chuong 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                               Chương 1

Vào khoảng 9 giờ tối, Yo Seob đang ngồi trên ghế salon, một tay cầm chiếc đũa một tay cầm chiếc thìa, đang vui vẻ ăn món kho có vị rất cay. Phòng thuê nho nhỏ, chưa đầy 20 mét vuông, một chiếc giường lớn, một bộ bàn trà nhỏ, một tủ chứa đầy quần áo lớn, bây giờ Cậu đang vùi đầu ở phía trước bàn trà, vừa xem phim Nhật và phim Hàn trong máy vi tính, vừa ăn bữa khuya.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên——

Cậu để đũa xuống, lấy điện thoại di động ở bên trong ví  đang đặt ở bên cạnh mình ra.   "Anh à, là em"

 Là em trai có công việc ở nước Mĩ.

Yo Seob vui vẻ rồi bỏ thìa xuống, đôi mắt hưng phấn như phát lên ánh sáng,    "Em sao lại rãnh rỗi gọi điện thoại về".

"Đây là điện thoại quốc tế, chúng ta không thể nói lâu chỉ nói nhanh thôi." Tốc độ nói chuyện của Dong Woon so với trước kia nhanh hơn rất nhiều. Mặc dù cậu rất muốn nói chuyện với anh trai mình nhiều hơn, nhưng cước điện thoại quốc tế  rất đắt.

"OK." Yo Seob nói một tiếng rồi bấm phím ngừng phim Hàn đang xem. Dong Woon với giọng nhẹ nhàng nói,  "Anh, em gửi thiệp cưới cho Anh".

Cùng bạn trai Ki Kwang qua lại mấy năm nay, bọn họ cuối cùng cũng đi đến đi đến quyết định muốn kết hôn.

  "Anh sẽ bảo quản thật tốt!" Yo Seob hưng phấn đứng lên, bắt đầu đi qua đi lại ở trong phòng nhỏ.

Em trai vừa quen bạn trai đã cho người anh duy nhất là cậu được biết, bây giờ cuối cùng cũng  đi đến cuộc sống hạnh phúc rồi, cậu cảm thấy vui mừng thay em trai, trong lòng tràn đầy cảm động.

Vậy mà, là một chuyện lớn trong đời như thế, cậu lại không có cách nào giúp em trai lựa chọn áo cưới, chỉ những điều này cũng khiến cho cậu cảm thấy tiếc nuối, cho nên bất cứ là chi tiết gì trong quá trình hạnh phúc này, cậu đều muốn bảo quản thật tốt, muốn em trai dù như thế nào, cũng phải gửi thiệp cưới cho cậu.

"Đúng rồi, em chẳng lẽ tính làm như lần trước nói với anh, tổ chức tiệc cưới ở nước Mĩ sao?"

"Anh, xin lỗi, Ki Kwang  và em đều có công việc ở đây, chúng em cũng đều không thể đi được." Giọng Dong Woon tràn đầy lòng xin lỗi. 

"Anh suy nghĩ đã. "Tiếng cười ngay lập tức biến mất.

Cậu không xác định ông chủ có thể đồng ý  để cho cậu nghỉ ngơi tầm vài ngày không, đi qua đi lại nước Mĩ hơn nữa lại còn tham dự đám cưới, ít nhất cũng phải xin nghỉ khoảng năm ngày.

 "Cho nên ——"Giọng Woonie nhất thời trở nên rất khẩn trương."Anh, anh sẽ đến chứ?"

"Anh......."Cậu không dám đưa ra lời đảm bảo ngay lập tức.

"Làm ơn, em chỉ có anh là người thân, nếu như ngay cả anh cũng không tới, đám cưới của em sẽ trở nên rất buồn."    Woonie dùng giọng cầu khẩn khiến cậu  trở nên mềm lòng.

"Được, anh sẽ hết sức thuyết phục ông chủ của anh."  Cậu  sẽ cố gắng hết sức thuyết phục ông chủ của mình.

"Cái người mà anh nói có phải chính là ông chủ với một chuỗi danh sách dài vạn người mê ?"   Woonie đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt thì sáng lên.

"Là ông chủ đào hoa."Yo Seob lên tiếng để đính chính.

"Đào hoa thì cũng có một chút tiền vốn."  Woonie nói thêm một câu.

"Tiền của anh ta thì cực nhiều." Yo Seob cười nhẹ một cái, đồng ý gật gật đầu.

Nhưng những thứ tốn tiền mỗi ngày như tiền quà tặng, tiền ăn........... Một tháng tính thêm ra , cũng đã nhiều hơn tiền lương của Cậu gấp mấy chục lần.

"Mà cũng đẹp trai, phong độ, quan trọng là còn rất biết kiếm tiền, nếu như anh ta theo đuổi em, em nhất định lập tức hủy bỏ đám cưới để ở bên cạnh anh ta."  Woonie cười rất to ở bên đầu điện thoại kia.

"Tốt nhất em nên biết, em cũng rất yêu bạn trai của mình." Cậu  cho rằng đây không phải là một chuyện cười

"Rất nhiều việc không phải là tuyệt đối."  Woonie đang nói bỗng nhiên giọng trở lên trầm thấp.   "Đấy, em không thể tiếp tục nói chuyện phiếm như vậy nữa, tiền điện thoại là rất quý."

"Tốt, nếu như mà anh thuận lợi xin phép nghỉ, sẽ gọi lại cho em biết."

" Anh chờ một chút, còn có một việc."

"Có chuyện gì?"   Yo Seob dừng lại động tác, vốn nghĩ là sẽ cúp điện thoại.

“Anh ta cũng tới."  Giọng Woonie  đột nhiên trở nên rất ảo não.

"Người nào?"  Yo SEob ngơ ngẩn fhỏi.

"Bạn trai cũ của anh, người đó có vóc người rất tuyệt, đang là huấn luyện viên bơi lội."

Woonie thở dài thật sâu, sau đó tiếp tục nói tiếp: "Anh, em không có cách nào ngăn cản anh ta, anh ta là bạn tốt của Ki Kwang, ban đầu cũng bởi vì chúng mình bốn người cùng đi ra ngoài chơi, nên em mới biết Ki Kwang, nghiêm khắc tính toán ra, anh  với bạn trai cũ đều là người làm mối cho chúng em, em còn vì chuyện này mà tranh cãi với Ki Kwang ầm ĩ một trận, kết quả chúng em mỗi người đều lùi một bước, bạn trai cũ của chị từ phù rể cho xuống làm khách mời bình thường"

Hai người đồng thời yên lặng mấy giây.

"Anh, anh sẽ đến chứ?" Âm thanh Woonie tràn đầy lo lắng.

"Chị——" Yo Seob có chút chần chừ.

"Anh, thật sự em vô cùng hi vọng anh có cthể tới đây, hơn nữa cha mẹ chúng mình qua đời rất sớm, chị có thể tới đây thay không, đối với em mà nói có ý nghĩa rất lớn.” Woonie khẩn cầu nói.

"Được, anh sẽ cố gắng hết sức."  Tuy là cười nhưng thật ra ở đáy lòng đang thở dài thật to, rất rõ ràng là mình căn bản không có cách nào từ chối yêu cầu của em trai.

"Tốt quá"  Ở bên đầu điện thoại bên kia, Woonie lớn tiếng hoan hô.

Thôi, dù sao đến lúc đó gặp trò nào phá trò đó.

Mặc dù chính mình hy vọng làm được như nghĩ, nhưng nghĩ đến phải đối mặt với da mặt dày của bạn trai cũ, cậu vẫn cảm thấy có chút kinh khủng, hơn nữa không biết làm sao,

"Em quyết định để ai làm phù dâu? Anh không phải là phù dâu nhé." Thân là phù dâu thật sự phải chú ý quá nhiều chuyện, cậu lo lắng đến lúc đó không biết làm thế nào.

"Em hiểu biết rõ." Woonie  vừa cười vừa liếc nhìn đồng hồ báo thức, nhịp điệu nói chuyện cũng tăng nhanh. "Anh, còn có một chuyện cuối cùng ."

"Là tin xấu, hay là một ít tin tức khá hơn?"  Yo Seob than vãn. Cậu cần một tin tức tốt, tùy tiện là cái gì cũng được, chỉ cần tốt là tốt rồi.

"Là tin xấu." Giọng Woonie mang một ít lời xin lỗi .

"Azz ee—" Woonie thở dài. "Bạn trai cũ của chị hình như sẽ mang bạn gái tới đây, đó một người con trai tóc vàng." Woonie cho rằng tự mình phải có nghĩa vụ nhắc nhở chị .

 "Bà nội. .......... Bà ......... Tình trạng không được tốt lắm." Mẹ hơi nghẹn ngào.

 "Nói rõ ràng." Tim JunHuyng nháy mắt rơi xuống mức thấp nhất.

"Một thời gian trước, bà nội được bệnh viện chẩn đoán là bị ung thư ruột già, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng đã ra vào bệnh viện đến ba lần, Bà.. . . . .  Bà kiên trì không muốn chúng ta thông báo cho con, nói rằng sợ con lo lắng."  Tiếng mẹ khàn khàn.

"Bà nội bây giờ đang ở đâu ? Bệnh viện?" Giọng JunHuyng  khó kìm được sự nóng nảy nhưng lại thể hiện rõ sự lo lắng.

"Ở nhà dưỡng bệnh, ngày hôm qua mới ra viện, con trai, bà nội, bà ——" Mẹ dừng lại một chút, không biết là do dự, hay khó nói.

"Nói." Giọng JunHuyng cực lạnh.

"Bà hi vọng con mang bạn gái tới thăm bà một chút, nếu như không phải là bà cảm thấy mình không qua được, cũng sẽ không đột nhiên muốn chúng ta bảo con tới đây."

"Bạn gái?" JunHuyng giận tái mặt.

"Bà nội nói, mình có thể không có cách nào tham dự đám cưới của con, nhưng muốn xem đối tượng kết hôn tương lai của con, con trai, dù sao bạn gái của con không phải là có rất nhiều sao, từ bên đó chọn lấy một người rồi mang về thì bà nội sẽ yên tâm, mấy ngày nay,bà nội vẫn lặp đi lặp lại và giao cho mẹ chuyện này, mẹ. . . . . mẹ nghe rồi. . .. . . Trong lòng rất khổ sở, giống như đây là tâm nguyện cuối cùng của bà. . . . ."

Bạn gái của hắn ư? JunHuyng  tự mình cười lạnh. Những phụ nữ kia căn bản không có một ai đáng để tin tưởng, chứ đừng nói là xin họ giúp một chuyện, chỉ cần nhìn ra điều gì là có thể nắm chặt cơ hội, khẳng định là không có nguyện ý dễ dàng buông tay, đến lúc đó hắn còn phải vứt xuống một số lượng lớn tiền"Chia tay Hòa bình" a

. Ngộ nhỡ không cẩn thận chọn phải phụ nữ có dã tâm lớn khó đối phó nhất, vọng tưởng đùa mà thành thật, vậy hắn chắc chắn là tự tìm cho mình một tương lai phiền toái, lỡ xảy ra chuyện gì còn phải mang luật sư ra.

Mang phụ nữ trở về có gì mà khó khăn? Quan trọng là bà nội phải thích, và sẽ yên tâm, nhưng lại phải là một người phụ nữ hoàn toàn không có âm mưu tính toán đối với hắn. Dạng này thì hắn biết đi đâu để tìm?

Phiền lòng nhất chính là hắn không thể nói gì, chỉ là mở miệng trầm trọng nói một câu, "Con biết rõ rồi."

Yo Seob  thừa dịp thời gian nghỉ trưa cá nhân, đem thiệp cưới và"Vật kia" trong ngăn kéo ra, làm giống như kẻ trộm, len lén lấy ra nhìn lại một lát.

Đàn ông đi cùng, cao lớn, anh tuấn, có thể xử lý các loại tình hình, hiểu được cách làm vui lòng người, cùng với điểm quan trọng nhất —— thỏa mãn "Nhu cầu"bất kì của mình.

"Tại sao còn cố ý viết hai chữ này to lên cho riêng biệt vậy?" Một tay Yo Seob  vuốt ngực, cảm giác tim mình quả thật đập nhanh giống như đang mang gánh nặng.

"Chữ gì ?" Đột nhiên có người hỏi.

"Nhu cầu." Cậu  ngây ngốc trả lời.

"Nhu cầu cái gì?"Hỏi lại

. "Tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc là nhu cầu gì, lại còn muốn viết to để thể hiện, gọi điện thoại quốc tế hỏi lại cái đã ——"

Đột nhiên, Yo Seob  trợn to đôi mắt, động tác dừng lại rồi nhìn hướng phát ra âm thanh. Mẹ ơi!, ông chủ đã ăn xong bữa trưa trở lại và còn đang nói?

Đáng sợ nhất là, anh ta cầm thiệp cưới vốn là bị cậu vứt bừa bãi trên bàn lên, mặt  thì đang cảm thấy hứng thú đọc chữ viết ở phía trên.

"Ai kết hôn?" JunHuyng  tùy ý dời tầm mắt đang vui vẻ ở thiệp cưới lên phía trên.

"Em trai của tôi." Yo Seob cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng ông chủ có thể quên chủ đề mới vừa nói chuyện.

“ oh,thời gian là gần đây." JunHuyng  liếc mắt nhìn thời gian.

Theo thói quen,hắn chuyên chọn nói trọng điểm, có vẻ có chút không chuyên tâm, trong đầu có một nửa không gian là đang chạy vấn đề về một danh sách thí sinh khá dài để chọn làm bạn gái.

"Ừ."  Yo Seob lo lắng đáp lại, len lén đem đơn quảng cáo trên bàn đẩy đến bên góc cạnh bàn, lợi dụng tài liệu gấp đôi làm thành áo giáp che chở, im ắng giấu ở phía dưới đồ làm việc.

"Cậu tính toán tham dự?" Hắn vẫn còn hỏi.

"Nếu như ông chủ đồng ý cho tôi tham gia."Cậu nói có vẻ rất thấp kém, rồi lại lộ ra  thái độ mong đợi rất nhiều.

"Không tồi, tôi thích nhân fviên của mình giữ bổn phận." JunHuyng  không có đáp lại ngay lập tức, cũng không liếc nhìn cậu một cái, chỉ bĩu môi cười.

"Cho nên đây là có ý đồng ý?"

JunHuyng không lên tiếng, lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, sau đó tiếp tục nhìn thiệp cưới.

"Ở nước Mĩ, rất xa đây."

" Đúng là xa." Cậu chán nản, bả vai cũng rũ xuống. Xem ra là không có hy vọng.

JunHuyng nhăn mày lại, chú ý tới địa điểm kết hôn của em trai cậu, cách nhà bà nội của mình cũng rất gần, trên đời này lại có thể  có chuyện khéo thế này sao.

Nói thật, hắn rất nguyện ý để cậu đi nước Mĩ tham dự đám cưới của em trai, bởi cậu là người rất có trách nhiệm, nhìn có chút cứng nhắc, lại hoàn toàn không thích xã giao, cũng không mê luyến hắn.

Nhưng vấn đề là, hắn cũng tính toán nhanh chóng trở về một chuyến. Hắn vốn tính toán cho cậu ở lại giữ phòng làm việc, xem cậu thành cánh tay bên phải lập tức xử lý và sửa sang lại các vụ án cho hắn, coi như hắn đang ở nước Mĩ cũng có thể xử lý công việc.

Hiện tại, hiển nhiên bọn họ phải có một người bị hy sinh.

"Cậu vừa mới nói nhu cầu cái gì?" JunHUyng bỏ xuống thiếp cưới trong tay, lại nghĩ tới một chuyện khác.

Cho tới giờ hắn vẫn chậm chạp không vào phòng làm việc còn vì một nguyên nhân khác, là bởi vì đầu óc hắn vẫn còn đang suy nghĩ về thí sinh để làm bạn gái, nên mang người nào trở về mà mới tốt?

Nếu như cần thiết, xin Yo Seob giúp một tay là một sự lựa chọn không tồi. Là một người  không bám người, không có mưu mô tính toán, bản thân Yo Seob   phù hợp tất cả điều kiện trên, đồng loại tìm kiếm đồng loại, sẽ tương đối chuẩn xác.

"Cái gì!" Cả người Yo Seob như nảy lên một cái.

Không thể nào, ông chủ còn nhớ rõ cái chủ đề tám trăm năm trước..

"Còn cố ý viết hai chữ này to lên." Hắn lặp lại không sót một chữ cậu vừa mới tự lẩm bẩm, khóe miệng mỉm cười hài hước

 Yo Seob kìm nén tinh thần bị kích động quá mức đến mức giống như ngừng thở. Chính mình không thể tin được mình lại có vận mệnh như thế, đang nói lảm nhảm nhàm chán, lại có thể đúng lúc bị người lãnh đạo của mình trực tiếp nghe được, hơn nữa còn không sót một chữ?

Cậu đột nhiên muốn dùng sức đập đầu vào tường. . .

"Không có gì, chỉ là lời trên tờ quảng cáo mà em trai tôi gửi cho tôi, tôi không hiểu rõ ý của nó lắm, cho nên ——" Yo Seob ấp úng nói xong.

Ông trời làm ơn, để cho cái chủ đề  này đến đây chấm dứt thôi.

Hiện tại nói chuyện với cậu , không phải nói đùa cùng ai khác, mà là người lãnh đạo trực tiếp của cậu. . . . .Cậu còn phải dựa vào anh ta để kiếm cơm. . . . .

"Em trai cậu kết hôn gửi thiệp cưới tới đây thì cũng rất dễ hiểu, nhưng sao lại gửi đơn quảng cáo tới?" JunHuyng nhướng mày,  không rõ sự thật hỏi.

"Nói ra thì rất dài dòng."Nụ cười nở rất nhanh, cậu bắt đầu quanh co lòng vòng để gợi ý.

"Ông chủ, giờ làm việc đã đến, tôi. . . . . Tôi sẽ lập tức cất những thứ đồ này đi."

"Tôi không muốn cậu cất đi, lấy ra, tôi xem giúp cậu một chút." Hắn đưa bàn tay về phía cậu, tò mò rốt cuộc là cái đồ gì, lại có thể khiến hai gò má của thư ký Yang cứng nhắc đỏ hồng.

Hắn vốn không có nhiều hứng thú biết lắm, nhưng thấy dáng vẻ lúng túng của cậu, ngược lại bây giờ, hắn rất hứng thú muốn biết.

"Không........Không cần.. . .Rồi......"Nhìn ông chủ vươn bàn tay về phía mình, Yo Seob gào khóc ở đáy lòng, trời ạ, có ai có thể tới đây cứu mình?

Đây không phải đơn quảng cáo bán đồ hộp, đồ dùng thanh khiết, mà kín hai tờ giấy là thông tin về phẩm chất của người đàn ông đi cùng, thậm chí phía trên còn có ——hình người đàn ông dũng mãnh.

Cậu đột nhiên rất muốn dùng sức đập đầu vào tường. Ngộ nhỡ bị ông chủ cho cậu là loại người  đó, rồi chất vấn năng lực làm việc của cậu, cậu nên làm sao đây?Nhưng cậu trong sạch nha!

JunHuyng thu tay lại, nụ cười anh tuấn từ từ trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

"Thư ký Yang?" Hắn lạnh lùng cất tiếng nói.

"Ông chủ..” Cậu vẫn còn chưa muốn đưa.

Hắn không nói một câu, thái độ kiên quyết nhìn cậu.

Yo SEob chán nản, mất hết ý chí nhìn anh ta một lúc lâu, cuối cùng cũng đủ dũng khí đầu fhàng, bình thường mỗi khi ông chủ xuất hiện dáng vẻ mặt lạnh,  chỉ thể hiện một chuyện —— tốt nhất là đi làm theo lời anh ta.

Cô rút tờ quảng cáo dưới xấp tài liệu ra,nhưng chỉ có một tờ, không có tờ có hình, cô cảm thấy có thêm hình tờ kia quá gian ác, cũng rất có hiệu quả làm thị giác rung động.

JunHuyng nhận lấy đơn quảng cáo, cúi đầu nhìn mấy giây, mày rậm càng nhăn càng sâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, bộ mặt không hiểu nhìn về phía cậu.

"Đây là quảng cáo tìm người đàn ông đi cùng." Nói thẳng.

"Vâng"  Yo Seob cúi đầu.

"Cậu  tính tốn tiền ——" Đôi mày nhướng lên, JunHUyng kinh ngạc nhìn thư ký cứng nhắc lại có "Nhu cầu" kiểu này?

"Vâng" Yo Seob nhanh miệng trả lời để tránh ông chủ nói nốt lời còn lại, nếu như nghe được từ trong miệng công chủ những thứ kia, cậu nhất định sẽ  xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

"Tại sao?" Hắn không có ý coi thường, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị.

"Do có một ít nguyên nhân riêng tư." Âm thanh nghe có vẻ than thở. 

Đây mới là thư ký Yang cứng nhắc của hắn.

JunHuyng nhếch miệng lên, phát hiện đầu cậu thư ký cúi xuống thêm năm độ.

"Đã chọn được người đàn ông nào rồi sao?" Giọng trầm thấp nhưng nồng nặc ý giễu cợt.

"Không có… Ai.. . . . “. Yo Seob rất hy vọng giờ phút này chỉ là cơn ác mộng, tỉnh lại có thể làm bộ không có việc gì.

"Có muốn cùng tôi thực hiện việc hỗ trợ lẫn nhau không?" Dáng vẻ tươi cười của hắn càng lúc càng rõ, ý châm biếm như tụ lại ở lồng ngực hắn."Tôi có ánh mắt xem đàn ông rất chuẩn ."

"Ông chủ,  thật ra nếu như tôi không thể đi nước Mĩ thì cũng không cần chọn một người đàn ông  này đi tham dự tiệc cưới cùng tôi."

Có thể bỏ qua cho cậu không? Đừng đi sâu vào chuyện này nữa.

Bây giờ, Yo SEob thật muốn chửi mình, tại sao mang loại vật này tới công ty để nghiên cứu.

"Thì ra là dùng để tham dự tiệc cưới." JunHuyng hài lòng sờ sờ cằm.

Cho đến lúc này, Yo SEob mới đột nhiên giật mình, ông chủ đào hoa mới vừa rồi còn đang dò hỏi cậu , không ngờ sau đó không thèm nhìn cậu rồi cứ thế bỏ qua?

"Ông chủ, chuyện này tôi ——" Cậu hít sâu một cái, sau đó lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên."Còn có công việc ——"

"Tôi không nói không cho cậu đi Mĩ." JunHuyng  để đơn quảng cáo xuống , trong đầu cậu còn đang suy nghĩ nhanh chóng hai chuyện."Cậu muốn đi không?"

"Tôi là người thân duy nhất của em trai, nếu như tôi không đi tham gia đám cưới của nó, nó nhất định sẽ rất thất vọng." Yo Seob cười bất đắc dĩ.

"Nghe cậu  nói như vậy tức là có lý do không thể không đi." Hắn hơi nhếch mày.

"Nếu như ông chủ đồng ý cho tôi nghỉ mấy ngày, tôi có thể bay đi tham dự đám cưới của em trai."

Trong nháy mắt, hai mắt Yo Seob sáng lên,  sung sướng mong đợi nhìn về phía ông chủ.

"Tôi suy nghĩ đã." Giọng JunHuyng trở lên dè dặt.

"Haiz…." Thất vọng

. "Nói cho tôi biết, tại sao cậu nhất định phải tìm người đàn ông tham dự với cô?" Hắn chuyên chú, trong nháy mắt, tròng mắt đen trở nên sắc bén, trực giác cho thấy đây không phải chuyện đơn giản.

"Là em trai tôi đề nghị, bởi vì bạn trai cũ của tôi cũng sẽ có mặt." Cậu  ngoan ngoãn nói.

Nếu như cậu không thành thực mọi việc, nhìn bên ngoài có vẻ thoải mái, ngỗ nhỡ ngày nào đó ông chủ thông minh giàu kinh nghiệm phát hiện ra chuyện thật, cậu sẽ chết nhanh hơn.

"Sau đó hắn ta sẽ đi cùng bạn gái." Hắn khó hiểu.

"Ừ."

"Tại sao chia tay với tên kia?" JunHuyng  rất am hiểu, chỉ cần hỏi mấy vấn đề,  có thể nắm bắt dễ dàng toàn bộ sự thật của câu chuyện.

"Anh ta và tôi hẹn nhau cùng ăn cơm, xong tôi lại quên, tôi gọi điện thoại cho anh ta, kết quả là một người con gái nhận, nói anh ta đang tắm, bảo tôi một chút nữa gọi lại, bởi vì bọn họ đang định muốn. . . . ." Yo Seob nhớ lại chuyện này, mặc dù không có cảm giác đau lòng, nhưng vẫn khó mở miệng.

"Ân ái." Hắn biết cậu sẽ không dễ dàng nói ra.

"Không khác biệt lắm." Cậu gật đầu một cái.

"Tôi nói với cậu một việc, gần đây bà nội tôi bị bệnh, trùng hợp bà cũng ở nước Mĩ, muốn tôi và bạn gái trở về thăm bà." JunHuyng  quỷ quyệt chuyển đề tài, ban đầu ở trong đầu đang là hai chuyện, nhất thời tạo thành một chuyện tốt

. "Đúng rồi, bà cnội quan tâm chuyện này nhất, ông chủ, anh nhất định phải đến đó lập tức, muốn tôi giúp anh tìm một thí sinh thích hợp từ trong danh sách không? Hay là muốn tôi giúp anh mua một chút đồ ăn vặt Hàn Quốc mà bà của anh thích ăn ?" Trực giác của Yo Seob  cho thấy ông chủ nói chuyện này chắc hẳn có dụng ý.

"Trong danh sách không có ai thích chợp, nên mua đồ gì tôi sẽ tự mình xử lý, nhưng tôi phải bảo cậu giúp chuẩn bị." Hắn mỉm cười quỷ quyệt với cậu, lộ ra vẻ hài lòng.

Yo SEob không rõ sự thật nên rùng mình một cái.

"Tôi? Tại sao?" Cậu  có liên quan gì đến chuyện này.

JunHuyng không trả lời thẳng vấn đề của cậu, ngược lại nhìn cậu, mặt bí hiểm mở miệng,"Bây giờ muốn xem cô muốn tham dự tiệc cưới của em trai bao nhiêu ?."

Hắn tự tin, mặc kệ như thế nào, cuối cùng cậu nhất định sẽ đồng ý đề nghị của hắn, bởi vì từ trong mắt cô, hắn thấy rõ việc tham dự tiệc cưới đối với cậu mà nói rất quan trọng.

Nói hắn hiểu chuyện rồi tùy cơ ứng biến cũng tốt, hoặc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng được, chuyến đi đến Mĩ lần này, nhất định hai người bọn họ cùng đi rồi!

"Vẫn luôn rất muốn." Cậu lập tức tỏ rõ.

Cho dù cậu không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông thối đó, nhưng cô vẫn rất muốn đi.

Đối với cậu mà nói, em trai kết hôn, nếu như cậu không thể tự mình đi tới chúc phúc, nhất định sẽ trở thành một trong những tiếc nuối lớn nhất trong đời cậu.

 "Rất tốt, tôi muốn cô đi cùng tôi, bây giờ đi đăng kí vé máy bay vừa đi vừa về, theo thứ tự chuyến bay là ngày mai và quay lại là sau một tuần lễ." JunHuyng khẽ thở dài, lần đầu tiên có cảm giác thật tốt khi giải quyết được hai chuyện tốt đẹp.

"Ông chủ, anh đồng ý để cho tôi nghỉ?" Yo Seob kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được ông chủ có thể nguyện ý cho cậu đi.

"Không hoàn toàn đúng." Hắn cười nhẹ nhõm một tiếng, nhìn tâm tư của Yo Seob.

"Tôi không hiểu." Cậu lắc đầu một cái.

"Trừ phi cậu đồng ý với tôi một phương án, nếu không thì không cần mua vé máy bay cho cậu." JunHuyng  nói dứt khoát, giọng quả quyết giống như ở trên bàn đàm phán hiệp ước.

“Phương án?"Việc anh ta vừa nói sao?

"Cậu làm bạn gái giả của tôi, theo tôi trở về dụ dỗ bà nội tôi vui vẻ, tôi sẽ làm bạn trai giả miễn phí, giúp cậu giải quyết bạn trai cũ trong quá khứ.”

Kế hoạch hoàn mỹ, không ai được lợi của ai.

Hơn nữa, hắn hoàn toàn không lo lắng thư ký Yang có ý định"Tranh giành quyền lợi" đối với mình, trải qua mấy năm kinh nghiệm làm việc cùng nhau, hắn biết rõ thư ký Yang không có hứng thú với hắn.

Bằng vào một điểm này, cậu chính là thí sinh làm“Bạn gái giả” giỏi nhất.

"Anh bảo tôi phải đi lừa bà nội anh" Yo Seobkêu lên.

Chỉ nghĩ không, cậu  cũng có dự cảm mình nhất định sẽ bị cảm giác tội ác hành hạ đến chết.

"Cậu không muốn lừa em trai và mọi người ở tiệc cưới sao?" JunHuyng  không nhẹ không nặng lạnh lùng chỉ ra, khiến mặt cậu cam chịu như đưa đám. Hắn cảm thấy có chút buồn cười, tính cách của người con trai  này thật đúng là"đơn thuần" , như vậy vừa đúng, bà nội nhất định sẽ thích.

"Nhưng em trai tôi biết chuyện thật sự." Quan trọng là từ đầu đến cuối đều là  kế hoạch của em trai, còn cậu vẫn đang trong giai đoạn suy nghĩ thôi.

Hơn nữa, lừa gạt người không quen so với lừa gạt bà nội là người yêu thương mình nhất   0a—— khác nhau rất lớn, đúng không? Yo Seob  trách móc ông chủ mình.

"Điều này rất công bằng, bên cạnh tôi mọi người đều biết cậu là giả, chỉ có bà nội ngoại lệ, nghiêm khắc mà nói lại, ở bên này nhiệm vụ của cậu vẫn còn tương đối đơn giản." JunHuyng cười cười tự tin.

Muốn thảo luận trò chơi này với hắn, hắn theo đến cùng.

Tuy nhiên, bây giờ so với bất luận ai khác thì cậu phải biết rõ rằng không bao giờ  hắn thua ở trên bàn đàm phán.

"Đơn giản?" Đỉnh đầu Yo Seob toát ra dấu chấm hỏi.

"Trừ cậu và em trai ra, tôi phải lừa gạt mọi người mà cậu chỉ cần chuyên tâm giải quyết bà nội tôi, mà những người khác cũng sẽ hết sức giúp đỡ ." Trên mặt JunHuyng tràn 1đầy nụ cười tươi sáng làm người ta choáng váng, ánh mắt sắc bén  phóng ra áp lực vô cùng lớn vội vã hướng về phía cậu."Bây giờ, quyền quyết định ở trong tay cậu."

"Quyền quyết định?" Cậu toát ra nhiều dấu chấm hỏi hơn. Trải qua những gì anh ta vừa nói, không biết sao cậu cảm thấy nếu như đồng ý anh ấy, mình ngược lại được lợi tương đối nhiều hơn đối phương?

Đáng sợ nhất là, nếu như cậu không đồng ý, giống như "Biết rõ vật này là cổ phiếu bày ra cũng không dám mua" đó chính là rất ngốc nghếch.

"Giúp tôi mua vé máy bay, hoặc  —— giúp chúng ta mua vé máy bay." Hắn thúc giục cậu nhanh chóng xuống tiền đánh cuộc.

"Công việc  thì làm sao đây?"  Đột nhiên Yo Seob cảm thấy bất đắc dĩ có lỗi.

Hắn mỉm cười nhìn cậu, lộ ra sự tán thưởng.

Yang Yo Seob đúng là thư kí có tài hiếm thấy, không hề mê luyến cấp trên, luôn để công việc lên hàng đầu, thái độ nghiêm túc, không có dã tâm, không tính toán so đo.

Đúng là không có cậu ấy, chuyện này không xong được.

"Tôi là ông chủ, tôi sẽ tự mình giải quyết." Hắn nghe thấy liền nói.

Thế giới này có thứ được gọi là"Hội nghị Chat webcam", làm việc thì cũng không cần thiết phải chăm chỉ đợi trong phòng làm việc.

Yo Seob dài thật lâu, thật ra thì không có nhiều lựa chọn nên liền mở miệng, "Được rồi."

JunHuyng nhướng lông mày bên phải lên cao, không nói một câu rồi nhìn  cô. "Tôi sẽ mua vé máy bay cho chúng ta."

Nghe vậy, hắn cười nhàn nhạt hài lòng.

                                                             Hết Chương 1...........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro