Part 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm ở trên giường của mình, Lương Diệu Tiếp cảm giác hắn đáng thương đến tột cùng.

Nước mắt không ngừng tuôn, từ lúc say rượu đến khi tỉnh rượu.

Rõ ràng đã nói với Long Tuấn Hưởng là thương gã, tại sao vẫn đuổi hắn đi?

Cái gì gọi là nghĩ thông suốt rồi bảo cho gã hay? Nếu hắn cả đời mơ hồ, có phải hay không Long Tuấn Hưởng kia cả đời cũng không gặp hắn? Vậy hắn sống thế nào đây?

Hắn đã hình thành thói quen được Tuấn Hưởng chăm sóc, Tuấn Hưởng làm bạn, buổi tối nếu không có Hưởng ôm đi ngủ, vậy hắn chắc chắn ngủ không ngon giấc. . .

Còn hiện tại, tự mình một thân nằm trên giường cũng được, nhưng không có Tuấn Hưởng ở bên cạnh đi tới đi lui, trong lòng đúng là một mảnh hoang vắng vô lực cô quạnh.

Ở một mình, Diệu Tiếp nghĩ, không phải muốn đi xem mỹ nữ, không phải muốn ôm chị em, mà là không ngừng nhớ tới mọi thời điểm khi Tuấn Hưởng ở cùng hắn. . .

Bất kể là cố ý quấy rối hắn, cố ý chọc giận hắn, hoặc cố ý coi thường hắn, Tuấn Hưởng đến cuối cùng vẫn là dùng tất cả biện pháp dụ dỗ hắn, trêu chọc hắn, làm yên lòng hắn, để cho hắn vui vẻ.

Khắp thiên hạ đại khái không ai đối đãi với hắn như vậy.

Nếu một ngày kia, bản thân tìm một người bạn gái, bạn gái chỉ có thể được dỗ dành, thế sao đến lượt bạn gái qua dỗ dành hắn?

Loại cảm giác được yêu này, ngay cả mẹ hắn cũng không thể cho hắn. . . ?

Cảm giác được yêu?

Tuấn Hưởng yêu chính hắn. . . Thật rất yêu hắn. . .

"Tiểu Tiếp, anh yêu em."

Gã là nói thật. . .

Nhưng là Long Tuấn Hưởng đem hắn ném ra ngoài, gã không muốn yêu. . .

Diệu Tiếp chật vật nhớ lại, bật khóc, khóc nghẹn ngào nhưng chỉ có thể vùi đầu vào gối. Vừa nghĩ tới Hưởng không cần hắn, liền khổ sở muốn cứ mãi như vậy khóc đến chết cũng được.

Nghĩ đến Hưởng bá đạo tuyên bố hắn là bạn trai; nghĩ đến Hưởng bá đạo uy hiếp không cho phép hắn đi trêu gái; nghĩ đến Hưởng đối với hắn tràn ngập tình yêu triền miên ôm hôn; nghĩ đến khi hai người cùng một chỗ, tất cả khoảng khắc bị khi dễ rồi được che chở, Diệu Tiếp khóc đến là khàn cả giọng ruột gan đứt từng khúc, nhưng âm thanh gào khóc kia đều bị gối bông hút đi hết.

Khóc mệt hắn liền ngủ mất.

Tỉnh ngủ lại mờ mịt.

Gục đầu vào giữa ổ chăn, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Hừng đông lên, nhưng lại có tiếng mưa rơi rơi.

Hôm nay là thứ mấy?

Bình thường Hưởng có mấy trăm loại phương pháp gọi hắn rời giưởng, hôn hắn tỉnh, cù hắn tỉnh, trực tiếp đem hắn kéo xuống giường làm hắn ngã mà tỉnh. . . Hôm nay vì sao lại tự mỉnh tỉnh giấc? Hưởng đâu rồi?

Hưởng không cần hắn. . . Cho nên mặc kệ hắn. . .

Diệu Tiếp hôm nay rốt cuộc cũng biết tuyến lệ của hắn rất phát triển, lại một dòng lan xuống gối.

Cùng lúc nước mắt rơi, cũng bắt bản thân phải tự suy nghĩ, Hưởng đối với hắn, đến cùng là tồn tại quan hệ kiểu nào.

Chính là một bên khóc, một bên vẫn phải động não, nhưng tế bào não duy nhất của Diệu Tiếp chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ, là "Hắn không cần ta", nghĩ đến bốn chữ đấy, nước mắt lại chảy như vòi nước được mở van.

Này không, suy tư hay không suy tư cũng chẳng được gì, sống chết mặc bây, khóc rồi lại ngủ.

Sau khi đem Diệu Tiếp ném ra ngoài, bản thân Tuấn Hưởng vô cùng khó chịu, rớt vào giọt nước mắt, lập tức liền lau khô không để vào ngõ cụt, tâm lại bay đến bên Diệu Tiếp.

Hưởng trước sau vẫn còn lo lắng cho tiểu ngu ngốc Lương Diệu Tiếp này.

Tuy rằng Diệu Tiếp vô tâm, nhưng Hưởng chính là không xong với hắn. Dù trong lòng chua xót đau đớn, gã cũng không có khả năng bỏ mặc Diệu Tiếp.

Suốt cả đêm gã không ngủ, cũng không biết Diệu Tiếp vùi đầu trong gối khóc đến chết đi sống lại, nửa đêm ra ngồi trên sofa bất đắc dĩ, mở ra ba bộ đĩa DVD Chúa Tể của những chiếc nhẫn, xem liên tục suốt ba tiếng, cố gắng coi nhẹ sự tàn nhẫn với Tiểu Tiếp để bớt áy náy.

Đối với Tiểu Tiếp, đây là mánh khóe cơ bản, Tiểu Tiếp lười suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng, phải ép hắn nghĩ, nếu không hắn vĩnh viễn qua loa cho xong chuyện, vĩnh viễn không biết chính hắn đối với Hưởng giữ mãi loại tình cảm như thế nào.

Kỳ thật khi xem đĩa Hưởng xem cũng nghĩ qua, Tiểu Tiếp vốn là cái loại này chỉ cần ngày sống dễ chịu, cái khác cũng có thể mặc kệ là loại lười người. Nếu muốn ép Tiểu Tiếp động não nghĩ cho ra cái câu trả lời, chỉ sợ đáp án vẫn chưa nghĩ ra, tận thế đã buông xuống.

Hưởng có chút hối hận bản thân tại sao lại hành động nhanh như vậy.

Xem xong đĩa rồi, Hưởng vẫn nhìn thẳng hướng cửa mà ngẩn người, tưởng tượng ra ở một nơi khác bên kia cánh cửa, Tiểu Tiếp đang làm gì. Có phải còn ngủ hay không? Hay đã thức dậy và làm gì đó?

Liếc đồng hồ một cái, hơn một giờ chiều, cũng chưa thấy có tiếng động cửa nào từ phía đối diện, Tiểu Tiếp không ra khỏi cửa. . .

Tâm còn người trong lòng, Hưởng thực không thể yên ổn.

Hưởng đứng dậy không do dự, bắt lấy chìa khóa rồi hướng về đối diện chạy.

Vừa nhìn thấy Tiểu Tiếp nằm lỳ trên giường, mắt với mũi sưng hồng sưng đỏ, gối đầu ướt một mảng lớn, trái tim Hưởng nhói đau.

Quần áo trên người Tiểu Tiếp vẫn là từ ngày hôm qua khi đi làm, hoàn toàn không được thay.

Hưởng ngồi cạnh giường, vuốt mái tóc dày nhưng mềm mại kia của Tiểu Tiếp, sờ sờ hai má bởi nước mắt mà ẩm ướt. Bộ dạng này của Diệu Tiếp, khiến Hưởng cảm thấy khó chịu, không khỏi cười khổ, Tuấn Hưởng gã rốt cuộc vẫn là yêu Tiểu Tiếp mà cam nguyện giày vò chính mình. . .

"Tiểu Tiếp. . ."

Hưởng vuốt bàn tay Tiểu Tiếp đang nắm, Diệu Tiếp mở to đôi mắt sưng đỏ chăm chú nhìn Hưởng, miệng mếu máo lại bắt đầu chảy nước mắt.

"Đừng khóc. Nam tử hán đại trượng phu cậu khóc cái gì?"

"Anh không được phép rời khỏi tôi! Anh cũng không được phép đuổi tôi đi!" Diệu Tiếp giọng khàn vì khóc kêu lên.

Hưởng cười khẽ: "Là muốn xem biểu hiện của cậu a."

Diệu Tiếp bò dậy, dùng sức ôm lấy Hưởng.

"Anh bảo tôi phải nghĩ rõ ràng, nhưng thế thật quá khó, rất nhiều việc này việc kia mơ hồ.

Tôi chỉ biết tôi không rời khỏi anh, cũng không cho anh rời tôi mà đi, lại càng không cho phép anh đi tìm người khác, bạn trai của anh là tôi, chỉ có mình tôi! Anh không được lăng nhăng! Không được đối xử tốt với người khác! Anh là của tôi, liền chỉ có thể đối tốt với tôi!"

Hưởng càng nghe, tâm càng căng ra, Diệu Tiếp này tràn ngập cảm giác ham muốn chiếm giữ, không phải là yêu sao? Tại sao tiểu ngốc nghếch vẫn không hiểu đây?

"Vậy còn cậu? Cậu quy định tôi nhiều chuyện như vậy, chính cậu thì sao?"

"Tôi đương nhiên đối chiếu mà thực hiện a!" Diệu Tiếp cái mũi hít lấy đương nhiên đáp lại.

"Tự cậu nói đó, tôi không bắt cậu phải nói. Cậu nguyện ý đời này cứ như vậy theo tôi sao?"

"Đương. . . Đương nhiên. . ."

"Vậy người nhà cậu làm sao đây?"

Vậy đó. . . Người nhà. . .

Diệu atieeps lắc đầu nói không biết.

"Thuyền đến đầu cầu sẽ tự nhiên thẳng. . ." Hưởng đáp.

Diệu Tiếp gật đầu, thuận đường nói: "Đã đói bụng. . ."

Hưởng nhéo mũi Diệu Tiếp lắc lắc đầu Đường Tổ Trữ.

"Cậu đúng là vô tâm, ngoại trừ ăn ra cậu có thể nói câu gì nữa?"

"Em thích anh. . ."

Hưởng buông tay, ánh mắt cũng thay đổi, trở nên chuyên chú.

"Câu này còn giống tiếng người. . ."

"Đã đói bụng mà!"

Hưởng nhắm chặt mắt lại. Kẻ ngốc thật sự không thể lãng mạn! Chọc tức a. . .

"Được rồi! Gọi đồ ăn đưa đến hay ra ngoài ăn?"

"Gọi đến chứ! Muốn ăn pizza!"

Hưởng trong lòng thở dài, cuộc đời này của gã thật sự đã ở trong tay một người tên Lương Diệu Tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro