẽ muốn xin lỗi hắn. Này thực buồn cười, buồn cười đến độ chính Tuấn Hưởng cũng không hiểu vì sao gã đến đây.

Lương Diệu Tiếp là quả vui vẻ của gã, giữa khoảng thời gian buồn khổ của đời gã, là người duy nhất có thể đơn thuần khiến gã cảm thấy vui vẻ. (nghe dễ thương quá ^^)

Đối với lương Diệu Tiếp, gã đã nghiện thượng hắn, không cách nào dứt bỏ, cũng không muốn dứt bỏ.

Nhìn thấy nước miếng nơi khóe miệng Tiểu Tiếp ngốc.

Tiểu Tiếp kỳ thật rất đáng yêu, rõ ràng trong sáng, ánh mắt không lớn không nhỏ, dường như là một mí, cái mũi có điểm lớn. . .

. . . Ham muốn mãnh liệt nha? Môi hơi mỏng coi như mềm mại, gương mặt nho nhỏ, chỉ có bàn tay lớn, tóc rất dày, nhưng lại mềm mại, cắt một kiểu tóc thời trang, giống ngôi sao nào đó tóc dài ngắn không theo trật tự mà cứ tầm tầm lớp lớp, 囧囧 ẩm ướt khi dính ở trên gương mặt này lại có vẻ đẹp khác lạ. . . . . .

Trái tim Tuấn Hưởng nặng nề mà nhảy dựng lên. Không ổn! Gã lại muốn cùng Tiểu Tiếp 囧囧. . . . . .

Đêm qua lần đầu tiên của Tiểu Tiếp, gã làm Tiểu Tiếp tiết bảy tám lần, lúc sau cái kia cũng chưa tiết ra, chính gã làm bốn lần với Tiểu Tiếp, trong đó có hai lần bao cao su còn nứt vỡ, một lần thì thay. . . . . .

Tiểu Tiếp nơi đó nhất định rất đau. . . . . . vẫn là bản thân tàn nhẫn mà. . . . . .

Nhìn thấy hõm vai của người đang ngủ kia, cái loại ngốc nghếch này bộ dạng thật sự khiến Tuấn Hưởng nhịn không được ý muốn trêu chọc hắn.

Tuấn Hưởng vươn tay nhẹ nhàng chắn trước hai lỗ mũi của Tiểu Tiếp.

Trong lúc ngủ mơ màng, Tiểu Tiếp xoay trái xoay phải cũng không thóat được ngạt mũi. Cũng không mau tức giận, miệng cũng sẽ không mở ra, tự động dùng miệng hô hấp, ngốc! Ngốc! Rất đáng yêu. . . . . .

Tuấn Hưởng cười thầm, rời ngón tay đi, không đùa Tiểu Tiếp nữa .

Nụ cười của Tuấn Hưởng dần trở nên dịu dàng chiều chuộng.

Ngực thấy ấm áp. . . . . .

Tiểu Tiếp, đừng rời khỏi tôi. Không được rời khỏi tôi! (pink quá chời ơi!)

"Long Tuấn Hưởng. . . . . . Đói bụng quá. . . . . ."

"Tủ lạnh nhà cậu có gì không?"

"Không. . . . . ."

"Muốn ăn gì?"

". . . . . . Tùy anh."

Tuấn Hưởng xoay người xuống giường, lại không mặc áo, liền hướng phòng khách đi.

Khoe người để làm gì chứ. . . . . . Trông đến phát cáu. . . . . . Nhưng chính Lương Diệu Tiếp lại luyến tiếc khi không nhìn, thấy dáng điệu cao lớn của người ta lại ghen tị, nhìn lại bản thân yếu như gà lại mỏng như tờ giấy, ôi. . . . . . Chỉ có thể thở dài, nhưng cũng tàm tạm, cũng có thể coi mình là cao, 178cm tuy rằng không hơn hạc trong bầy gà, nhưng so với người thường cũng có chút hơn.

Tuấn Hưởng mở tủ lạnh, bên trong đều là đồ ăn vặt, cái gì khoai tây chiên, bánh ngô, một đống tương, còn có một lọ sữa dở dang, còn lại hai phần ba lon Coca, tên nhóc này đã để mấy ngày a? ! Tuấn Hưởng đần mặt ra.

Trở lại phòng ngủ, lấy di động của chính mình, liếc mắt nhìn qua dãy danh bạ cao thấp, nhìn một dãy số, chọn lấy.

"Vui lòng đưa đến hộ tôi. . . . . . Cô dâu mới một phần. . . . . . Song mộc lâm. . . . . . Địa chỉ là đường XX ngõ 139 số 10 tầng 12. . .

. . . Một tiếng nữa sẽ đến, được. . . . . ." Tuấn Hưởng lại nghe thêm một lát, "Đúng." Lúc này mới dập máy.

"Đó là cái gì vậy?" Tiểu Tiếp tò mò.

"Gần nhà cậu có cửa hàng món cay Tứ Xuyên chuyên giao tận nhà, cậu không biết hả?"

Tiểu Tiếp mờ mịt lắc đầu.

"Nhìn tủ lạnh của cậu cũng đóan được cậu chắc chắn không biết . . . . . ." Tuấn Hưởng thản nhiên.

Tiểu Tiếp nhíu mày nổi giận.

"Khu phố của tôi sao anh quen thuộc vậy hả?"

"Đương nhiên." Bởi vì khi còn là sinh viên Tuấn Hưởng đã ở đây."Đứng lên đi tắm đi, đợi lát nữa rồi ăn cơm."

"Người ta một giờ mới đưa đến, anh gấp cái gì?" Bất mãn.

"Tôi không vội, tôi đương nhiên không vội, tôi chỉ là sợ cậu khi đến phòng rửa mặt sẽ mất một giờ, chờ tôi ăn uống no đủ, cậu mới tắm sạch, chuẩn bị ăn đồ thừa canh nguội. . . . . . . Cậu cũng không cần lo lắng, tôi đâu có gấp gì đâu?

Dù sao người đói bụng không phải tôi."

Vẻ mặt của Tuấn Hưởng chính là chuẩn mực của sự phớt lờ, thường thường nhất định sẽ khiến Tiểu Tiếp giậm chân.

"Long Tuấn Hưởng!"

"Cậu lại gọi tôi là Long Tuấn Hưởng đáng chết . . . . . ." Tuấn Hưởng liếm môi, mặt tối lại.

Diệu Tiếp cả kinh nhắm chặt miệng lại, hắn cũng không muốn tại đây mông lại bị đau lần nữa, khơi mào 囧囧 của Lâm Kiệt.

Vật lộn nhấc người lên, dùng sức trừng mắt liếc Tuấn Hưởng một cái, Diệu Tiếp chậm rãi lướt qua Tuấn Hưởng, vào phòng rửa mặt chải đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro